Chương 385: Tiếng khóc dưới mộ
Chị Ma và chị Đẹp cùng đánh thức tôi dậy bằng cách ghé sát vào hai bên tai lặp đi lặp lại điệp khúc:
-Tý xấu trai có hai mắt mau thức dậy! Ma đến rồi, ma đến rồi.
Năm trăm tuổi ma nhưng chỉ mười bảy tuổi người bảo sao chẳng thay đổi được tí nào trong tính cách. Tôi bật dậy hoảng hốt vớ vội thanh kiếm phòng thân nhưng thấy hai chị ngồi bó gối hai bên cười khúc khích thì tôi biết chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
-Đứng trông chừng chán quá nên hai chị hết chuyện để nói rồi phải không ạ?
-Làm gì có, bọn ta thấy ngươi ngủ được một giấc rồi nên đánh thức ngươi dậy, bây giờ là giữa giờ Sửu rồi đấy.
-Em ngủ được hai tiếng rồi cơ à? Ây da... Cũng được một giấc kha khá nhỉ. Có gì mới không chị?
-Thật ra là có, ngươi tự dậy mà xem.
Tôi uể oải đứng lên mắt nhắm mắt mở nhìn bãi tha ma một lượt nhưng không thấy động tĩnh gì. Toàn bộ bãi Cầu Khoai đang im lìm dưới bóng đêm.
-Em có thấy gì đâu nhỉ?
-Không có một hồn ma nào trong bãi, ngươi không thấy lạ sao?
-Ờ nhỉ, bãi tha ma mà không có ma đúng là một chuyện hiếm thấy. Chẳng lẽ đám quỷ trùng gì đó đêm nay đến thật hay sao?
-Bọn nó đến hay không thì chị không biết nhưng em nhìn xa về phía đường cái quan hướng cầu Khoai đi, có thấy gì lạ không?
Tôi nghển cổ lên nhìn nhưng không thấy gì, tôi nghĩ mình thấp nên phải trèo lên đống gạch để có thể quan sát tốt hơn nhưng từ chỗ tôi mới nằm đến đường cái quan phải hai trăm mét là ít. Tôi không thể nhìn xa được như vậy trong đêm, nhất là một đêm tối trời như thế này. Đằng ấy chẳng có gì ngoài màn đêm, thấp thoáng vài ngọn phi lao bên kia mương Khoai in bóng trên nền trời xám ngắt.
-Em nghĩ là ma sẽ nhìn xa hơn người, em có thấy gì lạ đâu nhỉ?
-Em có nhìn thấy đám sương mù lơ lửng ngoài đường cái không?
-Sương mù à? Ý chị là sương mù kiểu nhiều màu hay sao?
-Cách đây chừng một khắc không thấy có, sương mù chỉ vừa mới xuất hiện thì chị gọi em dậy. Trước khi sương mù xuất hiện, lác đác còn có vong trong bãi hiện lên nhưng bây giờ em thấy rồi đấy, im phăng phắc, lặng như tờ.
-Thứ sương mù ấy có vẻ giống như gì nhỉ... ừm... giống điềm báo à? Không phải... kiểu như tín hiệu chăng?
-Ây, bọn ta là thần giữ của, bao năm nay nghe lỏm chuyện nọ chuyện kia ở quanh khu đất, ta cũng nghe về thần trùng nhưng thực hư ra sao ta lại chẳng hay biết. Nếu giống mấy lần trước ngươi nói thì... hì hì hì... bọn chúng cũng không đáng sợ lắm, đúng không Hoa?
-Nói gì thì nói, chúng ta chỉ là d·u c·ôn trong thôn làng còn bọn nó là d·u c·ôn cấp ở đâu ấy, kiểu gì bọn nó cũng có kẻ chống lưng mới chuyên đi làm những việc như này cả nghìn năm qua chứ, cô thử nghĩ mà xem.
-Ta thật cũng muốn nhìn tận mặt một lần. Con chim bói cá khổng lồ mà ngươi nói nó có đẹp không hả Tý? Ta muốn nhìn một lần.
-Nó là con chim biến thái, em chỉ sợ chị gặp nó thì hồn siêu phách lạc. Em chắc chắn con chim ấy là đầu sỏ, đám còn lại không đáng lo mấy.
Chị Ma nhảy vài bước lên trên mái của lò gạch, cái bóng dáng màu đỏ sẫm nổi rõ trong đêm không lẫn vào đâu được. Tôi quay sang hỏi chị Đẹp:
-Sao chị không nhảy lên trên đó quan sát cho rõ?
-Trên ấy khói bụi như kia, ta sợ bẩn váy.
-Chị Hoa cũng lên đó mà có sợ bẩn váy đâu, hồn mà cũng sợ bẩn nữa.
-Hứ, ngươi biết cái gì. Ta không thích đứng trên ấy.
-Em thấy chị là ma nữ vừa xinh đẹp mà vừa kỳ lạ nhất em từng gặp.
-Cảm ơn ngươi đã khen, ta đứng đây nhìn là được rồi. Một mình cái Hoa leo lên trên ấy quan sát là đủ, nó nhanh nhẹn hơn ta, nó không sợ bẩn còn ta thì có.
-Vâng! Thưa tiểu thư. Tiểu thư sợ bẩn, sợ thần trùng nhưng lại muốn nhìn rõ tận mặt. Trần đời này em thấy chị đúng một cô tiểu thư khó hiểu.
-Thế ngươi không biết rồi, chính sự khó hiểu đó tạo nên vẻ hấp dẫn cũng như khó gần của ta. Ngươi thân với ta rồi đừng có tưởng ta dễ dãi với người khác giống như ngươi đó nhé. Hừ.
Bởi vì chị Lý Ngọc Khuê là chị em kết nghĩa nên tôi thường hay trêu chọc chị ấy, nhiều năm như vậy chị ấy không thấy làm phiền nhưng chị ma Trần Ngọc Hoa thì khác. Tôi ít khi dám buông lời bông đùa, không phải do chị ấy khó tính, dù tôi biết chị ấy luôn lo lắng cho tôi nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, tôi cảm thấy có một thứ gì đó mách bảo tôi không nên làm thế. Nói gì thì nói, chị Ma vẫn là hồn ma đã dạy cho tôi rất nhiều điều, kể cho tôi nghe nhiều thứ hay ho trên trời dưới đất mà chị ấy biết hoặc nghe được. Tình cảm dành cho hai chị ma nhìn qua thì giống nhau nhưng thực tế là khác nhau, tôi rất khó lý giải. Tôi cũng chưa bao giờ mang tình cảm dành cho hai chị này đặt lên bàn cân.
Chị Ma đã từ trên nóc của lò gạch trở lại, chị ấy thông báo:
-Sương mù mỗi ngày một dày hơn, kéo dài từ cổng Cầu Khoai đến mãi cái cầu Thường Vũ đằng xa kia.
-Em đoán sương mù ấy bọn họ dùng để che giấu thân phận đó chị, thứ đó thật lạ.
-Thứ sương mù đó lan đến đâu là nơi đó yên lặng khác thường, nó chẳng khác gì tín hiệu báo trước đám quỷ đó sẽ tới hoặc đang tới.
TÔI & NHỮNG CHUYỆN LẠ Phần 2
Chương :
***
Tôi thở dài:
-Làm ma mà cũng lắm chuyện thật đấy, em cứ tưởng làm ma là yên thân nhưng xem chừng không phải như thế. Bọn này y như kiểu xã hội đen không biết sợ là gì. Tuần binh làng mình không làm gì được bọn nó hay sao ý nhỉ?
-Làng mình lúc này cũng yên ắng lắm. Bọn nó đi làm nhiệm vụ của bọn nó thì ai dám cản, việc ai người đó làm thôi. – Chị Ma nói với giọng đầy tâm tư – Làm ma lâu hơn làm người. Sau thời gian được đi đây đi đó chị thấy rõ ràng trên Dương gian này quy củ hơn, có luật lệ hơn.
-Bây giờ hai chị tính như thế nào? Hai chị đứng gần bãi tha ma như này liệu có ảnh hưởng gì không? Hay lùi lại.
Chị Đẹp lắc đầu, có vẻ như chị ấy thật sự muốn tận mắt nhìn thấy nhóm quỷ trùng. Chị ấy cũng nhát gan kiểu như tôi nhưng tính tò mò lại rất lớn, sợ nhưng lại thích xem. Chị Ma trầm ngâm một hồi mới nói:
-Chị nghĩ không việc gì phải sợ bọn này. Chị với cái Khuê đây thuộc thành phần khác, bọn chị là thần giữ của, đúng ra chỉ được loanh quanh trên mảnh đất đã mua đứt từ xưa. Việc bọn chị được tự do như này là điều hiếm đấy, có khi chỉ ở làng mình mới có kiểu này ấy chứ.
-Nhưng cả bãi tha ma im lặng như tờ thế kia chứng tỏ ai cũng sợ. Có khi nào... có khi nào bọn chúng đến tra khảo em gái em không nhỉ? Nó vừa mới về.
Chị Ma bật cười:
-Đừng nghĩ xa xôi kiểu ấy. Em gái em là mộ đã cải táng chứ có phải mộ mới đâu. Em nhìn một lượt đi, cả bãi phía bên tay trái chị em mình im lìm là vì chẳng ai muốn chứng kiến cảnh người làng mình bị tra khảo. Thêm nữa... nói như nào nhỉ...
-Một tục lệ! Ta nghĩ chính là tục lệ từ ngàn đời nay như thế, ma cũ nói cho ma mới, ma mới lại kể cho ma mới hơn thành ra nỗi sợ mỗi ngày một tăng. Mà cái Cầu Khoai này có dịp ngươi nên chỉ cho dân làng đào bớt mộ đi Tý ạ, nhiều mộ đã hóa thành đất, hồn đã đi đầu thai rồi còn đâu nữa.
-Không, không! - Tôi xua tay – Chị đừng có xúi dại em. Động mồ mả là chuyện đại sự đấy, chẳng ai dám đào mồ cuốc mả tổ tiên chỉ vì lời của một thằng ôn con vắt mũi chưa sạch như em đâu. Mà sao chị biết được mồ mả nào đã tan thành đất và người nằm dưới đó đã đi đầu thai rồi chứ?
-Ngươi lại đây ta chỉ cho ngươi, mấy lần trước ta đã chú ý, đã hỏi nhiều hồn ma hôm ta ra đây ăn cỗ đấy. Những cái mộ nom như cái nấm, cây chẳng mọc cao ở đằng kia. Con cháu cũng không còn nhớ đến nên nhiều năm qua một chân hương chẳng có.
-Có thể họ quên thì sao, quên rồi mất nấm là chuyện bình thường mà chị.
Chị Đẹp lắc đầu:
-Đầu thai đâu phải chỉ làm người, ngoài làm người còn làm nhiều thứ khác nữa. Hừm... mà làm người là thích nhất. Sau này đầu thai chắc ta cũng sẽ được làm người một lần nữa vì bọn ta c·hết oan nhiều năm trời.
Chị Ma lên tiếng cắt đứt câu chuyện giữa tôi với chị Đẹp:
-Hai chị em cô ngưng việc đó đi, sương mù lan vào trong bãi rồi. Không thể nào nhầm được, chắc chắn quỷ trùng sẽ đến.
-Đâu, đâu? – Chị Đẹp vội ngó đầu lên khỏi đống gạch – Úi, sương mù nhiều màu quá nhỉ, nhìn như dải lụa.
-Cô nghỉ cái văn thơ của cô đi. Căng mắt ra nhìn xem đám du thủ du thực kia lẩn khuất ở đâu, chú ý con chim bói cá nữa. Mà Tý này, đợt vừa rồi làng mình chỉ có một người mất phải không?
Tôi gật đầu xác nhận. Chị Ma lẩm bẩm:
-Hi vọng người mới mất đó không phải chịu sự t·ra t·ấn của đám quỷ trùng này. Chị không biết sương mù kia có tác dụng gì, cứ cho là bọn chúng dùng để ẩn thân nhưng không thể đơn giản như thế được.
-Phải cẩn thận chị ơi. Nếu bọn nó t·ra t·ấn vong linh mới mất kiểu gì chị em mình cũng nghe tiếng kêu khóc vọng đến. Chỗ này cuối hướng gió mà chị.
-Này Tý, nếu bọn nó đến thật, ngươi có thể bắt một đứa để ta xem với được không? Nghe ngươi tả ta chẳng hình dung được.
-Bắt được làm sao mà bắt, em có phải hồn ma đâu mà đụng chạm vào bọn họ được. Mà em nghĩ mình phải cẩn thận, tốt nhất không đụng tay đụng chân trực tiếp với đám ấy. Có gì cứ để gạo rang trong túi xử lý.
-Ngươi nhát như thế từ bao giờ?
-Em không nhát nhưng em không muốn tay mình vấy... vấy máu. Nhỡ đâu sau này thành ma người ta đè đầu em hạch tội thì ai bênh cho được. Ném đá giấu tay, nên làm như thế chị ạ.
-Xưa nay ngươi tiễn cả trăm âm binh về cõi hư vô mà còn sợ quan sai hạch tội, thật là nực cười.
-Thôi đừng có xúi dại thằng nhỏ. Tránh được thì tránh, tạo nghiệp thì hứng nghiệp đấy cô ạ. Nhìn những thầy phù thủy xem số mệnh của họ ra sao, mấy lão cao tay ấn có sống trường thọ được không? Con cái như thế nào?
-Nhưng... nhưng ta thật là muốn nhìn bọn nó, cô không muốn à?
-Ta muốn nhưng phải tìm cách khác. Hai lần đứng ngoài đã ngứa tay lắm rồi. Nửa năm nay thanh kiếm của ta đây chẳng được rút ra khỏi vỏ, ta đang sợ nó cùn đi mất. Ta cũng buồn lắm chứ cô tưởng à.
Tôi tỏ ra chán nản xua tay:
-Thôi, thôi! Hai chị lại bắt đầu người tung người hứng đấy. Để em tính xem sao mới được. Hai chị đúng là chỉ sợ thiên hạ không đại loạn, yên bình hai chị không thích à?
-Thật ra hơn năm trăm năm yên bình đã đủ rồi. – Chị Đẹp thừa nhận.
-Đêm nay hơi tối trời. – Chị Ma đánh trống lảng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, những cơn gió lạnh thổi theo hướng từ phải qua trái tức là từ Đông sang Tây, tôi có thể nhìn thấy được những cây cỏ, bụi rậm nhỏ lay động theo chiều gió. Nơi tôi ngồi ẩn nấp lúc này đã có những đống gạch che gió, tôi lại ẩn thân nên gió lạnh không ảnh hưởng gì. Tuy nhiên cảm giác lạnh vẫn là thứ thường trực hiện diện trong suy nghĩ, có lẽ thế mà chị Đẹp hay kêu mỏi chân với đợi chờ lâu.
Chỗ tôi đang ẩn nấp bây giờ cũng là chỗ mấy năm trước tôi cùng với R9 mật phục rình lão phù thủy lạ mặt vào Cầu Khoai làm việc ám muội. Địa hình không thay đổi là mấy vì mới có khoảng hai năm. Trước mặt tôi là hai cái ao tù nước đọng được ngăn cách bởi một lối đi bằng đất đủ cho xe công nông qua lại chở gạch. Mặt nước dưới ao lúc này là những mảng đen im lìm và lạnh lẽo.
Một lần nữa nghĩa địa lại không có ma.
Nếu bạn nói với ai đó rằng nghĩa địa làng Bưởi Cuốc có ma, thậm chí rất nhiều ma thì ngay lập tức người nghe sẽ tin bạn không có chút thắc mắc. Nhưng nếu bạn nói rằng Cầu Khoai không có ma người nghe sẽ cho rằng bạn ấm đầu.
Nhưng thật sự trong bãi tha ma của làng Bưởi Cuốc lúc này không có bất kỳ một bóng ma nào, có chăng là hai bóng ma một đỏ, một xanh đang ẩn nấp hai bên trái phải của tôi lúc này, họ cũng được tính là ma làng Bưởi Cuốc.
-Này! Cô có cảm thấy rợn rợn không?
Chị Đẹp quay sang thì thầm hỏi chị Ma. Chị Ma lắc đầu. Chị Đẹp nói tiếp:
-Sao ta cứ cảm thấy rợn rợn kiểu gì ấy nhỉ?
-Này, chị đang là ma đấy nhé. Là ma chị hiểu không?
-Ma thì không biết sợ à? Ngươi thật lắm lời.
-Vừa nãy đòi coi mặt đám quỷ, bây giờ lại kêu rợn rợn. Chị đúng là khó hiểu.
-Bởi thế phụ nữ mới hấp dẫn.
-Chị học ở đâu mấy câu đó mà cứ nói nãy giờ.
-Ta đọc trong sách.
-Chả thể hiểu nổi.
-Bởi thế đến giờ ngươi còn chưa có người thương. Ở tuổi của ngươi lấy vợ được rồi đấy nhé, ngươi thật kém cỏi.
-Rồi chị xem. Em mà có người yêu nhất định phải tìm người xinh hơn chị.
-Cái gì, ngươi thử nói lại xem nào.
-Cả hai có thôi ngay đi không! Các người không nín miệng lại ta cho mỗi đứa một cái tát bây giờ. Đang lúc nước sôi lửa bỏng toàn nói hươu nói vượn.
Tôi im re, chị Đẹp cũng nín thinh.
-Nhìn kia kìa! – Chị Ma hất hàm nói với tôi – Toàn bộ khu mả mới chôn đều kín sương mù đa sắc, không còn nhìn thấy gì nữa rồi.
-Thế bọn chúng nó đâu? Em chẳng thấy gì ngoài sương mù mờ mờ, nhạt nhạt cả.
-Ta cũng không nhìn thấy đứa nào hết.
Tiếng côn trùng kêu trong đất vang vọng, những ông nhà văn từng mô tả rằng thứ âm thanh ấy giống như một bản nhạc du dương. Tôi nghĩ các ông ấy nhầm, thứ âm thanh do hàng chục, hàng trăm con côn trùng kêu lúc này chẳng khác gì điệu nhạc gọi hồn. Âm thanh rả rích kết hợp với gió lạnh thổi qua thật là tuyệt vời, nó chẳng khác gì một bản nhạc gọi hồn n·gười c·hết cả. Tôi không thích.
Văng vẳng bên tai rõ ràng tôi nghe thấy tiếng than khóc đầy ai oán, tôi nhìn chị Ma, chị Ma nhìn chị Đẹp, chúng tôi nhìn nhau không biết nên nói gì, chứng tỏ tất cả đều nghe rõ tiếng ma khóc vọng đến. Chị Đẹp thì thầm:
-Ta không nghe nhầm đâu, đúng là tiếng khóc. Dường như có tiếng gọi “Ới anh ơi!” đấy.
-Bọn nó đến lúc nào sao mình không thấy nhỉ? Chị chắc chắn không nhìn thấy hồn ma nào đi vào nghĩa địa.
-Em nghe câu được câu mất, tiếng bọn chão chuộc kêu bực bội quá.
Lẫn trong bản nhạc mà đám dế, đám ếch nhái, chão chuộc... đang thi nhau cất tiếng là những cơn gió lạnh của đêm cuối tháng, chỉ còn thiếu mưa phùn nữa là đủ bộ lạnh lẽo thấu xương. Tôi dỏng tai lên nghe, lẫn trong tiếng côn trùng kêu quả thật có tiếng khóc than lúc xa lúc gần, tiếng khóc than ai oán như vọng lên từ dưới đáy mồ.
-Đúng là tiếng khóc van xin tha mạng, không nhầm được đâu.
Chị Ma khẳng định.
-Các chị có nghe thấy bọn họ nói gì không? Tra khảo thì phải hỏi chứ?
Một lúc sau hai chị cùng lắc đầu.
-Rất có thể thứ sương mù c·hết tiệt kia nó giống như bức tường che giấu hành tung của đám quỷ trùng ấy. Em đoán như vậy. Chúng nó giấu được cả tiếng đi mà sao chị em mình lại nghe được tiếng kêu khóc của hồn ma đang bị tra khảo nhỉ?
-Chị nghĩ bọn chúng cố tình làm như thế để gieo rắc nỗi sợ hãi cho những vong hồn khác. Hồn ma chẳng thấy thân ảnh của quỷ trùng nhưng lại nghe tiếng kêu khóc đầy ai oán như này thì sợ là đúng.
-Hai chị lúc khóc có ai oán như này không? Em nghe cứ như là vọng từ dưới đáy huyệt lên ấy.
-Hì hì hì... hồi ta mới c·hết ta cũng hay khóc lắm, nhưng mà làng này khi ấy còn vắng người, kẻ nào nghe thấy thì tóc gáy dựng đứng, sống lưng lạnh toát, bỏ chạy cả.
-Phải cẩn thận nghe thêm một tí xem sao. Bọn nó hai lần bị diệt sạch kiểu gì cũng đề phòng. Này Tý! Em không được khinh địch đâu, rõ ràng chị em mình đứng đây rình mà không phát hiện ra đứa nào.
-Em biết rồi.
Tiếng rên khóc của hồn ma vẫn réo rắt bên tai.
***