Chương 371: Khoảnh đất bị xí phần
Chiều thứ Bảy, tôi đi học về đến cổng nhà trời đã tối hẳn. Trong sân nhà có dựng chiếc xe Dream, tôi đoán rằng chiều này bố mẹ tôi ở Hà Nội về, trời mùa Đông lại cuối tháng 10 âm lịch nên tối mau. Đúng là bố mẹ tôi cùng về thật, có lẽ cũng chuẩn bị đi Hà Nội.
Bố tôi đang thắp hương trên ban thờ còn mẹ đang ngồi cạnh giường bà già nói chuyện, tôi cất tiếng chào bố mẹ với giọng hồ hởi. Gặp bố mẹ về thăm lúc nào cũng vui và ấm áp cả, cho dù chỉ vài phút ngắn ngủi.
Mẹ tôi vẫy tay:
- Lại đây, lại đây mẹ bảo.
Tôi ném cái ba lô đựng sách vở lên tấm phản gỗ kiêm bàn học, kiêm giường ngủ, kiêm... của mình rồi bê luôn cái ghế gỗ hay ngồi học sang chỗ bà và mẹ đang ngồi.
Mẹ tôi nhăn mặt:
- Đi học sao về muộn thế con? Tối hẳn rồi.
Tôi gãi đầu cười:
- Hôm nay tan học lúc hơn 4 giờ, mấy đứa lớp con nó chơi điện tử ở cổng trường nên con ghé xem một tí rồi về luôn, sợ bà đợi cơm.
- Chơi ít ít thôi, lo mà học.
- Vâng, con nhớ mà. Bố mẹ về có chuyện gì thế ạ?
- Bố mẹ chờ mày về dặn mấy chuyện rồi mới đi. – Bố tôi đã khấn vái xong, ngồi lên võng châm thuốc lá, nheo nheo mắt nói.
- Bố mẹ về từ chiều đi xem đất để đặt mộ cho cái Oanh. – Mẹ tôi nói.
- À, vậy tốt quá. Tình hình thế nào rồi mẹ?
- Mấy hôm trước bố con đã lên Thái Nguyên tảo mộ nhưng chẳng hiểu sao vẫn chưa hỏi han được gì. Mẹ có xem một bà ở trên Tây Hồ, trình bày đầu đuôi xong mà cuối cùng bà ấy chỉ phán là đã có chỗ tốt đặt huyệt rồi còn đi hỏi làm gì.
Mẹ tôi đón cốc nước vối mà tôi vừa đưa cho rồi nói tiếp:
- Mà nhà mình đã tìm được chỗ nào đâu. Thấy lạ nên hôm nay bố mẹ về hỏi thầy ở trên Trằm rồi cả Nghi An... mấy nơi. Thầy nào cũng trả lời kiểu na ná nhau ấy là “Con gái cô đã chọn được chỗ rồi thì cứ thế mà đặt mộ, tốn công hỏi han làm gì.”
Tôi quay sang nhìn bố, bố tôi đang nhả những hơi thuốc tròn vo vào không khí, vẻ mặt trầm ngâm không nói. Vẫn là mẹ tôi kể:
- Hỏi thêm các thầy đều lắc đầu không nói. Mẹ thấy hoang mang. Bao năm nay đã từng đi gọi hồn nó nhưng chỉ được một lần, hỏi chưa được bao nhiêu nó đã đi mất. Bây giờ...
Mẹ tôi thở dài. Tôi vội hỏi:
- Vậy là đi xem thầy mà vẫn chưa tìm được chỗ đặt mộ cho em hả mẹ?
Mẹ tôi lắc đầu thở dài. Tôi quay sang hỏi bố:
- Thế bố mẹ có nằm mơ thấy gì không? Kiểu như em ấy về báo mộng chẳng hạn.
- Không, chẳng mơ mộng gì. Từ hồi nó mất đến giờ duy chỉ có đợt trước 49 ngày, bố đi đâu đấy về khuya thì có một con đom đóm to đùng bay theo, mãi đến lúc lên giường ngủ mà con đom đóm ấy cứ bay lởn vởn quanh giường. Bố dậy thắp hương thì nó bay mất, chỉ có vậy. – Bố tôi trả lời.
- Nếu không tìm được nơi đặt mộ chẳng lẽ cứ để nguyên chỗ cũ hả bố?
Bố tôi nhổm người ngồi dậy ném điếu thuốc đang cháy dở ra ngoài hiên rồi thở dài:
- Đi mắc núi, trở lại mắc sông, việc này không làm xong thì trong lòng cứ lấn cấn. Nghĩ đơn giản là di dời mộ nhưng bắt tay vào tao thấy rối như tơ vò.
Dứt lời bố tôi rời khỏi võng ra đứng ở ngoài thềm nhà. Tôi cũng tranh thủ suy nghĩ. Tôi không phải là kẻ khờ, dường như tôi đã lờ mờ nhận ra việc chọn nơi chôn cất của em gái mình đã có sự sắp đặt nào đó. Mấy hôm nay tôi đã... rang đất được khá nhiều, thành quả là ba bao tải dứa đầy chặt để ở đầu mái hiên. Sau khi tư tưởng được đả thông cũng như quen tay hơn thì năng suất rang đất của tôi nhanh hơn. Bà Già thấy thằng cháu nội có vẻ quyết tâm tìm vàng từ đất cũng không cản nữa, cản làm sao được khi mà trưa hôm qua tôi đưa cho bà hẳn một cái... nhẫn vàng trơn. Cái nhẫn tuy có méo mó nhưng không vì thế mà giảm đi giá trị, lúc tôi đưa nhẫn cho bà, bà nhìn tôi đầy bán tín bán nghi.
- Cháu nói là đất làng mình có vàng mà bà chẳng nghe, cái nhẫn này nằm lẫn trong đất, cháu đun nóng đất cho nó tơi hẳn ra thì thấy cái nhẫn này.
- Cái nhẫn... cái nhẫn này được bao nhiêu nhỉ?
- Để cháu làm xong hết xem có thêm được thứ gì không. – Tôi nói vẻ đầy bí hiểm – Bà đừng có nói việc này cho ai, người làng mà biết lại đổ xô ra đồng đào bới thì chẳng ăn thua đâu.
- Làm sao mày biết chỗ nào mà đào ra được thứ này?
- Mấy hôm trước cháu nằm mơ đấy, giống lần trước đào được một cái nhẫn ở gần bụi tre ấy mà, bà nhớ không?
- Ờ, tao nhớ!
Nhờ có cái nhẫn “hối lộ” cho bà Già mà tôi yên tâm buổi tối cuốc đất mang về sau đó hì hục rang đất.
Khi tôi trở thành một người chủ gia đình, một người lớn. Tôi nghe người ta nói cạp đất mà ăn khiến tôi cứ cười mãi, đất làng tôi không ăn được nhưng chịu khó rang, xào đất thì cũng có được vàng mang đi bán.
- Bố có nghĩ nên đặt mộ của em con cạnh mộ ông nội không?
- Tao cũng nói chuyện này với mẹ mày rồi nhưng phải hỏi ý mấy bà. Đi hỏi mấy nơi, không nơi nào chỉ rõ được nên đặt mộ chỗ nào, thậm chí còn không xem được ngày đẹp để cất bốc nữa, thầy với bà, vớ va vớ vẩn.
- Ông thầy nào cũng nói giống nhau ạ?
- Có ông thầy lớn tuổi trên làng Trằm, ông ấy xem quẻ, xem đủ thứ thì có nói thêm là em mày đã chọn được chỗ đất tốt, đất sạch, cứ thế mà táng vào không cần phải hỏi han gì thêm. Mà bây giờ biết chỗ nào là đất sạch, đất tốt? Chả lẽ tao phải về ở nhà cả tuần đi tìm à?
- Thôi, bố để con tìm cho, có khi con biết đấy.
- Cái gì? Mày biết cái gì? – Bố tôi hỏi lại.
Mẹ tôi thấy hai bố con nói chuyện to cũng đã lại gần để tham gia còn bà Già vội dọn cơm, bà muốn bố mẹ tôi ăn cơm tối rồi hẵng đi Hà Nội.
Tôi nói cứng, tuy không được tự tin cho lắm nhưng tôi muốn làm bố mẹ tôi yên lòng:
- Đất sạch ông thầy nói chắc có ý là đất chưa từng chôn cất ai ấy mà.
- Điều này tao cũng nghĩ đến rồi, làng mình đất như thế thiếu gì chỗ. Nhà mình không có ruộng, nãy tao cũng hỏi bác mày rồi, nói chung khi tìm được chỗ đất phù hợp mà nằm ngoài quy hoạch của làng thì phải mua. Tiền bạc không phải vấn đề bận tâm mà mày nghĩ xem, tao không ở nhà nên...
- Bố yên tâm, con có nhiều thời gian. Con sẽ hỏi bà Lớn, sẽ dò hỏi cả những người khác nữa, đảm bảo với bố trong một tuần sẽ tìm ra nơi ưng ý.
- Không tìm được thì sao hả con? Chuyện mồ mả này không đùa được đâu con ơi. – Mẹ tôi nói nhỏ.
- Con biết ạ. Mẹ cứ tin ở con. Việc di dời mộ của em về đây thì con không biết, bố mẹ tính như thế nào?
Bố tôi lại lấy thêm điếu thuốc nữa ra châm lửa phì phèo hút, mẹ tôi có vẻ bồn chồn. Tôi đoán rằng nơi cải táng chưa có thì ngày giờ bốc mộ, di dời cũng chưa xem được.
- Tháng tới là giỗ ông nội con, bố có muốn di dời mộ cái Oanh về trùng ngày đó để một công đôi việc không bố? Vừa làm giỗ ông, vừa cải táng cho cái Oanh, sau này đỡ quên bố ạ.
Bố tôi gật gù:
- Được vậy thì tốt nhưng bố nghĩ các bà sẽ không đồng ý, động mồ động mả không thể tiện được con ạ.
Bố mẹ tôi ăn vội bữa cơm tối với rau muống luộc, cà pháo, trứng rán... sau đó đi Hà Nội lúc 7 giờ tối với vẻ mặt đầy suy tư. Tôi thì ngược lại, có những thứ không thể nói rõ ràng với bố mẹ tôi được, tôi ăn cơm tối rất ngon vì hiếm khi bữa tối có bốn người.
- Công việc chị giao em làm khá đấy!
Tôi nhăn mặt vì hơi nóng tỏa ra bếp lửa đang rực cháy. Chị Ma ngồi ngoài cửa bếp tự lúc nào. Tôi quệt mồ hôi lấm tấm trên trán quay sang nhìn chị Ma:
- Em quen tay rồi, có kinh nghiệm hơn mấy hôm trước.
- Hôm nay ngang nhiên mang đất vào bếp để đảo cơ à?
- Em hối lội bà một cái nhẫn.
- Em luôn láu cá, luôn mang vàng bạc ra để làm người khác yên lòng. – Chị Ma cười tươi – Vậy cũng tốt.
- Cái này em học được của người ta chứ em biết gì đâu.
- Em đã ước lượng được số lượng đất cần dùng để lấp huyệt là bao nhiêu chưa?
- Em không, nhưng chí ít cũng phải cỡ mười bao tải. Em đang lo rằng những thứ này làm xong xuôi thì mang ra ngoài đó kiểu gì chị ơi. Một bao tải đất rất nặng, chắc vài chục cân, chả biết cái xe đạp màu đỏ của em có chở được không nữa.
- Xe cải tiến đâu? không có thì đi mượn.
- Chị nhìn em có đủ khả năng kéo xe được không?
- Đừng có lo, chất lên được cái xe cải tiến mà người ta hay chở thóc lúa thì chị sẽ huy động người đẩy hộ em, em chỉ cần chạm tay giả vờ như đang kéo xe là được.
- Nhưng mà chị, lúc tối em mới nói chuyện với bố mẹ em...
Tôi nói lại với chị Ma những băn khoăn của bố mẹ tôi, chị Ma nghe chăm chú kèm theo những cái gật đầu nhẹ:
- Nếu em gái em đã không muốn cho biết thì thầy chẳng thể xem được, chị nghĩ nơi yên nghỉ sau cùng đã được chọn, cứ thế mà làm thôi. Cái khó của em là còn nhỏ nên người lớn chưa tin đúng không?
Tôi gật đầu khác nhận, tranh thủ với thêm mấy cành củi nhỏ cho vào bếp.
- Có cách báo mộng cho người lớn. Báo mộng cho bố em, cho bà Hạ Lớn là được chứ gì.
Tôi lặng im không trả lời, đôi mắt đăm đăm nhìn lửa cháy bập bùng trong cái bếp nhỏ. Tôi nhớ đến con mèo trắng mà mình đã gặp mấy lần trong nhiều năm trước, đôi mắt của con mèo trắng ấy nhìn tôi rất lạ, mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt của nó tôi đều cảm thấy sống lưng mình như có điện chạy dọc. Con mèo lẩn quẩn quanh khoảnh đất trống, lần nào cũng ngồi trên mộ của ông nội tôi. Tôi đã dần khẳng định con mèo đó là em gái của mình hiện thân bởi nó được sinh vào năm Đinh Mão. Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này mặc dù trí tưởng tượng của tôi khá phong phú, tuy nhiên những sự việc xảy ra gần đây khiến tôi bắt đầu đặt dấu hỏi và tự giải đáp. Tôi không hỏi chị Ma vì tôi biết chị ấy sẽ lảng tránh câu hỏi của tôi, chị ấy có bí mật của riêng mình và tôi cũng vậy. Điều tôi lấy làm lạ chính là em gái tôi mất mới được mười năm trong khi khoảnh đất trống cạnh mộ của ông nội đã có từ rất lâu, lần đầu tiên tôi ra tảo mộ khi còn nhỏ đã phát hiện ra khoảnh đất ấy.
- “Chẳng lẽ nó đã xí phần?”
Nhiều lần câu hỏi này lởn vởn trong đầu tôi nhưng tôi cho rằng vô lý. Ma chẳng thể biết được tương lai, chính chị Ma và chị Đẹp đã từng nói với tôi không dưới hai lần.
- Chị Ngọc Hoa này, chị đã ở lâu trong làng này chị có biết tại sao khoảnh đất cạnh mộ ông nội em lại được để trống như vậy không chị?
- Chị làm ma trong làng, cũng bó gối bao năm nên phần nhiều là nghe nói. Tuy vậy không phải việc nào cũng nghe được, chuyện ngoài Cầu Khoai lại càng không. Đêm trước chị đã dò hỏi các vong trong bãi nhưng đều nhận được những cái lắc đầu, họ không hiểu vì sao lại có khoảnh đất trống vuông vức ở chỗ đó.
- Ông Thổ Địa cũng không biết hả chị?
- Ông ấy cho hay vị trí đó đã được... được mua đứt âm phần cách đây khoảng ba chục năm.
- Mua... mua đứt?
Tôi ngạc nhiên đến độ làm rơi luôn cái que cời bếp đang cầm trên tay.
- Đúng, mua đứt âm phần. Vì lẽ đó mà những người được chôn kể từ thời đó đến bây giờ không táng được vào, cũng có nhiều vong thắc mắc nhưng chẳng ai biết tại sao lại như vậy.
- Ai mua ạ? – Tôi hỏi gấp.
Chị Ma nhún vai:
- Không có danh tính người mua, ông Thổ Địa già cũng không biết.
- Có... có khi nào do ông nội em mua không nhỉ? Kiểu như... kiểu như mua sẵn để dành cho bà em sau này.
- Mọi thứ đều có thể.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của chị Ma đặt câu hỏi:
- Chị có điều gì giấu em phải không?
- Không hề, chị có gì phải giấu em chứ
.
Chị Ma lảng tránh ánh nhìn của tôi, chị ấy đứng dậy vươn vai như tập thể dục một hồi. Hành động này càng làm tôi khẳng định rằng nhất định chị ấy muốn giấu tôi, có thể có điều gì đó liên quan đến những việc sắp diễn ra, đặc biệt là việc di dời, cải táng mộ cho em gái tôi.
- Em không phải là một đứa ngu ngốc, chị biết điều đó mà.
Tôi nói dứt câu thì quay trở lại với công việc đang đang dở của mình. Chị Ma đứng lặng em một hồi ngoài khoảng tối, có lẽ để suy tính điều gì đấy. Lát sau chị ấy nói vọng vào:
- Chị sẽ tìm cách báo mộng cho bố em và bà Hạ Lớn, chắc chắn mộ phần sẽ được đặt ở nơi mà em đang dự tính nên em cứ chuẩn bị mọi thứ cho ổn thỏa.
Tôi ngồi thẳng lưng quay ra cửa bếp hỏi:
- Chị tính đêm nay đi báo mộng luôn à?
- Không, để chị tìm gặp ông nội của em, ông nội em báo mộng đáng tin hơn chị nhiều.
Chị Ma vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ thổi đến cửa bếp làm đống rơm nhỏ sau lưng tôi khẽ rung rinh.
Tôi không biết chính xác chị Ma đã làm như thế nào để gặp ông nội tôi và ông nội tôi đã làm như thế nào để báo tin cho con cháu, có thể sẽ giống cái cách mà cụ nội, cụ tổ đã gặp tôi trong mơ. Chỉ biết rằng mới sáng hôm sau, tức ngày Chủ Nhật - khoảng gần 8 giờ sáng – tôi đã b·ị đ·ánh thức bởi... một cây gậy tre.
Bà Hạ Lớn dùng gậy tre của bà gõ lên cái chăn đến mấy lần kèm giọng nói khàn, đục đầy uy lực:
- Dậy, dậy ngay! Sáng bảnh mắt mà còn ngủ thế này thì c·hết đói!
Tôi mắt nhắm mắt mở quay lưng lại nhìn, ngay khi nhận ra người đánh thức mình là bà Hạ Lớn thì tôi tỉnh giấc ngay lập tức. Từ trong sâu thẳm con người mình, tôi vẫn cảm thấy sợ bà, có lẽ nỗi sợ vô hình ấy bắt đầu từ lần gặp đầu tiên cộng với những câu chuyện của bà Già, bố mẹ... khiến nỗi sợ ấy dai dẳng trong tôi. Tuy nhiên, tôi lý giải rằng bà là em ruột ông nội, chính vì thế tôi không bao giờ muốn làm trái ý hoặc làm bà giận.
- Bà... bà mới lên chơi ạ?
Tôi vùng dậy hỏi bà kèm theo nụ cười đầy miễn cưỡng. Chạy vội đến chỗ ấm nước vối hãy còn nóng, tôi rót lưng cốc rồi pha thêm chút nước lạnh.
- Bà uống nước ạ. Bà Già cháu đâu rồi ý nhỉ?
- Bà mày vừa chạy sang nhà hàng xóm, tí về bây giờ.
- Hôm nay là Chủ Nhật, trời cũng lạnh, có việc gì cần nói bà cứ nhắn để cháu xuống chứ lớn tuổi đi lại khó khăn bà ạ.
- Cha bố anh, chỉ được cái khéo miệng. Mắt tôi vẫn còn nhìn thấy mờ mờ, vẫn chống gậy đi được, chẳng phiền ai.
- Dạ, dạ!
- Sao, đã tìm được nơi cải táng cho con bé chưa? Hôm qua bố Trường anh về chắc đã xong rồi chứ?
- À, bố mẹ cháu...
Tôi thuật lại ngắn gọn những băn khoăn, lo lắng của bố mẹ tôi cho bà Lớn nghe, đôi mắt của bà đã mờ đục nhưng đôi tai chắc hẳn nghe không vấn đề gì. Lưng bà nay đã còng, tôi đỡ bà lại gần ban thờ gia tiên, thắp mấy nén hương xong xuôi rồi nói lại với bà Lớn để bà khấn vái. Tôi không nghe được bà đã lẩm nhẩm những gì trước ban thờ, tôi đứng cạnh chờ đợi để dìu bà lại ngồi xuống giường, cái giường cạnh tấm phản gỗ tôi ngủ chứ không phải giường của bà Già.
Bà Lớn nhấp một ngụm nước vối rồi thong thả nói:
- Hơn ba chục năm trời từ khi anh ta mất ta mới gặp lại.
Tôi có đôi chút ngạc nhiên, chỉ là đôi chút:
- Dạ?
- Đêm qua bà nằm mộng thấy anh trai mình về...
Bà Lớn nói chưa dứt câu thì nước mắt lăn trên gò má nhăn nheo, bà lấy khăn mùi xoa trong túi áo thấm nước mắt nói tiếp:
- Anh ta nói rằng nếu mộ phần của đứa cháu gái có được chôn cất ở bên cạnh thì thật là tốt, có ông có cháu đỡ hiu quạnh.
- Ông... ông cháu trông như thế nào hả bà?
- Cũng không khác mấy so với lúc mất, vẫn trẻ khỏe, hồng hào. Xem ra... xem ra ông nội của anh cũng muốn mộ cái Oanh đặt bên cạnh rồi.
- Sao bà chắc chắn điều ấy ạ?
- Có những thứ tưởng lạ mà không lạ. Ông nội cháu chỉ nói ngắn gọn như thế rồi quay lưng đi, ta không hỏi thêm được gì.
- Để tí nữa bà Già về cháu hỏi thử, biết đâu bà Già cũng nằm mơ...
- Bà cũng tò mò đây, cũng muốn hỏi thử.
- Vì thế mà mới chống gậy lên nhà cháu à? Bà... bà đã ăn sáng chưa?
- Tôi ăn rồi anh ơi, sắp ăn trưa tới nơi rồi.
- Mới có 8 giờ sáng, trưa đâu mà trưa bà ơi.
Bà già không nằm mơ thấy gì, bà bảo rằng từ khi ông nội tôi mất cho đến nay chưa một lần nào nằm mơ thấy ông nội, lần gần nhất là lúc mới mất, ông nội tôi về muốn rủ con trai đi, nửa đêm bà thức giấc sờ thấy người bố tôi mềm nhũn như nước vội vàng thắp hương khấn như tế sao trước ban thờ gia tiên. Kể từ đó bà không còn cảm thấy linh hồn của ông nội quanh quẩn trong nhà, hơn ba mươi năm trôi qua cũng không một lần nằm mơ gặp mặt.
Những ngày sau đó lịch của tôi là chiều đi học, tối cuốc đất về sau đó... xào đất đến tận nửa đêm, đến khi đủ mười bao tải dứa màu trắng đựng đất đã đầy thì tôi dừng công việc cứ tối tối lại vác cuốc ra đồng. Bởi trời lạnh, thi thoảng buổi sáng đến gần trưa có nắng, tôi trải mấy cái áo mưa đã cũ ra sân, đổ đất để phơi nắng. Thứ đất mà tôi đã dùng lửa để đun mỗi tối, phơi nắng mỗi sáng đã trở nên tơi xốp, màu đất cũng đã nhạt đi nhiều. Công việc này thật sự mệt, hai bàn tay tôi đã xuất hiện những vết chai, mấy ngón tay đã không còn mỏi nhừ như những ngày đầu.
Tôi đã làm công việc này một cách nghiêm túc mặc dù tôi chưa thật sự hiểu, tôi chỉ đơn giản mong muốn em gái tôi, đứa em gái thiếu may mắn sẽ cảm thấy thoải mái. Tôi quen biết một số hồn ma, thân thuộc với chị Ma, chị Đẹp nên tôi tin rằng những gì mình đã và đang làm nhất định em gái tôi sẽ biết.
Tôi mong nó sẽ vui.
Tôi nhớ giọng cười của nó khi còn nhỏ...
Nhớ lần gặp cuối cùng trên những bậc thềm đá ở Lạng Sơn vào một ngày sau Tết...
Sau buổi sáng ngày Chủ Nhật thì tôi tin chắc rằng mộ của em gái mình sẽ được xây cất cạnh mộ của ông nội. Đây là ý của bà Lớn, tôi đã nói lại với bố tôi như vậy, bố tôi chỉ ậm ừ và cho biết sẽ đi xem thầy thêm một lần để chắc chắn mọi việc để sau này không phải áy náy.
***