Chương 370: Rang hoàng thổ
R9 nằm vắt chân chữ ngũ trên giường đọc truyện kiếm hiệp, tôi lấy làm lạ vì thằng này lại dở chứng đọc truyện toàn chữ. Chừng nửa tháng trôi qua mà đêm ngủ nó không thấy mộng mị hay hồn vía cụ nội của nó hiện về nên nó rất ung dung.
Tôi cất tiếng:
-Ê cu! Nhà mày có chảo gang không?
R9 bỏ cuốn truyện đang đọc dở sang một bên ngồi dậy:
-Chảo gang à? Có nhưng không to lắm đâu, loại nhỏ thôi.
-Lấy tao xem thử.
-Nhà mày không có chảo gang hả?
-Có một cái bé tí, tao cần một cái chảo gang lớn hơn một tí.
R9 dẫn tôi vào trong căn buồng – nơi trước đây là buồng ngủ của cụ nội R9 – chỉ cho tôi một cái chảo gang khá lớn, tôi áng chừng đường kính của miệng chảo phải hơn một mét. Mấy cái chảo gang loại này tôi hay nhìn thấy người lớn dùng để xào, nấu... khi có đám cỗ. Nhà R9 cũng là nhà trưởng nên trang bị mấy thứ này, nhà tôi cũng là trưởng nhưng... nhỏ tí, tính ra chỉ có mấy nhà nên những thứ đồ chuyên dụng làm cỗ kiểu này chắc chắn bà tôi không có.
R9 hất hàm hỏi tôi:
-Được không? Sợ cái này to quá.
Tôi khịt khịt mũi:
-Được chứ. Cho tao mượn khoảng một tuần được không nhờ?
-Thì lấy đi, khi nào bà tao hỏi thì tao sẽ bảo mày. Nhà mày có cỗ à?
Tôi lắc đầu, R9 hỏi tiếp:
-Thế mày mượn để làm gì?
-À... à tao mượn về để thử nghiệm vài thứ, không có gì quan trọng, chơi ấy mà.
-Đm thằng này hết việc, mày chơi cái gì đấy?
-Đang thử nghiệm không nói được.
Tôi cúi xuống nhấc cái chảo gang lên thì thấy nặng liền quay sang bảo R9:
-Nặng thế này làm sao tao mang về được, mày chở tao về được không?
-Mày thấy có ai như mày không? Đi mượn chảo xong bắt người khác chở mày về.
R9 càu nhàu nhưng vẫn dắt xe đạp ra chở tôi về, tôi ngồi sau cầm cái chảo gang mà tay mỏi nhừ.
R9 vẫn tò mò việc tôi mượn chảo gang:
-Tao chưa thấy mày chui vào bếp bao giờ, hôm nay tự nhiên lại đi mượn chảo, có món gì ngon hả?
-Không, chẳng có món gì mày ăn được đâu. Mày hỏi làm gì nhiều.
-Lạ thì hỏi thôi, thằng lười như mày lại lăn vào bếp đun nấu tao sợ tí nữa trời mưa đi học lại khổ.
-Hỏi nhiều. Tao mượn chảo về hấp không khí, rang hoàng thổ.
-Cái đéo gì đấy?
-Tao cũng không biết, tự nhiên thuận miệng nói vậy thôi.
-Đúng là thằng hâm.
Thật ra chẳng phải tự nhiên mà tôi nói như vậy, người lớn cũng không hiểu điều tôi vừa nói có ý nghĩ gì. Chính tôi cũng còn chưa hiểu công việc mình đã, đang và sẽ làm trong những ngày tới.
Vào buổi tối ngày hôm sau khi tôi cùng hai chị ma ra Cầu Khoai lúc khuya để xem đất, tôi về trước còn hai chị ở lại dò hỏi. Tôi không biết hai chị đã hỏi han được những gì nhưng chị Ma đã nói với tôi:
-Em vào nhà lấy cuốc với thứ gì đó để đựng rồi theo chị!
Tôi đứng ngẩn người ra trong giây lát không hiểu tại sao chị Ma lại bảo tôi làm vậy, kể cả khi vác cuốc ra khỏi cổng nhà, lẽo đẽo theo sau chị Ma ra ngoài cánh đồng.
Tôi thắc mắc:
-Đi đào vàng hả chị?
-Không, vàng thì trưa mai trước khi đi học em mang thuổng ra đào chỗ gần bụi mây, dưới gốc cây nhót sẽ có vàng.
-Thế bây giờ chị em mình đi đâu? Chị đừng nói là đi đào tiền cổ nhé?
-Cái thứ tiền mục nát lần trước em đổi có được bao nhiêu đâu mà lấy, một hũ tiền xu ấy chỉ bằng một cái nhẫn tròn. Chị đặt làm nhưng đến sáng mới có, trưa mai đúng giờ Ngọ ba khắc ra mà đào.
Chị Đẹp với váy áo thướt tha đã đứng chờ chúng tôi gần bụi tre, chị ấy chỉ cười với tôi sau đó nhanh chóng bước theo chị Ma. Cả ba chúng tôi đi về hướng gò mả của Mẹ Sư sau đó vào cánh đồng làng. Tôi tưởng hai chị dẫn tôi đi đâu, cuối cùng điểm dừng chân lại là dải đất cao cạnh mương Khoai, nơi có những cây bạch đàn gầy gò đang lay động theo từng cơn gió.
-Em cuốc chỗ này, cuốc cho cẩn thận. Cuốc được bao nhiêu đất thì cho hết vào bao tải mang về.
Tôi trố mắt ngạc nhiên:
-Hả? Cuốc đất mang về ạ?
Chị Ma gật đầu:
-Đúng, cuốc đất mang về.
Tôi đưa cặp mắt nghi hoặc nhìn chị Ma và chị Đẹp, chị Đẹp nhún vai. Xem chừng chính chị ấy cũng chẳng hiểu công việc mà tôi sắp phải làm.
Tôi lẩm bẩm trong miệng:
-Có... có khi nào cuốc đất này mang về, đến sáng ngày ra nó trở thành vàng không nhỉ?
Chị Đẹp phàn nàn:
-Cái thằng đến lạ, cho vàng thì nhất mực từ chối nhưng cuốc đất lại mong nó biến thành vàng. Đầu óc ngươi có vấn đề gì hả?
-Không, không! Chỉ là em thắc mắc. Đêm hôm ra đồng cuốc đất mang về, đất thì ở đâu chẳng giống nhau. Nửa cái bao tải dứa này không nhẹ đâu ạ, kéo được về nhà chắc em cũng bở hơi tai.
Miệng thì càu nhàu vậy nhưng tôi cũng bắt đầu bổ những nhát cuốc đầu tiên, chị Ma khoanh tay đứng nhìn tôi thực hiện công việc, chị Đẹp nhảy tót lên dải đất ngồi phệt xuống quan sát. Trời mùa Đông lạnh, lúc chiều mới có mưa nhỏ nên đất cũng khôn quá khó để cuốc. Tôi không có tố chất trở thành nông dân nên những nhát cuốc khá vụng về, chẳng thể ngọt như cậu Út tôi hoặc những người khác mà tôi biết. Họ có thể cuốc được những thớ đất vuông vức, tôi thì không.
-Nhìn ngươi cuốc đất ta thấy có vẻ khó nhọc nhỉ?
-Chị từ nhỏ đến lớn ở trong phủ liệu có biết cầm cái cuốc không mà chê em?
-Ta phận nữ nhi, việc nặng như này nên để đàn ông làm, ngươi có phải đàn ông không?
-Em còn trẻ con, chưa phải đàn ông.
-Thế thì học dần đi là vừa, thời của ta ấy mà, tầm tuổi của ngươi là đã thành gia lập thất cả rồi. Ngươi bây giờ chỉ có ăn với học, nhìn còn non lắm em ạ.
Tôi bực bội:
-Chị không giúp được em thì thôi, đừng có ngồi đấy mà nói móc.
-Ta nói để ngươi quên đi mệt nhọc thôi. Hay trong khi ngươi làm, ta sẽ hát quan họ cho ngươi nghe nhé?
Tôi dừng lại thở:
-Thôi chị ơi, em không thích nghe quan họ đâu. Bà nội em thích nghe, những thứ đó chỉ người già mới thích.
-Cái gì? Ý ngươi nói rằng ta với cái Hoa đây đã già sao?
Tôi không nói gì thêm, chỉ bặm môi bổ những nhát cuốc đầy uy lực xuống đất. Tự dưng nửa đêm nửa hôm bắt đi cuốc đất chẳng hiểu để làm gì. Tôi phải cố nhịn, cố nhịn.
Chị Ma ôn tồn nói:
-Lo làm cho xong đi, đàn ông con trai đừng có vừa làm vừa càu nhàu như thế.
Tôi lườm chị Đẹp, chị ấy đang cười khúc khích. Tự nhiên tôi cảm thấy mình thích làm anh hơn là làm em, làm em ăn thèm vác nặng, mệt lắm.
Hì hục chừng mười lăm phút tôi mới dừng cuốc đất, đống đất được tôi cho vào cái bao tải dứa màu trắng, nửa bao tải bằng đất không hề nhẹ.
Tôi quệt mồ hôi đang lấm tấm trên trán quay sang hỏi chị Ma.
-Chừng này đủ chưa ạ?
-Sức của em thì chỉ chừng này là được rồi. Bây giờ mang về nhà để đâu đó cho cẩn thận, đừng để ngấm nước mưa.
-Để ở đâu ạ?
-Ơ! Mọi khi em thông minh lắm mà sao hôm nay làm cái gì cũng hỏi thế nhỉ?
-Tại... tại em không thích làm việc này.
Chị Ma nghiêm giọng:
-Không thích cũng phải làm. Mang về nhà để đâu tránh mưa là được, giờ Hợi tối mai ra đây đào thêm chừng này nữa.
-Cái... cái gì ạ?
-Là mai ngươi ra đây lấy thêm đất về đó, hiểu chưa? – Chị Đẹp giải thích.
-Sao... sao lại tối mai nữa? Đất này có gì quý giá ư? Hay... hay chị muốn mang đất này về đổ xuống phần đất chỗ mấy cái cọc tre đã bị s·ạt l·ở?
Chị Ma lắc đầu cười nhẹ:
-Chị đã nói rồi, biết ít thôi ông tướng. Thay vì đứng đây hỏi han linh tinh hãy mau xách đống đất này về nhà.
Tôi nheo mắt nhìn hai chị ma một lần nữa, ánh mắt đầy nghi hoặc trong khi nét mặt hai chị lại tươi tỉnh, chị Đẹp thậm chí còn đá lông nheo động viên tôi. Tuy trong lòng có ấm ức nhưng tôi vẫn phải dùng sức lôi cái bao tải chứa số đất mình vừa cuốc được dọc theo những bờ ruộng đi về hướng mả của Mẹ Sư mà không thể đi tắt bằng cách nhảy qua mương nhỏ dẫn nước. Chị Đẹp nhảy chân sáo theo sau, miệng ngân nga mấy câu quan họ trong khi chị Ma đi đằng trước ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm chẳng có trăng, điệu bộ rất thong thả.
Tối ngày hôm qua, gần đến giờ Hợi đã thấy chị Ma réo gọi bên cửa sổ. Tôi mặc áo len ngắn tay, quần đùi, chân đi dép tổ ong chuẩn bị rời nhà thì bà Già hỏi:
-Bên ngoài trời lạnh, mày ăn mặc phong phanh thế kia hả?
-Cho đỡ nóng bà ạ.
-Mày làm gì mà nóng?
-Cháu đi đào vàng!
-Cái giống nhà mày cứ hâm hâm dở dở, vàng ở đâu mà đào?
Bà chẳng quan tâm đến lời tôi vừa nói, chẳng ai tin cả, vàng ở đâu mà dễ kiếm vậy chứ.
Mọi việc diễn ra không khác gì đêm trước đó, tôi hì hục cuốc đất dưới sự giá·m s·át của hai chị, để đỡ mất sức hơn, tôi đã mang theo hai bao tải dứa để có thể dễ dàng quăng cái bao tải sang bên kia con mương nhỏ sau đó nhảy qua.
Chị Đẹp nhận xét:
-Ngươi đúng là thông minh, sự thông minh của ngươi xuất phát từ việc lười biếng.
-Chị khen hay đang đá đểu em thế?
-Cả hai.
-Thật tốt nếu chị có thể giúp em mang những thứ này về nhà, tốt hơn gấp mấy lần việc cứ ngồi chơi rồi cà khịa em. Ai mà thấy em đêm hôm xách đất về nhà kiểu này người ta sẽ báo chính quyền đưa em đi Trâu Quỳ cho mà xem.
-Ngươi phải cố lên, bốn cây vàng chưa đủ làm ngươi vui sao?
-Bốn cây vàng ấy hai chị nói là dùng để lo việc mồ mà sắp tới cơ mà.
-Ngươi làm việc này có khi lại tiết kiệm được cả cây ấy chứ. Ta đã hỏi rồi, một cây vàng đổi ra được rất nhiều tiền. Cái tivi gì đó ta nhớ chỉ mua hết có nửa cây vàng mà thôi, bây giờ ta đã biết cách tiêu tiền thời nay rồi đấy.
Tôi kéo hai bao tải đất về để trong vườn sau đó quay trở ra mang cuốc về. Chị Ma lững thững đi theo sau giá·m s·át nhất cử nhất động của tôi nhưng không nói gì, cứ chốc chốc tôi lại nhìn chị ấy với ánh mắt đầy khó hiểu, chị ấy chỉ nhoẻn miệng cười, nụ cười xã giao rồi hất hàm ra hiệu cho tôi làm tiếp.
-Ngày mai có phải đào đất tiếp không chị?
-Có!
-Vậy phải làm trong bao nhiêu đêm nữa? Em muốn biết công việc em đang phải làm có ý nghĩa gì chứ? Đất nhà mình đầy ra, muốn thì đào lên là xong.
-Đất nhà mình là của nhà mình. Chỗ đất em mang về để phục vụ công việc sau này. Chị nghĩ mỗi tối cần khoảng một bao tải đất như này, làm trong độ mươi ngày là được.
Tôi xòe hai lòng bàn tay ra cho hai chị ma xem:
-Chị xem này, bàn tay em phồng rộp hết cả rồi.
-Làm có tí việc mà kêu ca nhiều quá. Ngày mai nếu trời có nắng em đổ đống đất này ra phơi cho khô.
-Vầng!
-Sau đấy đi mượn ở đâu đó cái chảo, loại lớn càng tốt.
-Để làm gì chứ? Nấu cỗ cho vong ư? Em không giỏi nấu nướng gì đâu.
Chị Ma hai tay chống nạnh, cúi đầu xuống dí sát mặt tôi nói:
-Đây là lệnh, là lệnh hiểu chưa?
-Hừ!
-Không phục hả?
-Thế mượn chảo về rồi làm gì nữa? – Tôi hỏi lại.
-Nổi lửa lên, đổ đất vào trong cái chảo ấy rồi đun.
-Cái gì ạ? Hai... hai chị có bị làm sao không đấy?
Hai chị ma nhìn nhau chưa hiểu câu nói của tôi nên tôi giải thích luôn:
-Ý chị muốn em đi mượn chảo về đổ đất vào trong chảo rồi... đun á? Như... như rang cơm nguội à? Đất đó ăn được chắc?
-Dĩ nhiên đất thì không ăn được rồi. – Chị Ma ôn tồn trả lời.
-Hai hôm nay các chị khó hiểu quá, rốt cuộc là có chuyện gì mà em phải đi đào đất mang về, rồi đi mượn chảo đun đất? Em chưa từng nghe nói đến những điều tương tự như thế này bao giờ.
-Dĩ nhiên, nếu ai cũng biết, ai cũng hiểu thì còn gọi gì là bí mật.
Chị Ma quay sang nói với chị Đẹp:
-Cô văn hay chữ tốt, giải thích cho thằng bé đi. Nó hậm hực từ tối hôm qua, mặt đã xấu rồi mà còn phụng phịu như này có khác gì quả táo tàu đâu.
Chị Đẹp ngồi xuống bên cạnh một bao tải dứa dựng đất nhìn ngó rồi nói với tôi:
-Ngươi ra Cầu Khoai nhiều lần rồi, ngươi có thấy chỉ bẵng đi chừng một tháng là cỏ dại mọc um tùm trên mộ hay không?
Tôi ngẫm nghĩ trong giây lát mới miễn cưỡng gật đầu. Chị Đẹp nói tiếp:
-Đất này bọn ta đã hỏi Xã Thần rồi, tạm gọi là đất tốt. Ngươi mang đất này về phơi nắng cho khô sau đấy cho vào chảo hấp hoặc... rang như rang gạo ấy.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nghe chị Đẹp nói trong khi bộ não hoạt động hết công suất để nghĩ xem tại sao phải làm như vậy.
-Chúng ta cần đất sạch, một thứ đất sạch đến độ không có cây cối hay cỏ dại nào có thể mọc được.
-Như thế gọi là đất c·hết chứ đất sạch gì nữa. – Tôi làu bàu.
Chị Đẹp không thèm đếm xỉa đến thái độ của tôi. Chị ấy đứng lên chắp tay sau lưng đi vòng quay ba bao tải dứa đựng đất:
-Sắp tới nếu gia đình ngươi chọn được nơi chôn cất cho em gái của ngươi thì những đất này sẽ dùng để lấp huyệt mộ. Nếu không xây cất bằng xi măng có thể dùng đất này đắp thành một nấm mộ tròn, cỏ dại, chim, sâu, rắn, côn trùng... sẽ không làm gì ảnh hưởng đến mộ phần.
-Cái Khuê nói vậy là tương đối đầy đủ. Em chỉ cần hiểu đơn giản rằng số đất em mang về sắp tới đều phải dùng lửa để đun, để rang, để hấp... với mục đích làm sạch đất. Đất sau khi dùng nhiệt như vậy sẽ không lo ẩm mốc, không còn hạt mầm nào trong đó nữa.
-Như thế thì dùng cát đi, dùng cát lấp huyệt là xong, cần gì phải tốn công như thế này.
-Không được, tuyệt đối không được! Em đã thấy ngôi mộ nào dùng cát để lấp hay chưa?
Điều này tôi không biết nên tôi lắc đầu. Chị Ma nhẹ giọng nói:
-Em chịu khó một tí, dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi. Đất này do chính tay em xào nấu, nó có lẫn mồ hôi của em, có lòng thành tâm của em. Em gái em bao năm nằm nơi đất khách quê người đến nay mới được về quê cha đất tổ, thân là anh trai, chẳng lẽ em không muốn những điều tốt cho em gái mình ư?
-Thì có...!
-Vậy nhớ làm theo lời chị dặn. Bọn chị cũng chỉ muốn tốt cho em, xưa nay chị có xúi em làm điều gì dại dột đâu. Việc rang hoàng thổ này rất quan trọng, chị cũng không biết phải nói cặn kẽ với em như thế nào nhưng chị nghĩ em sẽ tin lời chị nói.
Tôi lặng im không nói. Chị Đẹp bước lại gần thủ thỉ bên tai:
-Có nhiều thứ đã thất truyền nên ngươi không biết cũng là điều dễ hiểu. Ngươi cứ thử nghĩ mà xem, bản thân bọn ta đây cũng muốn được chôn đất bằng đất sạch như thế.
Tôi hỏi chị Ma:
-Nhưng sao chị lại biết những thứ này?
Chị Đẹp trả lời thay:
-Là ta, là do ta đọc sách nên biết sơ sơ. Cái Hoa đã bổ sung ý cho ta nên bọn ta chắc chắn rằng rang cho đất nóng lên sẽ làm những mầm mỏ, côn trùng sẽ bị đốt sạch. Đất đó sẽ không khác gì cát ven sông. Cây không thể mọc trên cát được, cây cũng vì thế không thể mọc trên một đống đất đã qua lửa.
-Cả những vi sinh vật nữa ư?
-Vi sinh vật là gì? – Chị Đẹp nheo mắt nhìn tôi.
-À... à một từ chuyên môn trong... trong môn Sinh học ấy mà. Như các chị nói thì thứ đất em mang về là đất thịt, đất thịt cho lên chảo rang cho... cho cháy đen đi, chẳng ai ăn được nữa. Có phải như thế không chị?
Chị Ma bật cười, chị Đẹp tỏ vẻ thất vọng:
-Ngươi có sự tưởng tượng tốt nhưng liên tưởng đến đồ ăn làm gì. Chỉ cần ngươi hiểu là được.
-Em chỉ thắc mắc một điều nữa, chính là tại sao phải làm như này, có... cần thiết hay không?
-Cần chứ, em là em của chị nên chị muốn em gái của em sẽ được nghênh đón tốt nhất có thể. – Chị Ma nói với giọng đầy ngọt ngào, tôi lại hay ưa ngọt.
-Vậy thì được ạ.
-Đúng là đồ dại gái, đồ thích ưa nịnh. Nãy xin ông Thổ Địa vào một lúc nên ta phải về thôi, ở chơi lâu lần sau xin vào lại khó.
-Để ta đi cùng cô, cô có thích đi kiếm tiền không?
-Ta thiếu gì tiền mà cần phải kiếm?
-Tiền vàng không bao giờ là thừa, hai cái bị vàng mới đổi cho thằng bé được hai cây, phải có kẻ trả lại hai bị ấy chứ?
-Cô... cô rủ ta đi cờ bạc ư?
-Không, ta rủ cô đi xem thôi, nếu thắng ta sẽ cho cô một nửa.
-Nhưng mà đi xa không?
-Trong huyện, mà cô phải về thay váy áo cải trang đi. Nơi lộm nhộm không thể ăn mặc thướt tha được đâu, dễ bị để ý.
-Có... có... có được không? – Chị Đẹp lưỡng lự.
-Thanh gươm của ta rất sắc, cô quên rồi hả?
-Ừ thì đi.
Hai chị bàn bạc nhau xong thì rảo bước đi luôn, bỏ tôi đứng ngơ ngác một mình.
R9 ngồi chơi một lúc mới đạp xe về nấu cơm cho bà nó, tôi thì... bà nấu cơm cho ăn. Cái chảo gang được tôi khệ nệ bê ra ngoài vườn, chỗ gần bụi tre. Mấy viên gạch được dùng để kê nhưng tôi cảm thấy không chắc chắn nên vào bếp lấy luôn cái kiềng. Bà Già theo sau tôi, đến khi thấy tôi nổi lửa giữa vườn thì bà hỏi:
-Mày đun nấu cái gì ở đây? Nghịch cái gì thế?
-Cháu... cháu đãi vàng!
Bà tôi nhìn quanh vườn:
-Vàng mắt mày à?
-Bà yên tâm, cháu đọc sách thấy người ta đi đào vàng rồi đãi dưới suối nên cháu cũng đi đào đất về đun cho nóng lên rồi mới đãi, có khi cũng được ít vàng cám đấy bà ạ.
-Cha bố mày, mày thích nghịch gì thì nghịch nhưng tao ở cái làng này bao năm chưa thấy ai đào đất xong đun như mày. Mày có bị điên không hả thằng kia?
-Cháu bà mà điên thì làng này có ai bình thường. Bà yên tâm, cháu có tính toán rồi, kiểu gì một tháng chăm chỉ cũng phải kiếm được cả cây chứ chẳng ít đâu.
Bà chép miệng, lắc đầu ngao ngán nhìn thằng cháu đổ từng ít đất vào chảo. Tôi không thể giấu diếm những hành động của mình vào ban ngày được nên cứ xem nó như một trò chơi, điều may mắn chính là bà lại chiều tôi vô điều kiện, chỉ cần tôi không giao du với “mấy thằng ă·n t·rộm vặt” trong làng là được. Đối với bà Già, tôi luôn là nhất, những đứa trẻ khác trong làng chẳng đứa nào ngoan như tôi. Nhờ vậy tôi mới có thể thực hiện được những chuyện lạ mà không ai biết.
Loay hoay cả tiếng đồng hồ tôi mới hoàn thành được... một mẻ đất mà mặt mũi đã dính nhọ, đôi bàn tay vàng khè. Tôi nhận ra rằng mình phải phơi cho đất thật khô sau đó dùng cuốc đập cho nhỏ ra sẽ dễ... rang trong chảo hơn chứ nguyên một cục to bằng nắm tay như vừa rồi đúng là không đạt yêu cầu, đun vừa tốn rơm, tốn củi lại mệt. Đúng là muốn làm một việc mà không ai chỉ dẫn thì chỉ còn cách dựa vào bản thân mình mà thôi.
***