Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 366: Kim quân làm đao phủ




Chương 366: Kim quân làm đao phủ

***

Một đêm ngày thứ Bảy sau khi gặp cụ của R9 mấy ngày, trăng không còn tròn vành vạnh nhưng thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn, đặc biệt là vào ban đêm. Bởi vì trời lạnh như vậy nên tôi đi ngủ sớm mặc dù hôm sau là ngày Chủ Nhật. Cả tuần qua R9 lên nhà tôi ngủ rất tùy hứng, nó đã cảm thấy yên tâm hơn khi ngủ ở nhà. Hằng đêm cụ nó không còn hiện hồn về nữa, chén bát trong buồng cũng không xô lệch. Tôi không thể nói rõ hết đầu đuôi câu chuyện cho R9, có nhiều thứ khi bắt đầu kể sẽ phải kể đến cùng, nhưng chuyện này có kể đến hết cũng không có một kết quả nào làm hài lòng người nghe, đặc biệt là R9.

Chị Ma đã đánh thức tôi. Tôi nằm cuộn tròn, say giấc nồng trong chăn ấm nhưng văng vẳng bên tai có tiếng gọi, chẳng biết chị ấy đã gọi tôi bao nhiêu lần nhưng khi tôi mở mắt ra để xác định xem có phải chị Ma gọi mình hay không. Vài giây sau cánh cửa sổ có mấy tiếng động cọc cọc. Trong một đêm mùa đông mà phải chui ra khỏi chăn, rời chỗ ngủ ấm áp để ra ngoài vườn tận hưởng những cơn gió lạnh như cắt da thật chẳng khác gì một thử thách. Chị Ma đã đứng chờ sẵn, tự nhiên tôi nghĩ rằng làm ma cũng có cái hay, nhất là chẳng bao giờ sợ lạnh.

-Chị gọi em có việc gì ạ?

-Ngủ ngon quá hả?

-Mùa đông mà chị.

-Ngoài Cầu Khoai lại yên ắng khác thường đấy.

Tôi nghe như vậy lập tức tỉnh ngủ, vội hỏi lại:

-Ngoài ấy lại có gì ư?

-Chị không chắc lắm nhưng... nhưng có thể là đám thần trùng.

Tôi chưa kịp nói thêm đã bị cắt ngang bởi tiếng của chị Đẹp từ ngoài cổng vọng vào:

-Ta chắc là bọn thần trùng về tra khảo hồn đấy.

-Chị Khuê đứng đó từ bao giờ thế?

-Ta đến báo tin.

-Cái Khuê đến từ nãy. Nó rảnh quá nên mấy hôm nay cứ rủ chị ra ngoài cánh đồng ngồi rình.

-Đêm lạnh như cắt da như này hai chị ra ngoài đồng làm gì?

-Lạnh với em thôi. Đêm Đông hay đêm Hè có khác gì nhau đâu. Bây giờ đang là giữa giờ Sửu, em có muốn...

-Đi chứ, em cứ nghĩ đám du thủ du thực ấy bị diệt hết rồi chẳng đến nữa. Chẳng lẽ có nhóm khác như lời cái cô kia từng nói?

-Chị cũng tò mò lắm, thật tiếc là chỉ đứng xem chứ không động tay động chân được.

-Thế phải tìm cách để chị ra tay t·rừng t·rị đám ấy. Em cứ cảm thấy có gì đấy không ổn, lòng cũng thật sự không được yên cho lắm.

-Nếu em đi thì mau vào thay quần áo đi, ăn mặc như này ra ngoài ấy kiểu gì cũng bị cảm lạnh.

-Còn bà em, em lo tí nữa bà em mà thức lại không thấy em ngủ trên phản thì to chuyện.

-Khỏi lo, em cứ đi thay quần áo, kiểu gì mình cũng về trước gà gáy sáng.

-Hai chị em nhà ngươi có nói gì thì nói mau đừng để ta đứng ngoài này mỏi chân.

-Từ bao giờ mà ma cũng biết mỏi chân thế không biết?



Tôi nói xong thì bật cười quay vào nhà lò dò lấy một cái quần nỉ cũ màu nâu rồi xỏ chân vào. Áo thì không cần mặc thêm bởi cái áo phao tôi đang khoác trên người đã đủ ấm. Mũ len cùng với giày thể thao đế bệt đảm bảo giữ ấm cũng như không tạo ra những âm thanh không cần thiết. Những trang bị cần thiết để chuồn ra khỏi nhà vào ban đêm lúc nào cũng để sẵn trong ba lô.

Cẩn thận cài then cửa một cách cẩn thận, cố không gây ra tiếng động lớn để bà Già khỏi thức giấc, tôi đặt chân xuống sân cũng là lúc chị Ma chỉ cho tôi ra hái lá. Bây giờ chẳng còn phải hái lá vào giờ gà lên chuồng nữa bởi vì nếu cứ làm như thế mãi chắc cây vối sẽ chỉ còn trơ ra những cành khẳng khiu trong mùa Đông. Mỗi lá vối hay thứ lá khác mà tôi dùng để ngậm đều có chứa âm khí, việc tạo ra âm khí như vậy hẳn là không dễ dàng gì. Về sau tôi phát hiện ra rằng tôi càng lớn, càng trưởng thành thì chị Ma sẽ tốn nhiều công sức để tạo ra một thứ lá cho tôi ngậm. Trong vườn có nhiều cây nhưng lá vối là thứ lá mà khi ngậm sẽ cảm thấy thoải mái nhất, tôi đã từng thử ngậm lá bưởi, lá na, lá... đu đủ... nhưng sau cùng đều lắc đầu vì đắng hoặc ngứa lưỡi.

-Lần sau hai chị em nhà ngươi có thể nhanh chân hơn được không? Ta đứng chờ nãy giờ sốt hết cả ruột.

-Thằng bé đang tuổi ăn tuổi ngủ, trời thì lạnh thế này. Kéo được nó ra khỏi chăn ấm đã là tốt rồi, cô cứ càu nhàu làm gì.

-Thôi đi mau lên, đi chậm nhỡ đâu không còn cái gì hay để xem nữa. Cái làng này càng ngày càng tẻ nhạt.

Hai chị lại lướt đi trước còn tôi lẽo đẽo chạy theo sau. Tôi chạy không nhanh vì muốn giữ sức. Tôi nhớ rằng kỷ lục của tôi là chạy được khoảng 7 cây số mà không mệt, nếu ngậm lá trên miệng thì chạy được quãng đường gấp đôi hoặc gấp ba nhưng tôi ít khi thử. Cơm thì ăn từ tối, mỗi bữa được bình quân khoảng hai lưng cơm mà nửa đêm chạy nhảy thì khó mà đảm bảo sức khỏe được. Chắc vì thế mà tôi hay ăn vặt, trong ba lô lúc nào cũng có gói bánh bích quy, một phong lương khô màu xanh thêm chai nước lọc.

-Dạo này ngươi học hành ra sao rồi cò Tý?

Chị Đẹp chợt quay lại hỏi, giọng đầy nhẹ nhàng, chất chứa sự quan tâm. Tôi đáp:

-Cũng tàm tạm ạ.

-Tàm tạm là thế nào? Ngươi học hành cho đàng hoàng không sau này chẳng ngóc đầu lên được đâu. Nhớ học cho tốt, chỉ có học hành tới nơi tới chốn mới thành người có ích được đấy nhé.

-Cô nói thế là có ý gì? – Chị Ma chợt hỏi.

-Ta không có ý khác. Thằng bé đang đi học, cũng phải dặn dò nó chứ ta thấy nó học hành lớt phớt lắm, nhìn rất mải chơi.

Tôi không nói thêm mà chỉ cố nhoẻn miệng cười. Tôi chỉ muốn đánh trống lảng sang chuyện khác, thời gian gần đây tôi học hành không được tập trung lắm, kiểu học cho có mà thôi.

-Cò Tý ạ, ngươi phải nhớ rằng xứ Kinh Bắc này có câu: “Một giỏ ông Đồ, một bồ ông Cống, một đống Tiến sĩ, một bị Trạng nguyên, một thuyền Bảng nhãn”. Sau này ngươi muốn làm gì thì làm nhưng nhất định phải chuyên tâm học tập.

-Em chỉ cần lấy vợ đẹp, đẹp như hai chị là được. Học giỏi có lấy được vợ đẹp không?

Tôi hay như thế, luôn có những câu chuyển hướng khiến hai chị chợt im lặng nhìn nhau. Một lúc sau chị Đẹp dừng chân, hai tay chống nạnh chờ tôi chạy lại gần rồi nói:

-Gái tham tài, trai tham sắc. Ngươi thích con gái đẹp là đúng nhưng ngươi chẳng có tài năng gì nhất định con gái đẹp sẽ không yêu thích ngươi đâu.

-Ai bảo chị thế?

-Chẳng cần ai bảo, từ ngàn đời nay vốn đã như vậy.

-Thế hai chị có biết yêu là gì không?

-Ngươi mới tí tuổi đầu, ngươi nghĩ mình thông tuệ lắm hay sao mà hỏi như vậy.

-À thì em tiện miệng hỏi.

-Đúng là loại mồm miệng đỡ chân tay. Ta nói cho ngươi biết, nhờ học chữ Quốc ngữ nên ta đọc được nhiều sách. Tất cả những sách ngươi gửi cho ta, ta đây đã đọc hết, tuy còn nhiều chỗ chưa hiểu nhưng nhờ vậy mà ta đã phần nào bắt kịp thời đại của ngươi, từ bây giờ ngươi đừng hòng lừa được ta. Ta không ngây thơ đâu.

-Em có bảo chị ngây thơ bao giờ đâu, em chỉ nói chị xinh đẹp và thông minh thôi mà.

-Ừ, như thế là ngươi biết điều.



Cả ba chị em đi qua chỗ căn nhà chuyên dùng để xe tang thì dừng lại ven đường bàn bạc. Chị Đẹp muốn đích thân đi trước trinh sát. Sau mấy tháng ít gặp chị Đẹp, nay gặp lại thường xuyên hơn tôi cũng có đôi chút bất ngờ với sự thay đổi nơi chị đẹp Lý Ngọc Khuê. Chị ấy có vẻ bạo dạn hơn. Trước đây chị Đẹp thông minh theo kiểu trí thức thì lúc này sự thông minh ấy đã bắt đầu pha chút thực tế. Điều này cũng dễ hiểu bởi chị ấy đã khám phá hết đường ngang ngõ tắt trong làng. Thi thoảng chị Đẹp đã cùng chị Ma lấy cớ đi truy lùng kẻ thù để rong ruổi đó đây. Người ta nói rằng đi nhiều sẽ biết nhiều quả không sai, nhất là với một ma nữ chịu khó học hỏi và cầu tiến như chị Đẹp. Bây giờ hai chị ma đã thân thiết với nhau hơn nhưng cãi nhau chí chóe thì vẫn vậy, chẳng có thay đổi gì, dù sao họ vẫn chỉ là những thiếu nữ.

Chị Đẹp rời đi, chị Ma và tôi ngồi ở ven đường chờ đợi trong bóng tối, ngay bên cạnh mương Khoai. Dưới ánh trăng lạnh lẽo của mùa Đông, mặt nước tĩnh lặng dưới mương Khoai do bị những bụi tre bên kia che khuất. Bóng tối bao phủ khắp đoạn mương chỗ tôi đang ngồi chờ, tôi chợt quay sang nói với chị Ma:

-Mụ Mẹ Chẽ dạo này yên ắng quá, lâu lắm em không thấy mụ ấy.

-Con bé xấu đau xấu đớn ấy chắc đã biết thân biết phận nên gần đây ít gây họa, có khi nó đã đi đầu thai rồi không chừng.

-Thật chứ ạ?

-Không, chị đùa. Con bé đấy sao mà đầu thai được, chắc phải chờ người hữu duyên đến tống tiễn nó đi may ra đoạn mương chỗ nhà bạn em mới hết lạnh lẽo được.

-Thằng bạn em rất sợ ma.

-Ma thì có gì mà sợ, ma nên sợ người mới đúng chứ. Đấy em xem, bây giờ chị em mình ngồi ở đây, nếu đêm nay số đỏ thì gặp đám đầu trộm đuôi c·ướp kia em sẽ ra tay. Bọn nó sợ em chứ em có sợ bọn nó đâu.

-Chị có muốn c·hặt đ·ầu con chim bói cá không?

-Con chim có bộ lông nhiều màu đó hả? Chị nghĩ là không. Chị không muốn rước phiền phức vào mình, sợ rằng đêm đêm trước cổng nhà mình lại có quỷ giả thanh, quỷ giả hình đến réo gọi chị em mình thì mệt.

-Chả lẽ chị sợ?

-Sợ thì không nhưng tránh được phiền phức thì nên tránh em à. Đám ấy không phải tự nhiên được tác oai tác quái vậy đâu, hơn nữa bọn nó cũng là thi hành công vụ của quan sai chứ không phải tự ý làm càn. Bởi thế em phải giấu kỹ thân phận hết mức có thể, đánh được thì đánh, chạy được thì chạy, không nên cố.

-Nhưng bọn họ hạnh hạ ma làng mình mà.

Chị Ma im lặng một hồi mới nói tiếp:

-Đôi khi đó cũng là nghiệp của họ. Thôi thì mình giúp được đến đâu thì giúp. Việc này không nên để quan sai dưới kia biết được. Chị em ta có thể mạnh ở đây nhưng ra khỏi cái làng này thì chẳng biết được. Đợt vừa rồi chị đi mấy nơi đã nhận ra điều đó, có câu “Chân nhân bất lộ tướng” thật là hay, càng ngẫm lại càng hay.

-Dạ.

Chị Đẹp đã trở lại, nhìn bộ dáng thong thả của chị ấy tôi cũng đoán được rằng ở Cầu Khoai không có gì mới, quả đúng là như vậy.

-Bãi tha ma yên tĩnh lạ thường, tuyệt nhiên không có bất kỳ một vong nào hiện hồn trong khi đêm qua vào giờ này vẫn rôm rả lắm.

Tôi thắc mắc:

-Em vẫn chưa hiểu tại sao nhiều lần trước đây không nghe ai nói đến thần trùng. Thêm nữa vì sao mỗi khi đám ấy đến thì ma làng lại có thể biết trước được.

-Chị với cái Khuê đều chôn ở một mình một chỗ nên mấy thứ này không có kinh nghiệm gì. Những vong mà bọn chị hay nói chuyện cũng toàn vong trẻ nên cũng ít thấy đề cập. Tuy nhiên mấy bà cụ trong làng có nói là bọn quỷ trùng ấy đến theo lịch định sẵn từ trước. Ở Cầu Khoai này bọn chúng thường xuất hiện vào giờ Dần. Đêm nay cũng là hạ tuần nên khả năng chúng đến.

-Tháng nào cũng vậy hả chị?

Chị Ma lắc đầu nói:

-Có việc chúng nó mới đến chứ khi không đến làm gì.

-À, nghĩa là mấy năm vừa rồi làng em không có nhà nào bị trùng tang.



-Đúng vậy! Mấy năm nay không nghe thấy bất kỳ vong nào đề cập đến việc trùng tang. Đây có thể xem như là họa chung của cả làng chứ chẳng của riêng ma nào. Thật tiếc đã là ma rồi chẳng thể làm gì để thay đổi được, nhìn gia quyến của người làng người nước b·ị b·ắt đi thì ai cũng đau lòng cả. Họ không đáng bị như vậy.

Chị Ma nói với giọng trầm buồn rồi đứng lên đi nhanh qua bên đường rồi lẫn vào bóng đêm. Chị Đẹp cũng lặng im đứng khoanh tay nhìn theo. Tôi nghe chị Ma nói như vậy cũng chỉ biết thở dài thườn thượt. Phải có cách nào đó để đám quỷ trùng này không đến Cầu Khoai, tự nhiên tôi nhớ đến sư thầy và tự hỏi liệu ông cụ có cách nào đó hay không.

Thời gian trôi đi thêm một lúc thì chị Đẹp chợt quay lại nói với tôi:

-Cái Hoa ra hiệu nghĩa là có biến. Mau đi thôi.

Chị Đẹp phất tay dẫn tôi băng qua đường, đến gần cây đa cổ thụ mới dừng lại. Chị Ma lúc này cũng đang lướt nhanh trên những ruộng hoa màu ven đường cái đến chỗ tôi đang đứng chờ.

-Lại có những đám sương mù nhiều màu ở khu mộ mới táng y như lần trước. Đó chắc chắn là âm khí của đám ấy, bọn nó muốn che mắt bịt tai những vong hồn khác hòng giấu diếm công việc.

-Vậy để em, để em đi luôn.

-Ngươi nhớ cẩn thận, đừng có nghĩ lần trước đơn giản mà mất cảnh giác. Bọn này đến thay bọn kia kiểu gì cũng tra hỏi vong hồn thêm cả việc đồng bọn lặn mất tăm đấy.

-Em hiểu, nếu vậy càng phải diệt đám này sớm trước khi bọn chúng kịp hiểu ra chuyện gì đang chờ đợi.

-Cái gan của ngươi cũng không nhỏ đâu. Ma cỏ nghe thần trùng đến thì trốn sạch cả còn ngươi...

-Em chưa phải là ma, chị lo cái gì. Sau này thành ma nếu có sợ thì tính sau chị ơi.

-Bọn chị sẽ đứng ở xa quan sát, nếu... nếu em cần giúp đỡ hãy giơ tay khuya khoắng lên trời, chị nhất định sẽ đến.

Tôi gật đầu cười, cho lá vối lên ngậm, kéo mũ len trùm kín mặt rồi xách kiếm gỗ nhanh chân chạy thẳng về cổng bãi tha ma. Như lời chị Đẹp dặn, tôi không dám khinh địch bởi vì quỷ trùng có thể không mạnh như thiên binh vạn mã của mấy thầy phù thủy tôi từng gặp nhưng hội này có sở hữu năng lực gì đặc biệt thì tôi chưa biết. Nếu tất cả hồn ma đều muốn tránh phiền phức thì tôi cũng nên âm thầm mà xử lý.

Lần này tôi không tung gạo gọi Hỏa binh nữa, hơn hai mươi Kim quân bò sát phía sau làm quân hộ vệ. Những ngày qua thi thoảng tôi vẫn ngẫm nghĩ về việc xử lý đám thần trùng d·u c·ôn này. Tôi quyết định rằng mình nên dùng Kim quân để hạ sát đám quỷ ấy thay vì tự mình ra tay. Tôi không biết việc diệt đám quỷ này sẽ mang lại hậu quả gì nhưng Kim quân biến thân từ hạt gạo, nếu quan sai dưới âm ty muốn trách tội hạt gạo cũng không sao. Đến tôi còn chẳng biết hạt gạo nào đã ra tay thì quan đời nào tra ra được.

Lá bùa đông cứng một lần nữa được bỏ ra khỏi túi vải, thứ bùa này tôi nghĩ chỉ có thầy phù thủy mới luyện được, hẳn là lão trọc đầu đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều để có được thứ này. Tôi nhớ lại lúc tôi mang lá bùa về cho sư thầy, nói với sư thầy về lá bùa thì nét mặt của sư thầy có chút buồn lo. Sư thầy đã định hủy thứ bùa chú kinh khủng này đi nhưng sau đó nghe tôi nói bản thân tôi muốn dùng chính thứ này phục vụ việc chống lại kẻ xấu, những kẻ tà ma ngoại đạo thì sư thầy mới bằng lòng giúp tôi “xử lý” lá bùa.

Diễn biến không khác lần trước là mấy, con chim bói cá biến thái đang bay là là trên cao khoảng ba mét đột nhiên rơi xuống đất. Tứ phía yên tĩnh đến rợn người, thậm chí ma còn sợ nhưng tôi thì không. Đêm nay tôi nhìn một lượt tất cả đám quỷ trùng, đám này đúng là khác với đám lần trước đã đến. Ngoài mấy gã cao to còn có cả ông già, bà già, trẻ em... tổng cộng có mười hai hồn ma tất cả. Bộ dạng kẻ nào kẻ nấy không sạch sẽ, đầu tóc bù xù, mặt nhọ nhem nhọ thỉu... nói chung là bẩn. Nhận mặt một lượt hơn chục hồn ma xong tôi cũng chỉ biết thở dài vài lần, Kim quân hộ vệ đi phía sau vung gươm sáng loáng mỗi khi tôi phất tay.

Chẳng có tiếng kêu la nào, tất cả diễn ra trong im lặng của bóng đêm, dưới ánh trăng lạnh cùng màn sương đa sắc lơ lửng trên đầu.

Thần không biết, quỷ không hay.

-Ê chim bói cá! Mày là đầu sỏ phải không? Mày là thần trùng à? Tội nghiệp mày, hôm trước tao cũng thấy một con chim mỏ đỏ giống như mày nhưng tao không biết nó là thần trùng nên... nên tao lỡ tay cắt tiết mất rồi.

Cũng như con thần nanh mỏ đỏ tuần trước, con chim bói cá đột biến gen này nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, tưởng như vằn lên tia oán hận.

-Mày có là quỷ thần gì đi nữa thì tao cũng chịu. Cái mỏ này mày hay dùng để h·ành h·ạ những người mới mất phải không? Sao mày không trả lời tao?

Một Kim quân được lệnh chém bay cái mỏ dài của con chim, nó cũng chẳng kêu tiếng nào, tôi nghĩ nó chịu đau tốt nhưng mắt nó chảy ra một thứ nước đỏ như máu loãng.

-Mày khóc à? Đm mày, lúc mày mổ người ta mày có nghĩ người ta đau không? Mày không thể bị tiêu tán hồn vía dễ dàng như con bói cá lần trước được.

Hai chân thần nanh mỏ đỏ bị chặt, chẳng có máu, đúng là chẳng có máu, nó cũng là hồn ma, không có máu thì không việc gì phải hãi nhưng mùi h·ôi t·hối thì thật kinh khủng. Hai cái chân với móng vuốt sắc nhọn bị chặt rời, tiếp sau đó là... một bên cánh, tôi nghĩ mình không phải là một người nhân từ hoặc không cần nhân từ với đám này. Hành hạ con chim thêm một lúc thì nó cũng bị kết liễu như con trước đó, c·hặt đ·ầu nó không có khó chút nó khăn nào, phải nói rằng Kim quân hộ vệ của tôi cũng có tố chất làm đao phủ.

Nhóm quỷ trùng thứ hai bị diệt mà không có chút dấu vết nào để lại, chẳng có nhân chứng nào ngoài chính n·ạn n·hân của chúng. Tôi không muốn ở lại lâu nên rút lui rất nhanh sau khi dặn dò hồn ma cô Thanh kia rằng đừng sợ, đêm nay không thấy cô ấy thảm hại như đêm trước nữa.

Sau đêm nay tôi chỉ thắc mắc một điều là quỷ trùng sao lại có đủ già trẻ lớn bé.

***