Chương 364: Thần nanh mỏ đỏ
Tôi không nhớ mình đã từng trải qua những tình huống tương tự như thế này hay chưa, có lẽ là chưa. Tôi đã thử bỏ lá vối ra khỏi miệng để cảm nhận những cơn gió lạnh len lỏi qua những bụi cây. Cho dù tôi đã hiện thân nhưng văng vẳng bên tai vẫn nghe thấy tiếng khóc lóc từ đâu đó vọng đến bên tai. Tôi nhớ rõ là vào lúc ấy thứ âm thanh thê lương ấy cứ dội đến nhưng tôi lại không thể xác định rõ được hướng phát ra. Nếu âm thanh theo gió đưa đến thì xem chừng không hợp lý bởi vì gió có xu hướng thổi từ phía sau lưng tôi nhưng nếu tôi di chuyển thêm một mét về phía trước thì tiếng khóc ấy nghe như rõ hơn. Đôi lúc lại im bặt khiến tôi tưởng mình đang nghe nhầm.
-“Nhất định âm thanh này phải phát ra từ khu mả mới chôn, không thể nào khác được.”
Tôi đứng thẳng người lên dùng tay trái nhẹ nhàng gạt nhẹ vài cành cây trong cái bụi bên cạnh để nhìn cho rõ xem trong khu vực toàn là mồ mả chôn trong khoảng ba năm gần đây có gì lạ, nhưng chẳng hiểu khung cảnh trước mắt cứ mờ mờ ảo ảo tựa khói sương. Ánh trăng treo trên cao tỏa thứ ánh sáng vàng nhạt trải khắp bốn phía khiến khung cảnh ngay trước mắt tôi càng thêm quỷ dị. Những làn khói mỏng đủ màu sắc bay hững hờ trong không khí, tôi chưa bao giờ nhìn thấy những cảnh tương tự như này, nó cũng chẳng giống trong phim Tây Du Ký với những làn khói trắng nơi động quỷ hay ở trên chín tầng mây.
Tôi không nhớ chính xác có bao nhiêu ngôi mộ đất trong khoảnh đất rộng vài trăm mét vuông trước mặt. Nếu tính bình quân mỗi tháng có một người ra đi thì ba năm sẽ có ít nhất ba mươi sáu nấm mộ, đó là chưa kể những ngôi mộ để đến bốn năm chưa cải táng vì con cháu đi xem thấy chưa được ngày, được tháng hoặc được năm. Có lẽ số nấm mồ đất khoảng năm mươi, tôi cho rằng đây là một con số hợp lý bởi không quá nhiều hay quá ít.
Tiếng khóc lại vọng đến, lần này tôi nghe rõ hơn, không phải là một mà dường như có hơn một tiếng khóc nếu nghe kỹ. Âm thanh yếu ớt hơn có lẽ là của một cụ già, âm thanh cao hơn, tiếng khóc có vẻ như to hơn thuộc về một ai đó khác. Lúc này tôi cũng chưa thể xác định được là ma hay người nhưng phần nhiều là ma rồi. Sau nhiều năm nghĩ lại phải nói thật là lúc ban đầu tôi cũng có thoáng nghĩ đến cảnh một đôi trai gái nào đó rủ nhau ra đây bàn chuyện nhào nặn thế hệ tương lai rồi giận dỗi nhau nhưng không phải bởi vì chẳng có tiếng đàn ông.
Tôi quay lại nhìn một lượt về phía cái điếm, bên cạnh và đằng sau cái điếm cũ kia có vài trăm ngôi mộ không ngay hàng thẳng lối, to nhỏ đủ cả, đang nằm tĩnh lặng dưới ánh trăng khuya và rồi tôi nghĩ đến một khả năng:
-“Có khi nào bọn thần trùng gì kia đang t·ra t·ấn hồn ma không nhỉ? Mình có nghe nói việc này nhưng không hiểu t·ra t·ấn kiểu gì nữa. Chị Hoa với chị Khuê có vẻ cũng dè chừng vì hai chị ấy cũng là ma không hơn không kém.”
Tôi bóp nhẹ vào túi quần bên trái để ước lượng xem mình có bao nhiêu binh lính, hàng nghìn hạt gạo đủ để tiến hành một trận đánh nếu cần thiết, cũng đủ thời gian cho bản thân tôi bỏ chạy nếu gặp phải thần. Nếu... nếu bên kia mạnh quá thì gọi quân Thần Sách chống đỡ cho mà chạy.
-“À! Khoan đã! Lá bùa này có tác dụng gì với đám thần hay quỷ đang ở đâu đó trong bóng tối đằng kia không nhỉ? Đã cất công ra đến tận đây mà về tay không thì chán lắm, phải có ai đấy đền bù giấc ngủ cho mình mới được.”
Muốn biết phán đoán của bản thân đúng hay sai thì cách duy nhất chính là tự đi khám phá, tôi cũng muốn biết tiếng khóc lúc nỉ non, lúc ai oán, lúc thê lương... ấy có phải từ khu mồ mả mới hay không. Hai đội hộ vệ được hiệu lệnh bò ngay phía sau tôi, cả nhóm nhích từng chút một mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Một lúc sau tôi đã ngồi nấp sau một ngôi mộ ở rìa khu đất, còn những binh lính gạo rang vẫn đang nằm sấp không động đậy, một nửa của hai nhóm vẫn còn chưa bò sang được bên này. Trên đầu tôi những làn khói mỏng đa sắc vẫn lởn vởn không chịu theo gió bay đi khiến tôi cảm thấy có chút bực mình. Chính những thứ c·hết tiệt này đã hạn chế tầm nhìn cho dù trăng có sáng hơn đi nữa thì tôi cũng không thể nhìn xa quá mười mét.
Chờ cho đội hộ vệ qua hết bên khu đất thì tôi mới lặng lẽ trườn mình giữa những ngôi mộ. Mộ chưa cải táng khác rất nhiều so với mộ đã được... mồ yên mả đẹp. Bên cạnh những ngôi mộ đắp đất này còn vương lại những cành tre mục – thứ còn sót lại của những vòng hoa viếng. Một vài mộ có một tấm bia nhỏ để con cháu biết đầu quan tài quay về hướng nào, điều này là thừa bởi vì ở làng này chẳng bao giờ có việc nhầm mộ, hơn nữa các cụ cao niên trong làng đã quy định theo từng năm sẽ chôn theo kiểu nào. Tính ra những cụ mới nhận hộ khẩu này được sắp xếp quy củ hơn khu mộ cũ bên kia nhiều lần.
Mộ của cụ nội R9 nằm ở gần cái ao rau muống, nghĩa là phía bên kia của khu đất này. Từ lối đi giữa bãi Cầu Khoai đến cái ao nước nông đâu đó khoảng chừng chín mươi mét, tôi nhớ trong đầu như vậy. Trườn qua khoảng ba ngôi mộ nằm dọc hai bên thì tôi dừng lại dỏng tai lên nghe ngóng cũng như tranh thủ ngoái lại phía sau xem đám bảo vệ mình bám có sát hay không.
Tiếng khóc đã nghe rõ mồn một, tôi đã đoán đúng. Đúng là có hai tiếng khóc của phụ nữ, một già một trẻ. Tiếng người già khóc lóc van xin ai đó thì tôi tạm đoán là cụ nội của R9 nhưng tiếng khóc của người phụ nữ trẻ hơn tôi không rõ là của ai. Tôi cố nhớ nhưng nhớ không ra.
-“Từ đầu năm nay ở làng mình làm gì có cô nào mất nhỉ? Toàn người già mà?”
Tôi đi từ sự khó hiểu này đến sự khó hiểu khác nhưng vừa mới có câu trả lời này lại có thêm vài câu hỏi khác cần được giải đáp.
-“Đúng là tiếng của hồn ma, cái thứ âm thanh vang như kiểu từ cõi xa xôi nào đó vọng về thế này thì không thể nào nhầm được. Bọn nào đang bắt nạt ma làng mình nhỉ? Quan sai? Âm binh hay quỷ dữ? Mặc xác chúng nó, động đến cái gì của làng mình, ức h·iếp ma làng mình thì cứ đập cho một trận rồi tính. Có lần thần ma ông đây cũng không sợ.
Hai khuỷu tay cùng với hai mũi bàn chân đủ để nâng thân hình khoảng hơn bốn mươi cân của tôi di chuyển từng tí một giữa hai hàng mộ. Tiếng khóc nỉ non đã không còn vang vọng tứ phía nữa, tôi đã xác định rõ một tiếng khóc phát ra từ hướng ao nước nông, tiếng khóc còn lại phát ra ở phía chếch bên tay phải.
-“Hướng ấy là mộ từ năm ngoái cơ mà, sao lại khóc nhỉ?”
Tôi trườn thêm một đoạn nữa mới ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về phía trước. Thấp thoáng trên nền trời xám xanh, lẩn khuất giữa những làn khói đa sắc là một vài bóng đen, để nhìn rõ hơn thì cách duy nhất là thu hẹp khoảng cách cho đến khi tôi có thể nhận ra những bóng đen ấy cũng là hồn ma. Tuy nhiên tôi không thể biết có bao nhiêu bóng ma đang tụ tập ở phía bên rìa khoảnh đất này. Tiếng rên la cứ chốc chốc lại ré lên đầy thảm thiết, tôi nghĩ đến cảnh những hồn ma làng Bưởi Cuốc đang bị t·ra t·ấn.
-Khai mau!
Cuối cùng tôi cũng nghe được một tiếng quát tháo tuy không lớn, cũng lại là âm thanh đặc trưng của vong hồn, thứ âm thanh như vọng lên từ dưới đáy mồ.
-Bà cứ nói ra có khó khăn gì đâu.
Một giọng nói thủ thỉ khác vọng đến bên tai tôi.
-Bà cũng già yếu rồi nếu không đủ sức dắt con dắt cháu ra đây thì cứ nói tên tuổi cho bọn ta, bọn ta sẽ giúp.
Tôi chưa hiểu ai đang nói chuyện với ai, chỉ có thể xác định là âm thanh của hồn ma. Tôi nín cả thở để nghe tiếp, khoảng cách cũng đã gần nên tôi không dám trườn thêm về phía trước. Xen kẽ trong tiếng quát, tiếng ngọt nhạt còn có cả tiếng thút thít.
-Mụ già, mụ có nói không? Không nói bọn ta sẽ lại dùng cực hình.
Bất chợt một giọng the thé cất lên. Tôi nhận định có ít nhất ba vong hồn qua giọng nói, mỗi hồn ma có giọng đặc trưng khác nhau rất khó tả.
-Ta nói đỡ giúp bà rồi, bà chỉ cần nói ra tên con cháu mà bà yêu thương thì những cơn đau sẽ hết. Ta là ta thương người già cả.
-“À! Bọn họ đang giở trò kẻ đấm người xoa để tra khảo bà cụ nào đó, chắc là cụ Hưởng. Còn... còn giọng nữ kia của ai?”
Trả lời cho thắc mắc của tôi là một tiếng động lớn “Cụp” liền sau đó là tiếng thét thảm thiết. Vài giây sau tiếng thét ấy là tiếng rên rỉ như mà khóc, không, đúng hơn là giống đang đau đớn thể xác hay linh hồn. Nghe vừa sợ vừa thương.
-Đấy! Bà thấy chưa? Những kẻ ngoan cố đều bị trừng phạt như vậy cả. Bọn ta đây cũng là theo lệnh thôi, cũng muốn xong việc. Có gì khó khăn đâu, chỉ cần nói ra tên tuổi là xong. Nào... họ tên đầy đủ của thằng cháu đích tôn bà là gì? Thêm cái tuổi nữa, nó tuổi gì nào?
-Mụ có nói hay không? Không nói bọn ta gô cổ lại bây giờ?
Chẳng có lời đáp nào của bà cụ, chỉ có tiếng thút thít ngắt quãng đầy khó nhọc. Trong đầu tôi chợt lởn vởn hình ảnh mình b·ị b·ắt nạt, bị trấn tiền lúc đi học, bởi vì nghĩ đến điều này nên tự dưng tôi cảm thấy bực bội. Mong muốn bảo vệ kẻ yếu trỗi dậy trong tôi.
Đến lúc này tôi vẫn chưa xác định được trong khoảng sáng mờ nhạt phía trước có bao nhiêu hồn ma cũng như chưa biết chính xác họ là ai, họ có kỹ năng gì... Tôi quay lại nhìn đội hộ vệ đang bò theo mình lúc này đang nằm sấp, nối nhau thành một hàng dọc. Trong khi tôi còn đang cân nhắc những khả năng thì văng vẳng bên tai vẫn là tiếng tra khảo lẫn cả lời cầu xin yếu ớt. Sau cùng, tôi quyết định bò thêm một đoạn ngắn nữa, chỉ chừng hai mét để tầm quan sát tốt hơn cũng như xác định đối thủ rõ ràng hơn.
Tôi đã nhìn thấy một con vật gì đó, tôi không chắc lắm nhưng đoán đó là một con chim đại bàng hoặc... một con chim rất to. Sỡ dĩ tôi đoán con vật đó là chim là bởi vì thi thoảng nó lao v·út lên cao khoảng ba đến bốn mét rồi bất thình lình nhào xuống. Tiếng “cộp” mà ban nãy tôi thi thoảng nghe thấy là do con chim này tạo ra, nó... nó mổ xuống ngôi mộ đất như kiểu con gà mổ thóc ngoài sân vậy. Mỗi khi nó mổ như thế thì tiếng rên la của hồn ma ở ngôi mộ ấy lại vang lên đầy thê thảm. Cách t·ra t·ấn này khiến tôi cảm thấy rợn người.
-“Lũ âm binh quỷ quái này còn dùng cả con vật để t·ra t·ấn, thật bỉ ổi.”
-Nào, đứa chắt của bà tên họ đầy đủ là gì? Sao bà không dắt nó ra đây đoàn tụ cho vui? Thân già đêm hôm nằm ngoài nghĩa địa lạnh lẽo như thế này không buồn hả?
-Xin... xin... xin các ngài... xin các ngài tha... tha cho tôi.
-Bọn ta không muốn làm khó gì bà đâu, chỉ cần bà dẫn thằng chắt ra đây là được. Bọn ta nhất định không hại gì bà. Dẫn thằng bé ra đây thì đêm nào bà cũng được yên thân.
-Thằng chắt mấy hôm trốn khỏi nhà nay không dắt ra được. Ban nãy tôi vừa vào nhà kiểm tra cũng không thấy nó đâu. – Một giọng khác vang lên.
-Chắc nó trốn rồi, cái nhà đêm hôm trước đã gọi nó khản cả cổ nhưng chẳng thấy nó nghe. Nhà đó có vấn đề, để tránh phiền phức thì đợi nó về nhà dắt đi cho tiện.
-Đấy, bà thấy không? Chắt của bà cũng bỏ bà mà đi chơi trong khi mộ của bà còn nguội lạnh. Nó đáng bị phạt, nào! Nói đi, chỉ cần bà nói ra bọn ta sẽ giúp bà ngay lập tức.
-Mụ già nói mau! – Một giọng khác quát tháo – Chúng mày giữ lấy mụ, đêm nay không cho mụ này thêm vài lượt thì mụ ấy không sợ.
-Xin hãy tha cho tôi!!!
Tiếng cầu xin yếu ớt nhưng đủ để tôi có thể nghe thấy. Những bóng đen di chuyển có lẽ chuẩn bị làm gì đó với bà cụ, tôi không chắc đó có phải là cụ nội của R9 hay không bởi vì tôi không nhớ giọng nói của bà cụ, tôi phỏng đoán dựa trên khu vực mộ mà những bóng đen đang quây quanh gần rìa của khu đất.
Con chim lớn vẫy nhẹ cánh bay từ chỗ ngôi mộ cách đó vài mét, cái bóng lớn của nó in rõ trên nền trời. Tôi đoán đó là một con diều hâu, một con đại bàng hay... một con kền kền hoặc thực tế hơn là một con quạ đen, quạ là con mà tôi đã nhìn thấy vài lần chứ những con chim kia chỉ nhìn thấy trong sách vở, đôi khi là trong những bộ phim. Con chim lao v·út xuống, lại một tiếng động khô khốc vang lên, liền sau đó là tiếng của cụ già đau đớn rên la.
-Đau không? Đấy ta bảo rồi, nói ra vài cái tên sẽ không phải chịu cực hình. Thần nanh mỏ đỏ sẽ không mổ xuống mồ của bà nữa. Bà mà không khai ra thì đêm nào cũng như thế này. Khai ra đi, có gì khó đâu.
Tôi ghét cái giọng ngọt ngào này, chẳng biết mặt mũi của đám này ra sao nhưng đến lúc này có thể khẳng định trăm phần trăm đây là lũ âm binh ma quỷ đang t·ra t·ấn bắt bà cụ kia khai ra bát tự của con cháu. Con chim độc ác kia không ngừng bay qua bay lại giữa hai nấm mồ, nhiệm vụ của nó mổ xuống đất. Tôi không biết trong cái đám mà mình đang theo dõi bây giờ thì ai là thần trùng.
-“Được rồi, ông đây có cách.”
Tôi nhẹ nhàng trở cái túi vải nhỏ đang vắt ở sau lưng ra đằng trước. Từ lúc mở miệng túi đến khi hồn ma bị đông cứng khoảng vài giây, chính xác là bao nhiêu giây tôi không biết, có lẽ là ba hoặc năm hoặc chẳng đến. Tôi chưa bao giờ bấm đồng hồ để đo vì việc này là thừa thãi. Tôi tò mò về con chim, tôi muốn biết nó là con chim gì mặc dù tôi không phải là một nhà chim học.
Tôi lẳng lặng chờ đợi thêm trong giây lát khi con chim kia đang bay qua bay lại giữa hai nấm mồ, khi con chim ấy bay từ nấm mồ đằng kia về hướng nấm mồ có tiếng kêu than của bà cụ già thì tôi mở miệng túi vải hồi hộp chờ đợi. Con chim to lớn kia đang nhẹ nhàng bay qua bay lại chuẩn bị sà xuống thì rơi theo thẳng đứng, không có tiếng động nào. Tôi ngồi im, mắt mở to chờ đợi phản ứng nào đó của đối phương nhưng không gian bốn bề đều tĩnh lặng, trời chợt ngưng gió. Tôi nghe được tiếng thở nhè nhẹ của mình, nghe được cả tiếng tim mình đập từng hồi đều đặn, lúc này nếu như cây kim rơi xuống nền gạch có khi tôi cũng nghe rõ. Đưa mắt nhìn ra xung quanh, tôi nhận ra rằng những cây cỏ trong tầm mắt quan sát của tôi không hề lay động. Có lẽ chị Đẹp đã chứng kiến cảnh vật lặng im giống như thế này trong khi bản thân bất động nên bị ám ảnh.
Vài phút trôi qua, chẳng có bất kỳ lời tra khảo hay tiếng khóc nào vọng đến bên tai, để chắc ăn nhất, tôi lấy lá bùa ra khỏi túi vải rồi để lên trên đỉnh ngôi mộ mà mình đang ẩn nấp. Sau cái phất tay ra hiệu, đội hộ vệ nhất loạt đứng bật dậy, tay kiếm tay súng đều sẵn sàng lao lên. Tuy rằng đối phương đang bất động nhưng tim tôi cũng nhảy múa tưng bừng không phải vì sợ mà vì phấn khích, mãi rồi cũng có lúc được dùng lá bùa gia truyền đời thứ nhất này.
Nhóm Kim quân bước lên phía trước, tôi đi ở giữa còn nhóm Hỏa binh với nòng súng nâng cao đi bọc hậu. Những bóng đen khi nãy tôi mới chỉ nghe tiếng nay đã nhìn thấy bóng lưng, bọn họ ăn mặc tương đối giống nhau với những bộ quần áo làm từ vải thô, chân đi đất.
-Ê, mấy thằng bắt nạt!
Chẳng ai trả lời tôi nên tôi yên tâm, đầu đã trùm mũ len chỉ hở hai con mắt nên chẳng sợ bị nhận dạng. Tôi đi lướt qua vài hồn ma đang đứng ngây ra như những bức tượng gỗ với đủ các tư thế. Tôi nhìn tận mặt vài kẻ, kẻ nào cũng râu ria mọc lởm chởm, chỉ cần nhìn qua đã biết họ luôn đóng vai ác trong phim không cần phải hỏi. Đôi mắt kẻ nào cũng đỏ ngầu, đến gần đám âm binh ma quỷ này thì mùi h·ôi t·hối xộc vào mũi khiến tôi lợm giọng, nước dãi cứ tự ứa từ trong miệng ra mà không thể nhổ đi được.
Những cặp mắt nhìn tôi đầy oán hận, đôi mắt đỏ như đỏ vằn thêm vì tức giận. Tôi chỉ nhìn qua vài khuôn mặt rồi đi tìm con chim đ·ã b·ị r·ơi trước đó. Bên cạnh một ngôi mộ đã chôn trước đó vài tháng, tôi nhìn thấy một con chim to phải bằng một đứa trẻ con lên mười đang nằm bất động, đôi mắt của nó cũng vằn lên tia giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống thôi.
-Mày là thứ chim gì đấy? Sao lại mổ vào mộ của người ta như vậy?
Con chim nay có cái mỏ nhọn màu đỏ thẳng tắp, dài khoảng sáu mươi phân. Đôi mắt đen tròng đỏ đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Đôi cánh có màu đen pha lẫn những đốm lông màu xanh cửu long, phần ngực màu đỏ nhạt, có lẽ là màu hồng thì đúng hơn. Tôi khẽ rùng mình nhưng cố giữ thái độ bình thản ngồi xổm xuống nhìn chân của con chim lạ, chân của nó cũng giống chân con gà, có móng sắc nhọn và hơi cong.
-Mày là con chim ngu. Từ nãy tao nhìn thấy mày bay qua bay lại h·ành h·ạ ma rồi nhá, mày có lời nào để nói không? Sao... im lặng hả con chim ngu?
Tôi ngồi xổm như vậy dùng mũi kiếm chạm nhẹ vào phần đầu của con chim gõ gõ liền mấy cái nhưng không nghe thấy tiếng động, chỉ thấy đôi mắt của con chim như tức giận hơn. Tôi quay lại nhìn những hồn ma đầu tóc, râu ria bờm xờm đang đứng bất động rồi ra lệnh cho một Hỏa binh đang đứng gần:
-Bắn thử một thằng cho ta.
Chỉ vài bước chân thì nòng súng đã kề gần mặt một hồn ma, chẳng có tiếng đếm hay bất cứ lời đe dọa nào được đưa ra, chỉ có một âm thanh quen thuộc trong mấy tháng trước vang lên.
-Đoàng!
Phần đầu nhanh chóng tan biến, phần thân của hồn ma ấy khụy xuống đất rồi nằm vật ra, mùi h·ôi t·hối như nồng nặc hơn.
-Trong mấy đứa chúng mày thì đứa nào là thần trùng? Thần trùng ở đâu?
Tôi hỏi nhưng quên mất rằng những kẻ này đều bị cấm khẩu, như thế chẳng khai thác được gì.
-Hỏa binh và Kim quân nghe lệnh, trừ bà cụ và cái cô nào đó đang kêu khóc ở đằng kia còn đâu diệt sạch, không bỏ sót kẻ nào.
Những ánh lửa chớp lóe trong đêm cùng với t·iếng n·ổ, những thanh gươm sắc lạnh giơ lên rồi hạ xuống. Mùi h·ôi t·hối trở nên đậm đặc hơn bao giờ hết.
-Chủ của mày c·hết rồi mày cũng vô dụng, thôi để tao tiễn mày về âm phủ luôn nhé. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc chứ để mày thoát nhỡ đâu mày đưa đám khác về đây thì mệt lắm, bỏ quá cho tao.
Tôi vung kiếm gỗ lên định chém vào phần cổ của con chim có bộ lông sặc sỡ này nhưng tôi kịp dừng lại, tôi suy nghĩ trong chốc lát sau đó ra hiệu cho một Kim quân đến gần. Con chim dường như nghe và hiểu được những lời tôi nói, đôi mắt của nó thể hiện rõ việc nó sắp phát điên nhưng đường kiếm của kim quân đã hạ xuống, đầu con chim mỏ đỏ lìa khỏi cổ. Trong không gian tĩnh lặng này, tiếng động duy nhất là hơi thở của tôi mà thôi.
Con chim mỏ đỏ bị chặt đứt đầu, thân hình nó dần tan biến rồi lẫn vào bóng đêm, làn khói mỏng nhiều màu lởn vởn bay trên đỉnh đầu tôi cũng không còn nữa.
***