Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 363: Nghĩa địa không ma




Chương 363: Nghĩa địa không ma

Khoảng hơn mười năm trước khi internet phát triển ở Việt Nam và công việc của tôi có nhiều điều kiện tiếp xúc với máy tính bởi vì nơi tôi làm việc là một công ty phần mềm nằm trong khuôn viên Công viên Phần mềm Quang Trung. Tôi làm bắt đầu làm việc ở phòng kinh doanh bởi vì... đây là bộ phận vô dụng nhất của công ty do công ty chưa có bất kỳ sản phẩm nào bán ra thị trường. Tất cả sản phẩm trí tuệ đều mới ở trong giai đoạn thai nghén hoặc tốt hơn nữa là đang trong khâu thử nghiệm. Tôi có nhiều thời gian - khoảng gần nửa năm – để tìm đọc những bài viết về những nhà ngoại cảm, những ma quỷ... tuy nhiên chưa đa chiều như bây giờ. Tôi từng đọc một bài viết ngắn rằng những người có duyên với ma hoặc có con mắt âm dương sẽ nhìn thấy linh hồn cũng như cõi âm ty đầy u tối. Một số người có khả năng đặc biệt hơn còn có thể tương tác với ma qua lời nói, trong số này có cả những thầy phù thủy. Tôi đọc rất nhiều rồi nhận ra rằng lúc còn nhỏ mình có mỗi thứ một tí. Vừa có mắt âm dương, vừa có duyên với ma thậm chí nói chuyện với ma rất bình thường. Trên góc độ khoa học người ta gọi đây là ảo giác hoặc nói nặng nề hơn là... thần kinh nhẹ, chẳng kẻ điên nào lại nói mình điên cả. Tôi đã vài lần nghĩ rằng mình có điên thật không? Sau cùng tôi nghĩ không phải, tất cả những gì xảy ra trong quá khứ đều có một mối liên kết chặt chẽ với nhau mà tôi tạm gọi là số phận của tôi. Tôi muốn trở thành một người bình thường như bao người khác xung quanh, muốn có một cuộc sống hạnh phúc bởi vì tôi thuộc tuýp người lãng mạn, muốn giúp đỡ người thân trong khả năng của mình vì tôi cũng ít nhiều là một người tốt bụng... tôi là một con người rất bình thường. Tôi không muốn trở thành thầy phù thủy, không muốn trở thành một ông sư, càng không muốn trở thành tướng c·ướp hay thậm chí là trở thành một nhà ngoại cảm gì đó theo ngôn từ hiện đại bây giờ. Tôi hiểu bản thân mình là người nặng lòng nếu biết đến hoàn cảnh của ai đó, nếu biết thì tôi sẽ giúp, nếu tôi dành quá nhiều thời gian đi chăm lo cho hạnh phúc hoặc niềm vui của người khác thì ai sẽ chăm lo cho hạnh phúc của tôi? Hai mươi năm trước tôi đã nghĩ như vậy và đó là lý do tôi gạt bỏ mọi thứ để trở thành một người bình thường, sống cuộc sống của riêng tôi. Thật may là lựa chọn của tôi chính là mong muốn của những “người” khác.

Tôi đã không trở thành một tướng c·ướp, nghĩa là không dùng những thứ mình biết để tư lợi. Tôi không trở thành một tướng quân vì chẳng thể theo con đường binh nghiệp do yếu tố lịch sử gia đình để lại. Tôi lựa chọn đi ở giữa hai con đường ấy, nửa chính nửa tà. Tốt với người tốt nhưng không xấu với người xấu. Trong số những người thân sơ hoặc trong gia đình, vợ tôi là người duy nhất chưa bao giờ bảo tôi hâm, những người khác ít nhất đã vài lần nói tôi hâm, tuy nhiên họ thích sự hâm đó của tôi. Tại sao lại thế?

Quay trở lại cái đêm lạnh trung tuần tháng 10 âm lịch của năm Mậu Dần. Tôi ngồi im tại chỗ chờ cho đến khi tiếng gậy tre vọng đến bên tai nhỏ dần, nhỏ dần rồi im ắng hẳn thì tôi mới rời khỏi chỗ nấp. Thanh kiếm gỗ cầm chắc trên tay, túi gạo rang để trong túi quần bên trái còn túi vải nhỏ hơn đựng lá bùa đóng băng tôi quàng qua cổ sau đó nhét vào bên trong áo khoác gió tối màu. Ngõ nhỏ âm u, trên nền trời hiện rõ bóng của những bụi tre hoặc những cây cao. Trăng sáng, nhưng thứ ánh sáng màu vàng nhạt trở nên lạnh hơn khi những cơn gió nhẹ thổi đến. Vẫn là ánh trăng đó nhưng vào mùa hè tôi cảm thấy nó ấm hơn, tôi tự gọi thứ ánh sáng có cả nghìn năm này là trăng lạnh.

Ra khỏi ngõ nhỏ nhà R9 tôi nhìn sang bên trái vì trống trải do có mấy cái ao nhưng không thấy bóng dáng bà cụ đâu. Quay đầu nhìn sang phải cũng là ngõ sâu hun hút, tối om, đây là đoạn cuối của ngõ Thiện. Bóng dáng của bà cụ cũng không thấy đâu. Không một chút chần chừ, tôi nhón chân chạy thật nhanh theo lối ngõ Thiện vì tôi cho rằng hồn ma ban nãy có lẽ đã khuất ở đoạn rẽ cách chỗ tôi đang đứng chừng hai trăm mét. Thêm nữa, nếu bà cụ rẽ phải kiểu gì cũng chạm mặt chị Ma đang đứng tám chuyện với ma nữ treo cổ ở gần chỗ cống đá xanh.

Qua đoạn rẽ thứ nhất đến đoạn rẽ thứ hai tôi cẩn thận nép vào tường thò đầu ra để nhìn. Ánh trăng lạnh không giúp tôi được nhiều mặc dù tầm nhìn lên đến vài chục mét. Tuy có đôi chút lưỡng lự nhưng tôi cũng nhanh chóng quyết định đi tiếp theo con ngõ này. Những bước chân nhẹ nhàng của tôi mỗi lần đặt xuống mặt ngõ là mỗi lần tim nhảy thình thịch, không phải tôi sợ mà bởi vì hồn ma tôi đang cố bám theo lúc này từng là người thân của bạn mình, hầu như không có bất kỳ mối liên hệ nào với tôi cho dù tôi cũng xuống nhà R9 thường xuyên trong thời gian vừa qua. Cảm giác sợ bị phát hiện khiến tôi có đôi chút căng thẳng, đặc biệt trong suy nghĩ của tôi đang lởn vởn khoảnh khắc đôi mắt đỏ lừ khi nãy. Bà cụ sao lại có đôi mắt rực sáng trong đêm như thế?

Đi qua cổng nhà bà Hạ Lớn là tới đoạn trước đây là bụi tre nhưng bây giờ đã được thay thế bằng một bức tường gạch. Từ hồi ông Lái Cả được con cháu rước về bằng cách mua bụi tre, đầu ngõ Thiện thông thoáng hơn mấy phần. Nửa đêm đi qua vì thế mà cũng bớt lạnh lẽo, âm u. Nhưng đó không phải là những vấn đề tôi quan tâm lúc này. Tôi nghĩ rằng mình di chuyển cũng rất nhanh song tôi lại không thấy bóng dáng của bà cụ đâu, đứng giữa ngã ba đường nhìn dọc theo con đường làng cũng không phát hiện thấy bóng dáng của bà cụ. Điều này làm tôi phân vân, chẳng lẽ bà cụ đã rẽ trái khi vừa ra khỏi ngõ nhà R9 ư?

Tôi định quay ngược trở lại ngõ Thiện thì bỗng nghe thấy tiếng gọi thân quen:

-Tý! Tý! Ơ sao ngươi lại ở đây vào giờ này?

-Ơ, chị Khuê! Em chào chị!

-Gặp ngươi thật mừng quá, cả tháng nay ta không gặp ngươi rồi. Nhìn ngươi giống như cao lớn hơn đấy.

-Em vẫn thế thôi mà.

Tôi đáp lời chị Đẹp nhưng mắt vẫn nhìn trước ngó sau không tập trung.

-Ngươi đang tìm kiếm cái gì? Sao trông ngươi có vẻ lo lắng thế?

-À chị, chị từ hướng đó đi lại đây có gặp hồn ma của một bà cụ già chống gậy tre không?

-Ta không, không gặp hồn ma nào cả.

Chị Đẹp lắc đầu rồi ánh mắt nhìn tôi với vẻ tò mò:

-Có chuyện gì? Đứa nào trêu chọc ngươi? Ngươi mau nói cho ta, ta bây giờ quen biết trong làng cũng nhiều, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.

-Không, không ai bắt nạt em cả.



Tôi kể vắn tắt cho chị Đẹp nghe việc vì sao tôi đi tìm hồn ma của bà cụ trong khi hai chị em chạy về hướng cầu Đình sau đó rẽ trái đi vào đường chính của làng theo hướng Bắc – Nam. Chị Đẹp im lặng nghe câu chuyện bị đứt quãng bởi hơi thở của tôi nhưng chị ấy đã hiểu được tôi đang nói đến điều gì.

-Ngươi mệt rồi, ngươi đứng ở đây chờ để ta chạy vào gọi cái Hoa cho.

Thật ra tôi cũng chưa có gì gọi là mệt nhưng việc bị mất dấu bà cụ khiến tôi có chút hoang mang. Tự nhiên chị Đẹp xuất hiện làm tôi có thêm chút thời gian để suy tính mọi thứ trong đầu, đúng hơn là sắp xếp lại mọi thứ để tìm ra các khả năng. Tôi có nghĩ đến việc bà cụ đi lên nhà mình nhưng tại sao phải đi đường vòng? Vì sợ chạm mặt chị Ma?

-Chị đứng trong ngõ từ nãy nhưng không thấy vong hồn nào đi qua cả, chắc chắn.

Chị Ma xuất hiện rất nhanh, lời khẳng định của chị ấy làm tôi cảm thấy hoang mang hơn.

-Em cứ đứng ở đây để chị về nhà xem sao.

Chị ma vừa nói dứt lời thì thân ảnh lướt nhanh như một cơn gió, chỉ trong chớp mắt cái bóng váy màu đỏ thân quen ấy đã khuất khỏi tầm mắt của tôi.

-Nãy ngươi nói là hồn ma của cụ già ấy có đôi mắt màu đỏ ư? Có giống bọn âm binh dạo trước ta đã từng thấy hay không?

Chị Ma vừa đi khuất thì chị Đẹp hỏi tôi, tôi lưỡng lự đáp:

-Em không dám chắc nhưng... nhưng chắc chắn đôi mắt ấy màu đỏ bởi vì cả khuôn mặt đều đen sì chị ạ.

-Vô lý, vô lý!

-Cái gì vô lý ạ?

-Mấy tháng qua ta đi hết làng trên xóm dưới đã nghe đủ thứ chuyện nhưng chưa bao giờ nghe thấy ai vừa mới làm ma đã như vậy trừ khi...

-Trừ khi gì hả chị?

-Trừ khi bị thần trùng... thần trùng giả dạng, mà điều này cũng vô lý. Ta chưa bao giờ nghe đến thần trùng giả dạng, chỉ nghe nói thần trùng ép hồn ma dẫn về nhà để bắt con bắt cháu thôi.

-Chị mà không biết thì em lại càng mù tịt. Chị em mình chờ chị Ngọc Hoa quay lại xem thế nào, em cứ tưởng mấy việc kiểu như này các chị đều biết nhưng xem ra ngay cả chị Ngọc Hoa cũng ù ù cạc cạc lắm.

-Bọn ta là ma chứ có phải thần thánh gì đâu mà cái gì cũng biết cho được.

-Thì bởi vậy.



Chị Ma quay lại không lâu sau đó, có lẽ chỉ hơn hai phút là nhiều. Tôi trông đợi thông tin từ chị Ma rằng đã thấy bà cụ ở cổng nhà tôi réo gọi R9 nhưng cái lắc đầu của chị Ma khiến chị Đẹp quay sang nhìn tôi, sau cùng cả ba chị em nhìn nhau không biết nên làm gì.

-Em có chắc là nhìn thấy bà cụ ấy đi ra cổng không?

-Trăng sáng và em có ngậm lá vối, tai em còn nghe rõ tiếng gậy tre nện xuống nền gạch trong sân mà chị. Hay... hay là bà cụ đã đến cổng nhà mình nhưng đã rời đi rồi?

-Chị đã hỏi rồi, không có hồn ma lạ mặt nào lảng vảng ở cổng nhà mình đâu.

-Vừa rồi chị Khuê bảo là có khi đó không phải là bà cụ, hồn ma mà em nhìn thấy là... là thần trùng.

-Có lý nào lại thế được. Đêm trước còn nghe cả tiếng bà cụ gọi thằng cháu cơ mà.

-Nếu đã mất dấu thì ta nghĩ chỉ còn cách là... là ra ngoài Cầu Khoai.

Chị Đẹp chợt đưa ra ý kiến, tôi và chị Ma quay sang nhìn chị Đẹp trong vài giây khiến chị ấy có chút ngập ngừng. Tuy nhiên đây đúng là cách hay vì chẳng có cách nào khác cả. Tôi thò tay vào trong ba lô bấm cái đồng hồ Casio để xem giờ, đồng hồ hiển thị 3 giờ 20 phút sáng.

Không giống như mấy tháng trước, bây giờ hai chị ma lướt nhanh đi trước còn tôi hớt hải chạy theo đằng sau. Nếu tôi nhớ không nhầm thì bản thân tôi chưa bao giờ ra nghĩa địa vào giờ này, nhất là trong thời tiết có gió lạnh, ánh trăng cũng có chút buồn tẻ. Khoảng năm phút sau ba chúng tôi đến đoạn cây đa cổ thụ thì hai chị dừng bước. Chị Ma quay lại nói với tôi:

-Từ đoạn này trở đi em hãy đi một mình, chị với cái Khuê sẽ đi theo ngả khác, sẽ hỗ trợ em khi cần thiết.

-Hai chị sợ ma à?

Tôi mặc dù đang thở hổn hển nhưng vẫn không quên tính hài hước của mình.

-Chị không sợ nhưng khi không biết chúng ta đang đối mặt với cái gì thì để kẻ địch biết về chúng ta càng ít càng tốt.

-Ngươi nghĩ sao mà nói bọn ta sợ ma chứ? Bọn ta cũng là ma cơ mà.

-Hề hề hề...

-Em phải cẩn thận, chúng ta không biết thứ mà chúng ta đang đối mặt là cái gì. Nếu quả thật có thần trùng...

-Ờ nhỉ, nếu... nếu có gặp thần trùng thì sao? Ngươi nên chạy. – Chị Đẹp khuyên tôi.

-Em còn chưa biết thần trùng trông như thế nào, nếu em có gặp và... và nếu vừa miếng thì... hì hì hì...



-Ngươi to gan thì cũng vừa vừa thôi. – Chị Đẹp đổi giọng dạy bảo tôi – Những thứ quỷ kiểu ấy không phải dễ đối phó đâu.

-Ớ, đó là thần mà chị.

-Thần nào làm việc thất đức như thế, đích thị đó là quỷ. Chỉ có người trần mắt thịt mới gọi là thần thôi chứ bọn ta chắc không gọi là thần. Việc của bọn nó thì bọn nó làm, trừ khi đụng đến bọn ta thì... thì mới... mới ra tay.

-Chị c·hết nhát. Em không cần biết là quỷ hay thần gì, nếu có chạm mặt thì từ từ tính, nếu tiện tay em sẽ không ngại gì. Công sức em nửa đêm nửa hôm trời lạnh như này chạy ra bãi tha ma nhất định phải có thành quả.

-Nhưng phải cẩn thận. – Chị Ma dặn.

Tôi gật đầu sau đó chạy tiếp về hướng cổng nghĩa trang. Chỗ nhà anh Tuấn vẫn có bóng đèn sáng treo ngay bên trên bàn bi da.

Khung cảnh nghĩa địa vào nửa đêm gần sáng khá lạnh lẽo. Tôi không nhìn thấy bất cứ bóng ma nào, điều này khiến tôi đứng tần ngần một lúc ngay cổng Cầu Khoai. Sự lạ thì đã chứng kiến nhiều nhưng ra bãi tha ma vào lúc gần gà gáy này mà không thấy một bóng ma nào có lẽ là điều lạ nhất trong những điều lạ mà tôi từng thấy. Tôi lại một lần nữa đứng lưỡng lự. Đã ẩn thân để trở thành nửa người nửa ma mà bây giờ chẳng nhìn thấy ma thì khác gì người trần, thêm nữa hai người chị ma quen biết đã tồn tại cả nửa thiên niên kỷ cũng mù tịt như tôi nên chẳng có bất kỳ lời chỉ dẫn nào được đưa ra ngoài việc dặn dò tôi cẩn thận.

-“Các ông các bà ở Cầu Khoai đi chơi hết cả rồi à?”

Trong đầu tôi thầm nghĩ đến một khả năng như vậy nhưng rồi tôi lại tự gạt đi vì cảm thấy vô lý. Lom khom người men theo lối đi giữa bãi tha ma một đoạn, tôi cố ẩn mình vào những bụi cay dại ven con đường đất nhỏ. Khi đã yên vị trong cái điếm, tôi đứng nấp sau một cái cột đưa mắt nhìn về khu mộ đất mới chôn ở gần cái ao rau muống – cái ao tôi đã từng một lần rửa tay chân sau khi dùng xà beng đạp vỡ mảnh của hộp sọ người. Những cơn gió nhẹ thổi ngang qua mặt, tôi cố kiễng chân lên để nhìn nhưng chẳng thể thấy được gì, văng vẳng từ đâu đó vọng lại tiếng than khóc rất nhỏ. Tôi cố gắng dỏng tai lên nghe nhưng lại không nghe thấy gì nữa, chỉ còn tiếng gió vi vu bên tai.

-“Làm gì có ai nửa đêm nửa hôm kêu khóc ở đây, chỉ có ma thôi.”

Tôi lấy túi gạo rang từ trong túi quần ra, mấy tháng nay thi thoảng tôi vẫn phải đi ra cánh đồng phía Đông của làng để gọi quân ra rồi lại thu vào túi vì tôi sợ lâu không dùng gạo rang sẽ bị... ẩm mốc hoặc... hết phép. Cẩn thận vẫn hơn. Kim quân và Hỏa binh mỗi nhóm hơn mười lính được gọi ra, nhìn những người lính đứng theo hàng lối ngay ngắn ngay trong điếm chờ lệnh bất giác tôi cảm thấy máu trong người mình nóng hơn một chút.

Tôi rời khỏi điếm, cúi người băng nhanh qua con đường đất nhỏ sau đó ngồi thụp xuống cạnh một bụi cây dại ven đường. Hai đội hộ vệ bá·m s·át phía sau, bọn họ cũng ngồi xuống chờ đợi mặc dù ngay cả tôi cũng chẳng hiểu mình đang chờ đợi cái gì.

Tiếng khóc thi thoảng lại vọng đến nghe rất thê lương, cứ khi tôi dỏng tai lên nghe lại chẳng thấy gì.

-“Ma nào đang trêu đùa ông đây?”

Tôi thò tay vào cổ áo khoác lấy cái túi vải đựng lá bùa để ra trước ngực, cái mũ len đội trên đầu cũng được kéo xuống trùm kín mặt. Chẳng biết tôi sẽ chạm mặt phải thứ gì nhưng che giấu thân phận là điều đầu tiên nên làm.

Tiếng khóc ai oán giữa đêm khuya, dưới ánh trăng lạnh lẽo lại vọng đến bên tai tôi nghe rất quỷ dị. Tiếng khóc nhỏ, có vẻ như theo từng chặp, như xa như gần.

-“Quỷ khóc à? Hay là ma khóc?”

Tôi tự hỏi như thế mấy lần rồi nhẹ nhàng bò thêm vài mét về phía trước, khi đã thấy lối sang bên khu mộ mới thì tôi dừng lại. Tôi tin rằng có điều gì đó đang xảy ra ở bên đó bởi vì càng đến gần khu mộ thì tôi nghe tiếng khóc rõ hơn.

-“Chẳng biết là ai nhưng ma cỏ của làng đi đâu hết không biết? Hay là bị ông phù thủy nào tóm đi một lượt?”

Tiếng khóc ngày một rõ hơn, lúc trầm lúc bẩm, nghe rất thê lương, sầu thảm đã khiến tôi có lúc cảm thấy lạnh lưng.

***