Chương 361: Tiếng ma gọi cổng
Chị Ma nói cho tôi biết cụ của R9 “đi” vào lúc giờ Dần một khắc. Mộ phần mới chôn buổi sáng thì đến buổi chiều nước đã ngập đến nắp quan tài, tôi hiểu điều này bởi vì tôi nhớ gần đó có một cái ruộng rau nước lúc nào cũng ngập đến đầu gối, chẳng bao giờ thấy cạn. Có lẽ vì nước ngập nên những quân bài Chắn đã bị xô lệch khỏi vị trí ban đầu, phải chăng vì thế... vì thế mới có những chuyện lạ?
Sáng hôm sau - tức là ngày thứ Tư – R9 về nhà từ lúc gà mới gáy trong khi tôi vẫn say giấc mãi đến nửa buổi. Lợi ích của việc học buổi chiều đó là hôm nào trong tuần cũng như ngày Chủ Nhật. Chả bù cho mấy tháng trước lúc tôi ôn thi căng như dây đàn thì toàn chuyện không đâu kéo đến, thử thách thần kinh đều đặn mỗi khi chìm vào giấc ngủ.
-Hình như... hình như bà nội tao cũng cảm thấy gì đấy mày ạ.
R9 nói với tôi khi hai thằng đạp xe đi học. Mặc dù chúng tôi học cùng trường, cùng tan học một thời điểm nhưng mỗi thằng một xe để đạp song song nói chuyện cho dễ. Thời tiết bây giờ cũng đã chớm đông, se se lạnh. Lúc đi học chúng tôi thuận chiều gió nên không mất nhiều sức nhưng khi trở về lại ngược chiều gió trong khi bụng đã bắt đầu đói meo. Tôi không thích mùa đông cho lắm vì nó lạnh, nhiều người cũng chẳng thích mùa đông như tôi nhưng khi chẳng có mùa đông thì lại nhớ, con người thật là lạ kỳ. Tôi vẫn nhớ những ngày tháng R9 gò lưng đạp xe trong những cơn mưa phùn gió bấc thổi rát mặt. Những khi ấy tôi hay là người đèo nó, quãng đường từ cầu Thường Vũ đến ngã tư Đông Côi khoảng ba cây số là lạnh nhất vì đồng không mông quạnh, thật may tôi cũng được ông Xã Thần Quán Dê tốt bụng thi thoảng giúp đỡ nên kể ra cũng không có gì là cực khổ. Nhiều lần tôi tưởng như có một đôi tay nào đó đẩy mạnh phía sau lưng mình để xe bon bon chạy trên đường...
-Bà mày bảo gì? – Tôi hỏi lại.
-Bà tao không nói gì nhưng lúc sáng sớm tao về đã thấy khấn vái lia lịa trước ban thờ cụ tao. Tao nghe loáng thoáng bà tao nói với bố tao, với ông trong họ nhà tao là lúc gần gà gáy là có trong chạn có tiếng xô bát đũa, con chó nhà tao cũng cứ sủa nhấm nhẳng. Tao... tao nghe nói là chó sủa như thế có thể là... là có ma.
-Chậc, kể cả có ma thì đã làm sao, đấy là cụ của mày cơ mà, sợ đếch gì.
-Mày nói nghe thì dễ chứ tao mới nghe thôi đã thấy ớn lạnh rồi.
-Ma nhiều bằng đợt mày thấy ở Cầu Khoai không? Hàng trăm mày còn không sợ đằng này...
-Những lần ấy tao thấy khác, tao cũng không biết nữa. Tao nghĩ... tao nghĩ là người thân ruột thịt có cái gì đó rất khó tả, kiểu như... kiểu như mình không đành lòng để họ đi hoặc... hoặc ngược lại.
-Con người là bộ máy phức tạp nhất, tinh vi nhất, khó hiểu nhất trên trần đời này. – Tôi chép miệng – Thế bên nhà mày tính như nào?
-Tao cũng nghe thấy vài ông nói là phải đi xem trùng tang gì đấy hay không.
-Trùng tang à? Làm gì có chuyện đấy được. – Tôi gạt đi.
-Cẩn thận vẫn hơn, nghe bảo là làng mình xưa nay cũng nhiều việc như này rồi, thường thì xong đám mới có thời gian ngồi xem xét cụ thể. Trùng tang là nhiều người “đi” trong một thời gian ngắn đấy, làng mình có mấy gia đình trong hai năm mà “đi” tận ba người rồi, không đùa được đâu.
-Nhà tao chưa có ai nhận hộ khẩu Cầu Khoai nên tao không biết, tao cũng có vài lần nghe bà Già tao nói trùng tang nhưng tao chẳng quan tâm lắm.
-Ai rồi cũng có hộ khẩu Cầu Khoai hết. – R9 khẳng định – Mày hay đi đêm đi hôm chẳng lẽ lại không biết những điều ấy à?
-Mày lại không hiểu rồi. Mỗi người đều là một con ếch, mỗi con ếch lại có một miệng giếng khác nhau.
-Là sao?
-Mày là đồ chậm tiêu, nghĩa là Thần có khi cũng chẳng biết hết được mọi thứ chứ tao có là gì, tao chỉ là một thằng oắt con biết vài thứ linh tinh chẳng tính đến.
-Nhưng... nhưng như thế là kinh rồi. Tao nghĩ chỉ nay mai là nhà tao mời sư thầy xuống tụng kinh niệm Phật.
-Sao mày nghĩ thế?
-Bà tao hay lên chùa, mấy hôm nữa cúng tuần đầu, sư thầy hay làm mấy việc này cho người làng mình nên tao nghĩ như thế.
-Ờ, cũng có thể.
-Tối... tối nay tao lên ngủ ở nhà mày tiếp nhá?
-Mày thích ngủ đến bao giờ thì tùy mày. Nhưng còn mấy thằng em mày thì sao?
-Tao có hỏi nhưng chúng nó bảo ngủ say như c·hết, chẳng mơ thấy gì, chẳng cảm thấy gì cả.
-Đúng là lũ trẻ con vô tri đếch biết gì, hỏi cũng vô dụng. Tốt nhất chúng nó không nên thấy gì để đỡ nói linh tinh.
-Mày cũng mới mười lăm tuổi chứ đã lớn gì mà cứ mở miệng ra là bọn trẻ con. Tao đây mười bảy còn chưa nói kiểu như mày.
-Thế nên tao không phải là mày, tao nghĩ tao đã là người lớn hoặc sắp thành người lớn rồi. Bọn lớp 9 cũng vẫn là trẻ con, chúng nó chưa vào đoàn, hiểu không?
-Bố lạy mày.
Tối hôm ấy R9 lên nhà tôi lúc 8 giờ sau khi đã ăn cơm ở nhà, nó lên cùng với Chắc Gạo. Khi có ba thằng thì tôi hơi bị ra rìa nếu chúng nó bàn tán những chuyện về bóng đá. Thời điểm này tôi còn chưa yêu thích đội MU với những Roy Keane, Beckham hay Paul Schol·es. Tôi còn chẳng biết đọc tên anh chàng Paul Schol·es này ra sao cho đúng, mùa hè vừa rồi anh ta cũng đã ghi bàn trong trận đấu giúp tôi kiếm được một triệu của người nay đã về bên kia thế giới. Tôi gọi anh này là... “Sờ - cho – le”. Tôi nghĩ trên đất nước Việt Nam này khi đó cũng nhiều người giống như tôi, việc này không có gì phải xấu hổ. Ba thằng ngồi ngoài thềm, dưới ánh đèn điện sáng trưng. Tôi dựa vai vào cột xi măng bên cạnh và đọc truyện còn R9 với Chắc Gạo vẫn mải mê với những câu chuyện về những đội bóng, ai cũng có đam mê của riêng mình. Tôi cũng không lấy làm buồn hoặc cảm thấy cô đơn khi mình không có sở thích giống hai thằng bạn. Có một sự thật sau nhiều năm vẫn đúng, nếu hai đứa nó bàn luận với nhau rất nhẹ nhàng, lịch sự nhưng nếu có tôi tham gia thì câu chuyện sẽ lập tức trở nên sôi nổi, không! Đúng hơn là ồn ào bởi tôi vốn là người như thế. Tôi nói nhiều, nói to hơn cả hai thằng, ăn nói lưu loát hơn hai thằng bạn của mình. Chúng nó còn chưa kịp trả lời câu hỏi mà tôi đưa ra thì tôi đã tự trả lời, tự nhận định rồi... chuyển sang chủ đề khác. Cũng may hai thằng này không đấm tôi bao giờ, tại chúng nó đều hiền. Đến khi chúng tôi đã không còn trẻ trâu, khi thời buổi công nghệ thông tin phát triển thì cũng có một group chat hàng ngày, đam mê của hai thằng bạn tôi vẫn là bóng đá, điều khác biệt duy nhất là niềm đam mê ấy có kèm theo... việc đặt cửa. Tôi thường chẳng thèm vào đọc nội dung nói chuyện của hai thằng trừ khi chúng nó gọi tên hoặc đột nhiên tôi nổi hứng nhảy vào chơi cùng. Tôi cá cược ít khi thắng, trong huyết quản của tôi đã sẵn có máu ăn thua. Nếu như bạn tôi chơi từ tốn thì tôi lại khác hoàn toàn. Tôi bỏ ra một số tiền và nếu thắng thì cứ thế đánh to hơn cho đến khi không còn một trận đấu nào nữa thì tôi mới nghỉ hoặc... tôi cháy tài khoản thì cũng nghỉ. Đôi khi hai thằng bạn tôi thắng mà tôi thua thì tôi lại giở trò ăn vạ hoặc kể lể các thứ, kiểu gì chúng nó cũng phải ói ra cho tôi vài trăm để tôi chơi cùng nếu không tôi dọa sẽ đi ngủ. May quá hai thằng này vẫn chưa ghét tôi.
-Hưởng ơi! Hưởng ơi!
Bên tai tôi văng vẳng tiếng ai đó đứng ngoài cổng nhà mình gọi tên thằng bạn. Tôi ngưng đọc truyện ngẩng đầu lên nhìn ra cổng nhà lúc này đang tối om. Tôi đang nghĩ đến việc bà nội R9 lên nhà tôi gọi nó nhưng khi tôi quay sang bên cạnh thấy R9 dường như không nghe thấy tiếng bà nó gọi. Tôi cũng không nghĩ gì. Những tiếng gọi tiếp theo như gần như xa, réo rắt theo tiếng gió thổi đến bên tai làm tôi giật mình. Trán tôi nhăn lại nhìn chằm chằm ra cổng nhà, thứ âm thanh này chắc chắn không phải của... người, chẳng lẽ...
-Hưởng ơi!
Trống ngực tôi đập thình thịch, đôi tai dỏng lên để nghe nhưng đôi mắt thì không rời thằng bạn của mình ngồi ngay bên cạnh. Tôi đã ngồi ngay ngắn, hai tay để lên đầu gối còn cuốn truyện đã đánh rơi xuống bậc thềm trước mặt. Tôi nhớ lời bà nội tôi từng dặn dò nhiều lần, ấy chính là đêm hôm có người gọi cổng mà không thấy mặt nhất định không được thưa, nếu xác định rõ là người thì tốt nhất nên hỏi lại. R9 vẫn không nghe thấy...
Thứ âm thanh của người khuất mặt ấy lúc trầm lúc bổng, lúc xa lúc gần một lúc lâu, cuối cùng thì R9 dường như cũng nghe thấy gì đó, kiểu như bất chợt như nghe thấy ai đó gọi tên nó. R9 là một thằng rất ngoan, tôi nghĩ nó ngoan và... thuần tính hơn tôi rất nhiều. Nó đang mải nói chuyện nhưng nghe người lớn gọi thì câu đáp đầu tiên của nó luôn là “Dạ” tiếng “dạ” kéo dài, lần này cũng như vậy. Có lẽ nó tưởng là bà tôi ngồi trong nhà gọi nó. Tôi đã cảnh giác từ ban nãy nên ngay khi thấy R9 quay đầu vào trong nhà – một cử chỉ lạ - thì tôi lập tức đưa tay bịt miệng nó luôn. R9 giằng tay tôi ra khỏi miệng nó, nó nhìn tôi đầy khó hiểu:
-Mày làm gì đấy? – R9 hỏi.
-Muỗi, có muỗi. Hai thằng mày ngồi đây không thấy muỗi cắn à?
-Muỗi thì đuổi đi chứ sao mày bịt mồm tao?
-Trêu mày tí, hai thằng mày từ nãy nói nhiều quá làm tao không đọc được truyện. Nước hết rồi, mày vào rót thêm nước trong phích đi.
R9 đứng dậy cầm tích nước quay vào trong, nó cất tiếng hỏi bà tôi đang ngồi trên giường:
-Bà gọi cháu à?
-Hả? – Bà Già hỏi lại.
-À, cháu tưởng bà vừa mới gọi cháu.
-Không, tao có gọi chúng mày đâu.
Tôi nói với Chắc Gạo:
-Vào nhà ngồi đi mày, vào nằm trong giường với phản nói chuyện cho thoải mái, ngồi từ nãy mày không ê mông à?
-Mày có... có nước gì uống không?
-Nước vối đấy.
-Không, tao hỏi nước ngọt.
-Uống Coca không?
Chắc Gạo gật đầu rồi phủi đít quần theo tôi đi vào trong nhà. R9 nằm trên giường, Chắc Gạo thì ngồi bên thành giường tu chai Coca. Tôi chẳng nhớ hai đứa chúng nó đang nói những chuyện gì vì tôi còn bận thò tay lấy thanh kiếm gỗ đang giấu ở trong cái chăn chiên để trên phản gỗ. Tôi chuồn ra ngoài rất nhanh, sải những bước dài ra cổng nhà.
-Ai đang ở ngoài ấy? Ma quỷ gì thì cũng đi chỗ khác kiếm ăn, đây không phải chỗ rủ rê người khác đi chơi dưới âm ty đâu nhé.
Chẳng ai trả lời tôi ngoài màn đêm tĩnh mịch. Tôi mở cửa cổng bước ra ngoài nhìn bên trái rồi bên phải, nhìn xuống cả cái ao bèo tối om trước mặt, chẳng có ai ngoài tiếng ếch nhái kêu. Sau mùa hè vừa rồi thì cô Thu và mấy anh em nhà Lâm Sơn Hải đã chuyển về nhà của chúng nó, một ngôi nhà vừa mới xây cạnh nhà bà Thế ở đầu ngõ nhà tôi. Cô Thu chuyển đi thì cô Hoa – một người phụ nữ quá lứa lỡ thì nhưng có con – dọn đến ở cùng với đứa con gái mới lên 7 tuổi. Cô Hoa mua lại ruộng rau của bà Thắng rồi cất một ngôi nhà cấp 4 nho nhỏ để hai mẹ con ở, ngôi nhà này quay lưng vào cái ao trước cổng nhà tôi. Cô Hoa này là dì ruột của thằng Lành có tài bắn chim, ông nội nó từng là quản gia cho ông nội của tôi nhưng tôi thích dùng từ bạn hơn, thời nay làm gì còn quản gia, thêm nữa trong suốt thời gian từ năm 1980 đến năm 1992 ngôi nhà trống của gia đình tôi được ông nội thằng Lành trông nom giúp nên tôi luôn có thiện cảm với ông cụ. Thiện cảm này lan sang cả các con cháu của ông cụ, bằng chứng là tôi vẫn gọi thằng Lành là anh mặc dù tôi không thích, cũng chẳng có họ hàng gì, nó cũng là một đứa tốt bụng.
-Tôi nhắc lại một lần nữa nhé, cổng nhà tôi không phải chỗ các ông các bà làm việc ám muội đâu, lần đầu tôi nhắc như thế nhưng lần sau là tôi dùng kiếm chém linh tinh nhỡ có trúng thì đừng oán trách tôi.
Tôi thì thầm nói với bóng đêm xung quanh rồi khép cửa cổng lại đi vào nhà, chưa đến chỗ ụ rơm đã nhìn thấy bóng chị Ma thấp thoáng ngay phía bên phải. Chị Ma đang đưa tay vẫy tôi lại gần:
-Có chuyện gì mà chị không gọi em?
-Chị đứng từ nãy giờ, do có bạn em đến chơi nên chị không tiện ra mặt.
-Chị... ban nãy chị có thấy ai đứng ngoài cổng nhà mình gọi bạn em không?
-Có chứ sao không, chị có điếc đâu.
-Có phải cụ nó không chị?
-Phải rồi, bà cụ chống gậy đứng gọi vọng vào, gọi khản cổ mà bạn em không nghe thấy.
-Nhưng em nghe thấy.
-Dĩ nhiên rồi, em nghe thấy là bởi vì chị cố tình còn bạn em thì chị không cho nó nghe được.
-Ô... ra là thế. Bảo sao em cứ thấy lạ. Cụ nó gọi nó là em lại nghe được trong khi nó lại chẳng nghe thấy gì.
-Đây là đất nhà mình nên không có gì phải lo. Ban nãy chị muốn thử xem nên để cho bạn em nghe tiếng gọi, chị đoán rằng em sẽ phản ứng kịp.
-Nếu không phản ứng kịp thì sao chứ? Chị đùa kiểu này dễ làng có thêm đám ma quá chị ơi.
-Đời nào lại thế. Đất này ai dám vào, hồn nào dám ra. Thằng cu bạn của em ngủ ở đây là đúng, kiểu này dễ nó phải ngủ đến hết thất tuần chứ chẳng đùa.
-Sao lâu thế được? Mà... mà lâu thế biết đằng nào phòng chị ơi, chị có cách nào không? Em sợ cụ nó rủ nó đi chơi quá.
-Tạm thời chưa có cách nào, đây cũng không phải việc của chị. Ma mà, việc đứa nào đứa đó làm, cái gì hại ở đất nhà mình thì chị ngăn thôi chứ ra khỏi đất này ai mà biết.
-Em... à, sao cụ nó lại gọi nó làm gì chứ?
-Cụ nó thương nó chứ sao, nó chẳng phải cháu đích tôn hả?
-Hình như thế ạ, à đúng! Nó là đích tôn giống như em.
-Nhà nó chưa có bà cô Tổ nên thành ra thế này, chắc chưa tìm được ai phù hợp.
-Em phải giúp nó. – Tôi vừa nói vừa nhìn vào phía thềm nhà sáng điện – Chị biết là em có ít bạn, nó mà bị dẫn đi thì em còn ai đâu nữa để chơi, như thế thì... thì buồn lắm chị ạ.
-Vì thế chị mới giúp nó khi nãy, không phải nhắc khéo ông tướng con ạ.
-Hì hì hì... Chị đúng là một thiên thần tốt bụng.
-Chị là ma, không phải thần.
-À đúng ạ! Ma tốt bụng. Chị tốt bụng nhất, xinh đẹp nhất, giỏi...
-Thôi, thôi đi ông tướng. Nếu chị biết được gì thì chị sẽ nói cho em, chỉ là chị không muốn em cảm thấy cô đơn thôi đấy nhé. Chị là ma, ma lại xía mũi vào việc của ma là không nên, tuyệt đối không nên, nhất là cùng làng nước với nhau.
-Chị mạnh thế thì sợ gì.
-Chị mạnh nhưng chị không đánh ai vô cớ đâu nhé, việc này suy cho cùng đâu có liên quan gì đến chị đâu nào.
-Thôi mà, chị giúp em nha. Tại đệ tử của chị bất tài.
-Biết mình bất tài thì tốt. Vào mau đi không bạn em chuẩn bị ra ngoài sân đi vệ sinh đấy.
-Sao chị biết?
-Chị nghe được, quên hả?
-À vâng.
Tôi quay người chạy vài bước chân rồi dúi thanh kiếm gỗ vào đống rơm, mới bước lên bậc thềm thì Chắc Gạo từ trong nhà bước ra.
-Đi đâu đấy? – Tôi hỏi.
-Đi đái! Mà chắc tao về luôn đây, cũng hơn 9 giờ rồi.
-Hãy còn sớm mà.
-Sớm với hai thằng mày chứ tao phải đi học buổi sáng.
-Tùy mày, hay mày về xin bà mày rồi đến nhà tao ngủ luôn đi, đêm lạnh ngủ chung sẽ ấm lắm.
-Thôi. Tao thích ngủ ở nhà.
-Thế để tao bảo thằng Hưởng cuối tuần qua nhà mày ngủ xem bóng đá cho vui nhá.
Chắc Gạo lắc đầu nói:
-Bà tao khó tính lắm, không dễ như bà mày đâu.
Tôi đáp:
-Bà tao không dễ tính đâu, chẳng qua bọn mày là bạn tao với cả lành tính thì như vậy.
Tôi và Chắc Gạo đi vệ sinh chung rồi nói thêm vài câu vô thưởng vô phạt trước khi Chắc Gạo ra về. Thằng này cũng sợ ma, có lẽ động lực nói chuyện với người cùng đam mê đã thôi thúc nó đi bộ sang nhà tôi. Bây giờ mà tôi mở miệng nói cụ nội của R9 đang đứng ngoài cổng thì kiểu gì tôi cũng phải đưa nó về tận nhà cũng như sau này nó chẳng thèm sang đây chơi nữa thì buồn.
***