Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 358: Quân tử Tàu




Chương 358: Quân tử Tàu

Chương 358: Quân tử Tàu

***

Tôi nghĩ mình nên đi ngủ nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vừa mới quay người định trèo xuống thì cảm nhận gió lạnh thổi hắt đến sau lưng, cành cây xà cừ kêu răng rắc như có bão lớn sắp tràn đến. Tôi thở dài thườn thượt rồi quay lại, một chân đã đặt xuống mái tôn của một hàng quán, chân còn lại vẫn trên nóc nhà mái bằng.

-“Lại còn chuyện gì nữa đây? Chả mấy khi được ra Thủ đô mà ma với quỷ cứ thích làm phiền.”

Trong lòng tôi có chút bực bội nhưng ngoài việc thở dài ra thì tôi không biết nên làm gì khác. Dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn đường từ ngoài chợ hắt vào, tôi nhìn thấy cả tá hồn ma đứng ngay đầu hồi của trạm bơm. Mặc dù ánh sáng yếu, phần lớn là bóng tối nhưng tôi không có khó khăn gì để nhận ra những hồn ma nai nịt gọn gàng, trên tay kẻ nào cũng lăm lăm v·ũ k·hí lạnh đang đứng lẫn vào màn đêm. Tôi không đếm nhưng nhìn lướt qua cũng không ít hơn một chục vong hồn, mặt kẻ nào cũng đằng đằng sát khí.

-Này thằng kia! Mày chạy đi đâu đấy?

Một hồn ma bước lên lớn tiếng chỉ tay vào mặt tôi, bên tai tôi đã lâu rồi mới nghe tiếng nheo nhéo như mẹ ranh kiểu này. Tôi nheo mắt nhìn và nhận ra ngay gã Lỗ Quan vừa mới ban nãy đã chạy trốn nhanh như một cơn gió. Tôi cất giọng hờ hững hỏi lại:

-Tôi có chạy đâu? Nãy ông không nói lời nào đã bỏ chạy mất dép, bây giờ ông còn trở lại để làm gì?

-Thằng ranh, ban nãy là do tao sơ ý không chuẩn bị trước, mày đừng có đắc ý.

-Ồ thế à? Thế bây giờ ông muốn cái gì?

-Muốn dạy cho mày một bài học, Bọn tao đây đang thiếu một thằng hầu, vừa hay mày là đứa phù hợp.

-Mấy thằng ma Tàu hồi trước cũng muốn tôi làm người hầu bây giờ chẳng biết hồn vía đang phiêu diêu miền nào, nếu ông muốn đồng hương đoàn tụ thì tôi cũng không ngại lắm đâu.

Tôi nói xong thì đứng lên, hai tay để ra sau lưng cầm thanh kiếm gỗ, điệu bộ rất thản nhiên. Tôi đã từng thấy hàng trăm âm binh, dàn trận cùng những hồn ma chống lại cả nghìn hồn ma thì trước mặt tôi lúc này chỉ có khoảng một chục nên phải nói thật là tôi tỏ ra khá coi thường. Lá bùa và túi gạo rang tôi để trong ba lô nhưng thanh kiếm thì tôi không rời khi biết nơi mình ngồi chơi rất gần chỗ ma quỷ trú ngụ, chẳng qua tôi không muốn gây thù thuốc oán với ma nơi này, bản thân tôi cũng không phải là một ông thầy trừ tà thì tránh được việc gì thì tránh.

-Bây giờ ông với mấy ông Tàu đểu kia muốn làm gì tôi nào?

Tôi hất hàm hỏi, điệu bộ của tôi lúc này tôi tin rằng rất gợi đòn. Tự nhiên tôi nhớ đến bộ mặt thảm hại của mình lúc chiều bị hai thanh niên lạ mặt trấn tiền mà chẳng làm gì được, bây giờ có mấy con ma này thì mình bắt nạt lại, như thế cũng có thể xem là công bằng, tôi thích công bằng mặc dù có khiên cưỡng.

Lỗ Quan quay lại xì xồ với những hồn ma khác, tôi chẳng hiểu bọn họ đang nói gì nhưng sát khí có vẻ tăng lên, tôi đoán là Lỗ Quan bơm đểu, nhưng cũng chẳng sao. Sau một hồi quan sát thì tôi khẳng định đám này nhất định đều là quân phương Bắc, việc tại sao cả đám lại trú ngụ trong cái gốc cây kia thì tôi chịu. Tôi không phải là đứa hay xem phim trên tivi, đúng hơn là tôi không thích xem phim Tàu nhưng trang phục mà họ mặc giúp tôi nhận ra họ là lính Tàu.

-Mấy ông bị vua Quang Trung đ·ánh c·hết à?

Tôi lên tiếng hỏi, tôi biết thừa hỏi như thế này thì chẳng khác gì chọc tức họ. Cả đám quắc mắt nhìn tôi, tôi nói tiếp:

-Tôi biết ngay mà, mấy ông chắc thành ma cùng với cái ông gì ở ngoài gò Đống Đa phải không? Đã bảo rồi, ở nhà bú tí mẹ có phải hay không, tự nhiên sang đây rồi c·hết đường c·hết chợ.

-Thằng bé kia, mày không phải khích tướng bọn tao. Bọn tao ở cái đất này hai trăm năm qua chưa thằng nào dám bông lời chòng ghẹo, mày to gan đấy. – Lỗ Quan gằn giọng.

-Mấy ông kia bị câm à? Hay mấy ông ấy là lính của ông?

Tôi vừa hỏi vừa dùng mũi của đôi dép tổ ong đá loẹt quẹt xuống mái nhà đổ bê tông.

-Mày có cái thanh kiếm trừ ma phải không?

-Đúng! Thì làm sao?

Lỗ Quan quay sang xì xào với những hồn ma khác rồi cả bọn cùng cười ré lên làm tôi phải nhăn mặt, cách đối phó của tôi với tình huống này là há miệng ngáp ngủ, làm như thế tai sẽ hết ù ù.

-Các ông muốn làm gì thì làm mau lên, tôi buồn ngủ rồi.

-Ban nãy ông đây sơ suất. – Lỗ Quan nói với giọng tự tin – Bấy lâu nay mấy thằng thầy trừ tà còn chẳng làm được gì bọn ông thì mày là cái thá gì. Đêm nay bọn ông sẽ bẻ cổ mày, đẩy mày ngã xuống đất.



-Thế ông đã bẻ cổ được mấy người rồi?

-Hàng chục, kể cả thầy phù thủy nước Nam chúng mày.

-Sao ít thế? Mấy ông ấy pháp lực chắc là yếu mới bị các ông làm hại chứ tôi đây thì khác. Tôi cũng đang tính sắp tới sẽ tích nước tiểu của trẻ con rồi mỗi tối gửi cho các ông một ít, các ông thấy thế nào? – Tôi thở dài – Thật ra tôi cũng định gửi cả mắm tôm nhưng thứ ấy nặng mùi quá sợ người ta chửi.

-Mấy cái trò trẻ ranh.

-Hiệu quả là được. Thế bây giờ các ông muốn bẻ cổ tôi như thế nào, có giỏi thì tới đây.

Tôi vừa nói vừa dùng tay vẫy vẫy để mời gọi. Đám hồn ma này kẻ thì dùng đao, kẻ thì dùng giáo dài, có vẻ như bọn chúng cùng một đội, đếm kỹ thì có khoảng mười lăm tên tất cả.

-Bọn ông không lại gần được mày thì bọn ông sẽ rình, mày không thoát được đâu.

-Thế thì chán lắm, mai tôi không còn ở đây nữa đâu, có gì mình giải quyết luôn bây giờ được không?

-Khẩu khí khá lắm, mày gặp ma mà sắc mặt không thay đổi, bộ dáng tự tin, khá khen.

-Ma có là gì, mấy con quỷ tôi còn nhổ nước bọt vào mặt ấy chứ. Hồi tôi ở quê từng đái lên đầu một ông tướng thời nhà Minh đấy, sau ông đó tức quá định hại tôi nên tôi đào mả lên, dùng xẻng đập vỡ đầu lâu luôn, nghe nói lão ấy trở thành con ma điên đấy nhé.

-Mày khá... mày khá... được, vậy để các ông tiễn mày đêm nay luôn. Mày có định gọi mấy thằng quan binh tới thì gọi đi, để xem một thằng quan binh có thể làm được gì các ông đây.

-Gọi quan binh làm gì, gọi đến các ông lại bảo là ỷ mạnh h·iếp yếu. Thôi thế này nhé, hay bọn mình xuống phía sau cái nhà này, chỗ ấy rộng rãi các ông tha hồ, muốn làm gì thì làm. Nói gì thì nói, một mình tôi chấp hết các ông cũng được.

-Câm mồm! Mày nghĩ mày là ai mà dám ăn nói kiểu đấy.

-Đấy là tôi nghĩ cho các ông thôi, ở đây là mái nhà, xưa nay tôi chưa thấy con ma nào đi lại trên mái nhà được bình thường cả. Từ nãy đến giờ các ông cứ đứng men men ở đó làm gì.

Mười mấy hồn ma lại xì xồ nói chuyện với nhau, tôi mặc kệ bọn họ và bước nhanh về phía bên kia của dãy nhà mái bằng.

-Nếu các ông sợ thì cút đi, còn thích bắt hồn hay hại tôi phải quyết định mau lên, tôi buồn ngủ rồi. Các ông có biết bây giờ là gần nửa đêm rồi không?

-Nếu mày đã thích c·hết thì các ông đây sẽ chiều mày. Cái bọn mọi chúng mày chỉ giỏi nói mà thôi.

-Rồi, rồi... các ông là chính nhân quân tử, làm ma rồi cũng quân tử. Tôi hay bị nói là tiểu nhân, thế đã được chưa nào.

Tôi đu người nhảy xuống mặt bể nước xi măng phía sau dãy nhà trạm bơm vì độ cao chỉ khoảng hơn hai mét mà thôi, do bề mặt của bể chứa nước này cao hơn mặt đường phía trước dãy nhà. Những hồn ma kia cũng hồ hởi nhảy xuống đất, những cái bóng mờ nhạt của họ nhanh chóng lướt ra đứng chờ sẵn. Tôi thì thong thả bước vài bước rồi đứng trên một cái nắp đậy hình vuông bằng bê tông. Khung cảnh nhìn khá giống một trận thư hùng nhưng thật ra chẳng phải như thế, mười lăm hồn ma và một thằng choai choai đứng đối diện nhau, trong khi bọn họ bàn bạc với nhau thì tôi nói luôn:

-Bây giờ các ông muốn thế nào? Ào lên một lượt vặn cổ tôi hay một đánh một?

-Không cần phải dùng dao mổ trâu để thịt gà, loại mày chỉ cần bất kì ai trong số bọn tao cũng thừa sức bẻ cổ mày.

Lỗ Quan vẫn là người phát ngôn của cả đám hồn ma từ lúc đầu, chắc trong đám này có mỗi mình hắn biết nói tiếng Việt.

-Mấy ông thích quân tử à?

-Các ông đây là người quân tử.

-Quân tử Tàu hả? Vậy một đối một đi, tôi cũng có kiếm này. Tôi biết kiếm pháp đấy nhé, tôi là đệ tử chân truyền của phái Không Động bên Tàu đấy.

Tất cả hồn ma sau khi nghe tôi nói như vậy thì cười như nắc nẻ khiến tôi có chút xấu hổ, tôi nghĩ bọn họ chắc đã nhìn ra tôi chẳng có tí võ học nào qua điệu bộ của tôi từ khi nãy.

-Để không mang tiếng bắt nạt mày, sau này mày làm thằng hầu của bọn ông mà tâm phục khẩu phục. Bọn ông đây không cần phải ỷ đông h·iếp yếu.

Lỗ Quan vừa dứt lời thì một hồn ma bước lên. Hồn ma này đội một cái mũ nhìn rất buồn cười, cái mũ của ông ta làm tôi liên tưởng đến cái nồi miệng hẹp, đáy rộng bằng nhôm mà bà Già hay đồ xôi, phía sau mũ còn phất phơ một cái đuôi như đuôi gà. Trên tay hồn ma này là một thanh kiếm khá dài, ít nhất là gấp ba lần thanh kiếm gỗ của tôi. Cái áo mà ông ta mặc tương đối rộng, gần phần cổ tay có mấy đường viền sáng màu, có lẽ là màu vàng, tôi không chắc lắm. Nhìn chung trang phục tương đối giống những gì tôi đã nhìn thấy trên tivi trước đó trong các bộ phim Tàu mà mẹ tôi hoặc bà Già đã từng xem.



-Ông có mạnh không?

Tôi hỏi nhưng ông ta không hiểu, Lỗ Quan đã phiên dịch giúp tôi, sau đó gã nói lại:

-Thừa sức đánh cho mày hồn lìa khỏi xác.

-Như thế là mạnh lắm đúng không? Dù sao tôi cũng là người sống, tôi đoán là hạ sát tôi sẽ khó hơn bình thường đấy nhỉ?

-Mày sợ rồi ư?

-Có gì mà sợ? Nếu ông ấy tự tin như thế, liệu ông ta có dám chấp tôi không?

-Chấp? Chấp là gì?

-Là nhường tôi ấy mà. Mấy ông từng là binh lính, lại là ma cũ nơi này. Tôi dù sao cũng chỉ là trẻ con, có thể nhường tôi một chiêu được không?

Lỗ Quan ngẩn người ra nhìn tôi, gã ta quay sang nói với hồn ma sắp trở thành đối thủ của tôi, gã đó gật đầu liền mấy cái rồi khoanh tay trước ngực, hai chân rộng bằng vai, gã nhờ Lỗ Quan chuyển lời. Lỗ Quan vừa nói vừa cười:

-Vì mày là trẻ con nên ông ấy nhường mày ba chiêu cho mày tâm phục khẩu phục. Sau này mày nhớ hầu hạ ông ấy cho cẩn thận.

-Thế nếu tôi thắng thì các ông tính sao?

-Mày sống được qua đêm nay rồi tính, đừng hỏi những chuyện viển vông đó con ạ.

-Thế nhường ba chiêu là như thế nào?

-Là mày đánh ông ấy, ông ấy sẽ không đánh trả mày trong ba chiêu thức.

-Thế lằng nhằng nhỉ, ông ta trông vừa cao, vừa to như thế kia có dám đứng im để tôi chém không? Tôi chém mạnh lắm, một cái là hồn siêu phách lạc luôn.

Lỗ Quan lại phiên dịch, cả đám hồn ma lại cười vang. Lỗ Quan nói giọng chế giễu.

-Mày nhìn xem, lão Trương đây khoanh tay chờ mày ra tay đấy, mày tính cho kỹ đi, có tuyệt học gì thì mau thi triển ra để các ông đây thưởng thức.

-Tôi là đệ tử chân truyền của Không Động phái bên Tàu đấy nhé, tôi giỏi lắm đấy.

Lỗ Quan và cả đám hồn ma đứng gần gã ta đều cười ngặt nghẽo, tiếng cười của bọn họ làm tôi cứ phải há miệng ra tỏ vẻ ngáp ngủ. Tôi không buồn tranh luận thêm, tôi nghĩ mình đã lừa được một tên đứng im như cây cột là đủ rồi, chả hiểu cái đám này bao năm nay làm gì, có lẽ do không ai làm gì được bọn chúng nên bọn chúng sinh ra tự mãn.

Tôi giơ thanh kiếm gỗ lên cao rồi lại hạ xuống, bước vài bước về phía hồn ma họ Trương kia, khi khoảng cách còn chừng năm mét tôi mới dừng lại.

-Tôi nói là tôi mạnh lắm đấy nhé, ban nãy tôi chém rụng mấy cái lá cây luôn đấy.

Lỗ Quan nói lại lời của tôi với những hồn ma khác và bọn họ lại cười, có kẻ còn ôm bụng cười, có lẽ bọn họ nghĩ tôi ngây thơ. Thật ra tôi chỉ cố tỏ ra như vậy, trong khi cả đám còn đang ôm bụng cười ngả nghiêng thì tôi dùng hết sức bình sinh vung Cuồng Phong kiếm chém một đường chéo từ bên phải sang bên trái. Tiếng gió rít rào rào, một đường kiếm vô hình đã chia thân ảnh của hồn ma họ Trương thành hai mảnh trong khi chính ông ta cũng đang cười sảng khoái. Tiếng gió rít vừa hết cũng là lúc những tiếng cười im bặt, hàng chục cặp mắt trắng dã nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Tôi giơ thanh kiếm lên nhìn rồi nói một mình:

-Không được ngọt lắm, chắc tại mình hay chém lung tung nên mới như vậy.

Đoạn tôi nhìn Lỗ Quan, gã ta lúc này mắt trắng dã, miệng mở to không khép lại được. Tôi hỏi:

-Tôi xin lỗi nhé! Lâu quá tôi chưa dùng đến kiếm nên hơi quá sức. Nãy ông bảo là nhường tôi ba chiêu mà tôi mới chém có một, còn ông nào nhường tôi nữa không ạ?

Thay vì đáp lời tôi thì tất cả hồn ma đồng loạt quay lưng chạy nhanh như một cơn gió, chỉ chớp mắt bóng hình của bọn họ đã lẫn vào bóng tối chỗ gốc cây xà cừ. Tôi gọi với theo:



-Này mấy quân tử Tàu, chạy mau thế?

Chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua, đột nhiên cánh cửa sổ chỗ căn phòng bố mẹ tôi thuê bật mở, mẹ tôi vẫn chưa ngủ, chắc đang luyện phim.

-Thằng kia! Nửa đêm nửa hôm mày đứng đấy la hét cái gì đấy?

-À... à... Con... con... – Tôi có chút lúng túng.

-Mày trở chứng đấy à? Không đi ngủ thì cũng về ngay, nửa đêm ở ngoài đó ma nó dắt mày lên treo cổ như thằng bé hồi trước đấy, về ngay!

-Vâng... vâng! Con về ngay.

Tôi đi về phía cổng trạm bơm, chỗ đấy có cái cổng sắt đã khóa từ lúc tối, trèo qua cánh cổng này đối với tôi cũng dễ như việc uống Coca, tuyệt nhiên không có gì khó khăn. Trong xưởng vẫn có mấy anh công nhân chưa ngủ, thằng em trai tôi thậm chí còn chưa đi chơi điện tử về.

Đồng hồ cũng chỉ 11 giờ 30 khuya.

Mới 6 giờ sáng ngày thứ Hai tôi đã b·ị đ·ánh thức bởi R9, nó đã bắt xe ôm đến từ lúc 5 giờ sáng nhưng để tôi ngủ thêm. Hai đứa ăn sáng và tạm biệt bố mẹ tôi lúc 6 giờ 55 phút để về quê. Chúng tôi bắt đầu học lúc 12 giờ 45 (tôi nhớ là học theo giờ mùa đông) nên chúng tôi có khoảng năm tiếng đồng hồ cho đoạn đường hơn ba mươi cây số. Bà Trẻ lại cho tôi một trăm nghìn, mẹ tôi mua vài thứ để gửi cho hai bà nội ngoại ở quê. Mẹ tôi không cho tôi đồng nào vì mùa hè vừa rồi mẹ tôi cũng hơi tiếc khi phải trả lương cho thằng con trai làm ít, ăn nhiều, bớt đầu bớt đuôi mà mua được cả cái xe hơn triệu bạc. Mẹ tôi biết tôi có tiền nhưng không biết tôi có chính xác bao nhiêu, cách tốt nhất là không cho nếu tôi không xin.

Trời nắng!

Tôi lại dẫn R9 đi qua cầu Long Biên ra hướng cầu Chui sau đó rẽ vào Quốc lộ 5. Sau hai đêm ở cùng với bố mẹ thì R9 tươi tỉnh hẳn, nó nói nhiều hơn thường lệ. Nó kể cho tôi vài điều mà bố mẹ nó đã kể cho nó về miền Nam. Qua câu chuyện của R9, một lần nữa trong tưởng tượng của tôi – một thằng mới lớn – thì miền Nam rất giàu có, hiện đại, con người thật thà và đặc biệt là dễ kiếm tiền, dễ trở thành người giàu.

-Mà sao ở trong ấy kiếm tiền dễ như thế bố mẹ mày lại ra Hà Nội làm gì? Hà Nội đất chật người đông, ngột ngạt lắm.

-Bố mẹ tao có ở thành phố đâu, chỗ bố mẹ tao ở trước khi ra Hà Nội là Hố Nai, chỗ ấy nhiều người miền Bắc mà chẳng hiểu sao họ lại không ăn đậu.

-Sao lại thế? Mà mày vừa nói gì? Hố Nai á?

-Ừ!

-Người ta hết tên đặt rồi hay sao lại đặt tên chỗ ấy là Hố Nai nhỉ? Lần đầu tao nghe thấy. Trên phim thấy chỉ nói đến Sài Gòn, Sài Gòn to hơn cả Hà Nội. Sau này tao lớn có khi tao nhảy tàu vào trong đấy một chuyến xem nó đẹp đến mức nào.

-To sao bằng Hà Nội được, Hà Nội là Thủ đô cơ mà.

-Thì tao nghe nói vậy, ai đi miền Nam về cũng bảo ở trong ấy chỉ có hai mùa, chẳng có mùa đông như ở mình. Hồi trước Sài Gòn cũng là Thủ đô đấy chứ đùa à. Sau này mày đi không?

-Đm sao mà đi được? Từ quê đạp ra đến Hà Nội đã phọt c*t rồi thì sức đâu đạp vào Sài Gòn, đi tàu thì cả một đống tiền.

-Tiền tao thiếu gì. À, thế bố mẹ mày có cho mày tiền không?

R9 lắc đầu, nó thoáng buồn. Tôi gặng hỏi mãi nó mới nói:

-Bố mẹ tao ra ngoài này gần như hết tiền, đất ở trong đấy còn chưa bán được cho người ta, phải gửi lại người quen bán hộ. Cái máy vắt mua của bố mày còn chưa có tiền trả, mẹ tao đưa cho tao tiền nhưng tao bảo còn.

-Thế sáng nay mày đi xe ôm kiểu gì?

-Mẹ mày trả hộ. – R9 cười vô tư.

-Thằng mặt dày, may cho mày là mẹ tao dậy sớm chứ không ở Hà Nội mà ăn quỵt người ta đấm cho mềm xương.

-Tao biết mày còn tiền.

-À ừ, tao còn. Chiều về đến nhà tao đưa cho mày mấy trăm mà mua quà, ở Hà Nội về mà tay không thì ôi cái mặt lắm. Khi nào có thì trả tao. Mà tốt nhất mày cũng nói với các cụ ở quê là bố mẹ mày ổn, đừng để mấy cụ lo.

-Biết rồi. – R9 gật đầu – Tối hôm thứ Bảy ăn cơm bên nhà bác tao là tao đã nghi nghi nhưng không dám hỏi. Chắc bố mẹ tao khó khăn nên chưa qua nhà bác tao vì ngại.

Hai chúng tôi thong thả đạp xe cạnh nhau dưới cái nắng nửa buổi, hai đứa nói hết chuyện này đến chuyện khác nên quãng đường về như ngắn hơn. Bố mẹ R9 là những người chăm chỉ, chịu thương, chịu khó nhưng hiền quá, người hiền lành thường không nhanh nhẹ trong việc kiếm tiền nên cứ khó khăn mãi. Bố của R9 cũng có tật xấu giống như nhiều người đàn ông trụ cột khác trong làng Bưởi Cuốc của tôi ấy là cờ bạc. Bố nó thích chơi bài, mặc dù thua chẳng bao nhiêu nhưng đó cũng là một phần lý do khiến gia đình nó khó khăn mãi cho đến khi anh em chúng nó lớn. Tôi và R9 ngao ngán nhất là hồi cưới thằng Biên - em trai của R9 - thằng Biên bằng tuổi tôi và học cùng lớp với Chắc Gạo. Vợ thằng Biên là em gái thằng Việt lúc nhỏ tôi đã bán truyện cũ cho nó, bố vợ thằng Biên là bạn thân của bố tôi. Hôm ấy cưới xong thì bố chú rể ôm luôn thùng đựng tiền mừng cưới đi nguyên đêm, chiều hôm sau mới tay không thất thểu đi về. Chẳng ai biết trong thùng đó có bao nhiêu, đám cưới quê ấy mà, mỗi người dăm chục, một trăm. Điều may mắn là phần lớn tiền mừng của bạn bè lại đưa trực tiếp chứ không thằng Biên cưới xong cũng cháy túi. Chuyện cả làng biết nhưng anh em nó không trách bố nó một câu, tôi cũng chỉ im lặng thở dài. Có trách thì trách tổ tiên của làng này dung túng cho con cháu cờ bạc từ lúc mới lọt lòng mà thôi.

Tôi khác R9 ở chỗ nếu bậc sinh thành của tôi mà sai thì tôi đấu tranh đến cùng, cơ mà bố tôi chẳng có máu cờ bạc, còn tôi thì có.

***