Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 267: Ý định xây cầu




Chương 267: Ý định xây cầu

Tôi trở lại chỗ giấu kiếm gỗ một cách an toàn và tranh thủ đứng thở, tối nay tôi đã chạy quá nhiều. Đứng dựa lưng vào tường khoảng một phút sau thì hơi thở tạm ổn định trở lại, tim cũng không đập thình thịch nữa thì tôi mới ngó đầu ra nhìn trận chiến đang diễn ra ngoài đường cái quan.

- Đám âm binh bị say rượu rồi. – Chị Ma ví von.

- Sao thế chị?

- Bọn nó lảo đảo kia kìa, đứng còn không vững thì đánh nổi với ai, đoạn này xem như đã xong.

- Vậy là thứ nước giải đã có hiệu quả rồi.

- Người ta nói là dĩ độc trị độc, nay em lấy mùi khai trị mùi thối mà cũng có hiệu quả, chị không ngờ em lại thông minh đến vậy.

- Em chỉ học từ chị mà thôi.

- Chị không dạy em chơi mấy trò bẩn thỉu như thế.

- À không, em học từ chị sự thông minh đấy mà.

- Ừ, thế thì đúng. Lúc nãy em ngồi nghe được bọn nó nói chuyện gì mà chăm chú thế? Chị không nghe được cái gì cả.

Tôi tường thuật lại những gì mình đã nghe cho chị Ma và phản ứng của chị ấy như tôi mới nói ở đoạn trước. Tôi biết chị ấy không bao giờ nói đùa nên tin rằng việc này bằng cách nào đó sẽ xảy ra và người nào đó đã rắp tâm tiêu diệt tôi sẽ có một kết quả không tốt. Tôi im lặng không ý kiến gì, một lần nữa ngó đầu nhìn ra phía đường cái theo dõi trận chiến. Sau vài phút, dường như thứ nước giải của tôi đã có hiệu quả tôi đoán rằng nước giải đã ngấm vào bùa ngải và gây ra tình cảnh dở khóc dở cười như bây giờ. Đám âm binh mắt đỏ không còn hung hãn như ban nãy nữa, chúng cứ siêu vẹo và dễ dàng bị hạ gục một cách nhanh chóng, số lượng âm binh giảm đi sau mỗi giây và cuối cùng thì vơi hẳn. Từ lúc tôi đứng ở đây nói chuyện với chị Ma cho đến khi cổng ngôi nhà bị vây kín bởi nghĩa binh khăn trắng chỉ độ mươi phút hơn một chút.

- Mấy ông Thiên tử quân vẫn chưa chịu đi, lại ra mé cầu Đình chiến tiếp rồi.

- Liệu họ có phải là những vong hồn hiếu sát không chị?

- Không, sát khí của họ không phải là của kẻ cuồng sát, chị nghĩ những vị này đã phải chờ đợi quá lâu mới được thực chiến nên khi có dịp là họ tận dụng, giống như trút giận ấy mà.

- Chỗ cổng nhà kia đang bị bên ta bao vây, âm binh chắc lên không kịp nữa rồi. Chị tính ra sao?

- Em hết nước giải rồi à?

- Làm sao mà sản xuất nhanh như thế được. Hôm nay đâu chủ trương đi đánh trận, bởi thế em không chuẩn bị, chứ mọi lần đều có một chai nguyên chất trong ba lô ạ.

Chị Ma nghe tôi nói như vậy thì vô thức cho tay lên mũi như kiểu sợ ngửi thấy thứ mùi khai khai ấy.



- Hay sau này lớn lên em đi mua nước giải của trẻ con rồi đóng chai bán chị nhỉ?

- Em có thể nghĩ đến những thứ tươi sáng hơn được không? Hết nghề rồi hay sao?

- Tại em thấy thứ này hữu hiệu.

- Nhưng không phải ai cũng biết dùng, em đã nghèo rồi lại kinh doanh thứ mùi kinh khủng ấy thì sẽ nghèo mãi thôi, bỏ ý định ấy đi.

- Vâng!

Thế là tôi phải từ bỏ ý định trở thành một nhà kinh doanh nước giải trong khi bố tôi lúc này đang kinh doanh nước giải khát. Thế giới này đã mất đi một thiên tài kinh doanh thứ nước đặc trị bùa yêu vào một đêm tối trên cánh đồng, cạnh bức tường gạch của ngôi nhà vắng người.

- Âm binh của nó không lên được nữa, chúng ta đi lại ngôi nhà, chị muốn nhìn mặt hai đứa ban nãy, phải nhận được mặt để không nhầm lẫn.

- Nhưng mà...

- Việc của chị em không nên hỏi, việc của em bây giờ là đi cùng chị hoặc ra đoạn cầu Đình giúp diệt đám còn lại.

Tôi phụng phịu đi theo chị Ma về phía ngôi nhà, vừa đi chị ấy vừa quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt lườm lườm khiến tôi chột dạ. Xung quanh ngôi nhà bây giờ không có tượng đất sét yểm nên không phải đề phòng gì, sau khi đi vòng qua phía sau và đi đến cửa sổ ở hướng Đông của ngôi nhà, chị Ma lại đứng trên ngọn cây chuối nhìn vào trong rồi một lúc sau hỏi tôi:

- Hai đứa tát em lúc sáng thì chị đã biết mặt, em có chắc là một trong hai đứa đó ban nãy đã buông lời đe dọa diệt trừ em phải không?

Tôi lưỡng lự thì chị Ma giục:

- Nói, không được giấu.

Tôi miễn cưỡng gật đầu. Chị Ma lại nhảy tót lên ngọn cây chuối và đứng lặng im quan sát nhóm người đang đánh bài ở bên trong. Tôi đứng ngẩng đầu nhìn một lúc thì mỏi cổ, chẳng biết phải làm gì thì chị Ma lại nói vọng xuống:

- Có đứa đi ra ngoài cổng, chắc để kiểm tra bùa yểm. Bọn này đêm nay không thể để cho nó ngủ ngon được.

Tôi không biết ai là người đi ra ngoài sân của ngôi nhà nhưng vài giây sau đó tôi nghe tiếng xe máy khởi động, tiếng pô xe nổ giòn tan, chắc họ dắt xe máy vào nhà vì đã khuya. Tuy nhiên ngay sau đó tiếng xe máy lịm dần rồi tắt, tiếng cạch cạch từ cần khởi động làm cho xe nổ được nhưng cũng tắt rất nhanh.

- Xe hết xăng à?



- Mới đổ lúc tối làm sao mà hết được. – Một giọng khác trả lời.

- Sao tự nhiên c·hết máy rồi đạp mãi không nổ?

- Kiểm tra bugi thử xem.

Chị Ma ra hiệu cho tôi đi theo nên tôi không nghe tiếp được câu chuyện sau đó của bọn họ nhưng có thể tạm kết luận là ba cái xe ấy sẽ thành đống sắt vụn. Trên đường quay ngược trở lại chỗ giấu thanh kiếm, chị Ma chỉ tay lên trời hỏi tôi:

- Những dây nhợ kia có phải là cái dây điện giống như hôm nọ em nói?

Tôi nhìn theo hướng tay chị Ma chỉ thì thấy đấy là sợi dây duy nhất dòng từ phía trước ngôi nhà ban nãy chị Ma đứng trên nóc, để cẩn thận hơn trước khi trả lời, tôi nhìn về phía đường cái quan thì chỗ cửa nhà đó chưa có cột điện nên gật đầu xác nhận.

- Chỉ cần làm cho dây này đứt thì bọn nó sẽ không có ánh sáng.

Chị Ma nói đủ để tôi nghe thấy rồi đi nhanh lên hướng đường cái quan chờ tôi lấy kiếm tất tả chạy theo.

- Chị không thu binh từ chỗ cổng nhà kia về à?

- Binh chỗ ấy đủ cả Hỏa binh với Kim quân em giao cho mấy người, em đi thu cho mau.

Thế là tôi lại lật đật chạy về phía ngôi nhà hai tầng đang sáng điện, đi đến gần thì tôi ra lệnh thu binh và mở miệng túi vải ra, hơn mười giây sau đó thì số quân đang bu kín khu vực cổng nhà giảm đi. Tất cả Kim quân và Hỏa binh được thu hồi, chỉ còn lại nghĩa binh khăn trắng bao vây và chờ đợi tiêu diệt những âm binh xuất hiện ngay từ trong trứng nước, tôi vừa mới cất cái túi vải đi thì đã thấy chị Ma đứng gần phía sau, chếch bên phía tay phải gọi ông Nguyễn Thiết Côn và Trịnh Phi Nhạn lại gần và nói:

- Các ông nhìn thấy cái dây màu đỏ kia không?

- Có!

- Lấy một nửa số nghĩa binh đi theo ta, tìm cách làm cho cái dây đó đứt đi thì cái nhà này sẽ tối, bóng tối là đồng minh của chúng ta. Đêm nay không cho bọn này ngủ được một giấc ngon lành dễ dàng được.

Khoảng bốn mươi vong hồn đầu chít khăn trắng nhanh chóng đi theo chị Ma, họ đi sát mép đường bên trái để tìm cách phá dây điện. Tôi tách ra đi phía bên phải đường – hướng bờ mương - về phía cầu Đình. Thủy quân vẫn kín đặc dưới sông và bắn vào những âm binh mới lóp ngóp xuất hiện, tôi cũng lười đào bới ở chỗ này bởi vì địa thế rất dễ làm tôi rơi tõm xuống mương, cộng với việc cái kéo đã vứt đi từ lúc nãy nên tôi kệ, tôi lững thững đi và đưa mắt nhìn Thủy quân bắn súng và bắn tên, mấy khi âm binh của đối phương bị ăn hành như thế này.

Chị Ma và nhóm nghĩa binh khăn trắng rẽ vào bên đường và cái bóng của họ mau chóng lẩn khuất trong bóng đêm cuối tháng, tôi đi vượt lên, tay lăm lăm thanh kiếm gỗ trừ tà. Phía trước mặt tôi, Thiên tử quân tạo thành một hàng ngang đánh với âm binh mắt đỏ đã chắn ngang lối đi nên tôi phải dừng lại tính toán phương án. Nghĩ một lúc thì cũng chỉ còn cách hiện thân rồi hít thở chạy băng qua chỗ hai bên giao chiến để vào cầu Đình, đến khi đeo ba lô trên người rồi tôi mới cho lại lá vối lên miệng. Hơn mười Hỏa binh dàn hàng trấn giữ bên kia cầu Đình được tôi thu hồi lại, như vậy túi gạo cũng còn được một ít. Thu hồi Hỏa binh xong thì tôi lùi đứng nép vào gốc cây si để quan sát và suy nghĩ thêm, tôi muốn tìm ra nơi mà lão Dực và đám đàn em chôn bùa yểm, nhìn và nghĩ một hồi lâu vẫn chưa thấy nơi nào khả thi để chôn giấu cái túi chứa thứ mùi kinh khủng ấy, tôi đành tạm ngừng suy nghĩ và đi tìm cái gì đó để đào trước đã. Loay hoay trong bóng đêm ở gần chỗ cây si đối diện cửa quán của bà cụ Kh. thì tôi cũng tìm được vài que củi khá cứng, sau khi tìm được que để đào, tôi đi lại đứng trước cửa quán mà mình là khác quen rồi với tay lên lần sờ những khe hở của tấm fibro xi măng. Bà cụ chủ quán có thói quen hay nhét túi nilon cũ màu xanh, đỏ lên những khe hở này để tiện khi dùng, tôi không khó khăn gì để lấy được hai cái túi nilon rồi nhét vào túi quần.

Tôi dùng đèn pin mini của mình đi qua cầu, đến sát gốc cây bên trái rồi bấm đèn chớp tắt, chớp tắt gần xuống lề đường để tìm kiếm thứ mà họ đã chôn giấu, lòng đường thì chắc chắn không thể chôn cái gì được rồi bởi vì con đường đã được trải nhựa. Tìm kiếm trong cái lạnh như cắt da cắt thịt và mùi khăm khẳm nhưng tôi không thề thấy có bất kỳ que hương nào hay vết đào bới ở ven đường nên đành phải từ bỏ vì ngồi lâu trong cái lạnh cũng không thể chịu được. Tôi quay lại đứng dưới gốc cây si và suy nghĩ thêm, hai mắt nhìn về phía ngôi nhà vẫn sáng điện ở đằng xa bỗng nhiên thấy ánh điện tắt ngúm, bằng cách nào đó chị Ma và đội nghĩa binh khăn trắng đã thành công. Tôi cũng cảm thấy có chút vui mừng bởi vì bây giờ là mùa hè, không có điện thì cũng rất khó chịu, ngoài việc phải dùng đèn măng – sông thì bọn họ sẽ không có quạt, tha hồ mà nóng bức.

Trong bóng tối trải dài trên con đường cái quan, chị Ma thoắt ẩn thoắt hiện và dừng lại giữa đường, như vậy là cũng không đi qua được, dĩ nhiên chị ấy có thể đi vòng qua lối cánh đồng để sang lối đi xuống bãi Mã Đình nhưng với tính cách của chị ấy thì đời nào chịu đi vòng. Tôi đoán không sai, chỉ một lúc sau đã thấy thanh kiếm trên tay hết đâm sang bên trái lại chém sang bên phải.

- Như thế này có đánh đến sáng cũng chẳng hết được âm binh.



Tôi ngồi lầm bầm một mình và cảm thấy bực bội khi không phát hiện ra nơi đám người kia chôn giấu bùa, mặc dù tôi đã cố nhớ khoảng vị trí đám âm binh xuất hiện nhưng không tài nào phát hiện ra được.

- Chả lẽ bọn họ không yểm xuống đất ư?

Tôi nhớ ra mình có hai cái túi bóng nên quyết định thử bằng cách khác, nghĩ sao thì phải làm thử ngay lập tức như vậy. Tôi để ba lô và kiếm gỗ cạnh gốc cây si và lom khom đi qua bên kia cầu, cẩn thận dò dẫm từng bước đặt chân xuống những bậc thềm gạch nơi bến nước. Chỗ này hồi trước tôi đã dọa cho một kẻ lạ mặt nào đó bằng thứ âm thanh ma quỷ trong cái băng cát – sét. Cúi người mở hai cái túi nilon ra múc đầy hai túi nước rồi xách lên trên đường, tôi biết rằng việc mình đang làm có thể là vô ích nhưng dù sao vẫn cảm thấy thoải mái hơn là ngồi c·hết dí ở gốc cây và suy nghĩ. Lao động sẽ làm con người ta trở nên thông minh hơn và tích cực lao động thì cũng phần nào đó kèm theo hi vọng vào công việc mình đang làm sẽ mang lại ít nhiều lợi ích.

Mấy túi nước đầu tiên tôi đổ xung quanh chỗ gốc cây ra đến chỗ lòng đường trải nhựa, những túi nước tiếp theo thì tôi đổ ở phía bên kia đường. Trong lúc đi lên đi xuống như con thoi thì tôi vẫn để ý xem mùi h·ôi t·hối có bốc lên nồng nặc hơn hay không hoặc là khí lạnh sẽ giảm đi đôi chút. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì thay đổi, tôi cũng bắt đầu thấm mệt và có đôi chút thất vọng, muốn dừng công việc vô ích này lại. Tuy nhiên, khi đứng tạm nghỉ ngay trên mấy bậc thềm gạch và nhìn chị Ma chỉ cách đó hơn ba mươi mét đang tả xung hữu đột thì tôi lại có thêm chút động lực, cố động viên bản thân mình cố thêm chút nữa.

- “Mình đã đổ nước lênh láng khắp hai bên đường rồi mà vẫn không có hiệu quả, chỉ còn mặt đường nhựa là chưa đổ nước, mà đường nhựa thì đào kiểu gì mà yểm được bùa nhỉ? Chậc chậc.”

Thở dài một hơi thì tôi tiếp tục bước xuống lấy thêm nước vào túi nilon rồi xách lên đổ xuống mặt đường, tôi cứ chăm chỉ làm công việc ấy trong khoảng năm phút, mỗi lần bước xuống múc nước thì lại ngửi thấy phảng phất mùi thuốc súng theo gió đưa đến. Công việc tưởng chừng như vô vọng ấy của tôi cuối cùng cũng có chút ít kết quả, tôi không ngửi thấy mùi hôi bốc lên nhưng dường như khí lạnh có giảm đi đôi chút. Điều này làm tôi cảm thấy phấn chấn và đôi chân giống như chưa từng mỏi, thoăn thoắt chạy lên chạy xuống bậc thềm xách lên những túi nilon đầy nước. Để biết kết quả của việc mình làm, tôi tạm dừng việc đổ nước và chạy về cạnh gốc cây si vớ lấy thanh kiếm gỗ, cho lá vối lên miệng để quan sát tình hình, khung cảnh trận chiến nhanh chóng hiện ra trước mắt tôi. Đám âm binh mắt đỏ giống như bị ai níu chân, nên dễ dàng bị hạ.

- Ô! Đám này tài ghê, họ yểm bùa trên đường cái thật à?

Tiếp theo đó, tôi lại múc thêm khoảng sáu túi nilon nước nữa và rải đều khắp mặt đường, ở đoạn mà tôi nhớ đến đám âm binh này xuất hiện. Đến khi tôi ẩn thân một lần nữa bên gốc cây si thì quang cảnh trước mắt cũng thay đổi nhiều, những mảng đen giảm đi hơn một nửa và bị thu hẹp lại rất nhanh, điều này chứng minh rằng việc đổ nước đã ít nhiều có hiệu quả, chiến thắng đã trong tầm tay. Tôi đi qua cầu mở túi thu binh, số Kim quân ở nơi này tôi không nhớ là bao nhiêu nhưng nhờ có họ mà các vị tướng tượng đất kia đỡ vất vả. Trận chiến ở đoạn này tàn rất nhanh, điều kỳ lạ nhất mà tôi thấy chính là đám âm binh bị dính chặt xuống đường cái, bởi thế chúng bị tiêu diệt và không hiện lên như ban nãy tôi nhìn thấy ở cổng ngôi nhà. Thiên tử quân cũng biến mất ngay khi không còn bóng âm binh nào.

- Em không hiểu bọn họ chôn giấu âm binh ở đâu nữa.

Tôi nói với chị Ma khi chị ấy đến gần.

- Bọn nó rải trên đường, chị nghĩ như vậy. Nước đã làm những thứ bùa ngải ấy bị ướt, chỉ còn đám âm binh ở bờ mương và đám say rượu ở cổng nhà nữa thôi.

Chị Ma vừa dứt lời thì đã thấy ông Lê Tam Ba dẫn binh về hướng này, như vậy là giải quyết luôn được đám ở cổng nhà rồi, nước giải ngấm xuống đã vô hiệu thứ bùa ngải nặng mùi. Toàn bộ quân tướng phe bên tôi thu quân đi về theo con đường cạnh mương, tiếng súng của Thủy quân vẫn nổ đều cho đến khi tôi đi lại bến nước và thu binh. Tôi thoáng ngạc nhiên khi số gạo mình thu hồi chỉ được khoảng một nửa so với lúc ban đầu tung ra, mặc dù Thủy binh không thiệt hại một thuyền nào. Thủy binh biến mất thì đám âm binh lại hiện ra ở bờ mương rồi kéo nhau đứng trên đường cái, nhưng bây giờ chẳng còn quan trọng nữa. Chiến thắng đã thuộc về tôi và thiệt hại mà lão Dực kia nhận thì tôi tin là rất lớn, khuôn mặt của ông ta sẽ như thế nào khi sáng mai thức dậy và thấy ba cái xe máy trở thành đống sắt vụn? Bùa ngải nếu có thu hồi cũng chẳng được bao nhiêu. Bên cạnh đó, thông tin tình báo mà tôi thu lượm được khi đứng nghe lén bên cửa sổ rất quý giá, bọn họ đang ngắm đến miếu của chị Khuê, lần này là chắc chắn chứ không còn là phỏng đoán như trước đây nữa.

Tôi và chị Ma đi sau cùng của đoàn quân, ngang qua ngôi nhà hai tầng lúc này đã được thắp đèn măng – sông, tôi chợt nghĩ ra vài ý tưởng hay ho.

- Chị!

- Gì thế?

- Làm thế nào để bắc cầu vượt mương? – Tôi hỏi.

- Điều này...

Tôi đứng lại ven đường, ngay trước cửa nhà Chắc Gạo khoanh tay suy nghĩ một hồi lâu, trận đánh hôm nay vất vả, ngoài việc do bị phục kích bất ngờ thì cái chính nằm ở chỗ đường qua mương chỉ có duy nhất cái cầu. Nếu sau này lão họ Đường kia t·ấn c·ông hoặc mai phục, chỉ cần ông ta đưa âm binh bịt kín đầu cầu thì trong và ngoài sẽ không ứng cứu cho nhau được, bởi vậy nhất định phải “xây cầu” càng sớm càng tốt.

---