Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 266: Nước giải




Chương 266: Nước giải

Chị Ma báo cho tôi một tin quan trọng, đó là âm binh mắt đỏ xuất hiện từ chân cột bên phải nếu từ trong nhà đi ra. Điều này quan trọng bởi vì như vậy đã xác định được vị trí chôn giấu của đội mạnh và đông nhất. Ở đầu trận, khi bắt đầu bị bao vây thì tôi có nhớ rằng từ hướng này có tới ba hàng âm binh tiến ra, nếu triệt được đám này thì hướng Đông và Đông Nam sẽ bị loại bỏ. Hướng Bắc – tức phía bờ mương – thì đã áp chế được, đám âm binh ở mé ấy bây giờ làm bia tập bắn cho Thủy quân nên không cần phải lo lắng.

Một lần nữa, tôi lại thò đầu ra khỏi bức tường để nhìn. Trịnh Phi Nhạn và số Hỏa binh ít ỏi do ông ấy chỉ huy phát huy tác dụng rất lớn, tiếng súng cứ vài giây lại nổ một loạt, tính ra như vậy là nhàn. Thiên tử quân cùng nhóm ông Lý Kế Nghiệp không còn thấy đâu nữa, tôi quay sang nhìn chị Ma chưa kịp hỏi thì chị ấy đã nói:

- Ông ta và những vị khác đã trợ chiến ở gần cầu rồi.

- Thảo nào ông Tam và Kim quân vẫn vây mặt này.

Thế trận lúc này có thể coi là phe bên tôi đã chiếm thế thượng phong khi vòng vây của đám âm binh đã bị phá vỡ và chia cắt thành ba nhóm lớn. Nhóm thứ nhất từ đoạn lối đi vào cánh đồng kéo dài tới ngôi nhà, đoạn này ước chừng đông nhất, kéo dài trên một đoạn đường khoảng vài chục mét. Nhóm binh do Nguyễn Thiết Côn chỉ huy phối hợp cùng ông Lê Tam Ba cũng như một đội Kim quân vẫn chưa chia cắt được nhóm âm binh cứ ào ào tiến ra từ ngôi nhà. Nhóm âm binh thứ hai đang quần chiến tại gần đầu cầu và bị chia cắt với nhóm thứ ba ở đoạn lối đi xuống bãi Mã Đình. Tôi tính toán rằng chỉ cần moi cái đám ở cổng ngôi nhà lên thì hai đám kia chỉ mới xuất hiện là bị diệt ngay, nếu ngôi nhà trước mặt là sở chỉ huy thì đánh vào đó, đánh rắn phải đánh dập dầu.

- Âm binh cũng phải có chỉ huy đúng không chị?

- Đúng, nếu chú ý kỹ thì luôn có những đứa chỉ huy đứa khác.

- Nhưng có gì để phân biệt không?

- Không, chỉ dựa vào kinh nghiệm thôi, nếu đứng trên cao quan sát kỹ thì có thể phát hiện được, chúng nó đứa nào cũng đen như củ tam thất cả.

- Em tính tìm và đào bùa yểm ở ngôi nhà ấy.

- Sẽ nguy hiểm lắm đấy, cả bọn chúng nó hãy còn thức, chưa đứa nào đi ngủ cả.

- Thức thì tốt mà chị, ngủ lại xuất hồn chả phải chị em mình mệt hay sao? Chị em mình đi, chị canh chừng cho em trong khi em tìm và móc thứ đó lên.

Hai chị em thống nhất với nhau vài ám hiệu rồi chị Ma dẫn tôi chạy băng đồng về đi qua phía sau ngôi nhà. Tôi không gặp khó khăn gì trong quá trình vận động, chỉ một lúc sau đã đứng chân trên một thửa ruộng gần cửa sổ phía Đông của ngôi nhà, bên trong khung cửa sổ là ánh đèn điện màu vàng.

- Bốn đứa ngồi chơi cờ bạc, hai đứa ngồi uống nước trên bàn.

Chị Ma nói cho tôi biết, lúc này thì vừa cao, chân lại không chạm đất khiến tầm nhìn của chị ấy tốt hơn tôi rất nhiều. Chị Ma dặn dò tôi cẩn thận xong thì lướt nhanh về hướng cửa sổ và rất dễ dàng để đứng trên ngọn của một cây chuối gần đó, chị ấy không thể nghe được đám người nói gì với nhau nhưng ngay khi có bất kỳ động tĩnh gì thì chị Ma sẽ chạy tới báo cho tôi, với tốc độ của chị ấy thì tôi sẽ có đủ thời gian rút lui và ẩn thân. Trên tay tôi bây giờ không có gì, gạo rang đã hết, kiếm gỗ đã để lại chỗ nấp ban nãy, thứ có thể coi là v·ũ k·hí hữu hiệu có lẽ là lá vối. Nếu bị phát hiện, tôi sẽ bò lùi ra sau rồi ẩn thân thật nhanh, chị Ma sẽ cản hậu để tôi chạy nếu có âm binh truy đuổi, né người thì gặp ma và né ma thì có thể gặp người, kế hoạch tất cả chỉ có như vậy.

Tay trái cầm lá vối còn tay phải cầm cái kéo nhỏ, tôi lom khom đi về phía đường cái, khi tới bờ ruộng cạnh rãnh nước thì rẽ trái, trong quá trình cúi người di chuyển, cứ vài giây tôi lại quay sang nhìn chị Ma đang đứng trên ngọn cây chuối. Càng đến gần cổng ngôi nhà thì tôi càng cảm thấy lạnh, tôi ngồi thụp xuống ngay góc bức tường, vì có xe ô tô chạy qua nên lại phải nấp đi.

Đúng như ban nãy chị Ma nói, tôi hé mắt nhìn một lúc thì phát hiện ra ba chân hương cắm ngay cạnh cái cột xi măng của ngôi nhà. Tôi chợt nhớ đến gã thầy phù thủy tên Canh giờ này dở điên dở dại cũng từng lúi húi làm gì đó ở cổng, lần ấy tôi còn mò thấy cả mấy viên sỏi và vội phá đi.

- “Có khi nào bọn họ cũng dùng phép phi sa tẩu thạch không nhỉ? Ban nãy mình vào cửa trước nhưng ra bằng cửa sau.”

Nghĩ đến đây tự nhiên tôi cảm thấy lạnh sống lưng, khi nãy máu me phá xe của đám người này quá mà tôi quên khuấy đi việc đám này còn có cả phép này nữa.

- “Vậy mình phải mau lên mới được.”



Tôi xoay người lại chậm rãi bò cạnh bức tường gạch một đoạn, dùng tay lần sờ để tìm kiếm một viên sỏi hay một viên đá nhỏ nào đó. Chị Ma đứng phía trước nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu nhưng không hỏi gì, lần mò hết đoạn bức tường gạch, đến chỗ nối với tường nhà thì tôi cũng tìm được thứ mình cần, một viên sỏi nhỏ và một cục đá cũng nhỏ, tôi còn cẩn thận lợi dụng ánh sáng điện hắt qua khung cửa sổ để nhìn cho rõ những thứ mình vừa nhặt được. Chị Ma lúc này có vẻ đã hiểu hành động lần mò trong bóng tối từ nãy của tôi và cười cười gật đầu, tôi cũng cười đáp lại rồi xoay lưng định đi về phía trước ngôi nhà thì nghe tiếng của lão Dực vọng ra từ bên trong.

- Bị phá hết anh ạ, giờ chỉ còn loe ngoe mấy tượng em để dành đêm ngủ mới dùng... Vâng! Chỉ thấy mấy tượng bị vỡ còn đâu phần lớn là biến mất không tăm hơi... Em cũng thử triệu hồn rồi nhưng mà không thấy gì, có lẽ... Vâng! Chắc là bị giải rồi, em nghi trong làng này nhất định có pháp sư cao tay nào đó ẩn thân.

Một đoạn im lặng kéo dài, tôi vểnh tai lên nghe, chị Ma nhăn mặt vì không nghe được gì, tôi phải ra hiệu cho chị ấy im lặng mặc dù việc này là thừa, chị ấy nói cũng có ai nghe được đâu.

- Cũng lạ anh ơi, mới đi có một lúc mà quay lại thì bị đào hết, khả năng thằng đang phá anh em mình và thằng đã hại những anh em trước đây đều là một. Tuyệt nhiên em không phát hiện được gì lạ, cũng chỉ nghe nói trước đây ở làng có thầy phù thủy cũng khiển âm binh làm được nhiều việc... Vâng! Nhưng ông cụ ấy mất lâu rồi, việc này em đã hỏi kỹ. Vâng... Vâng... Vâng... Em hiểu rồi.

Thêm một khoảng im lặng chừng hơn mười giây thì có giọng nói khác cất lên hỏi Dực phù thủy – người đàn ông tốt bụng hay cho tôi tiền.

- Sao anh không nói với lão đại việc thấy dấu chân đến tận cổng nhà ông lão ấy?

- Đm mày ngu thì cũng vừa thôi. – Lão Dực chửi đàn em vừa hỏi. – Mày nghĩ ông ấy là trẻ con à mà hỏi như thế.

- Nhưng rõ ràng dấu bùn đất dẫn đến cổng nhà ông cụ ấy thì mất, có khi nào...

- Mẹ cái thằng này, mày có phải mới vào nghề đâu mà như nai tơ vậy? Ông cụ ấy đ·ã c·hết từ đời tám hoánh nào rồi, dấu bùn đất có thể là do người khác cố ý muốn chúng ta hiểu theo cách đó. Mày nghĩ hồn ma mà đi dép dính bùn à?

- Chỉ là em không hiểu nổi, tại sao chúng nó lại phát hiện ra mấy chỗ mình để đồ.

- Có khi cũng là dân cùng nghề không muốn lộ mặt. Thế việc tao dặn chúng mày hôm nay làm đến đâu rồi?

- Dạ, em dò la rồi, nhà đó chỉ có một bà cụ đang ở một mình, thằng con trai mới lấy vợ đã đi làm ăn ở Hà Nội được mấy tháng.

- Có đúng chỗ mà lão đại nói không?

- Em thấy giống lắm, nhìn từ bụi tre vào có một cái miếu nhỏ và một cây duối mọc bên cạnh.

- Chúng mày theo dõi chỗ đấy phải cẩn thận, lão Hoa lấy hụt chỗ đấy mà đầu lìa khỏi xác đấy, đặc biệt cẩn thận và đừng để người ta để ý. Nếu được thì kết thân với mấy thằng dân quân trong làng ấy.

- Mấy hôm nay bọn đấy chổng mông đi gặt, không gặp được thằng nào anh ạ.

- Nhưng nhớ lời tao dặn, chậc chậc! – Lão Dực chép miệng thở dài. – Nghĩ vẫn cay, chúng mày thấy đấy, tao phải muối mặt nói với lão đại sự việc, chiều mai chờ xe khách từ Hà Nội về sẽ có đồ ông ấy gửi. Ông ấy dặn là đi lại phải cẩn thận không thì lại có thằng tay nhặt lá chân đá ông bơ đấy, làng này đất dữ, âm đang thịnh, phải có thứ gì đấy đề phòng ban đêm kẻo ngủ không yên.

- Lão đại gửi thêm tượng về hả anh?

- Tao nghe bảo là sẽ gửi binh các cụ để trấn cho bọn mình, tượng đất sét cũng hết rồi, chả còn mấy. Mả bố nó chứ, tao mà tóm được thằng nào ă·n c·ắp tượng thì tao bẻ cổ từ đằng trước quay ra đằng sau.

- Anh! Anh có nghĩ... cái thằng ôn con sáng nay bị vả cho mấy cái có liên quan gì đến việc tượng mất không? Nãy em nhìn thì dấu chân cũng nhỏ lắm, có khi nào là nó?



- Mày có bị ngu không? Cái thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch ấy nhìn thấy tiền mắt sáng như sao thì liên quan gì? Tao thấy thằng đấy thông minh lanh lợi chứ không ngu như lũ chúng mày, hai thằng to đầu mà để thằng nhãi ranh nó cho vào tròng mà không hay biết gì.

- Em làm sao mà ngờ được nó ăn vạ chứ.

- Mày ngu lắm em ạ, nó chịu đấm ăn xôi, mấy cái vả của chúng mày làm tao mất một triệu rưỡi, một triệu rưỡi đấy mày có hiểu không? Đàn em của tao mà mưu mẹo như thằng oắt đấy thì tao đỡ mệt. Thằng ôn ấy nó thèm tiền chứ nếu nó muốn làm khó thì giờ chúng mày mệt với nó, đừng có làm gì ngu ngốc ở cái làng này không lại hỏng việc lớn thì lão đại xé chúng mày thành hai mảnh đấy, tao không can được đâu.

- Vâng, em hiểu. Mà... mà hình như anh có quen thằng ôn con đấy à?

- Quen gì nó, mẹ nó chứ. – Lão Dực lại chửi. – Lần đầu đến cái làng này thám thính, tao đặt một đạo bùa ngay bên kia mương chỗ đất đẹp mà thằng ranh ấy xuất hiện bất thình lình làm tao ngã lộn nhào, tí nữa thì rơi xuống mương.

- Em là em nghi thằng ôn ấy lắm, nó có gì đó rất lạ, kiểu như... kiểu như có thể đoán trước được người khác sẽ làm gì.

- Là do chúng mày ngu còn nó thông minh nên chúng mày mắc bẫy của nó. Thôi! Nói chuyện tao lại bực thêm, tao đi tắm cái đã.

Không còn nghe tiếng của lão Dực, một lúc sau thì ngoài vài câu “ăn” “tránh hạ” thì lại một đoạn hội thoại ngắn khác, có lẽ là của gã tên Mộc hay Xi.

- Đm, tao nói thật, tao là căm thằng ôn con đó lắm, xong việc này tao phải rình đập cho nó một trận mới hả dạ.

- Thôi ông ơi... ! Bác nó là trưởng thôn, thông tin của bọn mình ông ấy nắm, mày đập nó thì trốn đi đâu? Chả lẽ mày định g·iết nó chắc?

- Đập cho nó một trận rồi quăng mẹ xuống mương cho nó c·hết đ·uối. Đm nó chứ, hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ, cục tức này tao đéo nhịn được

Tôi ngồi thu lu bên cạnh tường nghe hết đoạn nói chuyện rồi mới bò đi hành sự, trực tiếp nghe người ta có dự định đánh mình nhừ tử rồi ném xuống mương cho c·hết đ·uối thì cũng hãi đấy. Đoạn hội thoại này tôi đã kể đầy đủ cho chị Ma nghe bởi vì chị ấy bị bùa phép làm cho không nghe thấy gì, khi ấy chị Ma nghe rất chăm chú, khuôn mặt tuyệt nhiên không có chút cảm xúc nào, khi nghe xong đầu đuôi toàn bộ cuộc nói chuyện mà tôi nghe được bên cửa sổ thì chị ấy hỏi lại:

- Là một trong hai thằng đã tát em hả?

- Em nghĩ thế, giọng quen quen.

Chị Ma rút kiếm ra khỏi vỏ và ngắm nghía một hồi sau đó buông một câu lạnh người:

- Cả hai chúng nó sẽ phải c·hết trước khi chúng nó làm được điều chúng nó muốn.

Tôi nghe câu ấy cũng lạnh hết cả người, gai ốc nổi hết một lượt, trong giọng nói của chị Ma có sát khí, khí lạnh.

Tôi bò đến đoạn góc của tường gạch, phía trước cổng ngôi nhà có mấy cây đu đủ dại cùng vài lùm cây thấp, trước khi bò đến nơi có ánh điện, tôi quay đầu nhìn lại thêm một lần, chị Ma gật đầu báo yên thì tôi bắt đầu công việc. Chỉ cách nhau chỗ khuất của bức tường mà giống như hai vùng khí hậu, sau lưng tôi thì bình thường, có gió thổi nhẹ và mát mẻ còn trước mặt tôi chỉ có không khí lạnh và phảng phất mùi tanh tưởi.

Ánh đèn điện từ trong nhà hắt ra cổng, tuy không sáng nhưng cũng đủ để người khác nhìn thấy tôi đang dán mắt xuống đất lần sờ gần cổng và các gốc cây, tim tôi cũng đập thình thịch vì sợ bị phát hiện, nhỡ đâu bị tóm bây giờ thì sẽ ăn đòn nhừ tử và kết thúc mạng sống dưới mương. Tôi tự trấn an mình rằng mình sẽ thọ đến 86 tuổi, còn hơn bảy mươi năm nữa thì lo cái gì, có khi ném mình xuống mương Khoai thì mụ Mẹ Chẽ lại đột nhiên tốt bụng từ chối mình thì sao? Đời khó nói lắm.

Đúng là có một vòng tròn bằng sỏi thật, vòng tròn được xếp ngay dưới gốc cây đu đủ dại mọc gần cửa, may quá vẫn còn đủ tám viên hai màu, tôi thở phào vào nhanh chóng thay một viên trong vòng tròn phi sa tẩu thạch ấy bằng viên sỏi trên tay mình. Viên sỏi phi sa tẩu thạch mà tôi lấy ra thì tôi ném mạnh về phía bên kia đường, vểnh tai lên nghe thì có tiếng “tủm” rất nhỏ vọng đến.



Ba chân hương cắm sát chân tường ngay cạnh cổng, chỗ đấy ánh sáng lại nhiều nhất vì gần cửa, nhà này chả có cửa cổng mà từ cổng vào đến thềm nhà chắc chỉ ba đến bốn mét, thực sự là rất dễ bị phát hiện trong khi đào. Bên cạnh đó, nếu có ai đó đi xe máy qua cũng nhìn thấy tôi lúi húi đào đất như một thằng trộm, trẻ con tầm mười giờ đêm ngồi chơi đất như này là hơi dị, chả khùng thì cũng điên. Đã theo đến lúc này rồi thì cũng phải thử, tôi cẩn trọng bò đến và định dùng mũi kéo đào đất thì chị Ma báo động:

- Lui!

Tôi vội vàng quay lại, bước vài bước đồng thời cho lá vối lên miệng, đặt chân lên bờ ruộng thì cũng là lúc từ trong nhà có người cầm đèn pin đi ra cổng soi loanh quanh, tôi vội ngồi thụp xuống để giấu cái kéo xuống ruộng, ánh đèn pin lướt qua, soi thẳng vào mặt tôi trong giây lát, tim tôi như ngừng đập và định bỏ chạy nhưng kịp dừng lại vì chị Ma đứng gần bên bảo:

- Nó không thấy đâu, bình tĩnh, bình tĩnh!

Ánh đèn pin lướt qua chỗ tôi ngồi rồi trải dài trên đường cái soi về hướng cầu Đình rồi lia lia lung tung sau đó lại quay trở vào nhà.

- Ngồi yên, nó lại quay ra bây giờ đấy.

Đúng y như lời chị Ma nói, chỉ chưa đầy nửa phút sau thì người đàn ông tôi chưa biết tên này quay ra cổng với ba nén hương trên tay và cắm vào bên cạnh ba chân hương khi nãy tôi mới vừa phát hiện. Mùi hương phảng phất trong gió át luôn mùi tử khí đang tanh nồng lợm giọng, ngay sau lưng người đàn ông đang ngồi cắm hương ấy là những âm binh đen sì cứ liên tục xuất hiện, ở mặt này Kim quân cũng dàn quân ra đánh giáp lá cà rất ác liệt.

- Chị!

- Gì đấy?

- Em cần một cái túi nilon nhỏ, giờ không biết tìm ở đâu, chị... chị là ma thì có tìm được nhanh và mang đến đây cho em không?

- Lại cái trò bẩn bẩn đúng không?

- Hề hề.

- Đứng đấy.

Chị Ma xoay người lướt vụt đi, tôi ẩn thân đứng ngay bờ ruộng, cách chỗ người đàn ông vừa thắp hương chỉ độ bốn mét, tôi cảm thấy yên tâm hơn khi trước mặt mình là một đội Kim quân đông đúc, chắc cũng còn đến năm chục, nếu nguy cấp thì tôi ra lệnh cho họ bảo vệ mình rồi bỏ chạy cũng không vấn đề gì.

Đứng chờ đợi một lúc thì tôi thấy có một túi nilon nhỏ màu trắng bay theo gió và dừng ngay dưới chân, ngó nhìn xung quanh mới thấy chị Ma đi đến, tôi nhìn chị ấy rồi lại nhìn cái túi bóng dưới chân và cười. Chị Ma lại nhảy tót lên trên ngọn cây chuối để cảnh giới, tôi đứng chờ cho người đàn ông kia quay vào một lúc rồi mới bỏ lá vối ra rồi giắt túi nilon vào túi quần sau. Tôi nhón chân tiến đến chỗ ba nén hương đang nghi ngút khói và nhanh chóng dùng mũi kéo đào nhẹ lớp đất, đất sát chân tường đoạn này rất tơi và xốp, hôm qua thằng R9 quét ngoài này nên tôi không nhớ rõ. Tôi vội vàng dùng cái kéo nhỏ chọc thử xuống lớp đất mềm xung quanh chỗ chân hương vừa cắm, ba que hương đang cháy dở đổ xuống nhưng tôi kệ, chỉ chưa đầy nửa phút sau thì tôi ngửi thấy mùi khăm khẳm đặc trưng nên dừng lại và cắm ba que hương lên như cũ, ngồi đào lâu sợ bị phát hiện.

Tôi trở lại đứng cạnh bức tường, quay mặt ra đường cái và giải quyết nỗi buồn vào túi nilon, phải rất cẩn thận để không gây ra tiếng động nào dù là nhỏ nhất, phải đến hơn một phút đồng hồ mới xong việc. Tôi ngoái lại nhìn chị Ma thì thấy chị ấy lắc lắc cái đầu rồi phẩy tay kiểu “đi mau đi” trước khi bước trở lại chỗ mấy nén hương đang cháy thì tôi cũng cẩn thận ngó một lần rồi nhẹ nhàng bước ra. Cả túi nilon chứa thứ nước thần kỳ ấy được đổ vào đám đất xung quanh chỗ tôi vừa đào bới, chờ cho nước giải thấm hết xuống đất thì tôi dùng mũi kéo chọc thêm đến hơn chục cái cho đến khi cảm thấy mũi kéo đã chạm phải thứ gì đó thì tạm dừng trong giây lát rồi lại đâm thêm ba cái nữa mới chịu rút lui, không quên cầm theo cái túi nilon màu trắng. Chị Ma chờ đến khi tôi bò đến gần mới nhảy từ trên ngọn cây chuối xuống, một tay bịt mũi và nói:

- Tránh xa chị ra một đoạn, đừng có đứng gần!

Chị Ma dẫn tôi đi lại chỗ để thanh kiếm gỗ, nửa đường đi tôi vứt luôn cái kéo cùng túi bóng mỗi thứ một nơi.

- Có thành công không chị?

- Sẽ sớm biết thôi, đi mau lên.

---

***