Chương 199: Biệt phủ bị bao vây
Ma Vành dừng lại và nấp gần một gốc một cái cây to, tôi tranh thủ nhìn cây nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy có gió, cây này nhìn cũng có vẻ giống như một cái cây bình thường, chỉ có điều nhìn nó cứ u ám kiểu gì đó, rất khó giải thích.
-Sao đánh nhau mà chẳng thấy ai? – Ma Vành sau khi quan sát thì nói với tôi.
-Lê tướng quân cùng hàng trăm vong hồn lên đánh nhau ở đây mà? – Tôi hỏi lại.
-Ừ, nhưng tao không thấy có trận đánh nào, nhìn yên ắng lắm, như bỏ hoang ấy, y như một nha môn có ma!
-Đây là nha môn âm ty rồi thì ma cỏ nào nữa, không phải tất cả đều là ma hay sao?
-Tao quen miệng.
-Giờ tính sao anh nhỉ?
-Đi lại gần thêm một đoạn nữa xem sao, hay họ đánh nhau ở phía trong sân.
Ma Vành lại cầm dây dắt tôi đi thêm một đoạn nữa, chừng gần một phút, tôi không biết là bao xa, đành dùng thời gian để ước lượng. Một vong hồn 200 tuổi và “một nửa vong hồn” vẫn còn sống nhăn răng, cả hai lom khom tiến về phía trước, trong đầu tôi lúc này đang suy nghĩ đến khả năng mình đã bị lừa và toàn bộ đội quân do Lê Tam tướng quân dẫn đi đã bị úp sọt rồi, có khi nào như vậy hay không? Ám hiệu không thể sai được, tôi không tin mình giải sai ám hiệu chị Ma gửi.
-Tuyệt đối yên ắng!
Ma Vành nói với tôi thêm một lần nữa như khẳng định chắc chắn rằng anh ta không nhìn nhầm.
-Lần trước em bị lôi lên xử cũng là ở chỗ này, cảnh quen lắm, kia là cái cầu cong cong em đã từng đi qua, sau cái cầu là cổng tam quan kìa.
-Thông tin mày nhận có chính xác không, mà quân nhà mình đâu rồi nhỉ?
-Hay là họ đánh nhau ở chỗ khác?
-Cũng... Cũng có thể lắm.
-Anh em mình đi thám thính xung quanh xem như nào, ngoài nha môn có khi còn có những nơi khác, ví như nhà của quan hay trại tù hay...
-Thôi, thôi mày nói quá. Mày đứng nấp vào đằng kia để tao đi tìm một mình, dắt mày theo thì đếch biết bao giờ mới tìm được, giá như mày c·hết rồi thì đi nhanh hơn biết bao nhiêu.
-Sao anh cứ mong em c·hết thế nhỉ?
Ma Vành không đáp lời tôi mà anh ta dắt tôi đến chỗ mấy tảng đá và vài cái cây rất gần cái cầu cong cong, từ chỗ này đi qua nha môn có một cái mương nước đen ngòm, chả biết dưới ấy là nước hay là cái gì, tôi cũng tò mò nơi này là chỗ nào trên dương gian.
-Mày cứ nấp tạm ở đây để tao đi tìm cho nhanh, nếu không phải ở đây thì hẳn là cách đây không xa, nha môn gì mà vắng chưa chùa Bà Đanh, giờ thằng nào nó vào khoắng chắc cũng được một mớ.
-Rồi ăn cả trăm gậy, thậm chí sẽ tan hồn bạt vía nếu bị tóm được, sẽ bị gô cổ dẫn đi thị chúng. – Tôi bổ sung cho ma Vành.
-Tao nói thế thôi chứ tao đâu có ngu mà đi ă·n c·ắp, ngồi đây và đừng đi đâu lung tung, lạc là tìm mày khó lắm đấy.
Ma Vành nói xong thì cái bóng của anh ta lướt nhanh qua cầu, đi qua cổng tam quan và tôi không nhìn thấy nữa. Tôi đứng dựa vào một tảng đá, tay tôi còn thử kiểm tra xem đây có phải đá thật hay là đá giấy giống như trên sân khấu người ta hay dựng, nhưng nó là đá thật, đát thật nhưng vẻ âm u xung quanh khiến tôi cảm nhận viên đá cũng lạnh. Cây cỏ tuyệt nhiên không lay động, không khí khiến tôi liên tưởng đến những buổi chiều tà mùa Đông có gió lạnh thổi. Sau khi ngó nghiêng một hồi thì tôi chỉ còn biết khoanh tay đứng chờ đợi và bắt đầu thấy nóng ruột, tôi nghĩ đến những khả năng mình đã bị lừa, nếu như thế thì tội của tôi sẽ nặng lắm, cả trăm vong hồn có thể phải trả giá vì sự hấp tấp của tôi. Tôi cũng nghĩ đến nhược điểm của mình chính là nằm ở tình cảm, khi nghe tin chị Ma gặp nguy hiểm thì tôi lập tức muốn đi ngay mà không suy xét, nhưng tôi vẫn tin ám hiệu mà tôi nhận được, tôi mong là nó đúng để tôi có thể cảm thấy yên tâm, đánh nhau và bị tiêu diệt vẫn đỡ bực bội hơn bị lừa và tan hồn bạt vía chẳng hiểu tại sao.
Tôi không đeo đồng hồ khi ngủ nên tôi không biết bao lâu đã trôi qua, nhưng chắc cũng chỉ khoảng vài ba phút mà thôi, đúng lúc tôi đang miên man suy nghĩ và mắt nhìn chăm chăm về phía cổng tam quan đằng kia thì nghe như có tiếng người vọng đến, tôi vội vàng nép sát người vào mấy tảng đá, lưng tôi cũng cảm thấy lạnh, tay phải cầm chắc thanh kiếm gỗ đề phòng bất trắc. Tôi chợt nhớ cái túi vải mà sư thầy đưa cho tôi vẫn nằm trong túi quần phải, tôi bọc bằng nó bằng cái khăn quàng đỏ, rờ tay xuống kiểm tra thì tôi cảm thấy yên tâm vì cái túi vẫn ở trong đấy, đây là một nơi lạ, tôi lại chỉ có một mình, cảm giác sẽ có nhiều người bên cạnh mình làm tôi cảm thấy yên tâm hơn. Nghĩ thêm một chút tôi đổi kiếm qua tay trái và thò tay vào và lần mò trong túi quần lấy cái khăn quàng đỏ ra, loay hoay lấy ra không tốn nhiều thời gian, tôi dùng khăn đỏ để che mặt, loại khăn quàng đỏ này tôi rất thích bởi vì nó mịn và lại co dãn được.
Tại sao tôi lại nghĩ đến việc che mặt?
Lần trước tôi đến công đường gặp quan tri huyện, chị Ma có dặn tôi chỉ được nhìn về phía trước, tuyệt đối không được quay lại phía sau cho dù có bất cứ tiếng ồn nào hoặc là có ai gọi tên tôi, chị ấy không muốn tôi bị nhiều vong hồn nhận mặt, họ nhận mặt thì sau này nhiều rắc rối, nhỡ đâu nhờ vả hoặc những việc khác chẳng biết được.
Tôi đã nghe được rõ hơn tiếng những vong hồn nói chuyện nhưng tôi lại không hiểu họ đang nói cái gì.
-“Tiếng... Tiếng Tàu!”
Sở dĩ tôi đoán là tiếng Tàu bởi vì nghe rất giống tiếng Việt, giống như trên phim người ta hay nói, nghe không hiểu nhưng có thể đoán được.
-“Nhưng tại sao họ lại nói tiếng Tàu ở đây nhỉ?”
Tôi cảm thấy người mình hơi run run vì nghĩ đến những tình huống xấu đã xảy ra.
-“ Có khi nào chị Ma và quân của ông Lê Tam bị diệt rồi không?”
Ý nghĩ này là rất quan trọng bởi vì nó giúp tôi chuyển nỗi sợ hãi và lo lắng thành suy nghĩ muốn hành động, nếu đây là những vong hồn lạ mặt thì tôi nên làm gì đấy. Tôi từ từ men ra để thò đầu ra nhìn xem có bao nhiêu vong hồn đang nói chuyện, tôi muốn biết hình dáng của thể của họ như thế nào. Cách tôi khoảng chừng hơn 10 mét, tôi đoán như vậy, bọn họ có khoảng 6 vong hồn, ăn mặc lạ lẫm, nhìn là biết không phải âm binh của huyện này, 6 vong hồn mà một con ngựa, họ đứng rất gần cái cầu và đang bàn luận việc gì đấy mà tôi không hiểu. Nơi tôi đang ẩn nấp bây giờ có vài cái cây và những tảng đá xếp giống như hình chữ L vậy, bởi thế họ không nhìn thấy tôi, tảng đá đã che chắn, thật may ma Vành đã đưa tôi đến chỗ này. Tôi đang đang suy nghĩ tìm cách nào đấy để giải quyết đám vong hồn này, tôi khẳng định họ chính là vong hồn đang tìm cách đánh phá nha môn trước mặt, đúng lúc này tôi nhìn thấy bóng hình của ma Vành lướt ra khỏi cổng tam quan, anh ta đứng sững lại phía bên kia cái cầu, ngay lập tức sáu vong hồn đang đứng bên cầu này giơ ngọn giáo ra và nói gì đó. Tôi đang nhìn ma Vành, tôi muốn xem thái độ của anh ấy để quyết định hành động, ngay khi ma Vành giơ kiếm lên thủ thế thay vì quay lưng bỏ chạy thì tôi đã tin rằng nhận định ban đầu của mình là đúng.
-“Địch quân!”
Tôi rất thích đánh lén, tuy rằng như này mà chơi trận giả thì sẽ bị chửi là hèn nhưng đây không phải là chơi trận giả, đây là một trận chiến thực thụ, chỉ có ngươi sống ta c·hết, nếu tôi không ra tay nhanh thì một mình ma Vành khó mà địch nổi sáu vong hồn này.
Tôi nhanh chóng rời khỏi chỗ nấp và chạy tới, càng gần thì lực sát thương chắc chắn càng mạnh, khi mới chạy được khoảng hai bước chân thì tôi đã vung kiếm quét một đường chéo theo góc 11h đến 5h, đường kiếm thứ hai tôi quét ngang từ góc 3h sang 9h. Trận đánh kết thúc ngay từ khi chưa bắt đầu, sáu vong hồn lạ mặt kia nhanh chóng bị hạ, họ không tan biến như tôi vẫn thường thấy mà chỉ kịp kêu một tiếng rồi đều nằm úp mặt, có những vong hồn đã bị đứt làm đôi và vong hồn đứng ở gần tôi nhất thì nhận đủ hai đường kiếm. Ma Vành nhanh chóng chạy qua cầu, nét mặt vẫn còn chút hoảng hốt.
-Mày khá quá nhóc.
-Đám này... Đám này là ma Tàu phải không anh?
-Đúng, nhìn trang phục là biết thôi.
-Sao bọn chúng lại ở đây, và chỉ có sáu mạng như này?
-Đang đánh nhau to ở gần đây, bọn này đang vây kín nha môn.
-Ơ! Đây không phải nha môn hay sao?
-Đây không phải, tao không phải người vùng này nhưng nha môn ở phía sau đây thôi, cách không xa. Tao đã nhìn thấy những cái bóng đội khăn trắng đang đánh vào giải vây nên tao vội quay lại đây tìm mày.
-Vậy mình đi thôi.
-Một mình mày làm được gì, bên kia bọn nó đông lắm, ít cũng phải gấp đôi, gấp ba số binh mà Lê tướng quân dẫn tới.
-Như vậy mình càng phải đi, em còn mang theo những binh thiện chiến hơn nhiều.
-Đâu?
-Bí mật! – Tôi chỉ tay vào con ngựa. – Bọn này toi hết rồi, con ngựa này anh có dùng được không? Nếu được thì lấy luôn anh ạ.
-Được chứ, xem như chiến lợi phẩm, vụ này hời đấy.
-Nếu được anh mặc luôn đồ của bọn chúng luôn anh ạ.
-Mày tính giả dạng?
-Nhanh lên, anh có ngựa, mặc thêm đồ của bọn nó vào, cái khăn trắng này anh quấn vào đầu thì chắc chắn không nhầm, Kinh Bắc quân khó đánh lẫn anh và quan trọng là anh trà trộn vào địch quân, cứ tìm tướng chỉ huy mà cho nó một đao.
-Thằng oắt con này, mày đúng là dạng lắm mưu nhiều kế hiểm.
Ma Vành nhanh chóng cởi quần áo của một tên lính và mặc luôn ở bên ngoài sau đó buộc tấm khăn trắng lên đầu thật chặt sau đó đó mới đội mũ của địch quân vào.
-Tốt nhất để tránh nhầm lẫn, anh nên chọn chỗ gần Kinh Bắc quân và hỗ trợ họ, phấn đấu hạ nhiều tên nhé?
-Tao đao tao giắt lưng rồi, hai ngọn giáo này cũng phải xiên ít nhất được 2 mạng, tiễn chúng nó về thế giới bên kia.
-Thế giới nào?
-Là cho hồn vía bọn nó tan vào đất, đại khái thế, sao mày cứ hỏi vặn?
-Tại em không biết mà.
Ma Vành lên ngựa và chạy nước kiệu, tôi thì cố chạy nhanh mới theo kịp, bây giờ chẳng còn khăn nữa nên không thể bị anh ta bỏ xa được. Ma Vành dẫn tôi qua cổng tam quan, vào một khoảnh sân rộng mà tôi biết, phía trước là một ngôi nhà lớn giống như ngôi chùa, anh ta đi vòng sang bên trái và phía sau ngôi nhà lớn này là một con đường dài tít tắp.
-Đi theo lối này là tới.
Ma Vành cưỡi ngựa trước, tôi chạy theo sau, may mắn nhất là trong cơn mơ này tôi chạy không thấy mệt, con đường lớn này sau một đoạn thẳng thì hơi ngoằn ngoèo lẫn vào những hàng cây ở hai bên.
-Còn xa không anh?
-Đằng kia, qua những hàng cây cao kia là mày sẽ nhìn thấy.
Từ chỗ cổng tam quan đến chỗ tôi đang chạy và phía hàng cây phía trước, xem chừng cũng phải hơn 5 phút đi trong mơ, vậy là khoảng 10 phút thực tế, nếu tính ra thì cũng chỉ hơn 1 cây số thôi, tôi vừa chạy vừa nghĩ trong đầu như vậy. Ngựa chạy tới đoạn hàng cây vắng lặng thì ma Vành chờ tôi chạy đến và dùng ngọn lao trên tay chỉ về phía trước.
-Kìa, mày nhìn thấy chưa?
Trước mắt tôi ở một khoảng xa, cũng phải hàng ki-lô-mét là một biệt phủ khá rộng lớn hình chữ nhật, tường bao quanh tương đối cao, có mương nước để ngăn kị binh và xung quanh bốn bề là những cánh đồng bát ngát, tôi thấy hơi lạ vì địa hình quê mình đều bằng phẳng tại sao nhìn giống như tôi đang đứng ở một nơi cao hơn, tôi cố hình dung xem đây là nơi nào trong huyện nhưng rất khó, đúng là không có vật mốc nào để xác định cả.
Địch quân bao vây biệt phủ này theo một hình tròn, ở một góc giống như là cổng chính vì tôi nhìn thấy mấy cái cổng cao cao nên đoán như vậy, Kinh Bắc quân đanh đánh trực diện, xem chừng là muốn chọc thủng vòng vây để đi vào biệt phủ nhưng phía trong lại không nhìn thấy có ai ra tiếp ứng.
-Chỗ Lê tướng quân đánh kia là cổng chính hả anh?
-Đúng đấy.
-Sao binh ở trong cái nhà to ấy không ra ứng cứu để mở đường nhỉ?
-Tao không biết, sợ là trong ấy cũng đang b·ị đ·ánh nên không ra cứu viện được.
-Vậy anh có thể mau chóng trà trộn vào đám kia rồi đến cái cổng, tặng cho mỗi vong một đao để giúp Kinh Bắc quân mở đường vào trong.
-Tao từng là cảm tử quân, việc này đối với tao là rất phù hợp, biết thế này rủ thằng vành với mấy thằng khác đi có phải ngon không, đúng chất bọn tao. Còn mày thì như nào?
-Em sẽ đi sau, anh đừng chờ em, em là trẻ con nên sẽ ít bị chú ý, em nhất định phải tìm được những gã chỉ huy hoặc ai đó đứng sau việc này, các cụ bảo là đánh rắn phải đánh dập đầu.
-Binh... Binh mày mang theo bao giờ đến?
-Luôn ở đây! – Tôi vừa nói vừa vỗ vào túi quần.
Ma Vành nhìn tôi, anh ta không nói gì và sau đó thúc ngựa chạy nhanh xuống con dốc và lao nhanh về phía trước, chỉ chớp mắt bóng dáng hai tay cầm hai ngọn giáo của anh ta, lưng đeo thanh đao đã lẩn khuất trong những cây cỏ ven đường, tôi đứng và chỉ còn nhìn thấy thấp thoáng bóng của anh ta. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt để tìm thêm vật mốc, tôi vẫn tò mò xem nha môn âm ty huyện nhà nằm ở đâu, nhưng đúng là khó cho nên tôi cũng nhanh chóng chạy nhanh về phía trước, túi vải nhỏ tôi đã chuyển sang túi quần bên trái và nới lỏng sợi dây buộc dạng rút để có dễ dàng dùng mấy đầu ngón tay thò vào lấy hạt ra. Trong lúc cắm đầu chạy về phía trước thì tôi nhớ lại những lời của sư thầy, sư thầy bảo rằng đây là binh ngũ hành, cái gì mà Kim quân, Mộc quân... Tuy tôi không hiểu hết ngũ hành nhưng tôi biết một điều là ngũ hành tương sinh tương khắc, vậy thì làm như nào để sử dụng một cách hiệu quả?
Chưa đầy 3 phút sau, tôi đã chạy hết con đường đất to mà hai bên mọc đầy cây cỏ nhưng tất cả chúng cứ lặng im như trong tranh vẽ, chẳng có một ngọn gió nào và bầu trời trên đầu rất ảm đạm. Hết con đường đất là tới cánh đồng nhưng không có lúa, địa hình rất trống trải, đứng từ đây có thể nhìn rất rõ trận đánh đang diễn ra với những tiếng hò hét, tiếng binh khí v·a c·hạm, tôi nghĩ chỉ còn khoảng trên 300 mét nữa là chạm trán những âm binh của đối phương. Địa hình trống trải như này chỉ còn cách duy nhất là chạy liều tới con đường nhỏ phía trước, chẳng còn cách nào khác nên tôi đành giắt kiếm ra đằng sau gáy rồi chạy những bước tương đối nhanh, tuy không phải là hết sức nhưng tôi muốn nhanh một chút, chạy nhanh quá kiếm rơi thì mệt lắm. Áng chừng còn hơn 100 mét nữa là sẽ tham gia vào trận đánh thì tôi dừng lại và nằm sấp xuống giống như là giả c·hết vậy, lúc đứng ở trên cao kia tôi đã quan sát tình hình rồi nhưng tôi vẫn muốn dành thêm chút thời gian để nhớ lại, để quan sát và đưa qua một quyết định quan trọng đó là: Tôi sẽ đột nhập, phá vòng vây bằng cách nào?
Vòng vây của địch quân ít nhất cũng phải ba hàng ngang xen kẽ nhau, Lê tướng quân và binh đội khăn trắng trên đầu đang cố mở đường vào ở phía bên tay phải tôi, còn đằng trước này địch quân vẫn không có động tĩnh nào, tôi đã nghĩ bọn chúng sẽ bớt quân để đối phó với ông Lê Tam nhưng không phải như vậy. Xem ra bọn này có toán tính nào đó, có thể là vây kín như này và chống cự mặt cổng chính để quân bên trong kia có đủ thời gian để hạ gục, quét sạch tất cả những ai chống cự, trong đó có cả chị Ma.
Trong đầu tôi suy nghĩ cách phá vây, tôi nhìn những âm binh phía trước nai nịt chỉnh tề, tay lăm lăm giáo mác rất có quy củ, đúng là âm binh chuyên nghiệp rồi.
-“Ngũ hành binh nào có thể khắc chế đám âm binh này nhỉ? Hôm trước toàn mấy ông cầm trường côn có vẻ nhân đạo quá.”
Tôi thầm nghĩ trong đầu như vậy nhưng chẳng biết như thế nào cho hợp, thôi thì lấy cứng đối cứng, Kim quân chắc là giáp sắt nhưng gọi lên như nào thì quên không hỏi sư thầy, vậy mấy ông cầm trường côn kia liệu có phải là Mộc quân hay không? Chỉ có cách thử là hay nhất mà thôi. Tôi thò tay vào túi quần trái, hơi nghiêng người để cho dễ lấy những hạt ra, tôi không nhìn nhưng tôi luôn nghĩ đó là những hạt gạo rang, khi đã cầm được một nhúm hạt gạo rang trong tay thì tôi vẫn cố trườn về phía trước thêm một đoạn dài nữa, chừng hơn 20 mét sau đó lẩm nhẩm trong miệng.
-Cháu cần binh có gươm giáo để đánh, đừng cho mấy ông cầm gậy.
Trong suy nghĩ của tôi, gươm giáo thì có sức mạnh hơn là gậy vì nó sắc bén hơn, gậy chỉ đánh b·ị đ·au thôi, tôi không biết võ nghệ gì nên suy nghĩ chắc sẽ giống phần đông người bình thường. Tôi vung tay trái ném nhúm hạt gạo rang về phía trước chừng vài mét, chỉ chừng vài giây sau thì hiện lên mười mấy người, tôi gọi là người cho dễ phân biệt chứ cũng không biết đây là người hay là cái gì nữa, rất nhiều thứ khó định nghĩa chính xác. Số binh này xuất hiện đúng là khác hẳn so với những ông đầu cắt tóc ngắn, tay cầm trường côn như lần trước, mặc dù tóc họ vẫn ngắn nhưng trên tay đã cầm kiếm, đao, giáo... đại khái đều là v·ũ k·hí bằng kim loại cả.
-“Kể ra cũng dễ quá chứ, sư thầy kiếm đâu ra thứ thuần Việt này nhỉ?”
Hơn mười binh lính mới xuất hiện cứ đứng im như phỗng, tôi mới nhớ ra là mình phải ra lệnh cho họ.
-Tấn công thẳng vào những người kia, mở đường cho cháu vào bên trong, họ là quân giặc, dù có bị hạ gục hoặc đánh cho tan hồn cũng không sao đâu.
Tôi chỉ tay về phía trước, nơi có những âm binh đang xếp thành hàng mặt quay vào phía trong, lưng quay ra ngoài, nhưng sự xuất hiện của hơn mười binh lính mới xuất hiện trên tay là v·ũ k·hí cũng nhanh chóng bị phát hiện nhưng khi họ phát hiện ra thì cũng là lúc bị áp sát. Tôi cho rằng số này chưa đủ để mở đường nên tiếp tục thò tay vào túi quần lấy ra thêm một nhúm nữa, cầu khấn bằng miệng và ném ra phía trước, thêm mười mấy binh lính cầm v·ũ k·hí sắt thép xuất hiện, sau khi tôi chỉ tay ra lệnh cho họ, họ lập tức tham chiến cùng với số binh lính lúc trước. Tôi đứng dậy và chợt nảy ra một ý định, tôi lấy cái túi vải ra chuyển sang túi quần bên phải, thò tay phải vào để lấy thêm một nhúm nữa, đoán chừng cũng phải hai mươi mấy đến ba chục hạt gạo rang. Tôi chạy về phía trước một đoạn thật nhanh, chếch sang phía tay phải so với số vị trí nhưng Kim quân đang t·ấn c·ông, vừa chạy tôi vừa lầm rầm khấn trong miệng.
-Cháu cần binh có v·ũ k·hí là kiếm với đao, người nào không đeo khăn trắng trên đầu là đánh.
Tôi chạy tới phía những âm binh đang giơ giáo chỉa về phía tôi, xem chừng họ đã chuẩn bị chống lại tôi, tôi ném mạnh những hạt gạo rang trong tay về phía họ, gạo bay tung tóe, tôi nhìn những hạt nhỏ bay trên không trung và rơi lẫn vào số địch quân, khoảng cách giữa tôi và số âm binh bao vây chỉ còn chừng hai mươi mét, gạo vẫn chưa rơi nhưng tay trái tôi cũng kịp quẹt ngang hai đường, tuy không ngọt do không phải là tay thuận nhưng không quan trọng, quan trọng bây giờ là mở đường. Trong cơn mơ ngủ, tôi không nghe thấy tiếng gió rít nhưng có thấy những âm binh bị xô lại phía sau, hai hoặc ba gã trước mặt sau đó bị rơi kiếm, xem như bị loại khỏi vòng chiến đấu. Tôi dừng lại, đổi kiếm sang tay phải và lùi vài bước lại phía sau, tôi không muốn mình đánh nhầm phải những binh lính mà tôi vừa gọi lên.
Tình hình phía trước mặt tôi nhanh chóng r·ối l·oạn, số Kim quân tôi vừa ném ra rơi vãi lung tung lẫn vào âm binh đối phương, họ xuất hiện và nhanh chóng t·ấn c·ông đối phương khi đối phương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bất ngờ luôn là một yếu tố mang đến những thay đổi chóng mặt. Chỉ chưa đến mười giây ngắn ngủi, tôi đã thấy hơn một chục âm binh địch nằm xuống mà không có tiếng kêu than, gần chục âm binh cầm giáo tiến đến và truy đuổi tôi, tôi bỏ chạy ngược về phía sau rất nhanh, chừng hơn 20 mét thì tôi dừng lại và dĩ nhiên, những đường kiếm quét ngang hình chữ Nhất vào số âm binh truy đuổi được tôi thi triển mà không chút lưỡng lự, ba, bốn đường kiếm như vậy thì tất cả đã nằm rạp xuống đất, không kịp kêu và cũng không có máu, đôi khi tôi nghĩ họ là tượng áp cũng nên.
Tôi đứng nhìn số âm binh bị hạ gục trước mặt rồi nhìn về phía trước, khoảng cách chừng 50 mét, bức tường phòng thủ của âm binh địch đã bị xáo trộn, chếch phía bên trái, dường như chúng bắt đầu chi viện để chống lại số Kim quân hơn hai mươi người tôi vừa gọi lên.
---
***