Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 200: Đột phá khẩu




Chương 200: Đột phá khẩu

Tôi cầm thanh kiếm gỗ chạy thẳng về phía trước, vừa chạy tôi vừa nhìn qua phía bên phải nơi những vong hồn khăn trắng lúc này đang tiến đánh rất hăng nhưng vẫn chưa chọc thủng được bức tường phòng ngự của đối phương. Địch quân dàn hàng ngang nhiều lớp và có cả khiên của bộ binh, sau này tôi mới biết rằng thời xưa đánh trận chỉ cần chiếm được cổng thành làm cửa mở là thắng lợi gần như đã ở trong tầm tay. Đây tuy chỉ là biệt phủ nhưng cũng không khác gì một thành nhỏ rộng khoảng hơn 2000 mét vuông, địch quân bao vây và trang bị cho số quân trấn giữ ở cổng biệt phủ này rất mạnh nhằm không cho đối phương tiến vào giải cứu ở phía trong, bởi vậy Kinh Bắc quân bắt buộc phải dàn hàng ngang và không thể phá được vong vây của đối phương.

Tôi chạy tới phía trước nhưng không dám dùng kiếm tạo hình chữ Nhất nữa mà chuyển sang vẽ những đường dọc từ trên xuống hoặc tuyệt chiêu... chọc mũi kiếm, mục tiêu của tôi không phải là triệt hạ những âm binh lạ mặt, mục tiêu của tôi là nhanh chóng chui qua được bức tường ma quỷ này. Không có âm binh nào lao đến chặn tôi, bọn chúng còn bận đánh với Kim quân, với khoảng cách chừng 20 mét, tôi ném thêm một nhúm hạt gạo rang nữa về phía trước và lại khấn cho hiện ra những người cầm kiếm, gần hai mươi người tóc cắt ngắn, tay cầm binh khí nhanh chóng xuất hiện, ngay khi nghe lời nói nói, họ nhanh chóng tham gia vào vòng chiến, tôi muốn họ mở đường giúp vì vậy nhất thiết cần phải tập trung toàn bộ số Kim quan này vào một chỗ.

-Tất cả tập đánh chỗ này, cháu cần lối đi qua!

Tôi hét lên, tôi nhớ là mình chưa từng hét như vậy bao giờ nhưng tình hình lúc này rất gấp, tôi rất nóng ruột muốn biết ở trong kia như thế nào, tôi đã từng thấy những binh lính xuất hiện từ hạt gạo này nghe lời mình rất nhanh chóng nên tôi nghĩ họ sẽ làm theo lời tôi nói và quả đúng là như thế thật. Tôi không đếm xem tổng số mình đã ném ra bao nhiêu Kim quân nhưng dù là đang tập trung ở một chỗ hay đang phân tán, họ nhanh chóng đánh mạnh phía trước mặt tôi, tôi cũng chỉ chờ có thế, liên tục quét những đường kiếm ngang sang bên phải rồi sau đó là bên trái, những thân hình đổ gục xuống rất nhanh. Những lúc như thế này, tôi lại thầm cảm ơn sư thầy đã cho tôi mượn một thứ bảo bối mà ban đầu tôi còn chẳng muốn dùng vì nó không khác gì đồ chơi của con trẻ, một thứ bảo bối lạ kì không chém được đinh, không chặt được sắt nhưng trước những vong hồn trang bị cả áo giáp sắt thì họ đều đổ gục như một cây chuối bị chặt ngang thân. Nhất cử lưỡng tiện, Kim quân tập trung ở một chỗ và những chỗ khác tôi dùng kiếm trừ tà đánh lui, sau trận đánh đêm hôm trước, ít nhiều tôi đã học hỏi được những kinh nghiệm, ấy là tập trung tất cả nhân lực tạo thành một mũi khoan để phá một chỗ, cần một chỗ thủng rồi sau đó sẽ tính tiếp, tôi không phải là một tướng quân nhưng tôi cho rằng đây là một cách hay.

Tôi bước đi từng bước về phía trước và cứ vạch một đường chéo bên phải rồi sau đó lại vạch một đường chéo bên trái cho đến khi đã bước gần tới chỗ Kim quân, trước mặt tôi vẫn có hai Kim quân đánh với hai âm binh, tôi lưỡng lự cho một giây, chỉ một giây thôi.

-“Họ là những binh lính xuất hiện từ hạt gạo rang, con nam mô A di đà Phật!”

Miệng khấn xong là tôi bổ liên tục những đường kiếm xuống, tôi chấp nhận hi sinh hai Kim quân từ hạt gạo rang trước mặt, điều này chắc chắn ngay cả âm binh đối phương cũng không ngờ tới. Hai Kim quân trước mặt tôi ngay khi bị đường kiếm quét qua, họ tan biến vào hư không, âm binh đang đối kháng chưa kịp hiểu chuyện gì thì đường kiếm tiếp theo đã tiễn hắn ta đi đến một nơi rất xa, chỉ trong khoảng chừng bốn đến năm giây ngắn ngủi, hai Kim quân và hai âm binh đã bị loại hẳn khỏi vòng chiến, tôi bước nhanh như chạy về phía trước, chỉ vài mét chứ không xa, tôi vẫn kịp nhìn xuống đất nơi hai Kim quân vừa bị tôi cố tình hạ gục, nơi ấy đúng là có hai hạt gạo rang bị cháy xém, đen sì, điều này khiến tôi nhẹ lòng hơn rất nhiều so với việc hạ gục một vong hồn cùng phe.

Tôi đã thành công trong việc đi qua bức tường ma quỷ do địch quân tạo ra, phía trước mặt chỉ vài mét là cái mương nước nhỏ, nước đen ngòm như mực tàu, tôi chưa kịp làm gì đã nghe thấy tiếng thét lớn:

-Tránh ra.

Tiếng thét từ bên trái nên tôi quay sang nhìn theo phản xạ tự nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra ma Vành, tay anh ta vẫn còn cầm một ngọn giáo, phía sau có vài vong hồn đang truy đuổi. Tôi nhanh chóng nhảy lên phía trước hai bước để nhường lối cho ma Vành phi ngựa chạy qua.

-Để em!



Ma Vành không đáp lời, anh ta thúc ngựa phi nước đại về phía trước, bên phải anh ta chỉ cách hơn 2 mét là quân địch nhưng bọn chúng chưa phát hiện ra anh ta giả dạng nên không cản, đám truy đuổi phía sau chừng gần chục vong hồn tay cầm giáo, mác hò hét, tôi chờ họ chạy đến gần, bọn họ cũng chưa kịp hiểu tôi là ai nhưng khi họ hiểu ra thì tất cả giống như những cây chuối, họ đều bị chặt làm đôi với những đường kiếm quét liên tục.

Hành động của tôi nhanh chóng bị phát hiện bởi những âm binh khác, tôi cũng không ngạc nhiên về việc này, tay trái tôi đã thò vào túi quần trái với một nhúm gạo rang và tung về phía sau, khi tôi ngoảnh nhìn lại đã thấy gần ba mươi Kim quân gươm đao sáng loáng chờ lệnh.

-Tất cả rút nhanh về phía này, đánh vào những người kia, trừ ai đeo khăn trắng!

Tôi dùng tay trái chỉ vào hàng âm binh phía sau lưng còn tay phải giơ kiếm phòng thủ phía trước, những Kim quân nghe lệnh một cách rất nhanh, lỗ hổng tôi tạo ra đã thành cửa mở đủ hai người đi lọt qua, hơn nửa phút sau đó trận đánh lại diễn ra ác liệt nhưng hầu như tất cả Kim quân đã ở bên trong hàng rào, họ quay lưng về con mương nước đen để chống cự, bức tường ma quỷ nhanh chóng được xếp kín lại.

-Đánh và lui dần về phía cái cầu kia các ông ơi!

Tôi chạy nhanh về phía cái cầu gỗ lớn bắc ngang qua con mương nước đen ở phía trước mặt, khoảng cách tôi nghĩ chừng 100 mét hoặc hơn không đáng kể, một số Kim quân vừa đánh vừa rút lui phía sau tôi theo hình thức cuốn chiếu. Phía trước, bên phía tay phải tôi có đến 40 Kim quân đánh đối kháng với địch quân, họ ngăn chặn đối phương tràn tra chặn đường đôi. Tuy họ từ gạo rang mà ra nhưng không thể dùng phung phí trong khi phía trước còn chưa biết có chuyện gì đang chờ đợi, trong quá trình chạy từng bước về phía trước, tôi không ngừng bổ dọc thanh kiếm để loại bỏ những âm binh cản đường, tuy không nhiều nhưng đó là số đã vọt ra từ bức tường ma quỷ, tưởng tượng một cách chính xác chính là Kim quân đang bảo vệ tôi theo đúng hình chữ L, bên trái là mương nước đen như mực tàu, phía trước trống trải và tôi dùng thanh kiếm gỗ của mình để loại bỏ bất cứ kẻ nào nhảy ra có ý định cản đường. Tôi đã nhìn thấy ma Vành đừng gần cầu gỗ, anh ta cưỡi ngựa đứng phía sau quân địch, ngọn giáo trên tay anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì. Tôi chưa hiểu ma Vành dự định làm gì, nhưng khi tôi bước thêm được chừng dăm bước nữa thì quan sát thấy anh ta cầm ngọn giáo đâm liên tục về phía trước, dường như anh ấy cố hết sức để đâm nhanh nhất có thể. Nếu mỗi lần chọc một mũi giáo là một mạng thì ít nhất cũng phải có đến 6 mạng đã b·ị đ·âm từ phía sau lưng, trong lần cuối cùng, ma Vành giơ cao ngọn giáo và phi thẳng về phía hàng quân cách anh ta chỉ chưa đầy 3 mét. Âm binh đối phương cũng nhanh chóng nhận ra b·ị đ·ánh từ phía sau nhưng khi quay lại nhìn thấy ma Vành mặc giống quân trang lại cưỡi ngựa nên chúng còn có chút chần chừ, chút chần chừ ấy đã phải trả giá bằng một mạng khi ma Vành hạ đao xuống.

Tôi còn cách ma Vành khoảng hơn 30 mét, tôi vội vàng thò thay vào túi trái lấy ra một nhúm gạo nữa rồi chuyền sang lòng bàn tay phải, cầu khấn và dùng hết sức mình ném mạnh nhúm gạo rang ấy về phía ma Vành, tôi biết có thể là sẽ không ném đến nhưng tôi làm tất cả để giúp anh ấy.

-Bảo vệ người đeo khăn trắng ngồi trên lưng ngựa!

Tôi vừa ném vừa hét lên, chừng ba giây sau đã có khoảng hai mươi Kim quân xuất hiện, họ chỉ cách ma Vành chừng hơn 10 mét và ngay lập tức lao đến phía anh ta trợ giúp, ma Vành sau vài giây có chút bối rồi thì đã bình tĩnh trở lại khi có khoảng hai chục người tóc cắt ngắn, mặc áo giáp nhẹ, tay cầm kiếm xông vào trợ giúp. Tôi chạy thêm được khoảng hơn mười bước chân nữa thì phải dừng lại vì Kim quân rút phía sau chưa tới, tôi ngoái lại nhìn thì thấy số lượng đã vơi đi khoảng một phần ba nên cũng không ngại ngần gì mà không rải thêm hơn chục Kim quân ở phía sau mình. Đội hình bảo vệ tôi theo hình chữ L lại được thiết lập và tôi bước nhanh về phía trước, tay vẫn kịp xỉa vài mũi kiếm về hướng bên phải chứ không dám bổ dọc nữa, địch ta đang ở trong thế đỗ trộn gạo rồi. Tôi dùng vài giây để nhìn sang phía cái cổng to to nằm bên kia mương nước đen, cửa cổng đang mở toang hoác nên có thể khẳng định rằng trong ấy nhất định có biến.

Đội hình chữ L đi phía bên phải và phía sau tôi đã nhập được với số Kim quân đang cùng ma Vành đánh nhau dữ dội với âm binh địch, tôi ước chừng tổng số Kim quân tôi còn lại sau khi đã tung ra mấy lần gạo rang thì khoảng 50 binh, nghĩa là đã hao hụt mất hơn một nửa chỉ sau vài phút chiến đấu, mức độ ác liệt thật sự.

Tôi có sợ không?

Dĩ nhiên lúc ban đầu có chút hồi hộp nhưng bây giờ thì không sợ, dù sao cũng chỉ là những bóng ma và trong tay tôi có một thứ rất lợi hại, từ hồi hộp chuyển sang hăng máu chỉ mất vài chục giây. Tôi chỉ còn cách cái cầu gỗ chưa đến 10 mét, địch quân cũng vì thế mà ra sức đánh vào nhóm ma Vành nhưng không có hiệu quả bởi vì phía đằng trước bọn họ đang bị Kinh Bắc quân đánh, phía sau nhóm ma Vành quấy cho nên cũng bị động.



Tôi đã đứng được trên cây cầu gỗ và đổi lại, tôi tự nhẩm tính thì cũng phải có chừng gần 70 Kim quân hạt gạo đã cháy đen và nằm dưới đất kia, tôi thầm cảm ơn họ và nhận ra một điều rằng, chị Ma gọi tôi cứu viện chắc hẳn là có lý do, có lẽ tôi còn sống là một lợi thế, ngoài việc còn sống thì tôi tính ra là hậu duệ của tất cả những vong hồn đang tham gia trận đánh này, vì là hậu duệ nên tôi nghĩ rằng mình tôi sẽ có nhiều lợi thế hơn. Kinh nghiệm mà tôi có được là do chính họ đã đổi bằng tính mạng nhiều năm trước đây.

-Vẫn chưa mở được lối hả anh?

Tôi hét lên hỏi ma Vành, anh ta ngồi trên lưng ngựa nên tầm nhìn tốt hơn tôi rất nhiều.

-Bọn này đông như quân Nguyên thời xưa, bọn nó đánh như cảm tử quân.

-Quân làng mình còn được nhiều không?

-Tao áng chừng cũng còn đến hai phần ba, tại đám này nó không ốp vào nên vậy, bọn nó cứ dàn hàng ngang thế này. Yaaa!

Ma Vành hét lên và phi mạnh thanh đao trên tay về phía trước gạ gục một âm binh đang lao đến định đánh lén một Kim quân, không còn v·ũ k·hí nên ma Vành nhanh chóng nhảy xuống ngựa chạy tới nhặt một ngọn giáo ở gần đấy cầm lên. Tôi phải công nhận rằng một cảm tử quân lúc sinh thời mà khi làm ma vẫn chơi kiểu cảm tử.

Những Kim quân bảo vệ tôi lúc này đã đến rất gần tôi, họ tạo thành hình cánh cung phía bên tay phải tôi lúc này, khi mà Vành cầm giáo chạy lại, anh ta cũng leo lên ngựa một cách thuần thục, tôi vội nói.

-Bây giờ em sẽ tung thêm một ít quân nữa để anh chỉ huy, đám này có cảm tử thì cũng sẽ tan hết, phải mở được lối vào cho bên mình.

-Mày gọi ở ở đâu?



-Anh chỉ huy họ, gặp được Lê tướng quân thì phối hợp với ông ấy, vừa đánh vừa rút vào trong kia nhá. – Tôi chỉ vào phía cái cổng lớn đang mở toang hoác. – Mục đích của mình là vào trong ấy, tiêu diệt địch chỉ là mục tiêu nhỏ thôi, anh đừng có máu đánh nhau, nhớ nói với Lê tướng quân là em vào trước.

Tôi lấy ra thêm một nhúm gạo nữa, tôi không nhìn mà một lần nữa chuyền sang tay phải, bước lên phía trước vài bước, lẩm bẩm khấn trong miệng rồi ném nhúm gạo rang đó về giữa đám âm binh địch ở phía trước tôi khoảng 5 mét, tôi muốn Kim quân hiện ra giữa đám âm binh, nhúm gạo này ít cũng phải 30 người xuất hiện.

-Tất cả ai không đeo khăn trắng trên đầu thì tiêu diệt hết. Nghe theo lệnh chỉ huy của người này.

Tôi vừa hét lớn vừa chỉ tay vào ma Vành đang ngồi trên lưng ngựa. Ma Vành chưa kịp hiểu những lời tôi nói thì nhưng Kim quân đã xuất hiện ở giữa hàng ngũ địch, thậm chí... đứng cả trên vai địch, chỉ vài giây sau chỉ chừng hai mươi địch quân ngã xuống, bức tường lập tức thoáng ra ngay, xuất hiện bất thình lình đúng là thích thật, tha hồ mà đánh lén.

-Mày... Mày gọi được nhiều thế? Nhìn mạnh đấy!

-Trong tay anh hiện nay có khoảng 80 binh có giáp sắt nhẹ đấy, họ sẽ nghe theo anh chỉ huy và nhất nhất bảo vệ anh cho nên dùng cẩn thận.

-Tao nhớ rồi.

Mặc dù nói tao nhớ rồi nhưng ngay sau đó anh ta thúc chân và bụng ngựa, con ngựa chạy đến phía trước và ma Vành dùng ngọn giáo đâm thẳng vào lưng một âm binh đang quay lưng chống đỡ một Kim quân.

-Nhớ mà giữ hồn về mai em gửi 10 nén vàng, toi là không có vàng đâu!

-Nhớ rồi! Mày đi đi.

Ma Vành vứt toẹt cái mũ cứng đang đội trên đầu xuống đất, anh ta ngồi trên lưng ngựa và đội khăn trắng cho nên tôi đoán phía bên kia Kinh Bắc quân đã nhìn thấy anh ta, lúc đi vội quá nên toàn bộ binh do Lê tướng quân dẫn theo không có ngựa.

Tôi quay lưng chạy qua cây cầu gỗ có bề ngang chừng 3 mét và dài hơn 10 mét, qua cầu gỗ là một khoảng đất trống diện tích chừng gần 100 mét vuông có hình chữ nhật, cái cổng trước mặt tôi không xa, chỉ khoảng hơn 20 mét mà thôi, cả ba cửa đều mở toang, tiếng la hét, tiếng binh khi từ phía sau vọng đến làm tôi ù hết cả hai tai, tiếng ma quỷ gào thét đúng là đáng sợ.

Trước mặt là cổng vào biệt phủ, phía sau là hai bên đang đánh nhau, tự nhiên tôi cảm thấy mình như đang lạc loài đứng giữa một nơi không có bóng ma nào. Tôi có nhiều băn khoăn nhưng băn khoăn lớn nhất chính là đằng sau cái cổng to của biệt phủ này điều gì đang diễn ra, hít vài hơi để lấy thêm chút can đảm, tôi dậm chân bước tới, tay phải giơ kiếm gỗ sẵn sàng quét ngang còn trong tay trái đã thủ sẵn một nhúm gạo để tung ra bất cứ lúc nào cần thiết.

---

***