Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 198: Ám hiệu cứu viện




Chương 198: Ám hiệu cứu viện

Cả một tuần trôi qua khá êm đềm, tôi đi học từ sáng đến chiều mới về, mấy hôm đầu chưa quen nên uể oải chứ hai hôm cuối tuần này thì thấy bình thường rồi, tôi ghi chép theo cách của tôi, miễn tôi nhớ là được, chứ ghi xong về học thuộc lòng thì chỉ có bậc thiên tài, à không, thiên tài người ta không thèm học kiểu như này, thật tiếc tôi chả phải thiên tài cho nên vẫn phải đến lớp, thi thoảng cũng gục đầu xuống bàn ngủ, cô giáo cũng không trách phạt gì, có phải chấm điểm đâu mà sợ.

Có tối ngồi học bài, tôi chợt nghĩ có khi cái đấm âm binh được lão Đường Thốc Tử nào đó điều khiển chắc thiệt hại hết trong trận cầu Khoai rồi, chị Ma cứ cảnh giác thừa chứ nếu bọn nó muốn t·ấn c·ông tiếp chắc đã làm rồi chứ thời gian trôi qua cũng chừng mười ngày hơn rồi chứ ít gì đâu, hoặc là lão già Đường Thốc Tử nào đấy đã bị tẩu hỏa nhập ma, hộc máu miệng như trên phim và giờ này đang nằm ở một bệnh viện nào đấy rồi không chừng. Đấy là tôi nghĩ thế, còn những con ma nghĩ gì thì làm sao mà tôi biết được, điều này tôi cũng ghi ngắn gọn vào nhật ký, lúc này đã sang đến quyển thứ năm rồi.

Tuy tôi đã có những suy nghĩ mất cảnh giác và thích bình yên nhưng khi đi ngủ tôi vẫn luôn buộc thanh kiếm gỗ vào người, một cái túi hạt của sư thầy thì tôi cho vào túi quần bên phải, có cái gì phòng thân thì tốt nhất nên giữ bên người. Từ lúc bé, chính xác hơn là từ khi tôi ý thức được các thói quen thì tôi luôn ngủ qua sang bên trái, và thường xuyên chọn cách quay mặt vào tường, mặc dù tôi đã thử thay đổi hàng nghìn lần nhưng chỉ khi quay sang bên trái thì tôi rất dễ ngủ. Có người đã nói với tôi rằng, khi ngủ quay sang bên trái cùng với việc quay mặt vào tường thì sau này mối tình đầu khó thành cho nên tôi đã cố thử thay đổi vận mệnh của mình, rất tiếc điều này không thành hiện thực.

Tối thứ Sáu, tôi đi ngủ lúc 10h và đến nửa đêm đúng là bị gọi dậy, tôi đoán là vẫn trong giấc ngủ, nghĩa là tôi đang mộng mị, người gọi tôi không phải là chị Ma mà giọng đàn ông đứng ngoài sân.

-Trưởng nam Lý thị, tên húy là .... năm sinh Giáp Tý, có trong nhà hay không?

Cái kiểu gọi này đích thị là của mấy ông lính trên nha môn, chả hiểu có việc gì, chị Ma chả phải đang ở trên đó hay sao chứ. Trong nhà vẫn tối cho đến khi tôi mở cửa bước ra ngoài hiên thấy trời sáng rõ giống như ban ngày, mở cửa mà không có một tiếng động nào nên tôi đoán mình mơ. Đứng dưới sân nhà tôi là một người đàn ông lạ mặt, quần áo mặc thì đúng là lính rồi, ông ta còn có cả một cái lá cờ hay cái gì ở phía sau mà tôi mắt nhắm mắt mở nhìn chưa được rõ.

-Ông gọi cháu có việc gì thế?

-A! Tôi... Tôi là lính đưa thư trên nha môn.

-Mấy lần trước là hai ông khác mà?

-Hai... Hai người ấy mới... mới... hồn của họ mới bị tiêu tán rồi.

Tôi hơi nhăn mặt khó hiểu một chút, đưa tay lên gãi đầu nhưng thực tế thì thanh kiếm gỗ dù trong mơ khi rời khỏi phản tôi đã nhét ra phía sau gáy.

-Nha môn từ lúc tối bị vây bốn mặt, Ngọc Hoa Công chúa không về báo cho cậu được, tôi được mở đường để chạy như cờ lông công tới đây báo cậu, Ngọc Hoa Công chúa nhờ cậu đến chi viện.

-Chị... Chị ấy làm sao?

-Công chúa không sao, chỉ là nếu Công chúa rời khỏi nha môn nhất định chúng tôi sẽ bị phá cửa, đối phương không rõ là ai nhưng quân đông ít nhất là gấp đôi, chúng uy h·iếp đòi thả người.

-Thả ai ạ?

-Đòi thả tay chân của Triệu Đạt tướng quân nhưng nha môn đã thông báo rằng những kẻ ấy làm càn, chống đối nên đã b·ị b·ắt, không thể thả được.

-Chả phải... Chả phải họ đã bị chị Ngọc Hoa đánh cho tan hồn rồi hay sao?

-Đúng là như thế, là do đám ấy làm loạn, Ngọc Hoa Công chúa chỉ là giúp tri huyện.

-Vậy Công chúa bảo tôi làm gì?

-Công chúa nhắn là “ba bộ quần áo màu đỏ đều rất đẹp.”

Tôi nghe xong ngẩn người ra không hiểu tại sao chị Ma lại nhắn như thế.



-Nếu cậu có đi được thì dẫn theo khoảng 100 vong hồn của Kinh Bắc quân tới ứng cứu nha môn, tri huyện cũng mong việc này, tôi đã báo cáo các vị chức sắc trong làng và chờ cậu ngủ say mới gặp được. Tình hình đang gấp lắm, nha môn dễ bị phá, huyện này...

-Cháu hiểu rồi, nhưng mà đi kiểu gì được?

-Cậu... Cậu lấy quân ở đâu?

-Không xa lắm, ông ra đầu làng đợi cháu.

Ông ta tất bật chạy như bay, chớp mắt đã ra đến cổng và leo lên ngựa phi đi, nhìn điệu bộ ông ta gấp gáp thế này hẳn là có chuyện to rồi, mà sao cứ phải gọi mình, cả cái huyện này không có ông pháp sư trừ tà nào, hay là bận kiếm tiền nên pháp lực tụt đi?

Tuy nói như vậy nhưng tôi cũng nhanh chóng chạy ra cánh đồng nơi Kinh Bắc quân đang ở đấy đông đủ, tôi không hiểu sao mà mơ cứ như thật vậy, nhìn lên bầu trời thì chẳng có trăng, hình như cũng chẳng có sao luôn. Lê Tam tướng quân ngay khi nghe thông tin thì huy động luôn 100 vong hồn bao gồm cả hai huyện, do hồn ma của ông Nguyễn Thiết Côn chỉ huy đội, Lê Tam tướng quân cũng đi cùng. Tôi nhận ra rằng ở trong cơn mơ hình như mình đi nhanh hơn bình thường, ít nhất là gấp đôi.

-Làm sao cháu biết là Ngọc Hoa Công chúa gọi viện binh, có khi nào đây là kế điệu hổ ly sơn hay không?

Lê Tam tướng quân hỏi như vậy làm tôi chột dạ, tôi đứng sững người và nhớ những lời mà cái ông truyền tin kia nói và tôi phát hiện ra có ám hiệu. Ám hiệu chính là “ba bộ quần áo màu đỏ đều rất đẹp” chả phải đấy là thứ tôi mới mua tặng tuần trước hay sao, có thể chị ấy sợ tôi nghi ngờ người truyền tin nên đã nói một câu khó hiểu như thế, câu này dĩ nhiên chỉ tôi hiểu bởi vì tôi là người mua, cũng là người khen mà.

-Có ám hiệu trong câu nói, chỉ có chị ấy và cháu mới hiểu được ý nghĩa, ông yên tâm.

Lê Tam tướng quân gật đầu đồng ý, vị tướng họ Lê này có vẻ rất tin tưởng tôi, chắc do tôi đối xử tốt với ông ấy. Kinh Bắc quân ra tới đầu làng thì tôi mới đi được chừng nửa đường, tôi là người mà, chưa phải là ma nên chả đi nhanh thế được, khi tôi chạy đến đầu làng thì người đàn ông đưa tin có vẻ rất sốt ruột, Lê Tam tướng quân cũng đứng ngay gần ông ta còn toàn bộ âm binh đang đứng chờ ngoài đường.

-Cháu chắc chắn đi chậm, hay ông dẫn đường cho Lê tướng quân đây đi ứng cứu trước cho kịp.

Tôi đề nghị.

-Nhưng cậu không biết đường đến nha môn được đâu, không trăng, không sao, không dấu mốc, cậu không thể đi được.

-Thế... Thế n·gười c·hết rồi thì biết? – Tôi hỏi gấp.

-Người c·hết thì sẽ biết thôi.

-Vậy ông dẫn đường cho Lê tướng quân đi gấp đi, cháu sẽ nhờ tuần binh làng này dẫn đi sau, cháu cũng không cưỡi ngựa được nên sợ chậm việc.

-Thằng bé nói phải, chuyện đương gấp, ông dẫn đường cho bọn tôi đi, chậm trễ e hỏng đại sự, trên đường đi ông nói luôn cho tôi địa thế và tình hình, tôi cũng không biết nha môn huyện này ở đâu.

Và như thế, đội quân cả trăm bóng ma đi nhanh như lướt trên đường cái quan, tôi cũng tất bật chạy theo, điều mừng nhất là chạy lại không thấy mệt, giá như bay được thì tốt, thi thoảng tôi cũng mơ thấy mình bay nhưng hay bị rơi giữa chừng tỉnh giấc. Tôi chạy đến bãi Cầu Khoai và nhanh chóng nhìn thấy ma Vành đang đứng khoanh tay chỉ các cụ già trẻ trong làng tập dượt, bãi tha ma ban đêm nhìn vui hẳn.

-Anh Vành ơi! Lại em bảo này.

Tôi cất tiếng gọi nhưng vẫn đứng ngoài cổng bãi tha ma, ma Vành nghe thấy quay lại rồi mau chóng tới.

-Ơ, hôm nay nhìn mày khác mọi hôm, mày c·hết rồi à?

-Anh đừng có mơ, em thọ đến 90 tuổi cơ.



-Thế mày ra đây có việc gì?

-Anh muốn đi đánh nhau không?

-Tao á?

-Đúng rồi, em cần người dẫn em lên nha môn của huyện, trên đấy nghe nói đang đánh nhau to.

-Thảo nào Lê tướng quân vừa dắt cả đống vong qua đây, tao tưởng đang tập luyện vì không có báo động gì cả.

-Anh đi không? Đang gấp, không muốn đánh thì dẫn đường cho em rồi về.

-Mày ranh con hỉ mũi chưa sạch mà dám coi thường tao, tao đây đếch sợ bố con thằng nào, đi thì đi. Để tao vào báo lại với thằng Nẫm và mấy đứa đã.

Sau khi ma Vành chạy lướt vào chỉ loáng một cái đã trở ra.

-Đi thôi.

-Mà đi đường nào?

-Ừ nhỉ, mày đ·ã c·hết đếch đâu, dễ lạc lắm, chỉ ra khỏi địa phận làng này là mất phương hướng ngay.

-À, em còn sợi dây này, anh cầm một đầu rồi dẫn em cho đỡ lạc, lần trước em lên nha môn thì có hai lính dẫn đi.

-Bọn nó dẫn khác tao, tao lính quèn nên đi theo lối lính quèn thôi mày ơi.

Tôi tháo sợi dây vải màu trắng vẫn buộc bên cạp quần và chuôi kiếm, ma Vành cầm một đầu rồi dẫn tôi đi, tay trái tôi nắm sợi dây còn tay phải cầm chặt thanh kiếm gỗ trừ tà. Đúng như ma Vành nói, vừa đi ra qua cầu Khoai một cái là tự nhiên tôi cảm thấy cảnh vật khác hẳn, giống như lần trước, trông mọi thứ cứ giả giả kiểu gì, đường đi lối lại thì chẳng rõ ràng, nhìn lên trời thì đúng là chẳng có trăng, mặt trời cũng chả thấy đâu.

-Anh Vành, đây đã là âm phủ rồi à?

-Có thể gọi là như thế.

-Sao em không thấy mặt trời mà sáng thế nhỉ?

-Đêm của mày thì ngày của tao, ban ngày nhưng chỉ như này thôi, tối thì cũng đen kịt chả nhìn thấy mẹ gì.

-Cũng... Cũng có tối à? Thế... Thế anh ngủ lúc nào?

-Ma cỏ thì ngủ lúc nào thì ngủ, chả ngủ cũng không sao, ăn ngày một bữa, có khi một bữa vài ngày. Nhưng thức ăn chán bỏ mẹ ra, mấy đồ mày cúng ăn mới ngon.



-Từ đây đến nha môn huyện xa không anh?

-Với tốc độ của thằng nửa người nửa quỷ như mày thì chắc phải gần một khắc đấy.

-Em là người mà, quỷ đâu mà quỷ.

-Mày còn ghê hơn cả quỷ đấy, quỷ ở cái làng này gặp mày nó còn phải chạy.

-Anh cứ tâng bốc.

-Tao nói điêu tao làm con mày, tao tập luyện cho những vong ở trong Cầu Khoai, tao nghe rồi nhá, tao còn nghe cả chuyện mày cho bà cụ kia cả nén vàng. Bọn tao quen biết mày lâu thế rồi mà mày đếch cho bọn tao.

-Vàng thì đơn giản, xong việc mai anh muốn bao nhiêu em cho anh.

Ma Vành quay lại nhìn tôi với cặp mắt khác lạ.

-Thật à?

-Thật.

-Vậy cho tao với thằng Nẫm mỗi đứa một nén đi.

-Em sẽ thu xếp cho mỗi anh mười nén, tiêu cho nó tĩ tã đi anh ạ, mấy khi.

-Thật nhá? 10 nén?

-Thật, vàng với người còn sống thì chỉ là vàng mã thôi mà.

-Mày nói thế, gửi 10 nén không đơn giản đâu, đến tay tao chắc còn một nén quá.

-Cũng hao hụt tiền đi đò cơ à? – Tôi cưởi và hỏi.

-Mày nghĩ xem, c·hết rồi vẫn phải đóng thuế đấy mày ạ, không có thế thì quan trên lấy đâu ra vàng nhiều.

-À, rồi, anh không phải lo, em có cách gửi đảm bảo uy tín, 10 nén mỗi người.

-Mày nhớ nhá, mày không gửi 10 nén thì tao b·óp c·ổ mày c·hết.

-Thế em gửi đủ 10 nén em sẽ b·óp c·ổ anh được không?

-Thôi mày im mẹ đi, mai nhớ gửi cho tao, nói với ma mà sai là đếch được.

-Đồng ý.

Xa xa tôi đã trông thấy một hình ảnh quen quen, có vẻ như sắp đến nha môn rồi.

---

***