Chương 193: Khuất mắt khôn coi
Lê Tam tướng quân đang kiểm tra đàn ngựa mới nhận thì nhìn thấy tôi xuất hiện trên cánh đồng nên nhanh chóng tiến lại phía tôi chỉ trong một chớp mắt.
- Cháu... Cháu kiếm thứ này ở đâu ra thế?
Lê Tam tướng quân ngạc nhiên quá đỗi khi nhìn thấy trên tay tôi cầm cự mã nhẹ như không, khi tôi đặt xuống ruộng thì miệng của ông ấy dường như cứng lại, chẳng biết do sợ hay do ngạc nhiên.
- Cái... Cái này... Cái này...
Sau một hồi thì vị tướng họ Lê cũng lắp bắp được vài tiếng, tay ông ta run run chỉ về hai hàng dài cự mã vắt ngang cánh đồng, kéo dài đến tận phía bờ mương Khoai đằng xa.
- Đồ này cháu đặt riêng cho Kinh Bắc quân đấy, ông phát biểu cảm tưởng xem.
- Ta... Ta... Đời ta chưa nhìn thấy việc nào như việc này.
- Nãy ông tuần đinh cũng bảo như thế.
Kinh Bắc quân từ xa đang luyện tập cũng nhanh chóng chạy đến để xem, tôi nghĩ họ lạ bởi vì phép màu của sư thầy chứ không phải lạ những cái cự mã này, Lê Tam tướng quân đã là tướng trận dĩ nhiên ông ấy ít nhiều đã nhìn thấy hoặc trải qua rồi.
- Có thứ này thì ngăn được kỵ binh, quá tốt, quá tốt. – Lê Tam tướng quân tỏ ra hồ hởi thấy rõ.
Dương bổ đầu, Nguyễn Thiết Côn, Trương Phi Nhạn và những vong hồn là chỉ huy cấp dưới nhanh chóng tiến lại chỗ tôi đang đứng, Lê Tam tướng quân giải thích lại cho họ thứ mà tôi vừa mang đến là do sư thầy chùa làng làm giúp. Tôi có thể cảm nhận rõ Kinh Bắc quân trở nên phấn khởi, xuất thân của họ từng là nông dân nên kỹ năng chống kỵ binh của họ hầu như không có. Chờ đợi sự hưng phấn của những vong hồn giảm xuống, tôi mới lên tiếng hỏi Lê Tam tướng quân.
- Ông đã nghĩ ra cách sử dụng những thứ này chưa ạ?
- Có... Có chứ. Ta nghĩ sẽ bố trí một số ở mạn phía Bắc, ở những nơi hiểm yếu kết hợp với tường thành. Sau trận đánh tối qua ta đã bố trí lại nhân lực, ở phía Bắc hiện có 50 vong hồn bao gồm một nửa từ dân làng và một nửa từ Kinh Bắc quân. Họ được cấp 25 ngọn giáo và 25 ngọn lao để phòng thủ nếu có địch tới, đủ thời gian chi viện.
- Số còn lại ông tính bố trí ở đâu ạ?
- Nếu có thứ này, ta sẽ bố trí ngang đường cái quan và một số chỗ như mé Tây của làng, cái này hai người khiêng cũng dễ, không có gì khó khăn, cơ động được. Nhưng mà...
- Dạ có gì khó khăn ạ?
- Sao nãy cháu cầm có hai, mờ giờ thành hàng trăm cái thế này?
- Chắc do tờ giấy dán ở trên cự mã, cháu không biết chữ Hán. Ông tuần đinh bảo là những chữ ấy viết gửi riêng cho cháu, cháu nghĩ chỉ cần xé tờ giấy ấy đi là chúng ta có thể sử dụng được.
- Cháu có chắc không?
- Chắc chứ, tại ông sư không biết gửi cho ai thôi mà, cháu đâu có nói tên tuổi của chị Ngọc Hoa đâu mà ông ấy biết.
- Ừ, vậy thì đúng.
Lê Tam tướng quân sai người xé thử một tờ giấy nhưng họ không tài nào xé được, Lê Tam tướng quân mới nói với tôi rằng nếu đã gửi cho tôi theo kiểu này, thì chỉ tôi mới xé được tờ giấy đi, tôi bước đến và xé tờ giấy màu vàng một cách dễ dàng, giữa cánh đồng là hai hàng cự mã dài tít tắp, mỗi cái hơn một mét thì chắc cũng phải dài khoảng 120 mét chứ không ít hơn. Tre nhọn tua tủa và thêm cả một mớ bùi nhùi như sắt quấn quanh, đây đúng là một trong những thứ kỳ lạ mà tôi từng được nhìn thấy, bởi vì lúc chiều nó chỉ là những cành tre khô vót nhọn buộc lại với nhau và quấn thêm lưới đánh cá, nhìn không có chút nào giống như bây giờ cả.
- Đêm qua... Đêm qua thiệt hại có nhiều không hả ông?
Lê Tam tướng quân thở dài một hơi, một lúc sau ông ấy mới đáp lời.
- Hơn 70...
Bỏ lửng câu nói, Lê Tam tướng quân ngước đầu lên trời nhìn trăng mới thấp thoáng sau những áng mây, bầu trời đêm có vẻ như cũng buồn cùng ông ấy.
- Đêm qua ta cũng có thấy một số binh lạ dùng trường côn.
Lê Tam tướng quân nhìn tôi như muốn hỏi.
- Cháu gọi được khoảng hơn ba mươi binh ấy, thêm 12 vị thân vệ quân.
- Hơn ba mươi binh ấy lai lịch thế nào? Ta... Ta thấy không còn ai.
- Ông đừng bận tâm, binh ấy do sư thầy giúp nên có vẻ không phải vong đâu.
- Đêm qua... Đêm qua nếu không có số binh ấy và “Thiên tử quân” e là khó lường, Ngọc Hoa Công chúa cũng khó mà thoát được. – Lê Tam tướng quân giọng buồn bã.
- Ông... Ông bảo sao ạ?
- Sao hả cháu?
- Những vị thân vệ ấy là “Thiên tử quân”? Ông... Ông có nhầm không?
- Nhầm sao được mà nhầm, ta cũng là ma, họ cũng là ma, cùng đánh một trận nên ta nhìn rõ trên trán họ có thích ba chữ đó, không thể nhầm được đâu. – Lê Tam tướng quân khẳng định.
Tôi nghe xong mà thấy lỗ tai mình bùng nhùng bởi vì tôi không tin vào điều này, đúng hơn là tôi nghĩ có sự nhầm lẫn gì đấy.
- Cháu làm sao thế?
- Có khi nào nhầm không? Hôm trước ông nói những “Thiên tử quân” ấy là thân vệ của nhà vua hoặc thân thích của vua, cháu thì...
- Ta không nhầm, chắc chắn. Điều này ta cũng nghĩ từ đêm qua nhưng mãi không hiểu được, ta cũng có nói với Công chúa nhưng nàng chỉ cười và lắc đầu, nàng ấy bảo: “Biết đến đâu thì biết đến đó thôi, biết nhiều sinh chuyện.”
- Chả lẽ... Chả lẽ trước đây cháu từng là vua sao?
- Điều này ta không biết, ta chỉ có thể biết được một điều rằng cháu họ Lý, họ Lý đã từng làm vua, cháu nếu không phải là vua ở kiếp trước thì biết đâu lại là con cháu của vua thì sao. Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi.
- Cháu không tin điều này, cháu chẳng có gì đặc biệt cả.
- Những thứ cháu đang chứng kiến chả phải là đặc biệt sao? Ta nghe nói chỉ thầy phù thủy cao tay mới có thể khiển âm binh, thấy ma quỷ và dùng thuật ẩn thân được. Còn cháu, một thằng bé 14 tuổi lại có thể làm được như vậy chính là chuyện lạ đấy, ắt hẳn có những nguyên do mà bản thân cháu không biết đó thôi.
- Vậy... Vậy ông nghĩ chị Ngọc Hoa biết điều gì đấy về cháu?
- Chắc chắn, nhất định Công chúa có biết gì đấy nhưng không nói ra được, thiên cơ bất khả lộ mà.
Lê Tam tướng quân lại dùng một câu thành ngữ, tự nhiên tôi chợt nhớ ra lúc chiều sư thầy cũng có nói vài câu nhưng tôi chưa hiểu nên tôi tranh thủ hỏi luôn.
- Ông này, cái câu “Đồng thanh tương ứng. Đồng khí tương cầu” nghĩa là gì không?
- Câu này có gì đâu, ý là những người có chung tiếng nói, chung chí hướng thì hay giúp đỡ lẫn nhau.
- Vậy “thế thiên hành đạo” có phải là thay trời làm việc nghĩa không ông?
- Đúng!
- Sao ông sư lại nói rằng cháu sẽ thế thiên hành đạo rồi lại cẩn tắc vô ưu để làm gì nhỉ?
- Sư thầy nếu là người học cao biết rộng hẳn là ám chỉ việc cháu đang làm cần phải cẩn thận để tránh họa về sau, việc cháu làm là thay trời thì xem ra cũng có lý đấy. Bởi vậy chúng ta mới được giúp đỡ nhiều như thế. Cháu là người thi ân bất cầu báo nên ta chú ý thấy rằng xung quanh cháu có rất nhiều vong hồn giúp cháu một cách vô tư đấy thôi, thậm chí nhà sư cũng giúp cháu nữa.
- Là do cháu khéo miệng thôi, làm gì mà thi ân bất cầu báo to tát như ông nói đâu.
- Cháu được Ngọc Hoa Công chúa truyền thụ võ nghệ nhưng không học, nàng ấy cũng không chịu nhận ai làm đồ đệ, ta may mắn nhờ cháu mà được học một chút cũng như cái duyên. Ta cũng hiểu rằng “uy vũ bất năng khuất” nhưng ta theo nghiệp binh từ lúc sinh thời nên dùng sức mạnh để nói chuyện. Còn cháu, cháu dùng lời nói và sự khéo léo để hóa giải nhiều việc, lại liên kết được nhiều người, nhiều vong hồn vào việc chung. Điều này... Điều này không đơn giản cháu ạ, đối với cháu có thể chỉ là một trò chơi hoặc tò mò, nhưng đối với những vong hồn như ta đây nhìn thì đấy chính là việc khó. Xưa nay chỉ có những người dấy binh khởi nghĩa hoặc minh quân mới có khả năng này, muôn dân được nhờ.
- Ông lại đao to búa lớn, cháu nhất định không phải là vua đâu, những gì cháu làm cũng là vì bảo vệ làng mình, giúp chị Ngọc Hoa và giúp gia tiên nhà cháu mà.
- Ừ, có khi nghĩ vậy lại hay đấy, trẻ con không nghĩ phức tạp như bọn ta, bọn ta là ma rồi có nhiều thời gian nên hay cả nghĩ.
- À, - Tôi vội đổi chủ đề khác. – Tháp canh đã mượn được cây đa rồi hả ông?
- Được rồi, từ tối nay đã đặt tháp canh trên ngọn nên không cần đông quân cảnh giới nữa, bây giờ ta sẽ chia cự mã và cho bố trí ngay ở đoạn nghĩa địa cũng như hướng phía Bắc.
Lê Tam tướng quân trở lại với công việc của ông ấy, tôi nhìn Kinh Bắc quân đeo khăn trắng nay đã vơi đi phân nửa cũng cảm thấy chút nặng lòng, thì đành rằng họ đã là vong hồn nhưng hồn vía nay chẳng còn, bát hương ở nhà con cháu cũng vì thế mà lạnh đi phần nào nhưng biết làm sao được. Ban đầu họ tham gia là vì lợi ích của bản thân nhưng xem ra sau một trận đánh đêm qua mà họ vẫn ở lại thì ý nghĩa đã khác hoàn toàn.
Tôi lặng lẽ bước về nhà, đoạn đường tuy ngắn nhưng tôi cũng miên man suy nghĩ nhiều, tôi nhẩm tính trong đầu rằng cộng cả số quân của Kinh Bắc quân và những vong hồn trong làng được tuyển chọn thì con số cũng khoảng chừng ngoài 200 người, địch quân thì chưa biết bao nhiêu mà không biết nên tìm đâu ra thêm vong hồn để tăng số lượng. Nếu những vong hồn ở ngoài bãi Cầu Khoai, những vong hồn mà kha khá là các bậc cha ông trong làng này, tham gia thì cũng được thêm một ít nhưng tôi thật không muốn bát hương nhà nào lạnh nữa. Thân vệ quân hay binh từ hạt của sư thầy cũng là một lực lượng tốt nhưng tôi muốn dùng đúng chỗ để đảm bảo mình không l·ạm d·ụng khẩu quyết, hậu quả khôn lường.
Tôi đi vào cổng thì nghe như có tiếng vó ngựa phía sau, tôi vội quay ra cổng để nhìn thì thấy chị Ma đã dừng ngựa trước cổng.
- Chị lại về ạ?
- Ừ, chị về xem công việc như thế nào nhưng tạt qua nhà gặp em đã.
- Em vừa ở ngoài cánh đồng về, thôi vào nhà đã em nói.
Tôi và chị Ma đứng nói chuyện ngay ở ngoài phía cổng, tôi báo với chị ấy về những cái cự mã được sư thầy làm cho và một số việc khác nữa, đặc biệt tôi cũng nói luôn việc trang bị ngọn giáo dài và 100 ngọn lao, chị Ma vui mừng hiện rõ ra mặt, hẳn là chị ấy đã rất lo lắng.
- Trưa mai thì có váy cho chị, em đặt ba bộ đấy.
- Tốt quá, bộ này của chị tả tơi lắm rồi nhưng mà bỏ đi cũng hơi tiếc.
- Chị cũng giống tính bà em, đồ mới chẳng thấy mặc, toàn để dành.
- Biết sao được, có nhiều thứ khó thay đổi lắm.
- À, thế chị về gặp em có việc gì à?
- Có, có việc quan trọng nên chị mới vội về như thế. – Chị Ma giống như hít một hơi thật dài rồi thở mạnh ra. – Quan tri huyện đã cho người vẽ sơ đồ nơi mộ phần của thằng Triệu Đạt!
- Chị... Chị đã quyết định...
- Mặc dù chị không muốn nhưng thằng này đã gây ra nhiều tội ác, tội của nó từ trước đến giờ chứ không phải vì việc phục kích chị. Tri huyện đã có đầy đủ bằng chứng về việc hắn câu kết với một số vong hồn bản địa để làm càn từ xưa rồi. Nhưng mà... Nhưng mà chị hay bên quan huyện cũng không thể đột nhập vào khu vực mộ phần của nó được vì khu ấy là đất đã được phong từ lâu nên xem như bất khả x·âm p·hạm.
- Vậy chị có cách nào chưa?
Chị Ma lại ngước đầu nhìn trăng, tôi cảm thấy lạ nhưng cũng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, một lúc sau chắc đã ngắm trăng chán rồi hoặc suy nghĩ chán rồi thì chị ấy mới nói.
- Có một cách, đấy chính là em đào mả của nó lên!
- Hử?
- Em không nghe nhầm đâu, đào mả của thằng đó lên, vứt quách xuống con mương nào đó là xong chuyện, đến khi đó nó chỉ là một con chó hoang, chị sẽ không thèm diệt nó mà quan huyện sẽ xử nó theo phép công.
- Nhưng chị, tội đào mồ cuốc mả là...
- Là t·rọng t·ội!
- Vậy... Vậy sao chị lại bảo em làm?
- Em là người duy nhất chị biết, quan huyện cũng chịu bởi vì có ra lệnh cho vong nọ vong kia đi báo mộng cho con cháu lén đào thì không ai ngu dại báo cho con cháu đào cả, vong nào cũng lo cho cái đầu của mình và phúc phần con cháu.
- Vậy...
- Tội to hay nhỏ là do quan tra xét, quan chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng có ai báo quan nên sau này nếu như trên có xuống hỏi thì cũng chẳng ai biết. Thêm nữa, thằng này gốc Minh triều, quan trên có hỏi cũng chỉ là lấy lệ, chắc chắn không làm sao đâu.
- Em có cần phải suy nghĩ hay không?
- Việc này cũng hệ trọng nên cần phải suy nghĩ, sáng ngày mai em đi học sẽ có bản đồ gửi đến cho em, dựa vào bản đồ em sẽ tìm được nó. Việc này em phải hoàn toàn dựa vào bản thân thôi chứ chị không giúp được, quan huyện thì sẽ tìm cách che chắn, khuất mắt khôn coi* (“khôn” nghĩa là “khó mà” khuất mắt trông coi là sai) nếu như khu ấy có vong hồn và tuần binh, thậm chí Xã Thần cũng sẽ có lý do đi vắng hết.
- Em hiểu ạ, Gã này cũng muốn hại em và chị bằng nhiều cách cho nên em cũng đã có ý định diệt hắn trừ hậu họa rồi, nếu chị cũng muốn như vậy thì em không băn khoăn gì nữa.
- Những việc như thế này chị lại chẳng thể làm gì được, tất cả đều phụ thuộc vào em, mai em nhận bản đồ xem như thế nào rồi chị em mình gặp bàn tính cụ thể.
- Vâng.
- Thôi, chị quay ra cánh đồng xem như thế nào. Mà hôm nay em lại b·ị đ·au người giống như lần trước phải không?
Tôi gật đầu xác nhận.
- May có sư thầy giúp em hồi trưa, em nhổ ra một đống thứ đen sì.
- Lúc sáng sớm Xã Thần của làng bẩm thông tin lên nha môn cũng có đề cập việc em bị nhiễm chướng khí nhiều nên chị tính về để làm thuốc cho mà uống, gặp tuần đinh thì ông ấy bảo mới gặp em khi nãy nên chị thấy lạ.
- Em khỏe rồi mà.
Tôi giơ hai tay lên gồng như Lý Đức biểu diễn nhưng chỉ được cái na ná bộ dáng của Lý Đức mà thôi, chứ chẳng có chút cơ bắp nào.
- Em làm gì vậy?
- Em bây giờ khỏe như Lý Đức luôn.
- Lý Đức là ai?
- A... một... một người cùng họ Lý ở trên tivi ấy chị.
- Nhìn thần sắc em dương khí thịnh là được rồi, Lý Đức là đứa nào chị không quan tâm. Thế nhé, chị đi đã.
- Dạ.
Chị Ma leo lên lưng ngựa rồi nói thêm một câu nữa trước khi thúc ngựa đi.
- Mọi việc em đang làm vượt quá sự mong đợi của chị, biết đâu có lúc chị phải dựa vào em đấy!
- Mấy hôm nay chị toàn nói linh tinh.
- Thôi chị đi.
Tôi bỏ lá vối ra khỏi miệng và khép cửa cổng lại, trong nhà đèn vẫn sáng, khi tôi đẩy cửa bước vào chào bà Già thì đồng hồ mới chỉ 9h15 tối.
---
***