Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 192: Nhấc thành bách, hạ thành nhất




Chương 192: Nhấc thành bách, hạ thành nhất

Ông chú giao vàng mã đến đúng giờ, chả hiểu chú ấy chằng buộc kiểu gì mà giao một lần được hết số ngựa, đúng là nghề nào khi chú tâm làm cũng có thể biến thành một nghệ thuật được, đây có thể coi là nghệ thuật chằng buộc cũng nên. Tôi đợi cho bóng đèn hậu xe máy của chú bán vàng mã đi xa mới mang hết số ngựa cho vào trong trạm bơm thủy lợi, tôi cầu mong không ai đi qua đây giờ này, tôi quên tính đến khả năng rằng số ngựa này quá nhiều, có thể thành một đ·ám c·háy to. Sau ấy tôi ngậm lá vối lên miệng và ngồi cạnh gốc cây gạo cô đơn, tôi cảm thấy khá bồn chồn, giá như có một đội ma ở đây che mắt giúp thì tôi đốt mới nhanh được.

Tôi ngồi ở đấy đâu chừng một khắc thì bỗng nhiên tôi nhìn thấy từ phía làng lố nhố một nhóm những ma là ma đang tiến lại, dĩ nhiên là tôi không sợ nhưng tôi đang chưa hiểu họ là ai và đi lại đây theo một hàng dọc để làm gì. Khi những bóng hình ấy tiến gần hơn đủ để tôi nhận ra hồn ma đi đầu tiên là một người đàn ông trung niên, xem chừng là người cầm đầu, à, là chỉ huy chứ. Tôi đứng dậy và chờ đợi xem họ đến đây có việc gì, khi họ còn cách chỗ tôi đứng khoảng 10 mét thì một hàng dọc những con ma ấy đều dừng lại, bóng ma dáng vẻ trung niên tiến lại gần tôi và lên tiếng hỏi.

- Trưởng nam Lý thị, năm sinh Giáp Tý, khu Đông làng Bưởi Cuốc?

- Ông không muốn gọi tên húy thì cứ gọi cháu là Cò Tý cho tiện, bà Già cháu vẫn gọi như thế ở nhà.

- Xin phép gọi là cậu Cò Tý, ta là tuần đinh của làng Bưởi Cuốc, nhận lệnh quan trên giúp cậu để công việc được thuận lợi.

- Giúp cháu á?

- Đúng!

- Sao quan trên lại ra lệnh cho ông tới giúp cháu?

- Lệnh truyền tới từ đêm hôm qua, sau khi Ngọc Hoa Công chúa rời đi.

- À, ra là vậy, vừa hay cháu đang muốn gửi số ngựa và giáo này xuống dưới ấy.

Tôi chỉ tay vào phía trong trạm bơm đang xếp đầy những ngựa.

- Tối qua ta đã nhận được mười ngựa và 20 ngọn giáo ngoài danh mục.

- Trong này có thêm khoảng 80 ngọn giáo nữa, thêm một số ngọn lao kèm theo ngựa. Tổng số ngựa sẽ là chẵn 100, thưa ông.

- Cậu cần chúng tôi giúp gì?

- Cháu... Cháu muốn đốt bây giờ nhưng sợ người khác nhìn thấy ánh lửa.

- Ta hiểu rồi!

Tuần đinh làng Bưởi Cuốc quay lại ra lệnh cho các tuần binh, tôi nhìn thấy cũng phải gần hai mươi vong hồn chứ không ít hơn.

- Chặn đường ở cổng làng không để xe và người đi qua trong một khắc, những ai muốn đi qua đây thì tìm cách hoãn lại, dặn những vong trong làng làm giúp ngay!

Một tuần binh ma đứng sau cùng quay lưng chạy ngay về phía làng, bóng anh ta nhanh chóng biến mất.

- Huy động vong đang ở mé Tây của làng che mắt hướng này!

Thêm một vong nữa rời đi và cũng nhanh chóng lẫn vào bóng tối.

- Đây vẫn thuộc địa phận làng Bưởi Cuốc, những tuần binh còn lại che chắn ở phía bên kia và từ phía cầu Thường Vũ đều phải khiến người qua đường không nhìn về chỗ này, đây là lệnh của quan trên cho việc chung, hãy gắng sức!

Những tuần binh ma còn lại nhanh chóng tản ra và tôi không còn nhìn thấy họ nữa, chỉ còn một tuần đinh ở lại.

- Một khắc có đủ để đốt không cậu Cò Tý?



- Cháu nghĩ là đủ ạ!

- Vậy cậu bắt đầu được rồi!

Tôi không biết những tuần binh che mắt người qua đường như thế nào nhưng trong một khắc tôi đốt những con ngựa ở trong trạm bơm thì không có bất cứ một cái xe hay một người nào đi trên đường cái quan. Ban đầu tôi phải bỏ bớt ngựa ra và nhanh chóng đốt ba con một lần, rồi tăng dần lên, gió chả biết từ đâu lùa vào từng cơn nhè nhẹ làm lửa cháy rất bén, tuy nhiên khi đốt được chừng một nửa thì khói bắt đầu bốc nhiều hơn và tỏa ra từ ô cửa sổ không có chấn song hướng ra phía đường cái quan.

- Khói như này... – Tôi đứng ở cửa trạm bơm, quay ra nhìn vị tuần đinh và hỏi.

- Cứ đốt xong đi đã, ta phải về làng ngay để nhận ngựa, cậu đốt hết thì khấn báo là đã gửi xong, tự khắc khói sẽ hết.

Nói đoạn, vị tuần đinh quay lưng và nhanh chóng tan biến vào bóng đêm. Nhờ có gió nhẹ lùa vào không ngừng mà công việc đốt vàng mã của tôi nhanh hơn bình thường. Thời gian đúng khoảng một khắc sau thì đốt xong, chỉ còn những tàn lửa, tôi vội cất lời khấn:

- Thưa ông tuần đinh làng Bưởi Cuốc, cháu đã đốt xong hết số ngựa, giáo và lao, mong ông nhận cho và làm giảm khói đi.

Khoảng vài giây sau, tôi nhận thấy gió thổi từ phía sau lưng mình rất mạnh, bằng cách nào đó gió lùa vào trong trạm bơm, tôi nheo mắt vì bụi bay ở phía trong ấy và chỉ chừng mười giây sau, một cảnh tượng kỳ khôi diễn ra trước mắt tôi, đống tro ở trong trạm bơm như được hút hết ra ngoài, rơi lả tả xuống mương Khoai, khói đen cũng nhanh chóng nhạt dần và lẫn vào bóng đêm, tôi đứng nhìn sự lạ mà không chớp mắt.

- “Đúng là có lệnh của quan nên làm gì cũng nhanh và gọn.”

Tôi nghĩ trong đầu như vậy, chỉ có thể lý giải theo cách đó mà thôi, tôi đứng thở phào nhẹ nhõm và quay lưng rảo bước về phía làng, đi gần đến lũy tre làng thì lại thấy vị tuần đinh ở phía trước mặt, đang đi tới phía tôi, dáng vẻ rất vội vã. Tôi chột dạ không hiểu có chuyện gì xảy ra.

- Có... Có việc gì không hay hả ông tuần đinh?

- Không… À mà có, có!

- Dạ? Sao thế ạ?

- Ta không biết ở đâu ra cơ man là cự mã xuất hiện ở đầu làng, một hàng dài.

Vị tuần đinh nhắc đến Cự mã thì tôi biết đấy là thứ sư thầy đã làm và tôi mới đốt lúc chiều, điều này thì có gì ngạc nhiên nhỉ?

- Có chuyện gì lạ hả ông tuần đinh?

- Trên tất cả cự mã ấy đều ghi tên của cậu là người nhận và sử dụng tùy ý, bọn ta không động vào được.

- Hả? Sa... sao lại thế? Lúc chiều nay cháu mới đốt xong, chỉ đốt có hai cái thôi mà?

- Thứ đấy ta nhìn là biết dùng để chống kỵ binh, bảo vệ làng rồi. Thôi nếu là đích danh cậu nhận thì cậu về đầu làng lấy đi, bọn ta không nhận thay được.

- Vâng!

Vị tuần đinh quay lưng lướt đi phía trước, tôi vội vã chạy theo sau, bước thấp bước cao, bây giờ mới khoảng hơn 8g, tôi đang lo sẽ có người nhìn thấy một cái ba lô lơ lửng giữa không khí thì ngày mai sẽ có tin đồn làng này có ma. Những thứ tôi gửi đều gửi chị Ma, chị ấy làm thế nào đó để vị tuần đinh nhận, còn sư thầy lại gửi cho tôi, tôi vừa chạy vừa buồn cười, điều này chẳng trách sư thầy được vì tôi đâu có nghĩ đến việc người nhận là tôi chứ, chẳng lẽ những chữ Hán trên tờ giấy màu vàng đó ghi nội dung như vậy sao.

- Không người nào nhìn thấy cậu đâu mà lo, ta là tuần đinh, ta được phép che mắt người trong làng.

Lời nói của vị tuần đinh làm tôi cảm thấy yên tâm hơn hẳn, dù gì ông ta cũng là chức sắc trong làng, chắc cũng có tiếng nói và quyền hành nhất định chứ đâu phải lính dõng như ma Nẫm với ma Vành.



Trước mắt tôi lúc này cơ man là những cự mã xếp một hàng dài từ sân đình cho đến tít mãi tận đâu đâu tôi chẳng nhìn thấy, nhưng cũng phải hàng trăm mét.

- Sa... Sao lại nhiều như thế này? Hồi chiều cháu đốt gửi có hai cái thôi mà?

- Cái này cháu lấy ở đâu ra, hồi còn sống thì ta thấy chứ bao năm rồi chưa nhìn thấy, ma bọn ta không có những thứ này.

- Ông sư làm cho cháu!

- Nhà sư à? Thế thì ông ấy có thuật gì rồi.

- Thuật nhân đôi ư?

- Ta... Ta không biết nữa, nhưng nhiều quá, giờ cháu tính làm sao?

- Cái này... Cái này người còn sống va vào có sao không ạ?

- Không, chỉ có tác dụng với bọn ta thôi.

- Vậy cháu tạm mang những cái này ra phía cánh đồng phía Đông của làng để xem Lê tướng quân bố trí như thế nào, ông ấy làm tướng ắt sẽ biết, cháu...

- Cũng phải, nên để ông ấy định liệu.

- Nhưng... Nhưng cháu mang đi kiểu gì bây giờ, phải đến hàng trăm cái như này.

Tôi đứng thở dài vì chưa biết phải làm sao thì vị tuần đinh đi lại gần một cái cự mã, xem chừng là ông ấy đọc những chữ Hán ghi trên tờ giấy.

- Trên này có ghi là tùy ý cậu sử dụng, cái gì mà “nhấc lên thành nhất, hạ thổ thành bách”

- Nghĩa là gì ạ?

- Ý nói là cầm lên thì biến thành một, bỏ xuống thành một trăm. – Vị tuần đinh giải nghĩa nôm cho tôi.

- Kỳ lạ đến thế sao?

- Cậu thử xem nào...

Tôi đi lại gần một cái cự mã, thử rờ tay vào nhấc thử, nhẹ tênh như một tờ giấy, tôi vừa nhấc lên thì một hàng dài cự mã biến mất, tôi ngạc nhiên quá đỗi nên thử hạ xuống thì lại trở thành một hàng dài tít tắp.

- Hay quá ông tuần đinh ạ!

- Đúng là cao siêu, lần đầu từ khi còn sống đến lúc c·hết ta chưa bao giờ thấy cái gì lạ như thế này!

Tôi nhấc một cái cự mã lên rồi sau đó là hai tay hai cái, đơn giản như cầm hai tờ giấy không hơn.

- Ông thấy cháu khỏe không?

- Cậu còn khỏe hơn cả Thánh Gióng đấy!

Tôi cười tít mắt, y như nông dân được mùa, cười không nhìn thấy Tổ quốc đâu. Tôi cứ thế hai tay cầm hai cự mã thẳng tiến về phía Đông, đi theo con đường đất ven làng, vị tuần đinh thì ở phía sau, chắc ông ấy ngạc nhiên nên muốn đi theo nhìn.



- Ông nhận đủ ngựa chưa?

- Cả thảy hai lần là 60 con, 100 ngọn giáo và hơn 20 cây lao, tính ra là có khác biệt với số lượng ta được phép nhận.

- Ông đừng bận tâm làm gì, chiến trận thì ai đi đếm v·ũ k·hí đâu.

- Nhưng ta không thể làm trái lệnh quan trên được!

- Ông cứ yên tâm, cháu sẽ sắp xếp, quan trên đang bận giữ mái nhà không còn hồn vía đâu để tâm mấy việc này đâu, nếu có chuyện gì thì cháu sẽ đứng ra nhận!

- Cậu có chỗ dựa nên mạnh miệng chứ ta đây...

- Thì ông dựa vào cháu, cháu dựa vào chị Ngọc Hoa, có sao đâu mà, cùng là việc làng việc nước, mình có tư túi cái gì đâu?!

- Được, việc này ta sẽ nghe theo!

- Ông tuần đinh có quyền ở làng này, ông cho cháu hỏi, liệu cháu có được trang bị chỗ v·ũ k·hí thừa đấy cho các vong ở ngoài Cầu Khoai không? Đêm qua Kinh Bắc quân thiệt hại nhiều lắm, địch quân lại đông, thêm được vong nào thì tốt.

- Ta... Dĩ nhiên là ta có quyền này, nhưng...

- Thân làm quan sao ông cứ nhưng nhị làm gì? Ông có chỗ dựa rồi thì sợ gì nữa, đều là việc làng việc nước cả, xong việc thì ông yêu cầu giao nộp lại là xong thôi. Cháu... Cháu cũng muốn được chỉ huy một nhóm!

- Ta nghe nói nhiều về cậu rồi, thôi được, cậu là người tốt nên ta sẽ đồng ý việc này!

- Ông cứ gọi cháu là cò Tý được rồi, gọi "cậu" làm gì cho xa cách, cháu chỉ là vai con cháu ở làng, âm phần làng mình thì lại do ông bảo vệ, các cụ gia tiên nhà cháu cũng đành nhờ ông chiếu cố cả mà!

Vị tuần đinh không đáp lời tôi mà khẽ tằng hắng một tiếng, tôi nghe thấy như ông ấy còn khịt mũi, điệu bộ có vẻ hài lòng vì lời tôi nói.

- Số quân trang ông nhận đâu hết rồi ạ?

- Ta cho lính chuyển ngay cho Kinh Bắc quân rồi! – Vị tuần đinh thở dài. – Ta nghe nói những làng xung quanh cũng điêu đứng vì cái đám giặc cỏ này, không hiểu chúng nó từ đâu đến mà cả gan làm càn.

- Trước mắt chúng ta giữ làng này đã, giữ được thì sau này đuổi bọn nó đi giúp các làng khác cũng không có gì là khó, ông là công đầu đấy.

- Ta thì công trạng gì?

- À, cháu sẽ nói với chị Ngọc Hoa là ông giúp đỡ cháu nhiều, chị ấy sẽ nói với quan tri huyện, ông quan tri huyện nể chị ấy nhất định sẽ ghi công của ông, con cháu của ông chẳng phải sẽ nhờ thế mà phát tài hay sao?

- Cháu còn bé mà biết nhiều đấy!

- Đều là do chị Ngọc Hoa dạy cháu thôi, anh ma Nẫm với ma Vành cũng chỉ bảo cho cháu nhiều, bây giờ thì thêm ông nữa, chả mấy mà cháu biết nhiều hơn.

Tôi tranh thủ nói tốt về ma Vành và ma Nẫm, cuộc chiến nào rồi cũng sẽ kết thúc, nếu họ không bị tan hồn bạt vía thì sẽ lại trở về làm tuần binh, tôi cũng muốn hai vong hồn này được quan tâm hơn đôi chút, dù gì cũng là chỗ "quen biết" và họ cũng đã chiến đấu kiên cường chẳng thua kém ai.

Chúng tôi đi đến rìa làng thì vị tuần đinh xin tạm cáo lui để quay lại với công việc của ông ấy, lúc này tôi mới biết là ông ta đi theo để che mắt giúp tôi, có dịp nhất định tôi sẽ cảm ơn ông ấy bằng cách nào đấy.

---

***