Chương 185: Bố phòng cẩn mật
Vong hồn trong đội thám thính của ma Nẫm sau khi trải qua một phen táng đởm kinh hồn thì trên nét mặt vẫn lộ rõ vẻ bàng hoàng. Tôi nghĩ rằng mặc dù họ đã là ma rồi nhưng việc s·ợ c·hết đôi khi chỉ là một phản xạ họ còn giữ lại khi còn sống. Mẹ tôi vẫn hay nói câu “c·hết là hết” nhưng tôi lại cho rằng không phải như vậy, c·hết là kết thúc ở dương phần và bắt đầu âm phần rồi sau đó lại rèn luyện, lại cố gắng để kết thúc âm phần, trở lại dương phần trong một mình hài nào đó, nếu đủ duyên và công đức đã tạo ra, có lẽ sẽ đủ may mắn không trở lại trong lốt con vật.
Tôi đi lại gần chỗ những vong hồn đội thám thính, họ vẫn đang đứng trên đường cái quan, ba ma tuần binh dù đã từng chứng kiến một lần đường kiếm chém ma ở bên gò mả Mẹ Sư nhưng tôi vẫn nhìn thấy sự sợ hãi của họ một cách không cần không giấu diếm.
- Thằng ôn con này! Trông thì vô hại mà nguy hiểm quá thể!
Ma Vành, cựu tuần binh làng nay đã đầu quân sang Kinh Bắc quân buông lời, không biết là khen hay chê.
- Nó vẫn vô hại, trông mặt thì ngố ngố nhưng nó có cái kiếm trừ tà của sư thầy trên chùa làng, kiếm này...
Ma Nẫm tuần binh, nay là đội trưởng đội thám thính kiêm canh phòng bổ sung như để những vong hồn dưới quyền hiểu ra vấn đề.
- Hôm... Hôm trước tôi có nghe kể là có thằng bé một kiếm chém đứt chân hai vong bên huyện tôi, là thằng này à? Mẹ! Các ông nói từ đầu có phải tốt bao nhiêu không, bảo nó chém c·hết mẹ bọn kia đi là xong, tí thì...
- Này nhóc, mày có phải là đệ tử của Ngọc Hoa Công chúa không?
- Nãy nó bảo nó là cái gì ấy, trợ lý gì đấy...
Mỗi vong hỏi một câu, nói một câu nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với tôi, họ cảm thấy bị đe dọa khi trên tay tôi vẫn đang cầm kiếm, thế nên tôi bèn nhét ra sau gáy.
- Cũng có thể xem là đệ tử ạ, nhưng mà em không có năng khiếu về võ học nên hơi lười, em nhận làm trợ lý, trợ lý đây là giúp Ngọc Hoa Công chúa một số việc.
- Mày nói mẹ là người hầu đi! – Một vong hồn phát biểu.
- Người hầu nghe không oai, nghe nó cứ hèn hèn thế nào ấy, gọi là trợ lý nghe oách hơn mà?!
- Nhưng vẫn là thằng hầu!
- Không phải đâu! Có vẻ là Công chúa không xem thằng bé này là người hầu đâu, lần trước ta gặp một lần thì xem chừng nó giống như em trai của Công chúa hơn!
Ma Nẫm quay sang nhìn ma Vành, ý chừng như hỏi xem nhận định của anh ta có đúng không.
- Tao cũng thấy như thế! – Ma Vành gật đầu đồng tình.
Bọn họ quay trở lại gốc cây ở cổng bãi tha ma, tôi đi theo sau và liên tục ngáp ngủ.
- Bây giờ các anh canh phòng ở đây có cần thêm vong không? Em về chỗ luyện binh bảo cho thêm tăng viện?
- Chắc cần thêm ít nhất ba vong nữa cho đủ một tá, chia làm hai nhóm được. – Ma Nẫm đưa ra ý kiến, anh ta muốn số lượng tăng thêm cũng là hợp lý.
- Em nghĩ nếu các anh có thêm người thì nên chia ra, lần này là lần thứ ba em gặp đám vong lạ mặt này rồi, lần nào cũng hơn chục mạng.
- Tao cũng tính là chia ra thành hai nhóm đây.
- Một nhóm ở đây trực xét giấy, một nhóm em nghĩ các anh nên ẩn nấp đâu đó để hỗ trợ đánh bọc hậu không cho bọn họ rút. – Tôi đưa ra ý kiến.
- Nhóc! Mày đã từng đi lính hay sao? – Một vong trong đội hỏi tôi.
- Không, em chưa đủ tuổi nhưng... Em có đọc binh pháp!
Bọn họ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi bán tín bán nghi, tôi vội giải thích.
- Các anh c·hết rồi nên mải chơi quá, chẳng chịu học hành gì! Thời bây giờ người ta ghi lại tất cả những kinh nghiệm của cha ông, tổ tiên khi đánh trận và bán đầy ra, ai thích cũng đều mua được. Em năm nay 14 tuổi rồi, tuy chưa đi lính nhưng đọc nhiều về cách cha ông đánh giặc mà, có gì lạ đâu?!
- Đúng rồi, thằng này đang đi học, thời này không mù chữ nhiều như bọn tao. – Ma Vành xác nhận lời tôi nói. – Vậy mày nghĩ xem, nếu bọn tao chia làm hai đội thì nên như thế nào thì hợp lý nhất?
- Các anh có nhìn thấy cái cây ở phía đằng kia không? – Tôi chỉ về cái cây gạo mồ côi cạnh trạm bơm tưới tiêu, ngay đoạn cầu Khoai, dưới gốc cây gạo ấy có mấy ngôi mộ. - Ở đấy có mấy cái mả, các anh đến đó trình bày với các vong ở đấy là đang thực thi việc làng việc nước thì sẽ có chỗ trú nhờ. Ngồi ở đấy quan sát ra được tận phía cầu Thường Vũ, các anh sẽ có đủ thời gian để báo tin cho nhau, nếu địch đông quá thì các anh rút về mé Tây của làng nhờ tuần binh trợ giúp, nếu địch đi lẻ thì ở chốt này chặn đầu kiểm tra giấy, các anh ở nhóm bên kia thì đi sang khóa đuôi.
Trước khi đồng ý với kế hoạch của tôi thì vài vong hồn lượn vù đi để xem, chỉ một chốc là họ quay lại.
- Thằng bé nói hợp lý đấy các ông ạ, nếu một nhóm ngồi ở đó thì tầm quan sát được rộng hơn mà bọn nó còn tưởng mình là vong hồn đang ở nhà, chả để tâm tới. Chúng ta chia nhau ra thành hai nhóm và đổi ca cho nhau sau mỗi nửa canh.
Cả đội ma thám thính và canh phòng, tạm gọi là đội cảnh giới, đều đồng ý. Sau cùng ma Nẫm nói với tôi nửa đùa nửa thật.
- Chú mày báo với Lê tướng quân là cho bọn tao thêm mấy vong nữa để canh ở đây, đêm mai nếu chú mày rảnh thì nửa đêm ra đây chơi với bọn anh. Có chú mày vừa vui lại vừa có chỗ dựa lưng.
- Cái này em chưa biết được, nếu tối mai chẳng có việc gì thì nửa đêm em ra, mỗi tội nửa đêm trời lạnh, chị Ngọc Hoa lại trách mắng.
- Mày đàn ông con trai, sợ cái gì?! – Ma Nẫm khích tướng.
- Thế anh đã tận mắt nhìn thấy rồi mà chưa tởn à? Làm một thằng em, một thằng trợ lý ngoan cho nó yên thân anh ạ!
- Thôi được rồi, trêu mày thế thôi, bọn tao lâu rồi chẳng được nói chuyện với trẻ con nên xem mày là đồ quý đấy, rảnh ra đây chơi, tiện tay thì...
- Rồi, rồi, biết thế đã… Em về trước!
Đi được vài bước thì như sực nhớ ra điều gì tôi quay lại hỏi.
- Ơ mà đêm nay trực ở đây có biến thì các anh chạy về báo à?
- Ừ! – Ma Nẫm gật đầu đáp.
- Để em thiết kế cái gì đấy báo tin cho mau chứ chạy về có khi quân tăng viện tới thì mọi chuyện đã xong rồi.
- Mày... Mày có gì hay?
- Các anh có biết pháo hoa không?
- Lạ gì, mày tính lấy pháo hoa làm tín hiệu liên lạc và cầu cứu?
- Đêm trời tối, đứng trên nóc cái điếm trong bãi tha ma bắn thì khả năng sẽ nghe t·iếng n·ổ cộng với ánh sáng, ít nhất tuần binh trong làng cũng sẽ biết có động và báo cho Kinh Bắc quân.
- Mày kiếm được pháo hoa chứ? Bọn tao là ma cỏ thì mấy thứ đấy chẳng làm được, chỉ xem được thôi.
- Để em xem thế nào, các anh cũng hỏi thăm xem chỗ cây đa cổ thụ cao chót vót kia liệu có nhờ làm đài quan sát được không, thi thoảng em hay trèo hái quả đa thì đứng trên ngọn cũng nhìn được qua cả cầu Thường Vũ.
- Tao sẽ hỏi tuần đinh, ngài ấy mới hỏi cấp trên được chứ tôm tép như bọn tao đến đấy e là b·ị đ·ánh cho tan hồn bạt vía.
- Vậy anh cứ hỏi xem sao, mình nên thử.
Tôi lúc này đang đi ra đến đường cái quan rồi thì ma Nẫm lại gọi giật, tôi tưởng có chuyện gì thì… Anh ta hất hàm nói:
- Cảm ơn nhé, mày khá đấy!
- Không có gì mà, công việc chung cả anh ơi!
Tôi cười đáp lễ rồi nhanh chóng chạy về nơi luyện quân xin thêm vong hồn tăng viện, việc thông thuộc địa hình, địa vật cộng với trí tưởng tượng của mình thì tôi đã vẽ trong đầu được một cái sơ đồ, sau này khi hiểu biết hơn thì tôi nghe người ta hay gọi là "sa bàn". Tôi thích lịch sử bởi chính vì những lúc như thế này, áp dụng những thứ mình đã đọc vào thực tế và kiểm nghiệm. Trong những trang sách, đôi khi chỉ là những câu chữ nhàm chán khô khốc nhưng mấy ai hiểu được việc để viết lên những trang sử ấy thì cha ông ta đã phải trả giá bằng biết bao nhiêu sinh mạng mới đúc rút ra được cái mà người ta hay gọi là "kinh nghiệm". Kiếp người thì có một mạng, làm ma thì có một vong, nếu phạm phải sai lầm thì đều bị tiêu tán cả.
Tôi vẫn còn một vài điều thắc mắc, định rằng khi gặp chị Ma tôi sẽ hỏi và cũng sẽ nói cho cả Lê Tam tướng quân, bọn họ là những vong hồn lãnh đạo của đội quân đánh thuê, tôi thì còn bé nhưng lợi thế của tôi chính là... Người duy nhất còn đang sống!
Lê Tam tướng quân sau khi bàn bạc cùng Dương bổ đầu và Nguyễn Thiết Côn thì quyết định bổ sung thêm 5 vong hồn nữa vào đội cảnh giới, nâng tổng số vong thuộc đội cảnh giới thành 14, gồm có 3 tuần binh của làng cộng thêm 11 vong rút ra từ trong Kinh Bắc quân. Con số này về sau nâng thành 16 người vì có thêm 2 tuần binh của làng gia nhập đội, 11 vong rút ra từ Kinh Bắc quân đều là những vong hồn nhanh nhẹn, họ không luyện binh nữa mà chú tâm vào việc canh phòng tại con đường cái quan, hay còn gọi là Quốc lộ 17.
Sau khi mở hết những thứ quà bánh, bỏng ngô... Mà tôi đã mua ra để đội quân ma hưởng hương hoa thì tôi mang về, bánh kẹo thì đổ bỏ xuống cái mương cùng bỏng ngô, chỉ có túi bóng là giữ mang về cho bà Già mà thôi. Trước khi về tôi có nói chuyện riêng với Lê Tam tướng quân một lúc, trình bày với ông ấy về những băn khoăn và hiểu biết của tôi về địa hình, địa vật xung quanh làng Bưởi Cuốc, tôi tin rằng những thông tin này bổ ích với ông ấy, như việc tổ chức tháp canh, chia quan cảnh giới và đặc biệt là dùng pháo hoa làm tín hiệu báo nguy. Tôi hy vọng thằng bé người quen cũ của tôi nó sẽ kiếm được số lượng và chủng loại theo yêu cầu, tôi cần nhiều, đ·ốt p·háo hoa cơ mà, y như đêm giao thừa thôi.
- Còn cánh đồng sau chùa, nơi tiếp giáp với xã Mão Điền mặc dù có tuần binh canh gác nhưng chúng đã ít nhất hai lần ra vào như chốn không người, cháu nghĩ phải có cách nào đấy bịt ngả ấy lại, bắt bọn chúng phải đi thám thính theo hướng phía Tây hoặc đường cái quan.
Sau cùng tôi đưa ra nỗi băn khoăn của mình, Lê Tam tướng quân thì chưa nắm hết được mọi việc nên ông ấy hứa sẽ trao đổi, bàn bạc việc này với Ngọc Hoa Công chúa, Dương bổ đầu, Nguyễn Thiết Côn và cả ông già Trương Phi Nhạn.
Tôi về nhà ngủ cũng là gần nửa đêm và không gặp chị Ma.
---
Sau buổi học sáng ngày thứ Tư, tôi lại đạp xe lên thị trấn Hồ và tìm gặp được mối bán pháo cối cũ trước đây, khi tôi đề nghị mua pháo hoa thì nó cũng tỏ ra bất ngờ vì pháo hoa không mang tính dọa người, đốt chỉ tổ tốn tiền, mặc dù nó biết tôi có tiền nhưng do là chỗ “làm ăn” thân quen nên ngồi trong quán nước nói chuyện nó cũng không ngại nói thẳng. Tôi vẫn nhất quyết cần một số lượng khoảng 20 cây pháo hoa hoặc hơn, tiền bạc thì không quan trọng, thằng bé ấy hứa sẽ tìm cho tôi và nó mua giúp được hơn 30 cây pháo hoa có vỏ màu xanh xanh, vàng vàng. Điều làm tôi bất ngờ là ngày hôm sau, tức ngày thứ Năm nó lại chờ tôi ở cổng trường tôi và giao dịch diễn ra ở quán nước mía trong chợ xã, nó còn tặng tôi thêm mấy quả pháo cối mặc dù tôi bảo không cần.
Trong làm ăn, đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có tiền thì sẽ có những thứ mình cần một cách tốt nhất, nhanh nhất. Thời buổi kinh tế mở cửa đến trẻ con cũng biết làm ăn.
Chị Ma rất bận, tôi đoán là như vậy, đêm qua tôi có nghe Lê Tam tướng quân nói là chị ấy lại lên nha môn để giúp đỡ Đặng tri huyện, cái ông tri huyện này có vẻ là xem chị Ma như chỗ dựa cuối cùng để chống lại sự lộn xộn mà ông ta đang phải đối mặt. Nói về nha môn thì tôi lại nhớ thời trước đây, nơi làm việc của quan được gọi là “nha môn” sỡ dĩ thời cổ người ta dùng chữ "Nha" là răng, ám chỉ những cái nanh sắc nhọn của mãnh thú và răng nanh chính là tượng trưng cho sức mạnh. Để phòng thân và thể hiện địa vị cũng như sức mạnh của mình thì các bậc quân vương, các võ quan... Thường đem nanh vuốt của mãnh thú như hổ, voi, báo, gấu... Đặt tại nơi làm việc hoặc chỗ chỉ huy. Điều này lý giải cho chúng ta vì sao trong phim ảnh hay một số nơi như dinh Thống Nhất tại Thành phố Hồ Chí Minh có trưng cặp ngà voi rất lớn, hay đơn giản hơn là khi xông pha ra trận mạc, nhiều võ tướng có mang trên mình những bộ nanh của mãnh thú.
Về sau này, do làm như vậy có chút phiền phức nên họ dùng gỗ khắc họa nanh thú đặt ở hai bên doanh môn, phía ngoài quân doanh, đó chính là “nha môn”. Như vậy có thể thấy rằng, “nha môn” là từ ban đầu dùng trong quân sự, không phải dùng để chỉ nơi làm việc của quan lại và ý nghĩa ban đầu của “nha môn” là tượng trưng cho sức mạnh. Từ thời nhà Đường thì từ “nha môn” này được sử dụng rộng rãi do chữ “Nha” (răng - nghĩa gốc ) biến thành chữ Nha (sở quan) nhưng người ta cũng ít để ý đến nguồn gốc ban đầu của nó nữa.
Tối ngày thứ Tư, tôi học bài xong đang phân vân giữa việc có nên ra xem Kinh Bắc quân luyện tập hay là ra hóng chuyện ở Cầu Khoai thì nghe ám hiệu kêu ngoài cửa sổ, tôi vội đi ra đầu hồi nhà. Chị Ma đang đứng chắp tay sau lưng gần cây vối và nhìn xuống mặt ao bèo sau nhà tôi, chỗ này ngọn tre và ngọn cây làm không gian trở nên tối hơn.
- Chị có nghe Lê tướng quân nói lại nên tính gặp em.
- Có chuyện gì thế chị?
- Chuyện về hướng sau chùa làng đấy, đúng là chỗ đấy rất thích hợp để bọn chúng đột nhập vì toàn bộ là các cánh đồng lúa san sát, quân số nếu chia ra trấn giữ nơi đó thì cũng được nhưng cũng chỉ đảm bảo được việc cảnh giới. Nếu sau này địch quân tiến đánh từ nhiều hướng thì ta sẽ vỡ trận, khả năng chiến thắng hầu như không có.
Tôi nghe trong giọng nói của chị Ma không có chút nào bi quan nên cảm thấy yên tâm phần nào, xem chừng chị ấy đã có giải pháp cho việc này.
- Tri huyện đã cấp một vài giấy tờ cho phép vong hồn trong làng này trưng tập tạm thời vào Kinh Bắc quân.
- Đây... Đây là tin vui chứ ạ?
- Ừ, có thể xem là tin vui. Chị ở nha môn trấn giúp ông ta, đổi lại ông ta muốn Kinh Bắc quân có thêm nhân lực, huy động tại chỗ để tránh xáo trộn. Dựa vào danh sách Xã Thần của làng và Xã Thần cai quản Cầu Khoai thì cũng được chừng hơn 60 vong đủ khả năng gia nhập. Từ đêm nay họ sẽ được tập luyện tại cánh đồng phía Đông nên em không ra đó nữa nhé, hàn khí nhiều không tốt đâu!
- Dạ vâng!
- Số vong hồn trưng tập từ Cầu Khoai sẽ là lực lượng dự bị, họ sẽ chia thành hai nhóm trong đó một nhóm cảnh giới phía sau chùa, một nhóm tăng cường cho tuần binh bảo vệ mặt Tây.
- Đông và Nam là do...
- Nơi luyện tập hiện nay là cố định ở đấy, không thay đổi.
- Vậy... Vậy chị gặp em là có việc gì ạ?
- Có hai việc chị cần em làm giúp chị. Việc thứ nhất là em đi đặt người làm vàng mã một số lượng đao, kiếm và một số ngựa, số lượng càng nhiều càng tốt vì chị muốn xây dựng một đội kỵ binh để tăng khả năng cơ động. Đao, kiếm để trang bị cho những vong hồn ở làng mình và một số đưa ra ngoài Cầu Khoai, tuần đinh của làng sẽ chịu trách nhiệm quản lý việc giao v·ũ k·hí và thu hồi.
- Mai em sẽ đi đặt ngay, tất cả sẽ gửi cho chị?
- Ừ, gửi cho chị, tự khắc sẽ có người đưa đến sau đó phân bổ, số lượng càng nhiều càng tốt.
- Chị... Chị vẫn nghĩ địch quân đông lên đến hàng nghìn ạ?
- Chỉ lúc đối mặt mới biết rõ được.
- Vậy... Vậy còn việc thứ hai thì sao?
Chị Ma khẽ thở dài rồi nhìn tôi cười, nụ cười nhất tiếu thiên kim nhưng có vẻ không được tươi.
- Chị... Chị muốn nhờ em việc này...
- Sao chị lại thế, mọi khi có việc gì thì chị đều nói thẳng với em cơ mà?
- Ừ, lần này nhờ em nhiều quá nên chị ngại, việc gì cũng phải đến tay em.
- Chị em không tính mấy việc đấy, chỉ cần làm được em sẽ làm, chưa làm được thì cố gắng, chị từng bảo em thế còn gì?!
- Nhớ vậy là tốt! Chị tính nhờ em nói với sư thầy ở chùa tìm cách trấn lối đi ở hướng Bắc! Chị muốn nếu như sau này chúng có t·ấn c·ông làng này thì bắt buộc phải chọn đường cái quan.
Chị Ma nói xong nhìn tôi như chờ đợi tôi có đồng ý hay không nhưng tôi gật đầu đồng ý ngay, tôi nghĩ việc tốt thì sư thầy sẽ không bao giờ từ chối, xem ra sư thầy là người có thể đoán biết trước một số việc sắp xảy ra thật.
- Vậy chị yên tâm, bây giờ chị phải đi sắp đặt một số việc khác nữa rồi còn lên nha môn.
- Chị đổi nghề làm bảo tiêu rồi sao? – Tôi nói đùa.
- Ừ, xem ra quan huyện âm ty còn không được việc bằng đệ tử của chị.
Chị Ma như trút được nỗi niềm, leo lên ngựa rồi bóng váy đỏ và con ngựa chiến nhanh chóng mờ dần khi gần tới cổng.
---
***