Chương 184: Trợ lý cho Công chúa
Lịch "làm việc" của tôi ngày hôm sau, tức ngày thứ Ba trong tuần, là sau khi tan học về thì rẽ vào cửa hàng có dịch vụ nghe, gọi điện thoại ở gần cầu Đình mua vài xấp khăn xô chuyên dùng để gói đậu phụ. Tôi mua luôn 20 xấp và người bán hàng là cô chủ quán cũng không thắc mắc lấy nửa lời, làng đậu phụ thì mua vải xô là chuyện hiển nhiên, chẳng ai người ta rỗi hơi mà quan tâm, ngay cả khi ở làng không có cái đám tang nào.
Tôi tạt và quán của bà cụ Kh. và hỏi mua bỏng ngô, loại bỏng be bé mà đủ màu xanh đỏ tím vàng chuyên dùng để cúng cô hồn hoặc mang ra ngoài Cầu Khoai để thắp hương, nửa cân đường trắng, vài gói kẹo rẻ tiền, mấy ngọn nến, vài bó hương và thêm vài xấp giấy tiền vàng mã. Ngoài ra, tôi cũng quyết định mua một can rượu loại 5 lít cùng vài cái chén nhỏ màu trắng bằng sứ loại chuyên dùng để uống chè. Tôi mua những thứ mà người lớn thích và cô hồn thích, gạo với muối thì tôi sẽ lấy ở nhà mang đi. Đêm qua chị Ma đã nói trước hàng trăm vong hồn rằng sẽ cho họ ăn uống no đủ, nhiệm vụ của họ chỉ cần chuyên tâm luyện tập không ngừng là được. Tất cả những thứ mua về tôi phải chở hai lần mới hết, tôi cũng cẩn thận mang ra giấu ở góc vườn, chỗ bụi tre góc Đông Bắc để bà Già đỡ hỏi.
Sau bữa cơm trưa, tôi dành chút thời gian để học bài, cũng không lâu lắm, chỉ hơn một giờ đồng hồ thì mắt đã díp lại cho nên tôi hẹn chuông đồng hồ báo thức vào lúc 5 giờ 30 phút chiều để ra chờ lấy lá vối. Tôi đang cố gắng sắp xếp lại lịch để cân bằng giữa việc học và việc nghỉ ngơi để đảm bảo rằng mình sẽ có đủ sức khỏe và sự tỉnh táo trong những ngày "c·hiến t·ranh" sắp tới, tôi tạm gọi như thế. Ngày ấy có thể đến bất cứ lúc nào, tôi sẽ phải luôn ở trong tư thế sẵn sàng và có sự chuẩn bị tốt nhất.
Khi chương trình thời sự buổi tối trên tivi bắt đầu phát sóng là tôi bí mật mang những thứ đã chuẩn bị từ lúc trưa ra ngoài cánh đồng, quãng đường khoảng 500m hoặc hơn và phải đi đến 2 lượt khiến tôi cũng thấm mệt, nhất là xách cái can rượu 5 lít phải đi vòng lên tận lối gần mả Mẹ Sư vì nặng quá tôi không thể nhảy qua mương nước nhỏ, xách ra được đến nơi thì mũi miệng thi nhau thở. Sở trường chỉ tay năm ngón của tôi lúc này không được phát huy bởi tình hình hiện tại có vẻ như tôi giống một chân tạp vụ hơn. Kỳ thực tôi cũng không có gì để phàn nàn, việc này là do tôi tự nguyện, tôi có thể không làm nếu tôi không muốn nhưng tôi nhớ đến lời Bác Hồ đã dạy rằng “Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình” nên tôi cũng cố gắng làm tròn bổn phận của một đứa bé, góp phần bảo vệ làng xóm của mình.
Lượt sau cùng là nhẹ nhất vì có mỗi cái chiếu và một ít đồ phòng thân. Sau cái đêm tôi bị chị ma quở trách về việc để thấm sương lạnh thì tôi đã sắm một cái áo tơi màu xanh thay cho cái chăn đắp và gối đầu chính là những cuốn sách tương đối dày. Trong ba lô tôi còn có cả Coca, kẹo lạc... Tôi muốn có thứ để nhâm nhi khi nhìn những vong hồn luyện tập. Tôi đặc biệt yêu thích lịch sử, thích bộ đội nên việc nằm và ngắm luyện binh, dù họ có là ma đi chăng nữa cũng là một cái thú vui có một không hai trên đời, không tận hưởng thì đúng là lãng phí.
Gần đến giờ Hợi thì trăng đã tỏ, chỗ tôi trải chiếu nằm chờ là cái ruộng người ta chuẩn bị trồng ngô nên khá thoáng, những âm binh mà ông Lê Tam huấn luyện thì chủ yếu tập trung ở phía địa phận của huyện bên, chỉ cách chỗ tôi trải chiếu chừng hơn 30m.
Lê Tam tướng quân xuất hiện sớm hơn cả, vừa thấy ông ấy hiện hồn thì tôi hỏi.
- Có rượu đấy ông ơi!
- Hả?! Rượu á? Luyện binh uống rượu sao được?!
- Chưa đến giờ tập hợp thì ông làm một chén cho ấm người, binh mã của ông mỗi người cũng nên chiêu một chén cho nó có khí thế chứ tối qua cháu thấy chưa sung lắm.
- Nghe cũng có lý, vậy… vậy cho ta xin một chén trước!
Tôi rót rượu thật cẩn thận ra cái chén nhỏ và đặt xuống đất, châm một nén hương cắm xuống bờ ruộng lúa cho khuất gió. Lê Tam tướng quân không ngồi xuống cầm chén rượu lên mà nhắm mắt hít một hơi xem chừng ưng ý.
- Rượu thì uống lúc nào cũng ngon cả!
- Hay ông làm chén nữa?
- Không, việc còn nhiều, đừng để tiểu thư trách phạt!
Chỉ một lát sau thì vong hồn của Dương bổ đầu và những vong hồn chỉ huy khác của nhóm Kinh Bắc quân đã đến, họ cũng không ngại ngần gì mà mỗi người bảo nhau làm một chén cho… ấm hồn! Ngay khi những vong hồn khác tập hợp thì tôi mở luôn nắp can rượu 5 lít ra, cúi người xuống sát mép ruộng rồi châm một lúc mấy bó hương. Do sợ hương c·háy l·ớn nên tôi phải tách ra đốt ít một, sau đó rải ra mỗi chỗ vài que hương, mấy khoảnh ruộng lúc này nhanh chóng tràn ngập mùi hương.
- Các anh em! Việc còn nhiều, rượu tiểu thư gửi cho anh em mỗi người chia nhau một ít, hy vọng khi đại công cáo thành thì chúng ta vẫn còn đủ mặt và sẽ uống thâu đêm!
Chừng chưa đến 5 phút sau thì tôi thấy cái can rượu loại 5 lít chẳng còn chút mùi rượu nào, xem ra họ ngửi hết cả mùi rồi. Tôi còn một khó khăn lớn chính là tìm cách "hợp thức hóa" để đốt những xấp vải gửi xuống cho Kinh Bắc quân, nhưng đốt chừng này vải thì… cả làng nhìn thấy chứ không riêng gì ai, lộ hết cả thì không ổn.
Lê Tam tướng quân sau đó nhanh chóng luyện binh, tôi định bụng lát nữa sẽ hỏi chị Ma xem có cách nào gửi chỗ vải xô này xuống thì chợt thấy Dương bổ đầu lượn về phía tôi và bảo.
- Có tuần binh của làng ra kìa!
Tôi thoáng giật mình nhỏm dậy và ngoái nhìn, loáng thoáng đúng là có mấy bóng ma tuần binh bóng hình mờ nhạt đang tiến lại phía này rất nhanh.
- Các anh cứ lo việc đi, tuần binh làng này em cũng có quen mấy người!
Dương bổ đầu gật đầu rồi bước lại chỗ Lê Tam tướng quân đang đứng ở phía xa. Tôi vừa kịp đứng dậy thì những tuần binh ma của làng cũng vừa lướt tới trước mặt, tôi có chút ngạc nhiên vì thái độ của họ xem chừng không phải đi tuần, không phải đến hạch sách, giống như đến chung vui thì đúng hơn, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng, ba tuần binh ma này tôi mới gặp tuần trước trên gò mả Mẹ Sư thôi mà.
- Chào các anh!
- Này nhóc! Mày có nhiều trò hay thế không rủ bọn anh.
- Trò gì hay đâu?
- Có cơ hội kiếm tiền lại làm việc nghĩa thì mày nói giúp bọn anh một câu. – Ma Vành bước đến nói với tôi. – Bọn anh vô tình nghe được chuyện Ngọc Hoa Công chúa tuyển binh và đang luyện binh ở đây.
- Các anh tới tra xét hay sao? Em nhìn có vẻ không giống.
- Không, bọn anh có xin với Công chúa và muốn gia nhập đội này, tuần đinh cũng đồng ý rồi bởi vì cùng chung nhiệm vụ bảo vệ làng nên xem như bọn anh được bố trí đi tuần ở đây, nghe đâu còn hai đứa nữa cũng có ý định xin ra đây. – Ma Nẫm lên tiếng giải thích về sự xuất hiện của bọn họ.
Tôi không bất ngờ, tôi nói rồi mà, đứng trước cám dỗ của vàng thì ai cũng trở nên hăng hái, nhất nếu tham gia việc này có khi lại được tiếng thơm là vì đại cuộc, nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng có lý do nào để mà từ chối một cơ hội vừa có tiếng, lại có miếng như thế này.
- Em không phải người chỉ huy ở đây mà là ông kia...
Tôi chỉ tay hướng về chỗ Lê Tam tướng quân đang đứng, ông ấy lúc này cũng đang quay qua phía này nhìn tôi, xem chừng muốn biết có trục trặc gì hay không, tôi dợm bước định đi đến chỗ ông ấy thì ông ấy đã lượn vèo một cái đến trước mặt.
- Có chuyện gì hử?
- Mấy anh này là ma tuần binh của làng, cháu cũng có quen biết, các anh ấy có ý muốn xin gia nhập Kinh Bắc quân của ông ạ!
- Tuần binh làng mà gia nhập liệu… liệu có vấn đề gì không?
Lê Tam tướng quân nhìn lướt qua ba tuần binh ma và hỏi.
- Không vấn đề gì thưa ngài, chúng tôi đã nhận được sự đồng ý của tuần đinh, dù sao cũng vẫn ở địa phận làng và nhiệm vụ vẫn là bảo vệ làng mạc mà! – Ma Nẫm đại diện ba hồn ma lên tiếng.
- Bọn chúng tôi cũng đã nhận được sự đồng ý của Ngọc Hoa Công chúa, chính nàng ấy bảo bọn chúng tôi ra đây để nhận việc. – Ma Vành bổ sung.
- Nếu Công chúa đã chấp thuận cho các anh gia nhập thì dễ thôi, tôi là Lê Tam, chịu trách nhiệm huấn luyện đội quân này.
- Vâng, thưa ngài!
Ba tuần binh ma xếp một hàng ngang và đứng nghiêm.
- Các anh xem chừng… Xem chừng là lính Tây Sơn nhỉ?
Ma Nẫm lại một lần nữa đại diện cho tổ tam tam (đội 3 người) nói ngắn gọn với Lê Tam tướng quân về lai lịch của nhóm, rất nhanh gọn chứ không rườm rà giống như lúc nói với tôi, thậm chí thái độ của mấy tuần binh ma này cũng thay đổi rất nhanh khi nhận chỉ huy. Lê Tam tướng quân gọi Dương bổ đầu và Nguyễn Thiết Cốc lại bàn bạc và ngay sau đó hai vong hồn này gọi 6 vong hồn khác đến.
- Chúng ta cũng cần một tổ thám thính, tạm thời các anh sẽ làm nhiệm vụ thám thính và canh phòng cho Kinh Bắc quân.
Lê Tam tướng quân nói với những vong hồn đang vây quanh sau đó quay về phía ba tuần binh ma hỏi:
- Trong ba vong hồn đây thì ai là chỉ huy nhóm?
- Thưa đại nhân, tại hạ thường là người nhận nhiệm vụ. – Ma Nẫm đáp lời.
- Vậy các hạ sẽ chịu sự chỉ huy của vong Nẫm này!
Lê Tam tướng quân chỉ định, ngay sau đó 6 vong hồn kia đi đến đứng phía sau ba tuần binh ma.
- Các hạ là tuần binh, lại ở làng này đã lâu nên thuộc thông thổ cũng như vị trí bố phòng của làng. Ta không muốn những vong hồn lạ mặt thám thính nơi này, không biết các hạ có thể tìm cách ngăn chặn hay không?
- Chúng tiểu nhân sẽ làm được, xin đại nhân yên tâm!
Tôi đứng nghe bọn họ thống nhất các ám hiệu và quy cách liên lạc sau đó Lê Tam tướng quân và những vong hồn chỉ huy quay lại với công việc, chỉ còn lại tôi với nhóm thám thính của anh ma Nẫm.
- Anh Nẫm! Em có một việc muốn nhờ...
- Việc gì nhóc?
- Em có một xấp vải xô để Kinh Bắc q·uân đ·ội đầu phân biệt phe địch phe ta nhưng… nhưng từ chiều đến giờ em vẫn chưa có cơ hội để đốt gửi xuống, anh… anh có cách hay có chỗ nào đốt mà không bị phát hiện không?
- Mang ra nghĩa địa mà đốt là nhanh nhất, giờ này làm gì còn người sống nào lảng vảng ở ngoài đấy nữa mà mày sợ?!
- Vậy… vậy các anh làm nhiệm vụ thám thính với canh phòng thì định đi chốt ở đâu?
- Bọn tao... – Ma Nẫm quay sang nói với ma Vành. – Hay bọn mình chọn luôn bãi tha ma của làng này làm nơi chốt giữ, xét giấy trên đường luôn?
- Có lý!
- Các anh em, các anh em không phải người làng này nhưng như lời Ngọc Hoa Công chúa nói thì Kinh Bắc quân được phép đi lại trong huyện nhà để giúp quan binh huyện giữ trị an. Bây giờ chúng ta sẽ đến bãi tha ma của làng này và lập chốt canh gác. Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn và tra xét những vong hồn lạ mặt đi trên đường tiến về làng này!
Ma Nẫm nói với những vong hồn tạm thời đang dưới quyền chỉ huy của anh ta, trước khi dẫn họ đi thì ma Nẫm quay lại nói với tôi:
- Bọn anh đi trước, mày ra chỗ đấy sau nhá? Hẹn gặp ngay ở cổng bãi Cầu Khoai.
Những vong hồn thuộc nhóm trinh thám nhanh chóng lướt đi trên những ruộng lúa, tôi khẽ thở dài rồi nhanh chóng đeo ba lô đựng khăn xô, tay cầm kiếm gỗ, miệng ngậm lá vối đi như chạy về hướng làng, những thứ khác tôi tạm thời để lại bởi vì xong việc đốt chỗ khăn này tôi sẽ quay lại sau.
Bóng tối bao phủ khắp thôn xóm, tôi bước đi trên con đường ven làng thẳng về hướng cầu Đình, lá vối tôi vẫn ngậm trên miệng để đề phòng bất trắc, khi nào cảm thấy cần thiết thì sẽ bỏ ra và nấp đi, hơn 9 giờ tối nên ở ngoài đầu làng cũng chẳng có ai, tôi đi ra Cầu Khoai mà không gặp một chút khó khăn nào.
- Có vẻ thằng nhóc này đi đêm nhiều rồi nhỉ, nhìn nó có vẻ không có gì là sợ hãi khi ra nghĩa địa vào giờ này.
Ma Vành nói với những vong hồn khác, bọn họ đều phá lên cười khi tôi chạy đến, làm người cũng có cái khó và làm ma thì cũng có cái khổ, tôi chỉ biết vừa thở vừa cười.
- Các anh chốt ở đây à? – Tôi hỏi.
- Cái cây này quá lý tưởng! – Ma Nẫm chỉ lên cái cây khẳng khiu ngay cổng bãi tha ma và nói. – Càng nhiều âm khí thì càng tốt cho ma, mày thấy anh nói có đúng không?
- Vậy khăn này em vào trong kia đốt?
- Ừ, mày vào đấy mà đốt, nếu có người còn sống nào đi qua bọn tao sẽ che mắt cho. Mày đốt thì cứ báo danh của mày và gửi đến Ngọc Hoa Công chúa, thêm cái tên làng vào là Công chúa nhận được ngay thôi, không ai dám ăn chặn đâu, giờ mấy chức sắc đều biết huyện nhà có biến cả!
Tôi chạy vào trong bãi tha ma và chọn cái điếm làm nơi đốt vải xô, ít nhất cái điếm cũng có ba bức tường che nên cũng khó mà phát hiện được tôi đốt lửa.
Vải cháy rất nhanh cộng thêm gió nhẹ thổi đến nên chẳng mấy chốc tôi đã hóa xong 20 xấp vải xô trắng tinh, bay giờ chúng chỉ còn là một đống đen sì, chờ cho tàn lửa lụi hết tôi mới dùng một cái que củi mình tìm được để gạt hết đống tro ấy xuống ven lối đi vào bãi tha ma, mai nếu như có ai ra đây cũng khó mà biết đống tro này từng là gì.
Ma Nẫm và đội của anh ta cầm đao, kiếm đứng ngay gần gốc cây ở cổng bãi tha ma, tất cả những vong hồn đi trên đường cái quan từ hướng Hà Nội về đều được yêu cầu dừng lại và kiểm tra giấy. Tôi không biết trên cái giấy đấy viết những gì hoặc có kí hiệu gì nhưng những vong hồn đều được cho qua rất mau, tôi đứng dựa vai vào cổng bãi Cầu Khoai và thi thoảng ngửa cổ lên trời để ngáp ngủ. Công việc xét giấy này thật sự nhàm chán, cứ lặp đi lặp lại cho nên tôi tính là mình đi về cánh đồng phía Đông và cúng những thứ mình đã chuẩn bị cho Kinh Bắc quân sau đó về đi ngủ. Tôi định bước đi thì ma Vành chạy đến rủ rê tôi ở lại chơi thêm một lúc nữa, tôi cũng đành tặc lưỡi nấn ná ở lại, xem chừng những hồn ma này đều có một điểm chung là thích ...nhìn ngắm tôi, bọn họ đều biết tôi là một người còn sống và đang...c·hết một nửa mà thôi. Mấy tuần binh ma này đã nhiều chuyện lại thêm 6 vong hồn kia nữa, cứ chốc chốc họ lại quay ra nhìn tôi và cười, có lẽ tôi trông giống như một con khỉ mua vui chứ chẳng phải có ý "ở lại chơi" như họ rủ chút nào.
Khoảng hơn một khắc sau đấy thì cũng đã có chuyện, một nhóm ba vong hồn xách tay nải không có giấy tờ nên không được đi qua, xa xa từ đoạn cầu Khoai cũng có thêm vài vong hồn khác ăn bận như những người nông dân đang tiến về hướng này, tôi lập tức chú ý đến bọn họ bởi họ đi giữa đường nhưng lại chia làm hai hàng.
- Cẩn thận đấy mấy anh ơi! – Tôi lên tiếng cảnh báo.
Ma Vành, ma Nẫm nghe tôi nói như vậy cũng nhìn về hướng cầu Khoai và họ cũng nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường ở phía trước. Ngay lúc ấy, mấy vong hồn cầm tay nải cũng chạy ngược lại phía sau.
- Bắt lấy bọn nó, chém ngay không phải nghĩ! Ma Nẫm ra lệnh.
Vong hồn lạ mặt bỏ chạy sau cùng đã nhận một nhát đao từ một vong trong nhóm thám thính của ma Nẫm tuần binh, hai vong còn lại chạy thoát và nhanh chóng nhập hội vào những vong lạ mặt đang tiến đến, đám vong hồn lạ mặt này cũng không còn gì để ẩn giấu nữa bèn rút đao xông tới. Thấy việc xảy ra trước mắt, tôi nhanh chóng chạy từ chỗ gốc cây men theo rìa bãi tha ma, nhảy qua cái rãnh ngăn cách bãi tha ma với vệ đường cái quan sau đấy đứng… nhìn hai bên giao chiến. Tôi rất muốn giúp nhưng loay hoay bởi vì khả năng quân ta chém quân mình là rất cao nên kiếm gỗ đã lăm lăm trên tay nhưng chưa biết nên làm như thế nào.
Hai bên đánh sáp lá cà, tiếng đao kiếm v·a c·hạm nhau leng keng kèm theo những tiếng la hét. Những vong hồn lạ mặt kia tập trung đánh chém với đội thám thính cho nên chẳng thèm để mắt đến một vong hồn trẻ tuổi là tôi vừa đi ra từ bãi tha ma giống như đi hóng chuyện. Tôi nhanh chóng nhận ra điều này bởi tôi thấy lạnh lưng nên quay đầu nhìn, trước mắt tôi lại là cảnh tượng toàn ma là ma, ma của cả cái Cầu Khoai đang đứng ở rìa bãi hóng xem đánh nhau. Tôi nhận ra mình có một cơ hội trời cho, đấy chính là thản nhiên mặc kệ hai bên đánh chém nhau, tôi lững thững đi bộ về hướng cầu Khoai, nghĩa là tôi sẽ ở phía sau lưng những vong hồn lạ mặt vừa mới tới, vừa đi tôi vừa nhìn và ma Vành có lẽ cũng nhận ra nụ cười tinh quái của tôi.
Tôi đứng giữa đường cái quan, dành hẳn vài giây để nhớ cái tư thế đẹp đẽ mà chị Ma từng thi triển nhưng xét thấy có vẻ... hơi khó, tôi lại thích đơn giản nên quyết định mình sẽ lại chém lén một đường chéo, vong hồn nào ở phía bên tay đành phải gặp vận xui. Tuy nhiên, tôi chưa kịp vung kiếm chém thì ma Nẫm, ma Vành lại hô lớn.
- Chạy! Chạy mau!
Đanh đánh nhau mà hô chạy sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí rất nhanh, bởi thế chỉ vài giây sau toàn bộ nhóm thám thính của ma Nẫm cũng… quay lưng bỏ chạy, tôi cười hớn hở vì trước mặt quá trống trải, tôi không ngại ngần chém hai đường kiếm ngang từ phải qua trái rồi lại từ trái qua phải, chẳng tốn nhiều lực lắm.
- Nằm xuống! Nằm xuống!
Ma Nẫm và ma Vành cùng với một tuần binh ma, mà tôi chưa kịp biết tên, chẳng ai bảo ai họ đều nhất loạt hụp người xuống và nằm sấp xuống dưới đường, 6 vong hồn trong nhóm thám thính, những kẻ tự nhận là sống dưới lưỡi đao cũng có những phản xạ cần thiết, họ cũng hụp người xuống và lăn sang vệ đường phía bên trái. Tất cả đội thám thính không bị diệt vong nào nhưng những vong hồn lạ mặt đang hăm trở vung đao truy đuổi thì đã tan biến, lẫn vào ánh trăng.
Tôi không nhớ hai đường kiếm của mình đã diệt sạch bao nhiêu vong, có lẽ là 10, tôi không có ý định nhận công trạng cho nên không mấy bận tâm, công trạng cứ để mấy vong trong đội thám thính này nhận, dù sao họ cũng đã chiến đấu khá là máu lửa mà.
- Mẹ nó, thằng… thằng bé này là ai thế? Nó… nó lấy đâu ra cái thứ kinh hồn ấy?
Một vong hồn vừa trải qua cơn cận kề sinh tử làm điệu bộ phủi quần áo và hỏi một câu mà tôi nghĩ là mình cũng phải trả lời họ.
- Em… em chỉ là thằng trợ lý!
---
***