Chương 183: “Thiên tử quân”
Lê Tam là ai? Liệu ông ấy có thực sự là một người đủ khả năng để giúp chị Ma luyện quân để phòng bị?
Như tôi đã nói, chị Ma có rất nhiều điều không cho tôi biết tường tận, có lẽ chị ấy không muốn tôi lo nghĩ nhiều, cũng như thời gian của tôi và chị ấy lệch nhau một trời một vực. Tôi sắp thi tốt nghiệp và chị ấy thì đang ráo riết chuẩn bị cho một trận đánh lớn có thể xảy ra vào nay mai nhưng không biết chính xác là khi nào. Tôi chợt nhớ đến lời của sư thầy, đại ý rằng họ m·ưu đ·ồ việc xấu, lại ở phần âm nên khả năng sẽ chọn giờ hung mà triển khai kế hoạch, trái ngược với những người còn sống như tôi, luôn chọn giờ đẹp để tiến hành các việc đại sự, xuất quân là một trong những việc đại sự!
Sau này, khi tôi có nhiều thời gian hơn và tiếp cận nhiều thông tin hơn thông qua internet và những cuốn sách lịch sử cũ mèm, tôi cũng dành nhiều thời gian để tìm kiếm cái tên Lê Tam nhưng tuyệt nhiên không có một dòng nào nhắc đến ông ấy, song những sự kiện liên quan đến Lê tướng quân thì rất nhiều, kết hợp với lời kể của ông ấy khi nói chuyện thì tôi cũng tự tìm hiểu được nguồn gốc của Lê tướng quân và có nhận định của riêng mình.
Lê Duy Vỹ là con trưởng của vua Lê Hiển Tông và được lập làm Hoàng thái tử vào tháng Giêng năm 1764 mà không có sự can thiệp của chúa Trịnh Doanh, quan hệ giữa chúa Trịnh Doanh, nhà vua cũng như Hoàng thái tử đều rất tốt đẹp. Chúa Trịnh Doanh cũng gả con gái của mình cho Hoàng thái tử khi quận chúa chỉ mới lên 10, để sau này nàng làm hoàng hậu. Mọi sự tốt đẹp thay đổi khi chúa Trịnh Doanh mất và chúa Trịnh Sâm lên thay. Chúa Trịnh Sâm cùng thuộc hạ là Hoàng Ngũ Phúc, Phạm Huy Đĩnh vu cho Thái tử tội thông dâm và sai Phạm Huy Đĩnh dẫn thân binh đi bắt Thái tử. Thái tử Lê Duy Vỹ là người biết thuật số nên trước đó bấm quẻ biết mình sẽ bị họa sát thân. Mặc dù đã trốn vào cung của vua cha nhưng tay chân của chúa Trịnh Sâm vẫn không buông tha, chúa ép nhà vua phải giao Thái tử và sau đó ép Thái tử nhận tội, giam vào ngục, sau đó mới tìm cớ để g·iết.
Hoạn quan Hoàng Ngũ Phúc, một người văn võ toàn tài và có chiều chiến công cùng Phạm Huy Đĩnh đã cho người đứng ra tố cáo rằng những gia khách của Thái tử như Vũ Bá Xưởng, Lương Giản, Trần Trọng Lâm, Nguyễn Lệ... định dấy quân, c·ướp Thái tử ra khỏi ngục. Phạm Huy Đĩnh sau đó đem việc này nói cho chúa, chúa hạn lệnh bắt những thân tín của Thái tử, trong số những người thoát nạn chỉ có Lương Giản. Tuy bị t·ra t·ấn dã man nhưng không có bất kỳ thân tín nào chịu khai ra lời nào phương hại đến Thái tử, chúa Trịnh vẫn quyết định g·iết họ. Người trực tiếp g·iết Thái tử bằng cách thắt cổ là Phạm Huy Đĩnh. Ngày hành hình, bầu trời đang quang tự nhiên mây đen kéo đến, giữa ban ngày mà đứng cạnh nhau cũng không nhìn rõ mặt, chừng hơn một khắc mới sáng sủa trở lại. Lớn, bé, già, trẻ không ai là không rơi nước mắt và họ đều cho rằng đó là việc trái ngược. Sau khi g·iết được Thái tử Lê Duy Vỹ thì Trịnh Sâm còn ra lệnh g·iết thêm nhiều người thân cận của Thái tử và cả những quan lại chống đối.
Một số bạn thế hệ 8x đã từng xem bộ phim “Đêm hội Long Trì” rất nổi tiếng của điện ảnh Việt Nam, có thể còn nhớ đến nhân vật Tuyên phi Đặng Thị Huệ, người rất được Trịnh Sâm sủng ái. Đã có giả thuyết cho rằng vị Đặng Thị Huệ chính là gián điệp của vua Lê Hiển Tông cài vào phủ chúa nhằm phá cơ đồ nhà họ Trịnh từ bên trong, trả thù cho con trai đ·ã c·hết một cách tức tưởi. Trong thời kỳ nhà Lê Trung hưng hay còn gọi là Lê mạt (1533-1789) thì n·ội c·hiến xảy ra liên miên, máu chảy đầu rơi, phân tranh thiên hạ giữa nhà Lê – Mạc, Trịnh – Nguyễn gây nên bao cảnh đau thương thảm khốc trong nhân gian, được xem là thời kỳ n·gười c·hết nhiều nhất trong lịch sử phong kiến Việt Nam.
-Vậy ông là thân tín của Thái tử Lê Duy Vỹ?
Tôi hỏi Lê Tam tướng quân.
-Đúng thế, ngày Thái tử bị tội giảo thì trời đúng là tối đen như mực, ta nghĩ rằng trời đã giúp chúng ta, giúp Thái tử nhưng kế hoạch không thành. Ta cũng bị chúa Trịnh s·át h·ại cùng với những thân tín khác.
-Vậy... vậy ông có từng trải qua chiến trận giống như chị Ngọc Hoa nói.
-Không trải qua chiến trận thì làm sao làm tướng được, ta đây tuy không chỉ huy thiên binh vạn mã nhưng trong tay cũng đã nắm thân binh của Thái tử lên đến vài trăm người. Thời của ta thì lộn xộn, giặc giã liên miên nên ta cũng đã trải qua hàng trăm trận rồi, tuy không dám nói là xuất sắc nhưng ta còn sống mãi đến bốn mươi hai tuổi thì không phải đơn giản đâu cháu.
Tôi gật đầu xem như đồng ý với lời nói của Lê Tam tướng quân, tôi chưa biết thực chiến như thế nào nhưng đao kiếm vô tình, sống được sau những trận chiến ngoài tài giỏi còn có phần may mắn nữa. Tôi thì chẳng tài giỏi nên tôi nghĩ mình sẽ chạy trước nếu phải đánh nhau bằng nắm đấm, đao kiếm, còn nếu cấp cho tôi một khẩu AK47 thì tôi chẳng sợ bởi vì lúc ấy sức mạnh triệt tiêu bằng không, chỉ có may mắn mới sống thôi.
-Ông tính luyện cho những vong này liệu có tốn thời gian nhiều không? Hôm trước cháu có nói chuyện với nhà sư ở trên chùa, ông ấy bảo là những người xấu sẽ chọn giờ xấu để xuất quân đấy.
-Những vong hồn hôm qua ta nghĩ trước mắt ta sẽ sắp xếp lại bọn họ theo từng ngũ như đêm qua ta nói đấy, chọn ra người chỉ huy từng ngũ và từng ty và nhất định phải có cái gì đấy để nhận ra nhau.
-Ý ông nói là đồng phục? Kiểu như ăn mặc giống nhau?
-Thời gian gấp gáp thế này không kiếm đồng phục được nên ta đang nghĩ đến việc chít khăn trên đầu giống hệt nhau, chứ lúc đánh giáp lá cà thì khó mà nhận mặt được.
-Hay... hay chọn khăn màu đỏ đi ông.
Tôi đề nghị.
-Khăn màu đỏ thì cũng được đấy, nhưng mà ma kị màu đỏ.
-Thế màu vàng, cháu thấy màu vàng cũng được.
-Ta đang nghĩ đến việc sẽ chọn khăn màu trắng, dễ nhận ra nhau trong bóng trăng hoặc bóng tối.
Tôi tưởng tượng một đội quân vong hồn khoảng hai trăm ma đội toàn khăn trắng, y như tử sĩ thì cũng cho là ấn tượng, nhìn đã thấy c·hết chóc.
-Nếu chọn khăn trắng thì có cần phải mua rồi đốt gửi xuống không ông?
-Cần chứ, thứ khăn trắng này ta ít thấy cho nên cháu hỏi tiểu thư Ngọc Hoa tìm cách trang bị khăn. Vũ khí thì ta cho là đám vong hồn này đa phần dùng đao, kiếm.
Tôi và Lê Tam tướng quân ngồi nói chuyện ở trên bờ ruộng, bốn phía đều là ruộng lúa đang trổ bông và vàng nhạt dưới ánh trăng. Chị Ma lúc này đang đi gặp những vong hồn mà chị ấy dự định thuê ở Cống Đoan, chỉ một lát nữa thôi là chỗ tôi đang ngồi đây chỉ thấy ma là ma. Tôi thật sự bất ngờ về ý định thành lập một đội quân vong hồn có cái tên mỹ miều là Kinh Bắc quân của chị Ma, nhiều vàng quả nhiên có thể làm được rất nhiều thứ. Tôi nghĩ rằng trong những trận chiến sắp tới đây mình hẳn là sẽ giữ chân liên lạc, chân trợ lý tác chiến hoặc một chân lon ton gì đấy mà chị Ma sẽ giao cho tôi.
-Tiểu thư Ngọc Hoa có quá nhiều bí ẩn, ta thấy lạ là vì sao tiểu thư lại chơi với cháu trong khi điều này là rất khó xảy ra, thậm chí... ta nghĩ cháu có thể đ·ã c·hết rồi.
-Chị ấy bảo cháu phúc lớn, mạng lớn nên không muốn rủ cháu ra mương đằng kia, chứ không cháu đ·ã c·hết từ đời tám hoánh nào rồi ấy chứ.
-Ta sinh thời cũng là người từng trải, Thái tử cũng là người biết thuật số nhưng không tránh được c·ái c·hết khi chỉ mới hăm mốt tuổi. – Lê Tam tướng quân thở dài. – Ta cảm thấy cháu không đơn giản chỉ là một thằng bé có kiếm trừ tà đi mượn, hẳn là phải có những điều khác mà tiểu thư không muốn nói.
-Ngoài thanh kiếm này ra, cháu còn có bảo bối bí mật khác nữa nhưng cháu lại được nhắc là hạn chế sử dụng và chị Ngọc Hoa cũng đã đôi lần nói với cháu nên sử dụng khi cần.
-Còn cả như thế sao? – Lê Tam tướng quân tỏ ra ngạc nhiên.
-Cháu có thể triệu hồi được vong linh của võ tướng, nhưng mà... nhưng mà cháu không biết gốc gác của những vong linh ấy. Mỗi lần nguy cấp mà triệu hồi thì họ xuất hiện và chỉ đánh, đánh và đánh cho đến khi đối phương đầu hàng hoặc bỏ chạy.
-Như thế là không đơn giản đâu cháu ạ, nếu cháu có thể triệu được võ tướng để giúp thì chỉ có khả năng cháu là chủ nhân của họ hoặc người thân của cháu là chủ nhân của họ mà thôi. Ta đây là thân vệ của Thái tử và chỉ nghe lời ngài hoặc phu nhân của Thái tử.
-Cháu nghĩ là cháu được dùng ké của ai đấy, mấy năm trước cháu chút nữa b·ị b·ắt hồn thì vô tình được cứu bởi một võ quan tên là Hổ Quân, ông ấy ăn mặc kỳ lạ hơn ông và đánh nhau rất ghê. Chính ông ấy đã nói với cháu khẩu quyết để triệu vong linh các võ tướng đến cứu giúp.
-Một mình ông ta hay...
-Ăn mặc cháu thấy giống nhau nhưng mỗi lần hình như là một vong linh khác nhau, có lần cháu còn thấy có đến vài vong linh đến cùng một lúc nhưng không nhìn rõ người.
-Thân vệ quân! – Lê Tam tướng quân đột nhiên kết luận.
-Là gì ạ?
-Điều này thì ta được học rất rõ vì ta theo binh nghiệp từ lúc mười sáu tuổi, thời nhà Trần thì thân vệ quân là lực lượng bảo vệ cho các tôn thất, mỗi vương hầu, hoàng tử có quyền lập quân thân vệ riêng và tự chi trả, xem như q·uân đ·ội riêng nhưng mỗi vương hầu hay hoàng tử chỉ được sở hữu tối đa là một nghìn quân thân vệ, thời của ta cũng không khác thời đó bao nhiêu.
-Vậy... vậy thời Lý thì sao ạ?
-Cháu họ Lý nhỉ? – Lê Tam tướng quân hỏi lại tôi.
Tôi gật đầu, tôi cũng tò mò về những vị võ tướng mặc giáp trụ, đội mũ đâu mâu xuất hiện mỗi khi tôi nguy cấp, chị Ma thì không nói rõ cho tôi hoặc chị ấy cũng không biết rõ. Ông Lê Tam cũng làm võ tướng, tôi hi vọng ông ấy có thể nói cho tôi biết thêm điều gì đấy. Dưới ánh trăng của buổi tối về đêm ngày mười bảy trăng vẫn tròn, Lê Tam tướng quân đã nói cho tôi những gì ông ấy biết về thân vệ quân, kết hợp với những tư liệu sau này tôi đọc thì tôi cũng hiểu được một phần nào đó về những vị võ tướng đội mũ đâu mâu kia.
Vua Lý Thái Tổ từng giữ chức Điện tiền chỉ huy sứ, là người đứng đầu cấm vệ quân của nhà Tiền Lê và được tôn làm vua sau khi vua Lê Long Đĩnh c·hết năm 1009.
Lực lượng q·uân đ·ội của nhà Lý chia làm Thân quân là lực lượng chuyên nghiệp và Sương quân là lực lượng bán chuyên nghiệp. Thân quân được tổ chức thành hai bộ phận: Cấm vệ quân của triều đình và quân Vương hầu của các hoàng tử, thân vương hoặc các vị đại thần ở các phủ, các lộ. Thời vua Lý Thái Tổ thì Cấm vệ quân có 6 vệ, mỗi vệ là 500 người và các đời vua Lý sau này thì giảm xuống còn 200 người một vệ nhưng lại tăng số vệ lên, nhưng vẫn trong khoảng 3000 người.
Đứng đầu Cấm vệ quân là Điện tiền chỉ huy sứ, Cấm vệ quân lại được chia thành quân Ngự tiền bảo vệ nơi ở của vua còn quân Điện tiền bảo vệ cấm thành và trên trán của lực lượng Cấm vệ quân này đều được thích ba chữ “Thiên tử quân”. Đối với Vương hầu quân (địa phương quân) thì chỉ được phép sở hữu tối đa 500 quân, khi có c·hiến t·ranh thì lực lượng này phát triển nhanh về số lượng và nằm dưới sự chỉ huy của nhà vua.
Lực lượng Sương quân bán chuyên nghiệp thì được tổ chức ở kinh đô và các địa phương, chịu trách nhiệm canh gác vòng ngoài ở các cổng thành. Binh lính phục vụ trong Sương quân luân phiên nhau về làm ruộng để tự túc sau một kỳ hạn được gọi tập trung, thông thường là 2 tháng mỗi đợt được gọi. Chính sách này đến thời Lê được gọi là “ngụ binh ư nông” (lính ở trong dân).
Thời Lý, q·uân đ·ội bắt đầu có sự chuyển hóa thành bộ binh và thủy binh, thủy binh nhà Lý có thời điểm được xem là mạnh nhất khu vực. Trong thời bình, q·uân đ·ội nhà Lý nói chung được chú trọng huấn luyện kỹ năng chiến đấu, hình thức chiến đấu nên có thể xem là thiện chiến và có nhiều tướng tài.
-Những vị võ tướng khi xuất hiện cháu có thấy trên trán họ thích chữ gì không?
Lê Tam tướng quân hỏi tôi sau khi kết thúc câu chuyện.
-Cháu không chú ý lắm, chỉ biết họ đều mặc giáp trụ, đội mũ đâu mâu, trên ngực có hộ tâm phiến, nhìn rất oai phong.
-Ta nghĩ họ là “Thiên tử quân”.
-Cháu làm gì có diễm phúc được hưởng bảo vệ của “Thiên tử quân”. Chả lẽ cháu trước đây là vương tôn, hoàng tử chắc.
-Nhưng cháu họ Lý, có thể ai đó đang chỉ huy những người này và cháu là người được bảo vệ. Cháu là trưởng nam có phải không?
-Vâng, nhưng nhà cháu không phải trưởng họ, không phải trưởng ngành gì đâu.
-Trong đó chắc chắn có ẩn tình, phải có lý do nào đó thì cháu mới được những “Thiên tử quân” đấy bảo vệ. Cháu không phải họ Trần mà là họ Lý thì chỉ có khả năng in hệt như ta nói.
-Sắp tới nếu có đánh nhau to, liệu cháu có nên triệu hồi vong linh các võ tướng đó không ông nhỉ?
-Ta không biết tại sao lại phải dặn là không được tùy tiện gọi họ đến chứ như ta đây thân là võ tướng, cứ gọi đánh nhau là ta không từ nan, không có công trạng cũng được nhưng đánh là khoái.
Lê Tam tướng quân nói xong thì cười hả hê, tôi cũng cười theo nhưng trong đầu tôi lúc này lại có thêm nhiều suy nghĩ vu vơ. Sư thầy cũng nói một câu mập mờ rằng đã biết lý do vì sao tôi lại có duyên với chùa, giờ Lê Tam tướng quân thì nói rằng những vong linh võ tướng đấy là quân thân vệ, thậm chí có thể là “Thiên tử quân” gì đấy. Tại sao tôi lại được họ bảo vệ? Tại sao tôi có quyền sử dụng họ mà lại chẳng mất cái gì?
Đây thực sự là một bí ẩn mà tôi cần phải tìm thêm lời giải.
Khoảng chừng một khắc sau thì chị Ma, Dương bổ đầu, Trương Phi Nhạn và thêm một số vong hồn nữa xuất hiện từ phía Đông Nam, họ đã đi từ Cống Đoan ra cánh đồng này. Tôi và Lê Tam tướng quân đều đứng dậy chờ đợi, lúc nhóm người trong đó có chị Ma đến gần thì thấp thoáng phía xa xa tôi nhìn thấy những bóng ma mờ ảo, đông đến nỗi tôi không tài nào đếm được.
Sau khi chào hỏi nhau thì Lê Tam tướng quân bàn việc với những vong hồn mới tới, tôi và chị Ma lui hẳn ra phía sau để theo dõi họ luận bàn chứ không tham gia câu chuyện của họ. Tượng của Lê Tam tướng quân tôi đã đào một cái hố rất kín, rải gạo và thắp hương nên ban ngày sẽ không ai thấy được.
-Chị ạ, Lê tướng quân muốn mỗi một vong hồn đầu chít khăn trắng để dễ nhận ra nhau.
-Cũng tốt, ông ta cần cái gì thì cung cấp cái đó.
-Chị có cần ngày mai em đi mua khăn xô trắng và...
-Em mua giúp chị, tối mai tìm cách đốt ở ngoài này, chị sẽ có cách để họ nhận rất nhanh và sẽ viết lên đấy chữ Kinh Bắc quân, em nên chọn loại vải xô dày.
-Vâng.
Lê Tam tướng quân nhanh chóng chọn được hai vong hồn đứng đầu hai ty gồm có Dương bổ đầu và một vong mới đến tên là Nguyễn Thiết Côn. Số vong hồn gia nhập Kinh Bắc quân gồm 211 vong và chia ra làm 10 ngũ và có 10 người chỉ huy. Vũ khí mà những vong hồn mang theo quả nhiên đao, kiếm là chủ yếu, một số dùng giáo, mác và có cả trường côn. Những vong hồn có v·ũ k·hí giống nhau thì Lê Tam tướng quân xếp họ chung vào một ngũ, ông ấy tổ chức Kinh Bắc quân thành bốn nhóm gồm: Tiền quân, Hậu quân, Tả quân và Hữu quân, trong đó Tiền quân chiếm tới 80 vong hồn và được xem là mũi xung kích, đánh trực diện. Tả quân và Hữu quân với 80 người sẽ là lực lượng được sử dụng để đánh tạt sườn, chia cắt lực lực của đối phương, Hậu quân với khoảng 50 vong hồn còn lại được xem là lực lượng dự bị.
Sau hơn hai khắc để sắp xếp đội hình thì trước mặt tôi bây giờ toàn ma là ma, phải nói thật là tôi cảm thấy lạnh như Gió mùa Đông Bắc đang tràn về.
-Đã bao giờ nhìn thấy nhiều ma như thế này chưa? – Chị Ma hỏi tôi.
-Em chưa! Lạnh quá chị ạ.
Chị Ma bật cười.
-Cả một lũ âm binh tụ tập không lạnh mới lạ chứ lạnh là đúng rồi. Chị sẽ còn tuyển thêm quân nữa, số này chưa đủ.
-Hả? Từng... từng này chưa đủ sao ạ?
-Có câu Qúy hồ tinh bất quý hồ đa nhưng binh đông thì cơ hội thắng sẽ cao.
-Tại sao chị lại nghĩ bên kia có nhiều âm binh như vậy ạ?
-Chị đã nói chuyện với quan huyện và nhiều võ quan ở huyện này, họ đều có chung một nhận định rằng nếu có người triệu âm binh là lính c·hết trận, con số sẽ là hàng nghìn không chừng.
-Hàng... hàng nghìn?!
Tôi há hốc miệng vì kinh sợ, thật sự là kinh sợ.
-Qua được kiếp nạn này sẽ biết thôi.
-Nhưng nếu tuyển thêm âm binh, liệu... liệu chị có đủ tiền không ạ?
-Vàng chị đủ để tuyển hàng ngàn, nếu đúng là âm binh bên đia đông và giải quyết được việc này thì quan huyện nhất định phải trả lại cho chị vàng hoặc thứ khác tương đương. Đối với ông ta bây giờ vàng bạc không có giá trị, chức huyện quan của ông ta với cái mũ ô sa có thể bay mất nếu không kiểm soát được trị an ở địa phương.
Tôi gật gù ra vẻ đã hiểu.
-Thôi sắp nửa đêm rồi, em về nghỉ đi, sắp tới còn nhiều việc phải làm, đừng có quên còn phải thi tú tài gì đó nữa.
-Thi tốt nghiệp ạ.
-Ừ, Tốt nghiệp. Đi về đi.
-Vậy để em thắp bó hương này cho tất cả vong hồn rồi về, tối mai em sẽ mua cái gì đấy để đãi họ.
-Em trai ngoan.
Chị Ma khẽ nhìn tôi cười rồi tiến đến gần chỗ Lê Tam tướng quân và nói trước toàn thể đội quân chị ấy đã bỏ tiền ra thuê.
-Ta có đôi lời nói với các anh ở đây, mặc dù các anh nhận vàng để đánh trận nhưng các anh hãy nhớ là việc này cũng nhằm bảo vệ con cháu của các anh. Huyện này bị chiếm thì tiếp theo sẽ là huyện nơi con cháu các anh ở, bát hương của các anh sẽ nguội lạnh và sẽ có những vong hồn xa lạ đè đầu cưỡi cổ các anh. Như ta đã nói, việc làm này là việc nghĩa nên hãy vì nghĩa mà làm, chiến thắng thì sẽ có những phần thưởng xứng đáng hơn ngoài những gì ta đã hứa. Từ đêm mai, các anh sẽ được ăn no đủ và chỉ cần chăm chỉ tập luyện, nếu cần v·ũ k·hí hay bất cứ cái gì để ra trận tốt hơn hãy nói với chỉ huy của các anh. Ta, Ngọc Hoa Công chúa, không bao giờ nói hai lời và không bao giờ quên ơn của ai. Nay ai giúp ta thì sau này có biến hãy đến gặp ta!
-Đa tạ Công chúa!
Những tiếng đa tạ vang lên khi tôi quay lưng bước về trên những bờ thửa, hai bên là ruộng lúa còn sau lưng gió lạnh thổi tới tấp.
Đêm trăng sáng, một đám âm binh đang tụ tập ngoài cánh đồng lúa luyện quân!
Nhìn thấy còn chẳng tin thì kể ra ai cũng nghĩ là chuyện hài hước cả.
---
***