Chương 179: Đêm trăng tròn (P.1)
Sau khi ăn trưa xong thì tôi quyết định sẽ đánh một giấc đến chiều bởi vì hôm nay là ngày 16 trăng tròn nhất tháng, là đêm mà chị Ma có hẹn giao chiến với đám ma Dương bổ đầu và cộng sự nên cần phải tỉnh táo. Bên cạnh đó còn chuyện mà Ông Mãnh báo tin là có vong hồn lảng vảng dò tìm tin tức của tôi ở bãi Cầu Khoai thì tôi chưa biết nên sắp xếp như thế nào, chẳng lẽ tối nay lại mò ra ngoài đó rình hay sao? Nhỡ đâu lỡ mất trận đánh của chị Ma với Dương bổ đầu thì tiếc quá.
Trước khi chìm vào giấc ngủ thì tôi quyết định rằng mình phải ra bãi tha ma Cầu Khoai để xem sự tình ra sao bởi vì nơi ấy có người thân của tôi, thêm nữa chị Ma võ nghệ cao cường thì còn cơ hội chứng kiến vào nhiều dịp khác.
***
Chị Ma vẫn cấp lá cho tôi vào mỗi chiều tối, xem chừng chị ấy vẫn đề phòng có biến nhưng tôi không gặp được, tôi đoán chị ấy đã dành thời gian để đi dò la tin tức về những vong hồn lạ mặt hoặc cái lão Đường Thốc Tử c·hết tiệt nào đấy. Tôi cũng nhớ cái ông quan tri huyện đổi thái độ nhanh hơn trở bàn tay kia, chắc ông ta phải bí bách lắm mới nhờ vả chị Ma một cách cần kíp như vậy.
Ăn cơm xong vẫn chưa tới 7g tối nhưng tôi đã nai nịt gọn gàng và bảo bà cứ ngủ trước vì tôi ... đi học nhóm có thể sẽ ngủ lại nhà thằng R9 hay nhà đứa nào đó khác, lí do học luôn làm người lớn yên tâm, dĩ nhiên là trước đó tôi cũng dặn dò R9 rằng nếu vô tình gặp và bà tôi có hỏi thì cứ nói là tôi hay xuống nhà nó, đôi khi ngủ lại. Nó là đứa thông minh nên sẽ tự biết trả lời ra sao cho hợp lý chứ dặn dò thì nó lại cáu, chỉ có thằng Chắc Gạo tuy thông minh nhưng thật thà quá nên tôi cứ phải dặn kỹ cho chắc ăn, nhưng Chắc Gạo học lớp dưới nên lý do học nhóm nghe hơi vô lý.
Sách vở tôi để chung với những thứ cần thiết mang theo, ngoài kiếm, khăn quàng đỏ để che mặt, một túi vải nhỏ sư thầy đưa cho và một túi nilon trong đó có vài quả chanh đã cắt sẵn ngâm trong mật ong để ngậm vào ban đêm. Hành trang đặc biệt lần này còn có một cái ... chiếu đơn nhỏ mà tôi tính sẽ dùng để ngồi hoặc nằm cho đỡ mỏi lưng và bẩn quần áo, tất cả tôi cho vào cái ba-lô đã sắm riêng cho việc tác chiến ban đêm. Trong ba-lô còn có một thứ hàng độc khác nữa, chính là bức tượng Lê Tam tướng quân.
Đi đến gần bãi tha ma Cầu Khoai thì tôi cho lá vối lên miệng và tay cầm kiếm cho tự tin. Hơn 7g tối chưa phải là khuya nhưng chẳng ai còn ở ngoài bãi tha ma làm cái gì, cho nên chẳng ai quan tâm đến một cái ba-lô biết đi và một thanh kiếm gỗ cũng đang lơ lửng giữa không trung. Tinh thần của tôi lúc này nói thật là vô cùng thoải mái vì giấc ngủ kéo dài gần năm giờ đồng hồ đã no mắt rồi, nếu có buồn ngủ cũng phải đến tầm 2g sáng.
Địa điểm tôi chọn để trải cái chiếu nhỏ ra là sát bụi găng ở phía Bắc của bãi tha ma, từ chỗ này đến mộ của ông nội tôi khoảng hơn 20m, đặt mọi thứ xuống thì tôi cũng khấn vái đàng hoàng.
-Con lạy ông Thổ Địa cai quản nghĩa trang, con lạy các ông các bà khuất mặt ở đây, con là con cháu trong làng nghe tin mấy đêm trước có vong hồn lảng vảng đến dò hỏi tin tức, con sợ lại có người quấy phá như lần trước nên tối nay ra canh. Mong các cụ, các ông, các bà chiếu cố cho con ạ.
Tôi nằm sát chân những cây găng, tuyệt nhiên tôi không sợ rắn hay muỗi cắn, tôi cũng thấy hơi lạ về điều này nhưng sự thật như tôi đã từng nói rằng nếu tôi ngồi chơi cùng thằng R9 thì muỗi cắn nó, nếu ngồi chung cả với Chắc Gạo thì muỗi cắn hai đứa nó, trừ tôi ra, chắc do người tôi hôi. Tất nhiên là thi thoảng tôi cũng bị muỗi cắn khi ngồi trong nhà nhưng trong suốt quãng thời gian đi đánh Đông dẹp Bắc vào ban đêm thì muỗi, rắn, rết đều thương tình mà tha cho tôi chứ không tôi đã s·ợ c·hết kh·iếp.
Đặt tượng Lê Tam tướng quân sang bên cạnh và ông ấy xuất hiện, ngồi lù lù trước mặt tôi.
-Tối ra bãi tha ma cũng vui đấy, không sợ hả cậu bé?
-Ở đây cháu quen nhiều mà. – Tôi khoe quan hệ.
-Cháu đúng là lạ đấy, mà ta ngồi đây liệu có bị Thổ Địa đuổi đi không?
-Không đâu, cháu mang ông đến với lại ông là người tốt, quan Thổ Địa cũng là người tốt, những người tốt hay giúp nhau.
-Cũng có lý nhỉ.
-Mà đêm tối ra đây làm gì?
Tôi nói lại cho Lê Tam tướng quân những điều mình đã nghe cùng với nhận định cá nhân của tôi, tôi cho rằng những vong hồn lạ mặt đến tìm tôi có thể là tay chân của Đường Thốc Tử đi dò la hoặc là cái tay Triệu Đạt gì đó.
-Thế thì giờ này chúng nó chưa đi đâu, nhanh cũng phải đến giờ Hợi.
-Hay cháu nằm ngủ có thế nào thì ông đánh thức nhỉ?
-Cũng được, nằm ngủ đi ta canh cho, dù sao ta cũng chẳng có việc gì để làm. Nếu như bắt được bọn thám thính thì cháu tính sao?
-Ông tính sao?
-Đông thì đánh g·iết để lại một thằng tra hỏi, sau rồi g·iết.
-Còn .. còn ít thì sao ạ?
-Thì tra hỏi xong rồi g·iết, đối với quân địch là không nương tay được, sinh thời ta đều làm như thế cả.
-Vậy thì phải tra hỏi xem có moi thêm ít thông tin nào không ông ạ.
Lấy mấy cuốn vở ra làm gối đầu và thế là tôi nằm ngủ, tôi cố dỗ giấc ngủ bởi vì có thể phải chờ đợi lâu mà ở nơi âm u như thế này thì ngồi biết làm gì, có Lê Tam tướng quân ngồi phía trước canh chừng cho lại yên tâm thêm mấy phần, tôi càng nghĩ lại thấy mình càng thông minh khi mang tượng của ông ấy theo, tôi lại muốn mình có vài bức tượng có ích như thế này.
***
-Dậy nào, dậy nào!
Lê Tam tướng quân kéo chân tôi thật nhẹ, ngay lập tức tôi mở mắt ngồi dậy, dụi mắt nhìn quanh.
-Ta vừa nhìn thấy một nhóm âm binh ăn bận rất lạ đi ngang qua, ở phía ngoài đường cái quan kia kìa. Trang phục không phải ma bình thường đâu, ta là lính nhiều năm nên nhìn là ta biết.
-Sao ông tài thế?
-Tài gì, mấy cái vong ấy đi chủ yếu bằng đầu ngón chân, chân chúng không chạm đất nhưng thói quen đấy là của quân mật thám. Các vong hồn đi lại cũng chẳng vội vã như thế trừ khi gia đình, con cháu có chuyện thì hớt hải thôi.
Tôi gật đầu xem như học hỏi được chút kinh nghiệm từ một người đ·àn ô·ng c·hết lúc 42 tuổi.
-Bọn nó chia ra hai nhóm, một nhóm chừng năm vong đã đi vào cổng nghĩa địa rồi, mang theo nhiều quà bánh và tiền. Nhóm còn lại đi thẳng, có khi nào tìm cách đột nhập vào làng?
-Chị Ngọc Hoa mà phát hiện ra thì không đứa nào sống được.
Tôi quay sang nhìn khắp bãi tha ma thì thấy thấp thoáng trên nhiều ngôi mộ đã có những bóng hình trắng đục, mở ảo hiện lên, vong hồn của ai thì ngồi trên mộ của người ấy, chắc chắn là như vậy.
Tôi kéo khăn đỏ lên bịt mặt, tay cầm kiếm và cùng Lê Tam tướng quân lom khom đi về phía trước, theo như đã bàn bạc thì Lê Tam tướng quân sẽ ngồi cạnh mộ của ông nội tôi, trên khoảnh đất trống xem như đó là mộ của ông ấy, còn tôi sẽ đi vòng ra đường cái quan sau đó vào cổng nghĩa địa để theo sau những vong kia. Nếu tôi bị phát hiện thì Lê Tam tướng quân sẽ lao tới đánh còn nếu vong nào đó chỉ bọn chúng tới mộ ông nội tôi thì Lê Tam tướng quân cứ ngồi im và chờ cơ hội. Trận đánh này nếu có diễn ra thì Lê Tam tướng quân xí phần hết cả, tôi vẫn chỉ đóng vai người thám thính mà thôi, thôi thì để ma đánh ma rồi diệt ma cũng tốt hơn là tôi phải ra tay, hạ sát vong hồn cũng không phải là điều gì vui sướng cả, tránh được thì tốt. Học theo lời Lê Tam tướng quân nói khi nãy là di chuyển bằng mũi bàn chân nhưng thật sự là mỏi, tôi đi giày bata cho nên rất thật chân nhưng không đi bằng mũi bàn chân lâu được, để sau này đi bộ đội rồi tính sau vậy.
Giữa đường Quốc lộ và bãi tha ma Cầu Khoai có một rãnh nước lớn nhưng không có nước, rãnh này chỉ dùng để thoát nước khi trời mưa mà thôi, cho đến năm 2019 tôi về vẫn còn rãnh này, nhưng đã nông hơn nhiều so với 20 năm trước. Tôi nhẹ nhàng từng bước đi men theo cái rãnh và vểnh tai lên nghe thử, cứ vài bước lại dừng là để nghe, cảm giác hồi hộp làm tôi nửa sợ bị phát hiện, nửa thì phấn khích nhưng rồi cũng kìm lại được.
Lúc tôi hé mắt nhìn qua những bụi cây thấp và thưa thớt thì thấy thấp thoáng mấy bóng đen mờ mờ ảo ảo đang đi phát quà và cho tiền những vong hồn trên mộ hoặc đang đứng chờ ở ven lối dẫn vào nghĩa địa. Vừa nhìn vào trong tôi vẫn phải cẩn thận với phía đường Quốc lộ từ hướng làng tôi đi ra, nhỡ đâu cái nhóm mà Lê Tam tướng quân nói đã đi hướng đó bất thình lình quay lại.
Sau lưng tôi rất trống trải.
***
Tôi nhớ rằng mình đã tham gia hoặc trải qua nhiều pha khó tin nhưng chủ yếu vẫn trong vai người quan sát hoặc thám thính là nhiều, trong những tình huống tôi đã trải qua thì việc bị lạnh lưng là đáng sợ nhất. Tôi nhìn trăng nhẩm đoán khoảng ngoài 10g đêm, việc lạnh lưng lúc này là do phía sau trống trải, cảm giác không có vật gì che chắn khiến tôi không yên tâm khi nấp bên những bụi cây thưa quan sát. Cổng vào nghĩa địa ngoài một cái cây khẳng khiu thì không có nơi nào ẩn nấp để theo dõi động tĩnh, quan trọng là tôi muốn nghe thấy những vong hồn lạ mặt kia nói gì. Tò mò khi đã trở thành bản tính và thúc giục tôi, nỗi sợ hãi bị phát hiện cũng như sự hồi hộp cũng vì thế mà vơi bớt đi phần nào. Tôi quyết định sẽ quay lại, men theo rãnh nước khoảng hơn mười mét và bò lên, không khó khăn gì để tôi trở lại rìa bãi tha ma Cầu Khoai. Cảm giác có những bụi cây thưa và dải đất hơi nhô cao ngăn cách tôi với đường Quốc lộ khiến tôi yên tâm hơn rất nhiều, chính cảm giác yên tâm sẽ giúp tôi nghĩ sáng suốt hơn so với lúc thấp thỏm đứng nấp ngoài cổng nghĩa địa.
Không phải ngôi mộ nào cũng có vong hồn xuất hiện, hoặc do họ đã ngủ say hoặc... đã đi đầu thai rồi nên tôi nảy ra ý định rằng mình cũng sẽ giả làm một hồn ma, chỉ cần ngậm kín lá vối trong miệng, mắt hơi lừ đừ một chút để giảm đi sự tinh anh thường thấy. Quan trọng nhất chính là thanh kiếm gỗ trừ tà, nếu tôi bỏ lại nhỡ đâu lúc cần lại không có cái dùng thì ... c·hết không nhắm mắt được nên tôi quyết định vẫn mang theo người, nếu chọn được ngôi mộ nào để ngồi lên thì tôi sẽ để thanh kiếm ra phía sau, hi vọng bọn họ sẽ không chú ý.
Một ngôi mộ đất nhỏ nằm rìa bãi tha ma không có vong hồn ngồi nên tôi cũng ngồi lên, ngồi xong thì tôi phát hiện ra rằng phía trước bị che khuất nhiều bởi những ngôi mộ xây cao cùng với cái điếm. Tôi tìm kiếm một ngôi mộ khác và cứ thế tiến dần từ rìa bãi tha ma đi gần vào phía lối dẫn, nơi những vong hồn lạ mặt đang tổ chức mị ma bằng những thứ quà bánh và cả bạc vụn, tôi nghĩ đám này có vẻ nhiều chất xám hơn so với những vong hồn trước đây tôi gặp và có thể người đứng phía sau sai khiến bọn chúng cũng cao tay không kém.
Sau cùng tôi cũng đến được một ngôi mộ tròn xây rất thấp bằng gạch nhưng không trát xi măng, một kiểu mộ xây để đỡ bị mất nấm và không có bia ghi thông tin chủ nhân. Ngôi mộ này chỉ cách chỗ những vong hồn lạ mặt đang tặng quà và nói chuyện với những vong hồn bản địa chỉ chưa tới 3m. Bọn họ, những vong hồn, đang đứng trước điếm còn tôi thì lại ngồi ở phía sau, tôi tạm hài lòng với vị trí này vì cái tôi cần là nghe xem họ nói gì.
-Ông anh ở đây đã lâu chưa?
-Tôi hả? cũng mới thôi, khoảng dăm năm hơn một tí, tháng trước mới về ăn cỗ.
-Thế thì mới quá, ông anh sinh thời thọ bao nhiêu?
-Tôi được băm bảy* (ba mươi bảy tuổi)
-Thế là cũng thọ nhỉ, thằng em đây được có hăm chín. (hai mươi chín tuổi)
-Ông anh có con cái gì chưa?
-Có chứ, gái giờ cũng hăm mốt (hai mươi mốt tuổi) còn đứa con trai mới mười tám thôi, chúng nó đều đi làm ăn xa cả rồi. Chú ở đâu tới nhỉ?
-Bọn em ở vùng khác mới tới nên còn lạ lẫm, nay có tí lộc đi ngang qua nên tiện vào đây gửi các ông bà, các bác mỗi người một ít cho vui.
-Thế thì quý hóa quá, tôi cảm ơn chú.
Bọn họ cứ làm quen, hỏi chuyện qua lại như vậy tôi nghe đến phát mệt, vòng vo mãi, tôi sốt ruột chờ đợi họ sẽ đi vào vấn đề chính là dò hỏi thông tin về tôi. Thời gian trôi qua chắc cũng chừng nửa nén hương và có nhiều vong hồn tụ tập phía trước điếm nói chuyện rôm rả thì những vong hồn lạ mặt cũng đi vào chủ đề chính của họ, chủ đề mà tôi mong đợi. Tôi cũng có thắc mắc là tại sao đám ma này không đi vào hẳn trong bãi và phát quà mà lại chỉ đứng ở ven lối đi, chắc bọn chúng ngán quan Thổ Địa.
-Các bác có biết ở khu Đông làng mình có nhà nào họ Lý không bác?
-Tôi không biết!
-Cậu hỏi có việc gì?
-Họ Lý ở làng này không có đâu.
-Các anh quen biết ai họ Lý à?
Một câu hỏi nhưng những câu trả lời mà vong hồn lạ mặt nhận được thường là một câu hỏi ngược lại, tôi phải nhịn cười vì xem chừng đám này có khi lại tốn mớ quà mà chẳng khai thác được thông tin gì. Nếu như lời Ông Mãnh báo cho tôi là đúng thì không phải lần đầu tiên đám này hỏi không được nên đêm nay đã đổi cách thức.
-Bọn em hôm trước được một thằng bé họ Lý, là trưởng nam của một nhà ở phía Đông của làng, nó sinh năm Giáp Tý, thằng bé này giúp bọn em nhiều quá mà không để lại danh tính. Các bác biết rồi, mình là ma thì chữ tín để lên đầu, không độ được con cháu mình nay lại nhận ơn của người lạ, trả không được nên bọn em áy náy.
-Nó giúp gì các anh mà phải trả ơn, trẻ con thì biết cái gì mà giúp.
-Mả của bọn em trước đây chôn chung một chỗ, chả có nấm, không hiểu thằng bé ấy làm sao lại biết và chỉ cho người khác tìm, nhờ duyên đưa lối nên bọn em được trở về nhà nói ra thì dài nhưng các bác nghĩ thử mà xem. Mình đang là hồn ma vất vưởng nay được về nhà đoàn tụ, chả phải là mang ơn nó hay sao.
-Nếu ở khu phía Đông của làng thì chỉ có con cháu nhà ông H. thôi.
Tôi nghe giọng một ông cụ lên tiếng, điều này làm tôi giật thót mình, nói gì thì nói các cụ vẫn hay bị dụ nhất.
-Nhà ông H. ạ? Ông cụ ấy còn sống không ông? Nếu còn thì bọn con cũng tìm cách độ cho cụ ấy thêm chút lộc để con cháu bớt khó khăn cũng là điều tốt.
-Ông ấy thì c·hết lâu rồi! – Ông cụ nói tiếp
-Ôi thế ạ, tiếc quá, thôi thì bọn con còn bao nhiêu vàng bạc trên người gửi hết cho cụ ấy luôn.
Tiếp đó là im lặng, bên tai tôi nghỉ nghe tiếng gió thổi vi vu, một lúc sau thì lại có tiếng nói tiếp.
-Đây, bọn con gom góp được chừng này gửi ông cụ H. ấy, các cụ chuyển giúp hay là ..
Tôi xem chừng lúc nguy đến rồi nên nhẹ nhàng quay lại phía sau, tôi đi lại phía mộ ông nội tôi, nơi mà Lê Tam tướng quân đang ngồi, cái điếm và những ngôi mộ lớn vô tình thành bức tường chắn cho tôi khỏi bị phát hiện khi lom khom bước đi. Tôi băng qua những ngôi mộ không hàng lối, nhiều vong hồn nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, đúng là mặt tôi nhẵn ở đây rồi. Tôi vẫy tay ra hiệu cho Lê Tam tướng quân tiến về phía tôi, ông ta chỉ mất khoảng một giây để làm việc ấy.
-Bọn nó đang điều tra nhân thân của cháu, ông đi lên sát cái điếm kia, ngồi ở ngôi mộ không có vong ấy, chuẩn bị thôi ông ạ.
Lê Tam tướng quân không đáp lời mà một giây sau đó ông ta đã biến mất, làm ma thật là lợi hại quá, tôi phải tốn bao công sức để đi đi, lại lại. Tôi định quay đi theo Lê Tam tướng quân thì vô tình ánh mắt tôi lại nhìn về phía mộ của ông nội, hình ảnh lần đầu tôi nhìn thấy và tôi c·hết lặng trong mấy giây đồng hồ. Hình ảnh một người đàn ông trạc ngoài năm mươi với vầng trán cao, đôi mắt hơi sâu và cái mũi dọc dừa thẳng tắp đang nhìn tôi, nói một cách chính xác thì tôi nhìn giống như bố tôi khi về già, giống in hệt. Tôi nhìn không chớp mắt, khoảng cách giữa tôi và hình ảnh của ông nội tôi chắc phải hơn mười mét nhưng tôi cảm thấy như ngay trước mắt mình, hình ảnh ấy nhìn tôi một hồi rồi nhoẻn miệng cười. Cả người tôi run lên và khẽ rùng mình, sống lưng tôi cảm thấy lạnh toát, tôi ngồi và nhìn trân trân vào chỗ ngôi mộ mà mình thường hay dọn dẹp.
Ông nội tôi, không, là hình ảnh, là vong hồn của ông nội tôi khẽ phẩy tay hàm ý tôi mau đi đi, điều này khiến tôi chớp mắt và chợt nhớ ra mình đang ngồi giữa bãi tha ma và còn nhiều việc phải làm. Tuy vậy, tôi đã làm một hành động giống như bản năng của mỗi người khi thấy người thân đã khuất của mình hiện về. Tôi nhanh chóng quỳ hai gối xuống và dập đầu lạy ba lạy xong mới quay người ra sau vừa bò vừa lom khom bước đi, trong lòng dâng trào nhiều thứ cảm xúc rất kỳ lạ.
---
***