Chương 180: Đêm trăng tròn (P.2)
Điều kỳ lạ nhất trong đêm trăng tròn là tôi ở bãi tha ma một mình giữa cơ man những vong hồn đủ già, trẻ, lớn, bé, gái, trai và tôi nhìn thấy ông nội của mình.
-Thôi các anh ở đây để tôi vào hỏi ông ấy, của ai người ấy nhận chứ sao nhận hộ như thế này được.
-Vâng, thế thì trăm sự bọn con nhờ cả vào cụ.
Tôi thấy hơi lạ bởi vì những vong hồn khác không lên tiếng nữa, chỉ có mình ông cụ nào đó nói chuyện với những vong hồn lạ mặt. Lê Tam tướng quân quay sang nhìn tôi, tôi lắc đầu và học cách như những tuần binh ma làm đó là đưa tay lên miệng để ra hiệu yên lặng, cẩn thận sau đó úp mu bàn tay như muốn ấn cái gì đó xuống để ra hiệu bình tĩnh, Lê Tam tướng quân từng chinh chiến nên thoáng chút ngạc nhiên rồi gật đầu. Chịu khó quan sát và suy luận giúp tôi học được kha khá cách giao tiếp mà không cần phải nói, thật là có ích khi đi đêm hành sự.
Bóng dáng với cái lưng hơi còng của ông cụ đi vào bãi tha ma, cách nơi tôi và Lê Tam tướng quân ngồi khoảng chừng hai mươi mét và lẫn vào những vong hồn đang quay sang nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi tôi là ai. Tôi cũng đưa ngón tay lên miệng và lắc đầu, tôi hi vọng họ sẽ hiểu điều tôi muốn nói: Im lặng và đừng nói gì vào lúc này. Tôi quay sang nhìn Lê Tam tướng quân, dùng hai ngón tay chỉ vào mắt tôi và chỉ vào ông ấy sau đó chỉ ra cái điếm trước mặt, sau đó chỉ vào ngực mình rồi chỉ tay về hướng mộ ông nội tôi.
“Ông ở lại đây canh chừng, cháu quay lại chỗ mộ ông nội cháu!”
Ý nghĩa của ám hiệu tôi nghĩ là đơn giản và Lê Tam tướng quân chỉ gật đầu, so về tuổi tác thì tôi chỉ xứng vai cháu nếu còn sống nhưng vì tôi đã từng tha không đập tượng và đối xử tốt cho nên vị tướng quân nhà Lê mạt này có vẻ rất chiều theo ý tôi, chiều ý chứ không phải là tuân lệnh, tôi không thích ra lệnh cho người lớn, chắc là tôi quen phận là thằng hầu của chị Đẹp kiêm trợ lý của chị Ma mất rồi.
-Ông chạy nhanh đi thu nhóm kia quay lại, bắt được vong của ông thằng nhóc thì rút luôn. Bọn tôi chờ lão già quay lại, còn những cái vong như tượng này kệ bọn nó.
Trước khi tôi nhẹ nhàng bò về phía sau thì vẫn nghe loáng thoáng tiếng một vong lạ mặt nói với đồng bọn.
-“Còn 4 ở lại thì cũng nhanh c·hết thôi, phải xử hết bọn này.”
Tôi vừa bò vừa nghĩ trong đầu, chả mấy chốc đã nhìn thấy ông cụ còng lưng kia đang đứng nói chuyện gì đó với ông nội tôi, tôi chợt thấy bóng hình của ông nội tôi chỉ tay về chỗ tôi đang bò, ông cụ kia quay sang nhìn cũng ngạc nhiên không kém.
Hộ khẩu của tôi chưa ở đây nên tôi chính là thằng lạ mà quen, quen mà lạ, tôi là khách!
Trong tư thế bò lồm cồm, tôi giơ thanh kiếm lên ngang mặt để những vong hồn xung quanh nhìn thấy, kể cả ông cụ còng lưng tốt bụng kia và vong hồn của ông nội tôi sau đó tôi bò quay lại một cách nhanh chóng. Lê Tam tướng quân thấy tôi quay lại thì lập tức đứng dậy, có vẻ như ông ấy cũng đã nóng ruột lắm rồi, tôi gật đầu với ông ấy rồi cũng đứng dậy, hít một hơi thật dài rồi bước theo sau Lê Tam tướng quân. Sau khi vòng qua vài ngôi mộ nằm ngay phía sau cái điếm thì Lê Tam tướng quân đã xuất hiện ở ven lối đi bằng đất, tôi cũng ở ngay phía sau.
-Ơ đây là?
-Đừng có giả dại nữa, bốn đứa chúng mày tìm thằng bé có việc gì? – Lê Tam tướng quân hất hàm hỏi.
-Có hiểu nhầm gì ở đây rồi, chúng tôi đến để hỏi thăm và gửi quà cảm ơn.
Tôi nhìn thấy hơn chục vong hồn đang đứng bất động một cách kỳ lạ, họ đứng im như những bức tượng.
-Hiểu nhầm? Tiếc là tao biết bọn mày là ai .
-Xin chào!
Tôi phụ họa bằng cách thò mặt ra vẫy tay chào những vong hồn mặc đồ tối màu còn đang bận ngạc nhiên. Lê Tam tướng quân rút kiếm ra tiến thêm vài bước về phía trước chẳng nói chẳng rằng xốc tới rất nhanh, những vong hồn lạ mặt sau khi ngạc nhiên có lẽ đã biết bị lộ thân phận nên cũng nhanh chóng rút kiếm được để trong một cái túi vải.
-Yaaaaaa!
-Lênnnnn!
Một võ tướng từng c·hết vì trung thành với vị thái tử nhà Lê mạt đánh với bốn vong hồn lạ mặt, tiếng binh khí, tiếng hò hét xen lẫn vào nhau, còn tôi thì đứng xem theo như mong muốn của ông tướng nhà Lê mạt. Tôi không biết bốn vong hồn kia gốc tích ra sao nhưng nhanh chóng chỉ còn ba, rồi còn hai và ... sau đó chỉ còn một chọi một.
-Mấy thằng nhãi nhép chúng mày là lính bên nào? – Lê Tam tướng quân hất hàm hỏi vong hồn vẫn còn trụ lại.
-Thằng khốn, mày ... mày là đồ khốn, bọn ông đây không thù oán gì vì sao mày lại đánh bọn ta?
-Chúng mày nửa đêm vào nghĩa địa, hỏi tông tích của thằng bé họ Lý, tội này đồng nghĩ với c·ái c·hết.
-Tại sao?
-Điều này mày phải hỏi chủ của mày.
-À, thì ra thằng nhóc là chủ của mày, đồ khốn, ta liều u u....
Vong hồn lạ mặt lao lên nhưng chưa thi triển được chiêu pháp gì đã b·ị c·hém c·hết.
-Bọn này lính nhãi nhép thôi.
Tôi lấy tay che mũi bởi vì mùi tanh nồng phảng phất.
-Ông không để đứa nào lại tra hỏi ạ?
-Đồng bọn nó sẽ quay lại ngay bây giờ.
-Như...những vong hồn đang đứng bất động này thì tính sao hả không?
-Nãy ta ngồi nghe tiếng gió, ta đoán họ bị điểm huyệt.
-Hử? Người c·hết thì làm gì còn huyệt đạo mà điểm hả ông ơi.
-Là cách gọi thuận miệng thế thôi, bọn nó chắc chắn có bùa chú của thầy chúng nó đưa. Thanh kiếm của cháu là kiếm trừ tà, thử để sát vào từng vong xem như thế nào.
Thanh kiếm của sư thầy đúng là lợi hại, để gần kiếm vào vong hồn nào thì vong đó co người lại sợ sệt như sắp b·ị đ·âm chém, nhưng có thể là vì thế mà ngay sau khi cử động được họ vội chạy loạn xạ như sắp c·hết lần nữa tới nơi.
-Cháu trèo lên mái của cái điếm này ngồi, tí nữa ông đánh nhau mà đông quá thì lựa thế mà dụ chúng nó cho cháu dễ chém nhé, cháu không giỏi mấy việc này nhưng một kiếm đã chém tan 3 hồn ma đấy.
-Đồng ý, nếu bọn nó đông quá thì ta sẽ để dành cho cháu một vài đứa. Đêm nay được động thủ thật là tốt, đêm trăng tròn âm khí lại thịnh, mình ta đây có thể đánh được mươi đứa nhãi nhép như này.
Khi tôi mới yên vị trên nóc mái ngói đã cũ kỹ của cái điếm nhỏ trong bãi tha ma Cầu Khoai thì gió lạnh thổi đến và sau đấy là bảy hoặc tám vong hồn xuất hiện, họ có chút bất ngờ bởi vì không thấy đồng đảng đâu mà lại thấy một võ tướng đứng cầm kiếm chờ đợi. Những kẻ lúc sinh thời sống trên lưỡi đao nên họ cũng nhanh chóng hiểu ra sự tình và rút đao xông tới bao vây Lê Tam tướng quân. Đúng như ông võ tướng nói, ông ấy có thể địch được mười đối thủ cho nên khi bị vây xung quanh là những vong hồn đằng đằng sát khí thì ông ấy vẫn bình tĩnh đánh lui từng đợt t·ấn c·ông. Tôi đứng trên cao nhìn và nhận ra rằng sống sao thì c·hết vậy, tướng trận c·hết đi vẫn là tướng trận còn binh tử vẫn là binh, trình độ của hai bên nếu xét từng người thì chênh lệch quá rõ nhưng một bên lại quá đông, mãnh hổ nan địch quần hồ, bản thân số lượng cũng là một dạng chất lượng mà. Lê Tam tướng quân diệt được một vong thì bảy vong còn lại đánh tới càng hăng, như muốn nhanh chóng giải quyết trận đánh. Tôi lúc này khác gì một vong hồn đâu, lại là một đứa trẻ con xem người lớn đánh nhau cho nên những vong lạ mặt chẳng thèm để tâm đến tôi và đấy chính là tai họa của họ. Tôi đứng trên cao, rút thanh kiếm gỗ để phía sau cổ áo ra và nhanh chóng quét một đường ngang thật mạnh, Lê Tam tướng quân quả nhiên là có kinh nghiệm chiến trận nên trước khi kiếm chém xuống thì ông ấy đã tập trung đánh một vong để tìm đường lui.
Ba vong hồn nhanh chóng biến thành những làn khói đen mờ nhạt rồi lẫn vào ánh trăng, vị tướng quân nhà Lê mạt cũng tận dụng giây phút đối phương đang lóng ngóng mà quay lại tiêu giệt nốt. Như ông ấy dự tính, vong hồn lạ mặt cuối cùng còn đứng lại chính là vong hồn mà vài giây trước ông đã tập trung đánh lui.
-Ta cho mày hai lựa chọn, khai ra những gì mày biết hoặc cứ thế im lặng mà c·hết, chọn đi!
-Mẹ cái thằng tướng mọi này, mày đừng ỷ có chút công phu mà lên mặt, bọn ông đây xưa nay không cầu xin mạng sống!
-Đều là kẻ c·hết rồi thì cầu mạng sống làm gì, mày nên cầu để khỏi phải c·hết thêm lần nữa, tội nghiệp bát hương gia tiên nhà mày nguội lạnh. Nói! Ai cử bọn mày tới.
Vong hồn lạ mặt kia không trả lời mà lui về phía sau hai bước.
-Đừng nghĩ việc chạy, đều là ma với nhau cả, đường chung mày đi được như ta, muốn thoát thì chỉ có tiêu diệt được ta, cổng ra ở phía sau lưng đây thôi.
Đáp lại lời Lê Tam tướng quân là sự im lặng.
-Gã này chắc không biết gì đâu ông ơi, nó là tay chân của gã Triệu Đạt bại tướng Minh triều đấy, ông có thấy giọng nói của hắn ta lạ lạ không?
-A! Mải đánh nên quên, mày mà là binh Tàu thì ông đây cho mày c·hết khỏi cần hỏi lý do.
Lê Tam tướng quân vung gươm lao tới và chỉ sau vài chiêu kiếm chạm đao thì trên chiến trường nhỏ nơi bãi tha ma chỉ còn một mình vị tướng đứng, trông bộ dáng dưới ánh trăng rất oai phong lẫm liệt. Tôi leo xuống mà trong lòng thầm nghĩ vu vơ và có chút tiếc nuối.
-“Giá như ông ấy đánh giặc mà t·ử t·rận có phải tốt hơn là bị hại vì theo phò thái tử hay không.”
Tôi vừa trèo xuống thì vong hồn của vị tướng nhà Lê mạt này lại nhảy tót lên mái ngói của ngôi điếm nhỏ, ông ấy giơ gươm lên cao và nói với những vong hồn đang yên lặng trong nghĩa địa.
-Tôi cáo lỗi vì đã làm phiền sự yên tĩnh của bà con, tôi là Lê Tam! Bà con mình hãy bảo nhau cẩn thận, tuyệt đối không cho vong hồn lạ mặt biết tên, biết nhà của con cháu trong làng. Đám này là vong hồn bên Tàu do phù thủy sai đến để tìm cách hại con cháu của bà con mình cho nên phải cảnh giác, có vong lạ mặt thì tìm cách báo cho con cháu ở trong làng, báo cho quan trên để được bảo vệ.
Nghìn người mới có một tướng, trăm tướng nhỏ mới có một tướng to, tôi chả biết ông Lê Tam này làm tướng đến chức gì nhưng xem chừng lời nói rất có uy, vậy mà trước đó tôi lại cảm thấy ông ta khá hiền lành và nhút nhát, xem ra tôi đã nhìn nhầm vong hồn này rồi.
-Bọn chúng nó đã bị diệt, bà con không phải lo lắng. Tôi là Lê Tam, xin bà con nhớ mặt nhớ tên để lần sau đỡ nhận nhầm.
Tôi chạy qua những ngôi mộ đi về phía bụi găng để lấy ba-lô và cho cái chiếu nhỏ vào, nhiệm vụ ở đây tạm xem như kết thúc sớm hơn dự định và còn sớm thì cơ hội xem chị Ma giao đấu có khi vẫn còn, bây giờ vẫn chưa tới nửa đêm, chưa bước sang ngày mới. Tôi khoác ba-lô chạy ngang qua mộ ông nội và dừng lại một chút, vong hồn của ông tôi nhìn tôi và cười điệu bộ hài lòng sau đó quay sang rủ ông già lưng còng ban nãy đi ra rìa nghĩa địa, có lẽ để ngắm trăng. Tôi cũng không còn thời gian để suy nghĩ vì từ Cầu Khoai này tới Cống Đoan khoảng 2km và chị Ma thì chưa biết đang ở đâu.
-Đi mau thôi ông Tam ơi, muốn đánh trận thì còn nhiều cái hay.
-Ở đâu? – Hồn ma của ông Lê Tam vẫn đứng trên mái của cái điếm hỏi vọng xuống.
-Không xa lắm nhưng ta phải đi mau không thì sẽ lỡ trận, chị Ngọc Hoa đánh với quan bổ đầu của huyện bên.
-Úi chà, cái này thì nên đi mau.
Bóng của ông Lê Tam mờ dần, tôi cho bức tượng vào trong ba-lô rồi chạy từ từ ra khỏi nghĩa địa, những bước chạy nhỏ giữa đêm khuya, dưới ánh trăng sáng tỏ. Men theo vệ đường thẳng tới hướng Đông, chắc bây giờ vẫn chưa quá nửa đêm vì trăng chưa treo trên đỉnh đầu, có khi chỉ mới đầu giờ Tý mà thôi. Chạy qua cổng làng một đoạn thì tôi mệt, phải dừng lại lấy nước uống và nghỉ, còn khoảng 1km phía trước và tự động viên mình là phải đến mau, nếu bên kia đông bắt nạt chị Ma thì tôi sẽ chém cho bọn họ một trận.
Gần đến đích thì tôi lại nhớ ra là chỉ biết vị trí chứ không biết giờ giấc, thôi kệ.
-“Dù sao mình cũng có cái chiếu.”
Trời khuya thanh vắng, hai bên đường cái quan đều bạt ngàn lúa, thi thoảng có những cây phi lao nhỏ được trồng ven đường, bên tay trái tôi là mương Khoai còn bên tay phải là kênh dẫn nước vào ruộng lúa. Nửa đêm đã có sương, ánh trăng chiếu rọi lên những lá cây ven đường khiến tôi nhận ra điều này, lần sau tôi sẽ chuẩn bị kỹ hơn để tránh sương lạnh, có thể là một cái áo mưa dày của bộ đội. Điểm đến đã ở phía trước mặt cho nên tôi đi vào vệ đường và tìm một bụi cây rồi lấy chiếu và bức tượng ông tướng họ Lê ra để bên cạnh, tôi nằm thở một hồi rồi lấy những lát chanh ngâm mật ong cho hết vào miệng, mật ong thì tôi uống luôn. Tôi có nghe nói là uống nước mắm cốt sẽ không lạnh khi bơi, lặn nhưng tôi không lặn nên thứ mật ong sư thầy cho tôi nghĩ sẽ hiệu quả với tôi, tôi vẫn còn đến nửa chai 65 mật ong nữa, nghe bảo là mật ong rừng nhưng tôi không phân biệt được rõ ràng.
Đồ người khác cho hoặc tặng quý ở tấm lòng nên tôi ít khi hỏi nguồn gốc, trừ khi là người thân thuộc trong gia đình.
Cho lá vối vào miệng thì đã thấy vị tướng nhà Lê mạt lù lù đứng chống nạnh nhìn quanh.
-Họ hẹn đánh nhau ở đằng kia mà chắc chưa tới giờ đấy ông ơi. – Tôi chỉ tay về hướng Cống Đoan.
-Chắc là phải qua giờ Tý mới gặp, ta đoán như thế.
-Giờ chưa nửa đêm. – Tôi ngẩng đầu nhìn trăng. – Cháu nằm nghỉ một tí có thế nào thì ông lại gọi nhá, chạy bộ mệt quá ạ.
-Bọn trẻ con chúng mày giờ lười, ta hồi trước mặc giáp trụ như này một ngày chạy hành quân vài chục dặm có mệt đâu.
-Thế nên cháu mới không đi lính, ông biết cháu có biệt tài gì mà làm mãi không mệt không?
-Biệt tài gì?
-Chỉ tay năm ngón!
-Cái thằng, lúc nào ta cũng thấy cháu đùa được. Thôi cháu có nằm thì nằm sát vào gốc của bụi cây để sương không rơi xuống, đỡ lạnh. Ma thì thích lạnh nhưng xem ra cháu chỉ có một nửa thôi.
Trước khi tôi thu mình nằm sát vào gốc cây cạnh kênh dẫn nước vào ruộng thì tôi cũng thắp một nén hương bên cạnh tượng vị tướng họ Lê, mùi hương phảng phất khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi bốn bề là đồng không mông quạnh.
Tuyệt nhiên không có chút nào sợ hãi!
---
***