Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 177: Ông Mãnh chuyển lời




Chương 177: Ông Mãnh chuyển lời

Tôi đạp xe ra đầu làng mua một cái gương tròn bằng nhựa màu đỏ, màu đỏ và màu xanh là hai màu dễ tìm nhất và hầu như lúc nào cũng có. Ngoài cái gương tròn màu đỏ thì tôi cũng mua một cái lược nhựa màu đỏ nhạt, đúng hơn là màu hồng nhưng tôi tự cho rằng đó là màu đỏ do... màu đỏ không có bán hoặc đã hết.

Đôi khi tôi cũng hơi tiếc bởi vì chị Ngọc Hoa không có một cái miếu đàng hoàng như chị Ngọc Khuê, tôi cũng có đôi lần đề nghị nhưng chị Ma cứ gạt đi và nói rằng đến lúc xây sẽ tự có người xây và đó không phải là tôi. Tôi cũng có những lúc trầm tư suy nghĩ và nhận ra rằng chị Ma có rất nhiều điều như muốn giấu tôi, chị ấy hay nói là trẻ con thì không nên hỏi nhiều nhưng tôi vẫn có cảm tưởng rằng phía sau đó không đơn giản là việc tôi còn nhỏ mà nhất định có ẩn tình gì đấy, chỉ là tôi chưa khám phá ra được.

Tại sao chị Ma lại không thích tôi xây miếu trong khi việc này bà H. Lớn đã nhắc đi nhắc lại với bố tôi rất nhiều lần.

Tại sao bố tôi vẫn chưa xây miếu mặc dù bố tôi dư sức xây hẳn một cái miếu cho chị Ma to hơn của chị Đẹp.

Có phải chị Ma không muốn bất cứ ai phát hiện ra mảnh đất này từng có một ngôi miếu? Hay là giống như ông Xã Thần Tô Phúc Nguyên cũng tìm cách phá ngôi miếu của chính mình?

Nhật ký của tôi đã viết được vài cuốn và đầy những câu hỏi không có lời giải đáp nào cụ thể hoặc một lời giải đáp nào đó mà tôi cho rằng bản thân mình hài lòng.

Tối ấy tôi đi ngủ lúc hơn 10g và lại nằm mơ, nhưng giấc mơ không phải gặp chị Ma. Ngoài sân lại có tiếng người gọi trưởng nam Lý thị, năm sinh Giáp Tý, thậm chí gọi luôn tên của tôi mà tôi biết là rất kiêng kỵ gọi tên húy vào ban đêm. Ngoài sân lại sáng choang như ban ngày và trong nhà thì vẫn tối như ban đêm, tôi bước ra ngoài hiên và trên tay phải có cầm thanh kiếm trừ tà.

-Ô, chào các ngài! – Đứng dưới sân lại là hai người lính đưa thư lần trước.

-Chào cậu.

-Các ngài lại gặp tôi có việc gì ạ?

-Quan huyện cử chúng tôi tới.

-Lại gửi thư ạ?

-Tri huyện biết cậu không đọc được Hán tự cho nên thay vì viết thì ngài ấy chuyển lời.

Tôi bước xuống thềm và tiến lại gần chỗ hai người lính, họ lui lại hai bước và chạm vào cây bưởi sinh đôi.

-Các ngài làm sao thế? – Tôi ngạc nhiên.

-Chúng tôi đến chuyển lời thôi mà, cậu cầm cái thứ trên tay kia có vẻ không thích hợp chút nào.



Tôi sực nhớ ra mình có cầm kiếm nên vội giấu ra sau lưng, cười ngượng.

-Chẳng là dạo này âm phần lộn xộn cho nên tôi... tôi được dặn là đi ngủ nhớ mang theo kiếm, tôi không có ý gì với các ngài cả.

-Cậu đi ngủ mà cũng ăn bận chỉnh tề như này sao?

-Vâng! – Tôi đáp lời hai người lính đưa thư và nhìn xuống bản thân mình một lượt.

Hai người lính quay sang nhìn nhau xem chừng ngạc nhiên, tôi không biết họ nghĩ gì.

-Ngài tri huyện chuyển lời gì cho tôi ạ?

-Tri huyện nhờ chúng tôi đến báo rằng đêm qua huyện đường đã bị tập kích, một số đền, chùa, miếu thờ nhỏ đều bị đập phá và đánh đuổi các Xã Thần đi. Mặc dù nhận được tin báo và muốn cử binh đi dẹp nhưng do huyện đường bị tập kích cho nên .. cho nên không thể làm gì được.

-Sao ạ? Đến quan huyện cũng bị bọn c·ướp kia đánh lén?

-Đúng, chúng tôi đêm qua cũng phải chiến đấu, nhưng đám ấy bịt mặt và chủ yếu quấy phá chứ chưa đánh vào.

-Có đông không ạ?

-Nếu tính hết các hướng cũng phải hàng trăm vong bịt mặt, chúng tôi không nghe thấy tiếng bọn chúng la hét cho nên cũng khó đoán định được gốc gác.

-Vậy... tôi là người sẽ chuyển lời cho Ngọc Hoa công chúa?

-Đúng là như thế, Đặng tri huyện mong muốn công chúa trợ giúp đắc lực một tay vì tình hình bên ngoài lộn xộn quá. Nếu cần nha huyện cung cấp những gì thì công chúa cứ nói, nhất định Đặng tri huyện sẽ đáp ứng. Hiện nay nhiều Xã Thần và một số tuần binh ở các làng đã b·ị đ·ánh dạt về nương nhờ ở huyện đường.

-Tuần binh làng cũng b·ị đ·ánh ạ?

-Cho nên... tình hình hiện đang rối, rất nhiều cánh đồng và làng mạc đã thành bình địa hoặc mất kiểm soát. Toàn bộ vong ở những nơi đó hoặc bị g·iết hoặc bị đuổi chạy tứ tán.



-Loạn... loạn ư?

-Xem như đang loạn!

-Tôi... tôi sẽ báo ngay cho chị Ngọc Hoa, các ngài yên tâm. Ngoài việc này còn gì nữa không ạ?

-Không, Đặng tri huyện chỉ căn dặn chúng tôi chuyển lời như thế. Ngài ấy nói rằng nhất định sẽ trả công xứng đáng cho cậu vì đã chuyển lời.

-Không cần mà, chuyển lời thì có gì mà công với chả cán, các ngài cứ yên tâm.

Hai người lính đưa thư chào tôi và bước ra cổng, họ nhảy lên hai con ngựa đang chờ sẵn và nhanh chóng biến mất, trời lại tối và tôi tiếp tục giấc ngủ của mình cho đến gần sáng thì ... lại bị kéo chân.

-Sắp sáng bảnh mắt rồi, dậy mày!

Tôi mắt nhắt mắt mở ngồi dậy chưa kịp dụi mắt thì đã thấy Ông Mãnh đứng bên cạnh tấm phản gỗ.

-Ơ, cụ gọi cháu có việc gì? Cụ... cụ lại cháy túi à? – Tôi hốt hoảng.

-Cháy cái mả bố nhà mày! Mày... mày nghĩ tao là thằng cờ bạc à?

-Dạ... dạ không, cháu... là cháu hỏi như thế chứ không có ý gì.

Tôi vội thanh minh nhưng thật sự là tôi đã có ý nghĩ đó đầu tiên khi nhìn thấy Ông Mãnh nhà tôi.

-Tao chuyển lời thôi.

-Dạ?! Chu... chuyển lời ạ?

-Ừ!

-Sao một đêm mà lắm người nhờ chuyển lời thế?

-Mỗi tao thôi chứ ai, gấp nên tao mới đến giờ này, mẹ! Gà gáy tới nơi rồi.



-Vâng, vâng! – Tôi gấp gáp. – Cụ nói đi ạ.

-Ông nội mày, bà nội cả nhà mày nhắn với tao là đêm rồi có nhiều vong lạ mặt lởn vởn ở bãi Cầu Khoai, bọn nó đi hỏi thăm gia quyến của một thằng bé nhà Lý thị đang sống trong làng, nhà ở mé Đông, nhất định là mày rồi không thể khác.

-Sao lại là cháu?

-Mả bố mày, tất cả những nhà ở phía Đông này chỉ có một mình mày là họ Lý gốc thôi cháu ạ, còn nếu nó hỏi đến mé Tây khu Trên thì còn phải tính xem con nhà ai. Cả họ nảy nòi ra mỗi nhà mày bị đá đít xuống đây thì bọn nó không tìm mày thì tìm ai.

-Cháu có... cháu có làm gì nên tội đâu nhỉ?

-Mày nhìn mặt tao này! - Ông Mãnh chỉ vào mặt – Đến tao là cụ kị của mày mà mày còn móc họng bắt nạt tao thì kiểu gì mày chẳng gây thù chuốc oán với người khác.

-Hay là... hay là đám huyện bên qua tìm cụ cháu mình đòi vàng?

-Đếch phải, ông mày bảo là bọn này ăn mặc rất lạ, không phải người vùng này đâu. Thằng ông mày nó đi nhiều nơi nó nói là tao tin ngay.

-Vâng, thế cháu phải làm gì ạ?

-Tao chỉ chuyển lời chứ có biết gì đâu, đang bận bỏ mẹ ra.

-Cụ... cụ bận việc gì?

-Tao còn bận học tính toán để cho vay lãi, thế nhá. Mày là thằng nói ít hiểu nhiều thì tự mà tính xem nên làm gì chứ tao không biết đâu.

Ông Mãnh nói xong thì xoay lưng biến mất, tôi cũng tỉnh cả ngủ và chưa thấy gà gáy sáng. Sực nhớ đến giấc mơ khi nãy nên tôi vội vàng chạy ra vườn thắp hương và báo cho chị Ma, hi vọng chị ấy nghe thấy vì hai đêm rồi tôi không gặp chị ấy nhưng lá vối thì tôi vẫn đều đặn hái vào mỗi chiều khi gà đã lên chuồng.

Hôm nay là Chủ nhật nên tôi không phải đi học cho nên tôi nghĩ mình phải bãi tha ma Cầu Khoai một chuyến thăm mộ ông nội.

Ai đang tìm tôi và tìm tôi để làm gì?

---

***