Chương 175: Đường Thốc Tử là ai?
Trên gò đất mả Mẹ Sư vào nửa đêm một tối trăng gần tròn, tôi đứng trên mộ xi-măng và trước mặt khoảng 3m là chị Ma đứng khoanh tay nhìn con ma lạ mặt phía trước đang có vẻ như hơi cúi mình và run run, tôi thấy là vì ma c·hết rồi chả lẽ vẫn s·ợ c·hết nữa hay sao? Ba tuần binh ma thì đứng phía sau bóng ma lạ mặt khoảng 2m, chị Ma bắt đầu cuộc thẩm vấn.
-Tên tuổi, quê hương bản quán, lý do c·hết, lý do gia nhập băng đảng và sau cùng là lý do đột nhập làng, nếu có nửa lời dối trá thì coi chừng vong hồn của nhà ngươi chỉ đến đây hết, không cần phù hộ con cháu cũng không cần phải phấn đấu tái sinh nữa làm gì cho mệt. Ta hứa sẽ tha nhưng lần sau có vào làng thì tốt nhất tìm cách mà đi sau cùng kẻo hồn vía chẳng còn gì.
-Vâng, thưa tiểu thư, mong tiểu thư đại xá tha cho kẻ hèn này.
-Tốt nhất ngươi nên bắt đầu sớm đi. – Chị Ma thúc giục.
-Vâng, kẻ hèn họ Thục tên là tục là Tấn, sinh thời là con thứ hai trong gia đình nên người ta hay gọi là Thục Tấn Nhị khi còn sống ạ, kẻ hèn ở phủ Lạng Thương c·hết đầu năm Kỷ Dậu.
-Thục Tấn Nhị? Ta nghe ngươi nói đây. – Chị Ma gật đầu.
-Ê, nó c·hết năm Kỷ Dậu là sau mình một năm à? Nhìn phục trang tay này ...
-Các anh có để yên cho tôi thẩm vấn hay không?
Chị Ma quay sang lườm mấy tuần binh ma, mấy ma tuần binh này sau khi chứng kiếm những đường kiếm ngọt thì có phần nể chị Ma lắm.
-Thưa cô nương, do kẻ hèn này c·hết đầu đường xó chợ khi loạn và được chôn trong một nấm mộ tập thể ven đường cùng một số người khác. Một thời gian trước đây có một ông thầy người Tàu gọi hồn tuyển quân và hứa cho ăn uống đầy đủ cũng như cho vàng bạc để độ trì cho con cháu nên kẻ hèn này với hai người khác đã đi theo.
-Sau đó thì như thế nào? – Chị Ma hỏi tiếp.
-Khoảng hơn nửa tháng gần đây kẻ hèn mới được triệu lên và biết mình đang ở xứ Kinh Bắc, theo lệnh của ông thầy đột nhập thám thính một số làng mạc quanh vùng này để những vong khác đánh c·ướp.
-Tại sao ngươi không đánh c·ướp luôn? – Chị Ma thắc mắc.
-Nhiệm vụ của kẻ hèn và một số vong khác là thám tính và báo cáo lại cho ông Thầy trước gà gáy. Trộm c·ướp và giao chiến sẽ có những đội khác làm, đêm nay là đêm đầu tiên kẻ hèn này tới đây theo sự sắp xếp của ông Thầy.
-Ông thầy mà ngươi nói tên là gì?
-Ông ấy khi chiêu quân lấy tên là Đường Thốc Tử.
Cái tên này làm tôi hơi giật mình khi nghe, chị Ma bất giác cũng quay qua nhìn tôi sau đó lại hỏi tiếp gã Thục Tấn Nhị.
-Ngươi có biết ông thầy của ngươi chiêu được bao nhiêu âm binh hay không?
-Thưa cô nương, mỗi nhóm âm binh khoảng mười vong hồn và hay đi trộn với nhau sau mỗi lần để âm binh nào cũng rành đường đi nước bước trong cả vùng này. Kẻ hèn không biết tổng số ông thầy có bao nhiêu âm binh trong tay.
-Trong nhóm âm binh có phân chia cấp bậc hay không?
-Thưa có, có ít nhất hai vị khi sinh thời là tướng quân đã từng đánh Đông dẹp Bắc là Triệu tướng quân và Lý tướng quân, họ đều là người phương Bắc.
-Triệu Đạt?
-Dạ thưa, kẻ hèn này chỉ biết là Triệu tướng quân chứ không biết tên húy hay tên hiệu của cả hai vị tướng.
-Mục đích do thám cụ thể của nhóm các ngươi là gì?
-Thưa cô nương, chúng tôi được giao nhiệm vụ vào làng này thám thính địa hình, ghi chép lại sơ đồ các ngôi miếu, giờ đi tuần của binh lính, vị trí bố phòng, số lượng quân canh giữ và đặc biệt chú ý đến một ngôi nhà nằm ở mé Đông của làng. Một nhóm khác có nhiệm vụ tiềm nhập vào mé Tây để dò la nhưng mé ấy tuần binh canh giữ nghiêm cho nên đành phải vào bằng lối phía Bắc hoặc phía Đông.
-Mé Đông này biết bao nhiêu nhà, sao các ngươi biết được nhà nào mà chú ý chứ? – Chị Ma hất hàm hỏi.
-Chúng tôi được Triệu tướng quân chỉ dẫn rằng chú ý đến một ngôi nhà nằm trước cổng chùa làng khoảng 200m, có một rặng tre, trước sau đều là ao và dặn rằng tìm cách trêu cho Thổ Địa xuất hiện.
-Ngươi có được dặn thêm gì nữa không?
-Dạ, ngôi nhà này mặt quay hướng Nam, là nhà của một gia đình thuộc Lý thị, có một trưởng nam năm sinh Giáp Tý và một bà cô Tổ mặc váy màu đỏ. Triệu tướng quân muốn tìm cách câu hồn thằng bé này.
Chị Ma im lặng một hồi nhìn mấy ma tuần binh rồi sau đó lại hỏi tiếp.
-Ông thầy có dặn các ngươi làm vậy?
-Dạ không, điều này Triệu tướng quân căn dặn riêng trước khi đi chứ ông thầy chỉ giao những nhiệm vụ liên quan đến thám thính.
-Trong nhóm các ngươi đi hôm nay thì ta thấy có bốn vong đêm qua đã đột nhập còn lại là mới trong đó có ngươi. Ta muốn biết tại sao đêm qua bọn chúng phải dùng vải trắng làm cầu?
-Thưa cô nương, một số vong hồn dưới trướng của Lý tướng quân kị nước nên họ dùng vải xô trắng để qua cầu, họ không dám nhảy hoặc bơi qua nước.
-Còn ngươi?
-Kẻ hèn này sống ở miền núi nên di chuyển trên núi và đồng bằng rất nhanh lẹ còn nước thì kẻ hèn cũng chỉ biết bơi nhưng cũng ít khi bơi vì nhảy qua cũng dễ.
-Các ngươi sau khi đi làm nhiệm vụ thì hội quân ở đâu?
-Gần một nơi gọi là cánh đồng Quán Dê, hội quân ở đấy xong thì ông thầy sẽ thu binh và sau đó đưa đến một nơi kín đáo để giấu, nơi này tôi không biết. Những lúc chúng tôi đi hành sự thì đều xuất hiện ở giữa đường cái quan.
-Trong số những vong hồn mà ngươi biết có kẻ nào ở vùng này hoặc .. thậm chí là làng này hay không?
-Thưa không, tất cả đều đến từ các nơi khác, hơn một nửa là nói tiếng Kinh lơ lớ nên kẻ hèn đoán là hồn của người Tàu. Còn số khác thì cứ vài vong một nhóm chủ yếu đến từ vùng thượng du.
-Ngươi có biết những việc ngươi đang làm là phục vụ cho người Tàu đến đánh phá, c·ướp b·óc của người Việ, của con cháu nhà ngươi hay không?
-Thưa cô nương là có biết khi đi cùng những vong khác nhưng ... nhưng kẻ hèn này không có nhiều lựa chọn, khế ước đã lập với ông thầy và ông ấy vẫn làm đúng nên kẻ hèn này ...
-Ta hiểu rồi. Ngươi còn điều gì muốn nói thêm không nào?
-Thưa .. thưa cô nương, kẻ hèn này đã cung khai hết mọi thứ kẻ hèn biết, xin cô nương rộng lương tha cho.
-Ta đã nói tha ngươi từ đầu nên tất nhiên là sẽ tha, ta đây tuyệt đối giữ lời. Bây giờ ngươi về chỗ hẹn theo những gì ngươi được dặn, ngươi nói rằng việc đột nhập bị tuần binh phát hiện và vây đánh, bảy vong hồn kia đều bị tiêu tán chứ không b·ị b·ắt, ngươi chạy thoát vì ngươi đi sau cùng. Ta nghĩ bọn chúng sẽ nghi ngờ cho nên đêm mai sẽ phái tiếp các nhóm đến xác minh lại, nếu ngươi đi cùng bất kỳ nhóm nào thì nhớ đi đầu tiên hoặc cuối cùng và cầm gươm đao ở tay trái. Cho dù bị phục binh đánh thì ta đảm bảo ngươi sẽ thoát c·hết.
-Thưa ... thưa cô nương. Ông thầy đó có giữ mảnh xương của tôi cho nên ...
-Ta biết, nhất định ta sẽ tìm cách giúp ngươi nếu ngươi chịu làm theo lời của ta. Ngoài việc ngươi sẽ không b·ị đ·ánh cho tan hồn bạt vía thì xong việc này ta sẽ cho người một số vàng bạc để ngươi không phải lo sau này.
Chị Ma nói xong thì phẩy tay tôi ra hiệu đi về, ba tuần binh ma thoáng một chút ngạc nhiên sau đó cũng mau chóng chạy xuống đường bỏ lại Thục Tấn Nhị đứng chơ vơ giữa gò, tôi nghĩ hắn ta còn đang không hiểu vì sao mình lại được tha hoặc hoặc không tin mình sẽ được tha. Tôi thì biết, chị Ma xưa nay nói lời đều giữ lời.
-Các anh cứ về nghỉ ngơi và báo với cấp trên toàn bộ những gì các anh đã nghe, nhìn và chiến đấu, công này là của các anh, chúng tôi chỉ là người hỗ trợ. Đêm mai chúng nhất định sẽ quay lại cho nên tôi sẽ gặp tuần đinh của làng để cùng bàn bạc, các anh thấy sao?
-Đa tạ công chúa đã ra tay giúp đỡ.
Chị Ma tung một nén vàng cho ma Vành, anh ta đỡ lấy nhưng vẫn chưa hiểu.
-Chiến thắng rồi các anh cũng phải khao bạn bè chứ, số vàng này là tôi tặng cách anh đêm nay đã tốn nhiều công sức.
-Đa tạ công chúa, đa tạ công chúa! – Ma Vành cúi đầu cảm ơn. – Đúng là danh bất hư truyền, làng này người ta bảo công chúa không những xinh đẹp nhất vùng mà còn rộng lòng với những người xung quan.
-Thôi ta đi trước.
Chị Ma lướt qua những ruộng rau đi về phía bụi tre còn tôi không làm được như thế nên sẽ phải chạy về.
-Các anh đêm nay thu nhập khá quá nhá, chúc mừng. – Tôi nói với ba tuần đinh ma.
-Số mày hên thật đấy nhóc, vừa có kiếm trừ ta của ông sư lại quen một người vừa đẹp lại lắm tiền. Mày sinh vào giờ nào để tao tính cho con cháu tao với. – Ma Vành cười tươi hỏi tôi.
-Thôi, các anh đi mà báo công đi, em còn về xem chị ấy có dặn gì không, sáng mai em còn phải đi học nữa.
-Mày học hành cái đếch gì, thằng này đã dốt lại còn khờ, mày bảo công chúa độ cho mày thì vàng bạc tiêu thoải mái cần gì học cho mệt.
Ba ma tuần binh đứng nhìn tôi cười, tôi cũng chỉ biết cười rồi chạy về trước, gần đến cổng nhà thì tôi bỏ lá vối ra, chị Ma đang đứng chờ tôi ở ụ rơm chắc có chuyện cần nói.
-Chị chắc chắn thằng bại tướng Triệu Đạt nó nhân cơ hội trả thù riêng. – Chị Ma mào đầu.
-Chị chắc chứ?
-Chắc! Em nghe lời khai của con ma họ Thục đó thì biết rồi. Còn cái thằng Đường Thốc Tử bí ấn nào đó nữa, nó có phải là thầy của thằng đã bị chị xông phi đạp cho một cái ngã sấp mặt xuống đất rồi cụt đầu không nhỉ?
-Hoặc là anh em họ hàng, cùng họ mà chị, Đường Hi Hoa và Đường Thốc Tử! Mà sao chị không đi theo cái ông đấy để thám thính?
-Không cần thiết nữa, lời nói của hắn đều có lý và một số điều chị đã nhìn thấy, không phải ngẫu nhiên mà chị để hắn sống sau cùng để tra hỏi.
-Vậy... vậy chị có nghĩ nhóm Đường Thốc Tử này lại sẽ hành động như Đường Hi Hoa hay không? Sẽ lại ... sẽ lại đào chỗ chị Khuê?
-Em nên báo cho con bé ấy đề phòng và nhờ lão ma Lê Tam đang ở nhờ trên đất canh phòng giúp. Nói với ông ta chị sẽ dạy võ và kiếm thuật cho ông ta sau đêm trăng tròn.
-Tình hình lúc này căng như thế chị vẫn quyết định tuân thủ lời hẹn gặp ư?
-Lời hẹn đã nói ra thì không thể thay đổi. Từ ngày mai trở đi em phải nhớ mang thanh kiếm gỗ bên mình bất kể lúc nào, kể cả lúc đi học.
-Dạ.
Chị Ma thở dài nhìn trăng một hồi rồi nói tiếp.
-Chị vẫn chưa biết kẻ nào là đứa đã muốn hại em sau khi em phá miếu và từ cánh đồng Quán Dê trở về, nhất định phải tìm cho ra.
-Có khi nào là gã Triệu Đạt không ạ?
-Hi vọng là thế, nếu là hắn thì mọi thứ sẽ dễ, nếu không phải là hắn thì chuyện sẽ phức tạp lắm. Em đi nghỉ đi, nửa đêm rồi đấy. Chị đi gặp Xã Thần có chút việc.
Chị Ma bước ngang qua tôi rồi đi ra phía cổng sau đó biến mất, tôi chạy ra khép cổng rồi nhẹ nhàng trở vào nhà ngủ, tiếng thở của bà Già vẫn đều đều nên tôi biết bà đã ngủ say.
---
-Ngươi có chắc thông tin ngươi có được là đúng hay không?
Chị Đẹp Lý Ngọc Khuê vừa hỏi tôi vừa vuốt mái tóc dài đen nhánh, điệu bộ rất hờ hững.
-Có sao em nói vậy chứ không thêm bớt nửa lời.
-Vậy là thằng đầu sỏ rồi, có thể là như thế. Liệu có phải là cha của cái thằng ta không vặn đầu được mà phải nhờ con trăn sắt chạy qua không?
-Người ta gọi là tàu hỏa chứ không gọi là con trăn sắt. – Tôi đính chính.
-Ừ, tàu hỏa. – Chị Đẹp gật đầu lấy lệ. – Ngươi nghĩ rằng bọn nó lại có gan để quay lại đây đào tiếp khi đ·ã c·hết đến tám mạng ngươi ư?
-Tám mạng người là chị biết chứ em nghĩ chứ họ không biết được, duy chỉ có cái gã ... à, em nhớ ra rồi.
-Chuyện gì?
-Chị gọi ông Lê Tam kia ra đây được không?
-Được!
Chị Đẹp không biết từ khi nào bỗng nhiên có một cái gương tròn màu xanh nên vừa nói chuyện với tôi mà mắt không rời khỏi gương, nói thật thì tôi cũng khó chịu bởi vì nói mà người nghe cứ lơ đễnh, nếu tôi có quyền thì tôi sẽ quát cho một trận cho bõ tức. Đấy là tôi nghĩ thế chứ trong mắt chị này tôi chỉ ngang với thằng hầu không hơn không kém, tay nghê vặn đầu bẻ cổ của chị ấy khiến tôi mỗi lần nghĩ đến là bất giác sờ tay lên cổ mấy lần như để kiểm tra xem mình có vấn đề gì không, một nỗi sợ hãi vô hình.
Hình bóng của Lê Tam tướng quân từ vườn bưởi nhà bà ngoại tôi đi lại phía gò miếu của chị Đẹp, ông ta cúi chào chị ấy rồi quay sang nhìn tôi cười, tôi bước xuống ven gò rồi lên tiếng hỏi.
-Bọn cháu, à, chị Ngọc Hoa đang tìm hiểu cái người mà hôm trước ông nói tên là Đường Thốc Tử, ông ta đang xuất hiện ở vùng này. Nếu... nếu gặp mặt liệu ông có nhận ra ông ta được hay không ạ?
-Ta nhớ diện mạo của hắn, một hắn tuổi trạc ngũ tuần, đầu trọc và có nốt ruồi nhỏ ở trên gò má trái. Hắn vẫn còn một bức tượng có tro cốt của ta và y như ta bây giờ, tên người Tàu khốn kiếp.
-Nếu ông không ngại, cháu sẽ mang ông về dưới nhà cháu ít hôm vì hiện nay có một đám âm binh của cái người tên Đường Thốc Tử hay đột nhập vào làng để dò la đường đi lối lại chuẩn bị cho việc đào hầm vàng ở miếu này.
-Ta đi cũng được thôi, - Lê Tam tướng quân quay sang nhìn chị Đẹp đang bận soi gương và hỏi. - không biết ý của Lý tiểu thư ra sao ạ?
-Ta không phải chủ nhân của ông nên nếu ông muốn thì cứ đi, có sao đâu. Ông là võ tướng mà cứ ru rú ở cái xó vườn thì gươm cũng cùn, chí cũng nát.
-Đa tạ tiểu thư đã cho phép.
-Chị Ngọc Hoa nói rằng sau đêm trăng tròn sẽ dạy võ thuật và kiếm thuật cho ông, ông cũng tranh thủ để sau này nếu còn ở đây thì bảo vệ chị Khuê đây.
Tôi nhìn chị Đẹp, chị ấy không nói gì, con gái không nói gì nghĩa là đồng ý hoặc vì chị ấy đang bận soi gương, cái gương này có khi nào do bà ngoại tôi mua xong để lên bệ thờ không nhỉ?
-Tiểu thư đã cho phép thì ta đi thôi, nhờ cháu.
Lê Tam tướng quân cúi đầu chào chị Đẹp rồi bóng hình ông quay về chỗ tôi đã chôn xuống vào cuối tháng trước.
-Nếu có gì lạ thì chị nhờ ông Thổ Địa đánh tiếng cho em với nhé?
Tôi nói nhưng chẳng có hồi đáp, chị Đẹp còn đang bận kiểm tra mấy sợi tóc trên mái.
-Ngươi về đi, có việc ta sẽ gọi.
-Dạ!
Tôi quay lưng bước ra vườn bưởi mà lòng hậm hực, mình có lòng tốt mà chị này lúc nào cũng nghĩ mình là thằng hầu, tưởng là sau trận gò miếu và bẻ đầu tám người thì vị thế của mình sẽ cao hơn nhưng tôi thấy vẫn thế, chả nhẽ lại cúng mắm tôm cho chị ấy cho bõ tức, người đẹp gì đâu mà tính khó ưa, vừa đào đất tôi vừa nghĩ trong đầu.
-“Mình cũng sẽ mua gương và lược màu đỏ cho chị Ngọc Hoa”
Tôi dùng những cái que và tay bới đất để moi tượng ông Lê Tam lên, tôi đào không quá sâu và thời gian chôn chưa lâu cho nên không khó, thêm nữa đất trong vườn bưởi nhà bà tôi rất mềm. Tôi lẳng lặng bỏ lá vối ra khỏi miệng khi đã ra khỏi cổng nhà bà ngoại và cẩn thận mang tượng ông Lê Tam về nhà, chưa tới 7g tối cho nên vừa đi tôi vừa phải ngó trước nhìn sau sợ bị ai bắt gặp, mặc dù tượng tôi đã giấu vào trong người rồi nhưng vẫn phải cẩn thận.
Thật ra, đêm hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ tôi đã nghĩ ra một việc lợi nhiều mặt đó là mang tượng ông Lê Tam này về đây để chị Ma tiện dạy võ công cho ông ta, ông ta từng là võ quan thì chắc võ sẽ giỏi hơn so với mấy anh tuần binh ma của làng. Những tuần binh ma đó thì cảm tử nhưng cảm tử không phải là hay bởi vì nếu số lượng ít mà cứ lao vào đối phương đến khi hết quân rồi thì tôi biết làm sao. Lê Tam tướng quân này nhất định có thù với tay Đường Thốc Tử cho nên sẽ tận lực mà đánh, đối với tôi hay chị Ma chỉ có lợi mà không có hại gì. Sau cùng một lý do mà tôi nghĩ xa hơn chính là cuộc hẹn của chị Ma tại Cống Đoan với Dương bổ đầu, tôi không biết họ sẽ mang đến bao nhiêu ma hay giở những trò gì nhưng thêm một võ tướng kiểu gì cũng đỡ được một ít khó khăn, nếu giao chiến với Dương bổ đầu thì tôi bê cả tượng này đi cùng thanh gươm, có khi đối phương chạy mất cả dép.
Tôi giấu tượng ông Lê Tam vào chân ụ rơm rồi vào nhà ăn cơm, cơm nước xong thì tôi mang thuổng ra đào một cái hố nhỏ, lại rắc gạo xuống đáy hố rồi để bức tượng xuống sau đó phủ đất lên, tôi hi vọng chị Ma không phàn nàn gì về việc này bởi vì tôi đã cân nhắc kỹ lắm rồi.
Đêm hôm đó tôi ngủ sớm và ngủ yên không mộng mị, khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau thì tôi cho rằng đám Đường Thốc Tử chắc chưa quay lại ngay mà cần thời gian để tính phương án khác hoặc là... hoặc là gã Thục Tấn Nhị kia nói dối không trơn tru nên bị diệt rồi chăng?
---
***