Chương 174: Tuần binh ma (P.2)
Tôi ngây người ngồi nghe ba con ma kể chuyện cuộc đời của họ, thời gian trôi qua thật mau, sau cùng ma Nẫm hỏi ma Vành.
-Như thằng bé bảo thì bọn mình c·hết cũng hơn hai trăm năm rồi cơ à? Chúng mày về hưởng hương hoa con cháu gửi mà không nhớ à?
-Nhớ được đâu mà nhớ, việc này thì có quan trọng gì. Cứ làm tốt việc của mình và chờ đến khi được đi làm thứ khác.
-Các anh... các anh c·hết bên bờ sông Thị Cầu à?
-Bọn tao với vài thằng nữa c·hết ở bờ Bắc sông Cầu, giặc nó tiến qua được bờ Nam thì thêm một số nữa.
-Cầu phao đâu mà sao các anh không chạy qua bờ Nam, chạy qua là sống rồi.
-Đm thằng này đúng là trẻ con đéo đi đánh trận bao giờ, đánh mà ai cũng chạy như mày thì có mà c·hết hết à. Bọn tao c·hết thì đổi cho người khác sống, ngược lại, nếu giặc truy kích nhóm bên kia thì bọn tao lại sống, mấy đứa mày thấy tao nói có đúng không?
-Đúng rồi, thằng này trẻ con biết mẹ gì về đánh trận. – Ma Vành đồng tình.
Tôi ngượng ngịu gãi đầu bởi vì họ nói đúng, tôi dù sao cũng là trẻ con, đánh nhau là tôi cứ chạy thôi chứ ngu gì ở lại giơ đầu chịu báng, nhưng mà đánh trận chắc là khác. Tôi sực nhớ ra một điều nên hỏi vu vơ ba ma tuần binh đang ngồi xổm trước mặt.
-Các anh từng là lính rồi giờ lại làm ma lính thì các anh có nhảy qua được cái mương nhỏ kia không? – Tôi chỉ tay về hướng mương nhỏ dẫn nước lên đồng.
-Mày đùa bọn tao à? Chỗ đấy bọn trẻ con chơi chứ bọn tao nhảy chỗ đấy cần gì lấy đà, đứng bật nhảy là qua.
-Thật chứ?! – Tôi hỏi lại.
-Mày không tin thì bọn tao ra nhảy thử mày xem, bọn tao nói láo với trẻ con làm gì.
-Thế thì lạ nhỉ, sao mấy con ma hôm qua vào làng mình không nhảy qua mương nước nhỏ này mà lại ném một dải khăn trắng sau đó bước lên rồi đi qua, sao lại vẽ việc ra như thế các anh nhỉ?
-Sao? Ném khăn làm cầu á? – Ma Vành hỏi tôi.
-Đúng ạ. – Tôi gật đầu xác nhận.
-Hay là bọn này bị c·hết đ·uối nên sợ nước nhỉ? Mày thấy bọn nó đêm qua?
-Bảy người, họ luôn đi theo một hàng dọc, qua cái mương Khoai và mương nhỏ kia thì đều ném một cái khăn rồi nhanh chóng chạy trên cái khăn đấy đi qua, em có nghe bọn họ nói là sợ động cái gì đấy.
-Sợ động? Bọn nó sợ động cái gì nhỉ? – Ma Nẫm quay sang hỏi hai ma còn lại.
-Đéo phải đâu, tao nghĩ bọn c·hết nhát này sợ nước, có khi nào bọn nó từng bị c·hết đ·uối không? – Ma Vành đưa ra ý kiến.
-C·hết đuối gì mà một lúc bảy người. – Tôi phản đối ý kiến này.
-Nhưng nếu bọn nó cũng là binh lính như bọn tao đây thì có gì lạ, một lúc c·hết đ·uối tính bằng nghìn ấy chứ, mày chưa thấy cả nghìn người c·hết đ·uối bao giờ à?
Tôi lắc đầu.
-Đúng là trẻ con, cái đéo gì cũng không biết mà cứ hay hỏi, nể tình mày lần đầu gặp nên hôm nay bọn tao kể nhiều lắm rồi đấy, ngưng ở đây đã, cô công chúa mới ra hiệu là chuẩn bị kia kìa.
Ma tuần binh mà tôi chưa biết tên vừa chạy đi ngó nghiêng rồi vội vàng quay lại hóng chuyện. Tôi cảm nhận rõ một điều là những hồn ma này thích kể chuyện cho người sống hoặc .. người lạ mặt
Ba bóng ma và một bóng nửa ma đi lom khom theo một hàng dọc men theo rìa gò đất mé Đông mả Mẹ Sư, ma Vành đi đầu tiên sau một hồi quan sát thì hỏi nhỏ về sau.
-Cái cô nông dân đang đội nón đứng ở ruộng lúa kia là công chúa à?
-Tao nghe bảo thế, không giống à? – Ma tuần binh vô danh đáp lời.
-Nhìn đéo giống nông dân gì cả, thấp thoáng ở đấy thì lộ mẹ nó hết bây giờ. – Ma Vành tỏ ra bực dọc.
-Các anh nói nhỏ thôi, đến tai chị ấy lại to chuyện đấy. Đêm hôm qua em còn thấy chị ấy chặn đường t·rấn l·ột của bảy bóng ma kia mỗi người 10 đồng tiền.
Lời nói của tôi có phép thần kỳ bởi vì ba ma tuần binh một hàng dọc phía trước tôi đều quay lại nhìn tôi với ánh mắt nửa phần ngạc nhiên và nửa phần khó hiểu.
-Em đã từng chứng kiến chị đấy đánh cho bổ đầu của huyện bên cạnh sấp mặt và rạch miệng một con ma khác vì dám nói xấu chị ấy. – Tôi bổ sung.
Ma Nẫm ngồi phía trước tôi há hốc mồm, đánh rơi cả kiếm nên vội vàng nhặt lên, lắp bắp hỏi tôi.
-Đánh cả bộ ...bộ đầu cơ à? Rạch miệng luôn cơ à? Thật chứ?
-Nếu anh muốn thử thì em chỉ cách cho, nhưng mà thảm lắm. Chị ấy dùng chân mà đá kiểu gì mà phế luôn cẳng của con ma lắm mồm ấy sau đó rạch miệng và dọa cắt lưỡi nữa.
-Thằng Vành nói, tao không nói gì. – Ma tuần binh vô danh lập tức chỉ tay lên bạn mình đang ngồi đằng trước.
-Ta...tao có nói gì đâu, tao chưa nói gì xấu cô ấy cả. Chúng mày vừa nghe còn gì, anh nói có đúng không thằng cu nhỉ? Mày làm chứng cho anh nhé!
Tôi gật đầu xem như lời đồng ý, mấy tuần binh ma này liệu trước đây có phải trong số 1000 cảm tử quân chặn hậu không vậy? Mới nghe dọa một tí đã sợ thế rồi thì chả biết chốc nữa đánh nhau sẽ như thế nào, liệu có bỏ chạy hay không?
Thời gian chậm rãi trôi qua thêm khoảng chừng gần nửa nén hương thì ma Vành quay lại giơ ngón tay ra hiệu im lặng, hai tuần binh ma còn lại gật đầu, tôi cũng gật đầu theo.
Những con ma lạ mặt sắp tới! Tôi đoán như vậy.
Theo như kế hoạch đã được mấy tuần binh ma phổ biến thì phải chờ cho những bóng ma lạ này đi qua chỗ mả Mẹ Sư và họ cũng như chị Ma sẽ chặn hậu để hỏi chuyện, xét giấy và bắt họ lại. Nếu đông quá thì những tuần binh ma sẽ có cách phát tín hiệu để những tuần binh khác trong làng biết mà đến trợ giúp, theo tôi nhớ thì số tuần binh trong làng khoảng 20 hồn ma, đều c·hết khi còn trai tráng và chỉ huy họ là một hồn ma lớn hơn nhưng ít lộ diện.
Tôi ngồi sau cùng và cách tuần binh ma phía trước khoảng ba bước chân, khi họ bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng về phía trước thì tôi cũng nhẹ nhàng bám theo. Chúng tôi men theo gò đất đi chừng năm bước chân thì rẽ trái men theo hướng Bắc, lúc này tôi đã nhìn thấy chị Ma với bộ đồ nông dân thấp thoáng xuất hiện ở phía Bắc, cách tôi hơn 50m, trên những cánh đồng lúa.
Đi men theo một đoạn thì những ký hiệu của mấy tuần binh ma nói ra hiệu với nhau tôi không hiểu nên tôi ngồi im một chỗ. Tôi quay sang nhìn chị Ma thì thấy chị ấy gỡ nón mê đang đội trên đầu và đeo ở tay, cùng lúc những tuần binh ma gật đầu thống nhất, hất tay và họ bước ra khỏi chỗ ẩn nấp đi lên đường đất mà phía bên kia là bờ rào của nhà chùa.
-Dừng lại!
Ba tuần binh ma đứng trên đường lớn tiếng quát, tôi thì vẫn ngồi nấp bên gò đất hết nhìn bọn họ lại quay ra nhìn chị Ma.
-Trình giấy đi lại!
-Xin chào các ngài tuần binh của làng, chúng tôi là ma làng này.
-Ma làng nào cũng phải trình giấy khi tuần binh hỏi, các ông đi đâu?
-Chúng tôi ...
Một khoảng lặng sau đó, tôi không biết bên kia có bao nhiêu người nhưng những tuần binh ma đang đứng trước mặt tôi khoảng chừng gần 5m đã giơ đao kiếm ra thủ thế, xem chừng họ sẽ đánh nhau to.
-To gan, dám mang theo v·ũ k·hí khi đi lại hay sao?
Vậy là bên kia đã rút v·ũ k·hí, tôi thoáng hồi hộp quay nhìn chị Ma, chị ấy vẫn đang đứng ở chỗ cũ và chưa có dấu hiệu gì sẽ động thủ nên tôi cũng chưa biết nên làm gì cho hợp lý lúc này. Sau vài giây suy nghĩ thì tôi bò trong tư thế ngồi lên phía trước để xem bên kia lực lượng như thế nào, tôi hé đầu ra để nhìn. Tôi nhẩm đếm và thấy có tất thảy là tám bóng ma đang đứng hình chữ V mỗi bên đều là 4 bóng đen mờ ảo, bọn họ đều ăn bận quần áo tối màu và trên tay đều có v·ũ k·hí, chủ yếu là kiếm.
-Ngoan ngoãn giơ tay ra chịu trói đi, chúng mày từ đâu đột nhập vào làng?
Tôi xoay lưng nhẹ nhàng bò ngược lại chỗ ban đầu mình ngồi nói chuyện với ba tuần binh ma này, tôi nhìn thấy bọn họ đang dồn mọi sự chú ý vào tuần binh nên muốn vòng qua phía bên kia, người ta gọi đấy là kiểu đánh tạt sườn rất nổi tiếng đã làm nên thương hiệu của Quân đội Nhân dân Việt Nam thời đánh Mỹ. Thò đầu lên khỏi gò một cách cực kỳ cẩn thận, tôi đã nhìn thấy tám bóng ma lúc này đã hiển hiện rõ như ban ngày và cách tôi chưa đến 20m, đây là một cơ hội ngon ăn và như chị Ma có nói là nhãi nhép không thèm đụng tay còn mấy tuần binh ma nãy có nói tôi là xông ra mà chém. Tôi nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay và nhớ rằng lúc tôi mình vẫn chưa được xử lý những con ma không tốt cho nên tôi cũng muốn thử, họ chắc chắn vào làng tôi không có mục đích tốt và quan trọng là đã nhìn ngó nhà tôi.
Tiên hạ thủ vi cường!
Tôi hít một hơi thật dài rồi nhảy ra khoảng đất trống phía trước mặt, những bóng ma vận đồ tối màu quay sang nhìn về phía tôi cũng là lúc thanh kiếm gỗ trừ tà của tôi chém xuống thật mạnh. Tôi chém theo hướng chéo từ góc 2g xuống đến góc 8g, ngay khi vừa dứt đường kiếm thì gió rít lên và thổi về phía trước trong chớp mắt, tiếng gió rít khiến tôi phải nhăn mặt vì cảm thấy gai ốc mình nổi lên đồng loạt.
Những bóng ma đang đứng trên đường cũng phản xạ rất nhanh bằng cách nhảy lùi về phía sau và lộn người về phía trước để tránh đường kiếm gió chém tới, nhưng không phải bóng ma nào cũng phản ứng nhanh được như vậy. Tôi nghe rõ tiếng thét thảm thiết vang lên và mùi máu tanh nồng xộc lên, ba bóng đen không kịp tránh né đã khụy gối và bóng của họ trở thành những làn khói nhạt dần rồi lẫn vào ánh trăng. Tôi giữ nguyên tư thế vừa chém xong, tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn thành quả của mình vừa thực hiện, hai bóng ma vừa nãy nhảy về phía sau thoát nạn sau giây phút hoảng hốt thì thay vì lao đến chỗ tôi đứng thì họ lại nhào về phía trước, tôi nghe tiếng binh khí v·a c·hạm lẫn nhau và những tiếng hô lẫn lộn.
Mất vài giây bàng hoàng vì mình vừa mới g·iết ... ma xong thì tôi cũng định thần được và vội vàng chạy lên gò đất, đứng trên mả Mẹ Sư vì đó là nơi cao nhất, có thể quan sát được xung quanh, quan trọng nữa là tôi phải nhìn thấy chị Ma, tôi sợ những bóng ma kia sẽ đánh lén mình. Chị Ma đi bộ từ vị trí đứng khi nãy gần lại chỗ tuần binh ma và những ma lạ mặt giao tranh, ba đánh với năm dĩ nhiên là vất vả nhưng xem chừng những bóng ma lạ mặt không muốn giao chiến lâu mà tìm cách thoát thân, khả năng cao là họ sẽ bỏ chạy về hướng họ đã đi vào và nơi đó thì chị Ma đang đi tới. Hai trong số năm bóng ma lạ mặt khi phát hiện chị Ma đi tới với thanh kiếm trên tay đã nhanh chóng lao tới nhằm hạ gục đối thủ nhanh chóng.
-Rút mau, bị mai phục!
Hai bóng ma lạ mặt vừa lao tới chỗ chị Ma đồng thời hét lớn lên ra hiệu cho đồng bọn nhưng đấy cũng là những ám hiệu hoặc lời nói cuối cùng của họ, những bóng ma, hai đường kiếm sáng choang lóe lên dưới ánh trăng nhanh như chớp đã biến những bóng đen mà giây trước đó còn có hình người thì giây sau đã thành những làn khói tan biến vào hư không. Chẳng có một tiếng thét nào kịp vang lên nhưng mùi máu tanh nồng thì tôi lập tức ngửi thấy, tôi khịt mũi thở ra mấy hơi rồi chạy xuống khỏi ngôi mộ xi-măng để nhìn gần hơn trận chiến ba đấu ba. Tôi không biết kiếm pháp hay võ nghệ của ba ma lạ mặt ra sao nhưng tinh thần thì chắc chắc có vấn đề bởi vì họ đã thiệt hại quá nhanh, ba tuần binh ma kia cũng phát hiện ra thế thượng phong cho nên xốc tới đánh rất nhanh và mạnh.
Tiếng binh khí v·a c·hạm, những tiếng thét vang lên giữa màn đêm mà tôi toán người ta sẽ nghe tiếng gió rít.
Chị Ma bước gần tới chỗ đang giao chiến một cách nhẹ nhàng và đầy thần thái, ba bóng ma lạ mặt lúc này đang quay lưng về phía chị Ma nhưng chị ấy không ra tay và đứng nhìn, việc chị ấy cầm kiếm đứng im như vậy cũng là một áp lực vô cùng lớn với những bóng ma lạ mặt kia khi phải vừa chống phía trước, vừa phòng phía sau.
-Giơ tay chịu trói không thì sẽ bị diệt trừ. – Một tuần binh ma vừa đánh vừa lên tiếng chiêu hàng.
-Chúng mày mơ đi, bọn Tây Sơn mọi rợ.
Hai bên càng đánh càng hăng, bất phân thắng bại một hồi nên chị Ma có vẻ thiếu kiên nhẫn lên tiếng mách nước.
-Chém c·hết chúng nó đi, chém vào phần đầu gối.
Tôi không hiểu lắm nhưng ngay sau đó ba tuần binh ma cúi thấp người và tập trung chém vào phần thân dưới của đối phương, đối phương lúng túng thấy rõ và nhanh chóng bị thiệt hại một ma, chỉ còn hai.
-Chịu trói chúng ta sẽ tha!
Ma Nẫm tuần binh thủ thế lên tiếng.
-Không đời nào! Chúng ta không bao giờ đầu hàng.
Bóng ma lạ mặt ấy vừa cất tiếng xong thì một đường kiếm sáng loáng từ phía sau chém tới nhanh như chớp.
-Thật ra không có chúng ta nào ở đây, chỉ còn một mình nhà ngươi thôi.
Chị Ma giơ kiếm chỉ vào mặt bóng ma cuối cùng còn lại đang run như lên cơn sốt cao.
-Bọn ta không thèm bắt nhà ngươi, khai ra những thông tin ta cần thì ta sẽ để cho một con đường thoát, xem như vận số con cháu của nhà ngươi vẫn còn có tổ tiên mà thờ.
-Cô ... ngươi ...các ... các ngươi ..
-Chị Ma xinh đẹp, ngươi nên gọi như thế còn nếu muốn c·hết thì ta sẽ c·hặt đ·ầu ngươi.
-Tôi ... tôi .. tôi muốn một đường lui, thưa... thưa... thưa chị Ma xinh đẹp và các anh tuần binh.
-Bỏ kiếm xuống và lại đằng kia ngồi, ta đây xưa nay giữ lời không bao giờ nói sai.
Bóng ma cuối cùng vội vàng thả kiếm xuống đất, thanh kiếm lập tức biến mất, chị Ma nhảy lên trên gò đất rất gần chỗ tôi đang đứng xem.
-Mấy anh đưa hắn lên đây, không cần phải trói làm gì, nó chạy thì ta chặt chân.
Mấy anh chàng tuần binh ma cũng đang c·hết trân ngước nhìn lên chị Ma, chắc họ đang nhớ lại những gì tôi kể khi nãy.
---
***