Chương 163: Sợi bạc trong nghĩa địa
Hai cụ cháu từ đường cái quan rẽ vào một con đường đất nhỏ đi thẳng đến giữa cánh đồng, thi thoảng hai bên tôi nhìn thấy có một vài nấm mộ dọc theo lối đi và phía trước thì ... cơ man là mộ, bảo sao không tụ tập ở đây hàng đêm. Đi hết đoạn đường đất đó là có hai cây gạo ở hai bên đường, ở giữa có một cái cổng bằng gạch cũ kỹ chắc chắn đã nhiều năm không tu sửa, trên cổng có ghi mấy chữ Hán Tự tôi đoán là tên của cái bãi tha ma này, so với bãi Cầu Khoai của làng tôi thì rộng gấp 3 lần là ít.
Đi qua cổng bãi tha ma thì ngay bên phải có một dãy bàn bằng gỗ, có vài người đang ngồi như kiểu soát vé, nhìn cụ tôi trên ngựa thì hỏi.
-Vào có việc gì? – Một người đàn ông đầu chít khăn màu đen, áo màu nâu không cài khuy mà để phanh ngực lên tiếng hỏi.
-Chúng tôi vào chuộc giấy.
-Có chơi không? Chơi thì thì nộp phí trà nước 1 đồng.
-1 đồng là bao nhiêu?
-Mày không biết luật ở đây hả thằng nhãi, chủ mày còn chưa lên tiếng mà mày nói thay hả?
-Tôi không phải đầy tớ, đấy là anh họ tôi nhưng chỉ có một ngựa nên tôi nhường anh ấy, tôi không biết 1 đồng là bao nhiêu tôi hỏi thì sao ông phải cáu?
-Đ.m thằng này, mày đi vào chỗ cờ bạc mà 1 đồng không biết thì vào làm gì, cút!
Tôi chả nói chả rằng đi lại bên con ngựa lấy ra 1 nén bạc.
-Ông thông cảm, nhà tôi xưa nay không dùng tiền đồng nên tôi không biết thì có gì lạ. Vậy tôi nộp tiền trà nước còn bao nhiêu ông trả lại tôi.
-Mày... mày... mày ..! – Người đàn ông chỉ vào mặt tôi tỏ vẻ tức giận.
-Ông làm mau lên, nhanh tay thì tôi cho một nửa nén bạc ấy mà uống nước, nửa còn lại cho mấy ông kia. – Tôi hất hàm về phía mấy người đang ngồi gần người đàn ông. Nói gì thì nói chứ diễn cảnh đại gia nhiều tiền thì ai mà chả diễn được, nhất là vàng bạc lại nhiều không phải suy nghĩ, e chừng tôi còn diễn chưa đủ độ khệnh khạng.
-Mày... mày nói thật chứ?
-Nếu ông chê thì để tôi nhờ mấy ông kia đổi giúp rồi cho các ông ấy hết.
-Thôi, để ta, để ta. – Người đàn ông đổi giọng nhanh như chớp, tôi cũng nhếch mép cười và sau đó dắt ngựa đi thẳng vào phía trong.
-Gặp bọn cầm đồ ở đâu hả cụ? – Tôi hỏi.
-Kìa, là cái thằng đang ngồi trên ghế đẩu h·út t·huốc có đứa bưng trà đấy, mày thấy không? Gần ngay cái đám đang chơi tổ tôm đấy.
-Cháu thấy rồi, cháu hỏi gì cụ nói đấy không phải sợ bọn nó. Cụ thấy mấy đứa ở cổng đấy, thấy tiền khác gì chó cụp đuôi đâu.
-Mày khá thật đấy, tao chả nghĩ ra được như thế, được vào chơi là thích rồi.
-Cụ dại lắm, nhiều tiền gặp đám này phải tỏ ra bất cần đời vào nó mới sợ.
Tôi buộc ngựa vào một cái cây ven bãi tha ma, bảo cụ mình ngồi trên ngựa còn tôi một mình bước đến chỗ người đàn ông đang vắt chân chữ ngũ trên ghế đẩu rung đùi, trông bộ dáng là d·u c·ôn học đòi làm trí thức, nhìn chẳng đâu vào đâu, quần áo ông ta mặc thì trên Đông dưới Hè, chân đi giày vải còn đầu thì cạo nhẵn thín không có một cọng tóc nào.
-Chào ông! – Tôi đi đến gần thì lên tiếng chào. – Xin hỏi ông có phải là Đông Lão Đại không?
-Đúng! Đấy là biệt danh của ta, có việc gì nhóc con? – Ông ta hỏi lại tôi mà mắt vẫn nhìn vào đám ma đang chơi tổ tôm.
-Tôi đến để chuộc đồ.
-Chuộc gì?
-Bát tự!
-Mang đủ tiền không? – Đông Lão Đại hỏi tôi.
-Ông có giữ giấy có lăn tay ở đấy không? - Tôi hỏi lại.
-À, vậy ra mày đủ tiền hả? Tên họ trên giấy cầm cố?
Tôi đọc tên họ của Ông Mãnh nhà tôi cho Đông Lão Đại, nghe xong lập tức ông ta quay ma nhìn tôi từ đầu đến chân, từ chân lên đến đầu một hồi rồi hỏi.
-Nhìn mày xem chừng không phải thằng đã cầm đồ.
-Tôi là em, ông anh đang ở trên ngựa kia. – Tôi chỉ tay về hướng cái cây nơi Ông Mãnh đang ngồi trên lưng ngựa.
-10 cân vàng, 10 cân bạc đủ chứ?
Tôi quay sang nhìn gã hầu đang bưng trà cho Đông Lão Đại và nói.
-Anh này đi lấy cân ra cân cho tôi, lát tôi thưởng 2 nén bạc, làm tốt thì không thưởng bạc mà thưởng 1 nén vàng.
“Choang!” gã người hầu ngạc nhiên quá đỗi đánh rơi vỡ ấm trà đang bưng trên tay, gã ta rung run nhìn Đông Lão Đại như có ý muốn chờ lão gật đầu. Đông Lão Đại nhìn thêm tôi mấy lượt, thấy vẻ mặt nhơn nhơn của tôi nên phất tay ra hiệu cho gã hầu chạy đi đâu đó. Những người ngồi chơi tổ tôm cũng thoáng chút ngạc nhiên quay ra nhìn tôi rồi sau đó nhanh chóng tập trung với ván bài của họ đang đánh dở.
-Mày có vẻ nhiều của cải đấy nhỉ?
-Nhiều gì, ở đâu cũng có người nọ người kia, tôi không phải người nọ thì là người kia!
-Ý mày là?
-À, ý tôi là tôi giàu.
-Thế nói mẹ là giàu đi mày con chữ với chả nghĩa.
-Ông chủ chả hiểu gì, giàu thì dễ chứ học chữ mới khó, tôi học mãi đến giờ vẫn chưa đọc được chữ nào vì mải chơi.
-Tao thấy mấy thằng công tử đều ngu dốt cả, thằng anh mày cũng thế nhờ.
-Anh ấy thật thà thôi chứ có ngu dốt hay không thì đâu đến lượt ông đánh giá, với lại anh ấy mà như tôi thì đời nào tôi phải mang vàng bạc tới chuộc đồ.
-Nhóc con khẩu khí khá lắm, mày đúng là công tử chưa trải đời nên lời nói rất trịch thượng, ta không chấp.
-Giấy tờ của anh tôi đâu? Mau cái chân lên để xong việc tôi còn chơi, tôi không có cả đêm đâu.
-Mày chơi?
-Thế ông nghĩ tôi tốn thời gian đến đây để gặp ông nói chuyện phiếm hay sao?
-Còn đồ cầm kia thì sao?
-Tôi đếch quan tâm, chỗ anh em nhờ vả thì tôi phải giúp chứ bát tự nhà tôi à mà ông nghĩ tôi cần.
-Mày... mày không phải em ruột à?
-Ông bị điên à? Anh em ruột c·hết như thế thì tuyệt tự à? Anh em họ nội tộc thôi, nể tình tôi giúp mà ông bảo mấy thằng lính nhà ông nhanh cái chân lên chứ. Tôi mỏi chân.
-Ghế! Ghế đây!
Đông Lão Đại vội đứng phắt dậy và đẩy cái ghế sang cho tôi, tôi cũng không khách khí gì mà không ngồi xuống, thái độ của lão ta đã thay đổi rõ rệt. Tôi và chị Ma, không, đúng hơn là chị Ma đã bày cách cho tôi và chính vì thế tôi phải tỏ ra rằng cái tờ giấy ghi chép bát tự có dấu lăn tay của Ông Mãnh kia là thứ không đáng để tôi quan tâm, cái tôi quan tâm là giải quyết nhanh chóng để chơi cờ bạc. Tôi sẽ là một con gà lớn để họ vặt lông bởi khi có mối lợi lớn hơn thì lập tức người ta sẽ nhả mối lợi nhỏ, ấy chính là chiêu “thả con săn sắt, bắt con cá rô” còn ai là cá rô, ai là con săn sắt thì chưa biết được. Người của nhiều trăm năm trước so với thế hệ con cháu thì ai tinh khôn hơn là điều không có gì là khó đoán, chỉ có khoảng chưa đầy 1% là có suy nghĩ vượt tầm thời đại mà thôi và quan trọng là họ chỉ quẩn quanh ở cái làng, cái xã cùng lắm là cái huyện này thì tầm hiểu biết cũng khó mà rộng được, thực tế chính là như vậy.
Một cái bàn gỗ được mang ra và một cái cân không khác gì cái cân tạ bằng sắt người ta hay đi cân lợn, tôi có đôi chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng không nhìn vào đấy mà quay sang hỏi Đông Lão Đại.
-1 yến vàng và 1 yến bạc có đúng không?
-Đúng! Cả vốn lẫn lãi. – Đông Lão Đại đáp lời.
Tôi không nói gì thêm quay trở ra chỗ Ông Mãnh đang chờ và dặn dò Ông Mãnh vài câu sau đó đắt ngựa lại chỗ mấy người đang đứng chờ, trông gã nào cũng bặm trợn.
-Anh hầu kia ra lấy bạc vào trước, 1 yến không nhẹ đâu tốt nhất là nên khiêng.
Từng thỏi bạc hình giống cái thuyền được bỏ ra khỏi cái bị lớn và để lên cân, mọi thứ không có vấn đề gì vì số bạc chị Ma đưa cho tôi mang theo nhiều hơn thế ít nhất là gấp đôi, khi bắt đầu bỏ vàng lên để cân thì tôi mới quay sang nhìn Đông Lão Đại nói trống không.
-Sao chưa thấy cái tờ giấy mả mẹ gì kia đâu thế?
-Đây, làm gì nóng tính thế. – Đông Lão Đại lấy từ trong người ra giơ cho tôi xem.
-Ông đùa tôi đấy à, tôi có biết chữ đâu.
-Thế mà nãy hay nói chữ cơ. – Đông Lão Đại bịu môi ra vẻ khinh thường.
-Anh xuống xem đúng giấy tờ của anh thì nhận lại. – Tôi nói với Ông Mãnh.
Ông Mãnh lẳng lặng leo xuống ngựa và đi lại gần Đông Lão Đại nhìn tờ giấy và gật đầu xác nhận là đúng.
-Các ông ở đây có chơi xóc đĩa không? – Tôi nhìn Đông Lão Đại và hỏi.
-Có, kia kìa, một tụ ở kia đang chơi, cậu ra chơi cho vui.
-Chơi với đám đấy liệu bọn họ có tiền để trả nếu tôi thắng không? Chứ chơi cò con tốn thời gian lắm, từ đây về cũng chẳng gần mấy, gà gáy thì mệt.
-Cậu thích chơi lớn thì có chơi lớn, cũng khối người đòi chơi lớn đấy chứ, chỉ sợ không có tiền thôi.
-Tôi lại chẳng có gì ngoài thứ ấy.
Tôi nhìn mấy gãn kia cân vàng xong xuôi mà trong bị vẫn còn phân nửa, 1 yến vàng vị chi là 277 cây, chả biết là ít hay nhiều nhưng tôi thấy 2 cây của mình là mua được nửa cái xe Cub 50 second hand rồi. Sau khi đã nhận đủ vàng và bạc, Đông Lão Đại tỏ ra rất hồ hởi và lão tỏ rõ bộ mặt xun xoe, nịnh bợ, tôi biết thừa đấy chỉ là giả vờ nhằm đưa tôi vào tròng tiếp thôi.
-Cậu uống nước chứ?
-Không, nước non gì, ông đi hỏi thử nhà cái xem họ có mang nhiều tiền không chứ tôi chơi là hết mới về, hoặc là tôi hết hoặc bên kia hết.
Một gã đàn em chạy ra đám xóc đĩa đang rất xôm tụ, gã thì thầm vào tai một người rồi người đó lại thì thầm vào tai người khác còn tôi đi lại cái bị chứa vàng lấy lên 1 nén rồi vứt cho gã người hầu.
-Cầm lấy mà uống nước.
-Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia. – Gã cảm ơn tôi rối rít, chả biết là tổ tiên của nhà ai.
Tôi ra hiệu cho Ông Mãnh bước ra phía sau một chút rồi xé tờ giấy cầm cố đi, xé vụn nhất có thể thì tôi mới yên tâm.
-Xong việc rồi không về mày định ở lại chơi thật à?
-Vàng bạc của chị Ngọc Hoa chị ấy có thể cho ai chị ấy thích chứ lấy của chị ấy là to chuyện đấy, cụ có biết tháng vừa rồi cái chị Lý Ngọc Khuê đi vặn cổ 8 người không?
-Tao... tao có nghe.
-Chị Ngọc Hoa vẫn chưa được vặn cổ ai nên tâm tính không được vui đâu cho nên phải lấy lại tất cả những gì của chúng ta.
-Lấy lại làm sao được.
-Không lấy lại được thì c·ướp! – Tôi ghé gần vào tai Ông Mãnh nói.
---
***