Chương 164: Đánh bạc với ma
Đám xóc đĩa của những hồn ma trong bãi tha ma tập hợp đông đảo nhất số ma tham gia, không phải là tất cả nhưng cũng phải đến chín phần mười số vong hồn có mặt ở bãi tha ma lúc này tham gia. Tôi nghĩ đây là một trò dễ chơi, “tiếng”* này cấy thì là hết “tiếng” sẽ gặt (từ lóng của dân chơi xóc đĩa, “tiếng” ý chỉ mỗi lần mở bát) và bởi vì tính sát phạt cao cho nên ma già, ma trẻ, ma lớn, ma bé đều có thể chơi nếu muốn, kể cả chỉ chơi một “tiếng” sau đó ăn non rút lui cũng chẳng ai phàn nàn gì.
Trong khi tôi thì thầm với Ông Mãnh nhưng mắt tôi vẫn không rời khỏi đám đông dang bu quanh sớisóc đĩa ấy, có một vài khuôn mặt mới xuất hiện với bộ dáng đầy vẻ tri thức nhưng vẫn không giấu hết được nét d·u c·ôn trên khuôn mặt. Trong số những vong hồn mới xuất hiện vây quanh sớithì tôi đặc biệt chú ý đến một vong hồn người đàn ông lớn tuổi đội khăn đóng, áo dài, quần màu trắng, chân đi guốc gỗ. Sỡ dĩ tôi chú ý đến ông ta bởi cặp kính đen với mắt kính hình tròn ông ta đeo trên mặt làm tôi liên tưởng đến hình ảnh ông thầy đồ trong bài thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên:
“Mỗi năm hoa đào nở,
Lại thấy ông đồ già,
Bày mực tàu giấy đỏ,
Trên phố đông người qua.”
Nhưng sau một hồi quan sát thêm thì tôi lại cho rằng ông ta giống thầy bói mù xem voi hơn là thầy đồ vì đôi lần ông ta nhếch mép cười, một ông thầy đồ thì không cười kiểu như vậy bao giờ, tôi tin là như thế. Tôi cũng thắc mắc việc ông ta liệu có bị mù hay không bởi vì lúc ông ta đi đến có một tiểu đồng cởi trần dắt tay ông ta và lấy ghế cho ông ta ngồi ngay phía sau nhưng bóng ma đang say sưa, ồn ào với những tiếng chẵn lẻ om sòm, không om sòm không phải là chơi xóc đĩa.
-“Hay là bọn họ mời ông này đến để đọc “vị” trong bát?”
Tôi nheo mắt nhìn bởi vì muốn đánh giá đúng người đàn ông bí ẩn này, nếu ông ta chơi cùng thì kệ nhưng ông ta không chơi mà ngồi đó xem thì chính là vấn đề. Tôi từ lúc nhỏ luôn là người thích quan sát xung quanh và tự đưa ra những đánh giá, nhận định chủ quan bởi, dần dần tính cách này trở thành thói quen, tốt hay xấu thì tôi không biết nhưng tôi thấy rằng nó rất có ích.
Nhưng tôi có thể khẳng định một điều rằng những bóng ma lớn tuổi, đạo mạo nhưng vẫn đậm chất d·u c·ôn này đang bày mưu tính kế để “luộc” tôi, chính xác là “luộc” tất cả số vàng, bạc tôi mang theo. Họ không thể công nhiên ăn c·ướp c·ủa tôi được bởi vì sới bạc cũng có luật của sới bạc, lừa bịp nhau thì chả ai nói nhưng c·ướp sẽ là một vấn đề hoàn toàn khác, từ âm phủ cho đến thực tế hiện nay vẫn luôn là như vậy.
-Cụ có biết cái ông ngồi ghế đằng kia không? – Tôi hỏi Ông Mãnh.
-Không, tao đến sới này có mỗi lần, chả biết ai vào ai. – Ông Mãnh trả lời.
-Tí nữa chơi như nào thì cụ cứ theo ý cháu nhé, cháu không chen vào đấy chơi được vì nhiều vong hồn quá, không tốt cho cháu.
-Tao biết rồi! Mày cũng tính cân cả làng à?
-Trên đường đi chả phải cụ nói là “Hậu sinh khả úy” hay sao?
-Mày lại móc mỉa tao.
-Cháu là có gen của cụ, cụ chơi giỏi thì cháu cũng chơi giỏi, cụ cân cả làng thì cháu cân cả tổng như thế mới xứng đáng là cháu cụ cứ nhỉ? – Tôi vừa nói vừa cười.
-Đ.m, nhưng nếu thua thì chỉ hết số mang theo rồi về nhá!
-Chưa chơi cụ đã gàn như thế thì lấy đâu ra sĩ khí? Mà cháu hỏi thật, thế từ hồi mất đến giờ cụ làm gì dưới này?
-Ăn, chơi, lang thang đủ kiểu, thi thoảng thì giúp con cháu.
-Thế cụ giúp cháu được cái gì chưa?
-Chưa! Mày thì có bà cô Tổ lo rồi làm gì đến lượt tao.
-Cháu nghĩ ông cũng nên có một công việc đi, có công việc thì bớt chơi và bớt bị lừa. Cháu nhìn cái đám người trước mặt đây thì chín phần là lửa đảo, dụ gà vặt lông.
-Dụ gà vặt lông?
-Ý là cụ cháu ta là gà để họ vặt lông rồi cho lên luộc ấy.
-À, Mày nói nhiều câu khó hiểu bỏ mẹ ra.
-Thời nay nó khác, cụ đi nhiều cũng chịu học hỏi thêm cho cập nhật thời cuộc chứ.
Đông Lão Đại, người đàn ông ăn mặc trên đông dưới hè, chân đi giày vải đang bước lại gần chỗ hai cụ cháu đang đứng và cất tiếng hỏi.
-Cậu nhỏ, tôi có hỏi rồi, người cầm cái có đủ vàng bạc để “cân” cho cậu nếu cậu muốn, nếu đêm nay cậu thắng lợi thì... thì... – Đông Lão Đại nở nụ cười có đến nửa phần hèn mọn.
Tôi đi lại chỗ con ngựa và lấy ra một nén bạc vứt cho Đông Lão Đại.
-Tôi cũng cần có ghế rồi xem, ông anh đây chơi họ tôi. Ở nhà có kẻ hầu người hạ quen rồi nên ông thông cảm giúp. Nếu tôi thắng thì tôi sẽ để lại cho sới một phần mười ông thấy sao?
-Cậu nhỏ đúng là khoáng đạt, để tôi bảo mấy đứa đi chuẩn bị ghế cho cậu ngồi. Còn ông anh của cậu thì sao?
-Ông anh đây chơi thì cần gì ghế, ngồi ghế sao mở bát cho được.
-À phải, đúng là như thế.
-Ông có đèn đầu hay đèn măng-xông thì thắp thêm lên cho nó sáng sủa, tiền bạc hết bao nhiêu tôi gửi ông đủ.
-Không cần, không cần, cái này không đáng là bao nhiêu.
Tôi cũng có một cái ghế đẩu nhưng đặt gần chỗ lão thầy đồ rởm ngồi nên tính tôi nhờ Ông Mãnh đặt ra hướng đối diện, Ông Mãnh tôi dĩ nhiên là hiểu rõ việc không để tôi ngồi gần những bóng ma được cho nên ông đã làm việc ấy trước khi tôi nhờ, đôi khi chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi cũng thấy rằng bản thân Ông Mãnh cũng lo lắng cho thế hệ con cháu, không cần phải lời nói, chỉ cần hành động đó thôi cũng nói lên rất nhiều điều. Bị vàng và bị bạc thì tôi nhìn gã người hầu của Đông Lão Đại hất hàm một cái lập tức gã hiểu ý và khệ nệ xách đến để ngay dưới chân chỗ tôi sẽ ngồi. Tuy tôi cảm thấy việc mình ngồi như ông kễnh con không hợp với lẽ thường do tôi là vai con cháu nhưng cũng đành phải thế bởi vì lúc này tôi đang đóng vai một đứa trẻ con thừa tiền và cao ngạo nên không động tay mấy việc ấy được.
Tôi chịu khó quan sát và có một trí nhớ tốt cho nên tôi nhớ là lúc tôi buộc ngựa ở cái cây rìa bãi tha ma thì người cầm cái mặc áo tối màu nhưng khi tôi ngồi yên vị trên cái ghế đẩu thì người cầm cái lại mặc một cái áo sáng màu, tôi đoán họ đã đổi người nhưng điều này cũng không phải quá quan trọng gì, đều là lừa nhau cả thôi mà. Những bóng ma ngồi, đứng lố nhố thành một hình tròn xung quanh một cái chiếu cói và trên tay ai cũng có những đồng xu, những tiền giấy mà tôi nhìn có đôi chút lạ mắt, họ cũng có chú ý đến tôi nhưng mau chóng tập trung vào công việc chính. Hai cụ cháu đã bàn bạc trước cho nên Ông Mãnh lấy bạc thích đặt cửa nào thì đặt, mỗi lần đặt thì 2 nén bạc, thắng thua không quan trọng. Tôi ngồi trên ghế ở phía sau chừng hơn 1m và mắt thì cứ lim dim như người thiếu ngủ, tôi không muốn ai nhìn mặt tôi đoán biết được điều gì, tuy lim dim mắt như vậy và hơi cúi đầu xuống nhưng tôi cảm nhận được có một vài cặp mắt đang theo dõi nhất cứ nhất động của mình một cách rất kỹ.
-Bán chẵn!
Nhà cái cất tiếng hô lớn hàm ý muốn bán toàn bộ số tiền, bạc đang đặt cửa chẵn.
Xóc đĩa có 4 quân “vị” hình tròn bằng khoảng đồng xu thường được cắt từ lá bài tây, lá bài tổ tôm hoặc hiện đại thì vỏ bao thuốc lá như Vinataba hay 555 để đảm bảo độ nảy khi xóc, trò này chỉ có hai mặt là chẵn và lẻ. Mặt chẵn xảy ra khi 4 quân “vị” cùng úp hoặc cùng ngửa, hay có 2 “vị” úp, 2 “vị” ngửa còn mặt lẻ xảy ra khi chỉ có một quân “vị” úp hoặc “ngửa”. Nếu người cầm cái cảm thấy rằng “tiếng” ấy mở ra sẽ là mặt chẵn, anh ta không muốn nhận thì anh ta sẽ hô lên “Bán chẵn” cho người nào đó trả tiền thay anh ta.
-Đắt! – Tôi hô lên, tiếng ồn ào im bặt và ngay sau đó nhiều ánh mắt quay về phía tôi nhìn, tôi vẫn cứ lim dim hai mắt như vậy chứ không có ngẩng đầu lên, họ là ma con tôi là người, nhìn nhiều làm gì.
-Mặt chẵn tất cả là hơn 30 lạng bạc. – Nhà cái nói với tôi.
-Đắt hết! Chẵn thừa thêm cho đủ 100 lạng. – Tôi đáp.
Chẳng ai mua cái phần tôi thừa thêm bởi vì “tiếng” ấy mở ra đúng là 2 “vị” sấp, 2 vị “ngửa” nên tôi thua mất hơn 30 lạng bạc, chiến thuật đầu tiên tôi được chỉ là chơi theo tiếng hô của nhà cái, bán gì cũng mua loạn xị để không ai biết mình đang nghĩ cái gì trong đầu và thể hiện rõ sự ngô nghê, ngạo mạn và ngu dốt của một thằng nhỏ thừa vàng bạc nhưng thiếu trí khôn. Ông Mãnh thì cứ một lần thả xuống 2 nén bạc, thích đâu thả đấy chẳng cần biết thắng thua, đôi khi hai cụ cháu đánh ngược nhau khiến nhiều người quay sang cười thầm hàm ý mỉa mai.
Nhiệm vụ của tôi là ngồi chờ ...
-Cái cân hai mặt, làng thừa thiếu bên ngoài
-Chẵn thừa 100 lạng bạc ai đắt?! – Tôi lại hô lên nhưng chẳng ai đáp lời tôi cả, hoặc là họ không đủ tiền hoặc là họ cũng kết mặt chẵn giống như tôi. – Không ai đắt thì tôi với nhà cái, ván này tôi muốn mở bát.
Tiếng ồ lên bàn tán, tôi đã kiên nhẫn ngồi một lúc và thấy rằng liên tục mấy “tiếng” mở ra đều là chẵn mà “tiếng” này cái lại cân hai mặt không chịu thừa nên đoán rằng chính anh ta cũng không biết mặt nào, còn tôi, tôi tin vẫn là mặt chẵn bởi vì khi chơi lâu quân “vị” sẽ khó nảy hơn và dễ bị “bệt”. Tôi chỉ có niềm tin chứ tuyệt đối không có kinh nghiệm nhiều về khoản này, niềm tin hoặc dựa vào phán đoán của bản thân và một chút may mắn.
-Tôi muốn mở “tiếng” này, lẻ thừa bao nhiêu tôi cũng đắt. Tôi thấy phú ông ngồi bên kia chưa chơi, hay là chúng ta cùng chơi một ít cho vui. – Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đeo kính râm và cười tươi đề nghị.
-Một ít là bao nhiêu? Cậu có đủ tiền không?
-Thưa ông, tôi không có tiền nhưng vàng thì chắc đủ.
Trước khi tôi nói chuyện tiếp với người tôi gọi là phú ông ấy thì tôi đứng lên khỏi ghế và nói chạm tay vào bát và nói với ông ta là để cái bát ra giữa, ông ta hơi miễn cưỡng một chút nhưng chỉ một chút vậy thôi cũng khiến tôi thấy yên tâm nhiều, để chắc ăn tôi để một nén vàng lên đáy bát và nói chuyện tiếp với phú ông.
-Thưa ông, mấy khi tôi có cơ hội được đến đây chơi, không hết tiền vàng mang theo mà về thì tôi thấy khó chịu lắm, ông có thể suy nghĩ và giúp tôi. Tôi nhìn là biết ông giàu có nhất trong số những người ở đây, chúng ta thử 10 nén vàng ông nghĩ sao ạ?
10 nén vàng là bao nhiêu tôi cũng chẳng biết nhưng nghe người ta ồ lên thì tôi đoán là nhiều.
-10 nén thì 10 nén, xem như ta chiều cậu nhỏ. Cậu kết mặt chẵn như vậy sao?
-Thưa ông, tôi chơi theo cảm hứng, chúng ta là ma cho nên tôi thích số chẵn.
-Được, đồng ý với cậu 10 nén vàng, tôi đặt lẻ thêm 5 nén nữa.
-Hay 10 cho chẵn chứ 5 lại lẻ, thưa ông.
-Trước sau mua mặt chẵn của cậu 20 nén vàng.
-Các ngài đang ngồi chơi ở đây tạm nghỉ ra kia ngồi uống nước để cho thoáng, mỗi người tôi gửi biếu 100 đồng. – Tôi vừa nói vừa chỉ về phía mấy cái bàn ban nãy Đông Lão Đại đã bày ra để kiểm vàng, bạc. – Ra đấy ngồi nghỉ ngơi, ông anh tôi sẽ đưa tiền ngay cho các ngài.
Chẳng chờ tôi nói đến lần thứ hai thì lập tức sới bạc vơi đi hơn nửa, nhanh như một cơn gió, bọn họ đều biết tôi đến chuộc bát tự và vẫn còn đến cả yến vàng, yến bạc, một số bóng ma còn vội vã rút lại số tiền mình đã đặt trên sới, chỉ còn không đến một phần ba số người ngồi lại, toàn những khuôn mặt tôi nhớ hình dáng là mới xuất hiện và từ nãy chưa chơi lớn, ngồi chơi cò con và nhìn tôi là nhiều.
“Tiếng” này là tiếng xanh chín!
-20 nén vàng của phú ông, ai còn kết lẻ thì tôi mua hết.
Chẳng ai đáp lời, chỉ có tiếng xì xào.
-Vậy tôi mở nhé? – Tôi nhìn phú ông vẫn ngồi trên ghế, ông ta gật đầu nên tôi bước tới, ngồi xuống bỏ nén vàng ra và mở cái bát, tôi không hề run bởi vì vàng còn nhiều và cũng như họ, nếu thua thì sẽ giở trò.
4 “vị” đều nằm sấp! Tôi thắng!
-Qúy hóa quá, cảm ơn phú ông đã chiếu cố, số tôi đỏ!
---
***