Chương 160: Trừng phạt
Các vị chức sắc đã khuất ở làng Bưởi Cuốc vì một lẽ gì đó đã rất nhanh chóng xác nhận sự việc đã xảy ra tại miếu của chị Đẹp và a hoàn, tôi biết thừa rằng động lực để mọi thứ xong ngay tắp lự chính là chị Ma đã dùng vàng bạc của nả để đẩy nhanh tiến độ, vì thế chị Đẹp đã có đầy đủ giấy tờ để bắt đầu công việc mà bản thân chị ấy đang rất háo hức. Thời nào cũng thế, ở đâu cũng vậy kể cả với n·gười đ·ã k·huất thì muốn nhanh cũng cần phải có động lực, xe máy muốn chạy nhanh hơn cũng phải có nhiều mã lực hơn, giống như cái xe Cub 50 chỉ chưa đến 5 mã lực thì chạy nhanh làm sao được.
Tôi không gặp chị Đẹp trước khi chị ấy rời làng nhưng chị Ma thì tất nhiên đã gặp tôi ngay vào buổi tôi hôm tôi b·ị c·ướp hụt, một buổi tối không có trăng. Chị Ma dặn dò tôi một số điều bởi vì sắp tới sắp được đi chơi xa, chị ấy có vẻ rất háo hức còn tôi thì chỉ biết thở dài, tôi hơi buồn không phải vì việc chị ấy sẽ “vắng nhà” một thời gian mà vì sự vắng mặt của chị ấy đồng nghĩa với 8 c·ái c·hết của những người đàn ông đang chờ đợi ở phía trước. Chị Ma nói rằng ngay đêm nay, sau nửa đêm chị ấy sẽ lên đường cùng chị Đẹp và có quỷ đầu trâu mặt ngựa chờ ở cổng làng để cùng đi.
Việc tôi b·ị c·ướp chị ấy cũng đã biết và cũng chính chị ấy xô ngã người thanh niên, với thắc mắc của tôi về lão Diều Hâu hoặc đồng đảng của lão ấy liệu có quay lại hay không thì chị Ma bảo rằng điều này phải đi thì mới biết nhưng chắc chắn lão ta không phát hiện ra người đã phá rối lão ấy là tôi. Còn về tình huống R9 xuất hiện chính là chị Ma đã run rủi cho nó đạp xe lên nhà tôi khi chị ấy vội vàng đi tìm người giúp đỡ mà bà già lại đang mải chuyện ở trong xóm, chị Ma cũng không biết mục đích của lão Diều Hâu là gì nhưng tôi thì thiên về khả năng lão ấy muốn kiểm tra nhằm phòng ngừa hậu họa.
Ngôi nhà của lão Diều Hâu và thuộc hạ đã thuê thì chị Ma đã báo với các vị chức sắc trong làng nên tôi có thể giúp bằng cách đào những chỗ bị yểm mà tôi biết lên để giải thoát cho ông Thổ Địa, việc này không có gì khó nên tôi đã làm vào buổi tối ngày hôm sau một cách lặng lẽ với cái đèn pin mini của mình.
***
Người đầu tiên nằm trong danh sách chị Lý Ngọc Khuê nhắm đến chính là người đàn ông tên là Trọng, như lời chị Ma nói là ông ta 36 tuổi, tính cả tuổi mụ.
Chị Ma, Trần Ngọc Hoa và chị Đẹp, Lý Ngọc Khuê cùng với quỷ đầu trâu, quỷ mặt ngựa đứng trước cửa một căn nhà hai tầng vừa mới xây xong, cổng xây bằng gạch có ghi hai chữ “Đinh Sửu” được viết bằng xi-măng. Từ làng Bưởi Cuốc đến nhà của tay Trọng này chị Ma nói rằng chỉ mất thời gian chừng ... một nén hương.
Hình bóng của ông Thổ Địa cai quản đất đai của ngôi nhà mới xây đứng trước cổng và hỏi.
-Xin hỏi các ngài tới có việc gì ạ?
Chị Đẹp đưa một tờ giấy ghi đầy những Hán tự cho ông Thổ Địa rồi nói.
-Chúng tôi đến bắt người, tôi là người vào bắt còn hai vị quan trên đây sẽ là người làm các thủ tục tiếp theo.
-Hzzz, gia chủ nhà này không thoát được tai vạ, các ngài cứ tự nhiên, tôi xin phép đi nghỉ.
Chị Ma và quỷ đầu trâu mặt ngựa đứng chờ ở cổng, chị Đẹp một mình đi vào sân nhà sau đó vào nhà mà gia tiên cũng không cản được, như lời chị Ma kể là chị có nghe thấy tiếng khóc than của gia tiên tiền tổ của tay Trọng ấy vọng ra nghe rất não nề đối với tôi chứ lại cực kỳ kích thích với chị Đẹp.
Nửa đêm về sáng, tay Trọng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê sau một chầu rượu buổi tối cùng mấy người trong làng đã đi vào trong buồng ngủ của hai vợ chồng, hỏi han vợ còn tiền đi chợ hay không... vợ hắn trả lời qua loa rồi chìm vào giấc ngủ. Sau khi ngồi nhìn con trai đang học lớp 10 ngủ trong mùng một hồi thì tay Trọng đi xuống bếp lấy một cuộn dây thừng được treo trên gác bếp, đi ra sau vườn nhà...
... Sáng tinh mơ hôm sau người ở trong làng ấy bỗng nhiên nghe thấy những tiếng thét vang lên từ ngôi nhà hai tầng mới xây...
... Làng xóm đến xem cớ sự thì thấy tay Trọng ấy treo lủng lẳng trên cây xoan, mặt tím tái và lưỡi thè ra kín miệng, hai mắt trợn ngược chỉ toàn một màu trắng...
Linh hồn của tay Trọng được quỷ đầu trâu đưa đi để phán tội còn quỷ mặt ngựa cùng chị Lý Ngọc Khuê và Trần Ngọc Hoa đi đến tìm người thứ hai trong danh sách, đó là một thanh niên khoảng 30 tuổi tên Phong. Sáng hôm sau người nhà gọi mãi anh này không dậy và sau đấy nhanh chóng phát hiện anh ta đã ngưng thở tự bao giờ, ở giữa cổ có một vệt ngang màu tím, người sống thì bảo anh Phong này bị cảm mà c·hết nhưng chị Đẹp miêu tả với tôi một cách đầy hứng khởi:
-Ta đứng ở đầu giường của nó, dùng hai tay đặt lên hai bên thái dương xoáy một vòng và phần đầu của nó đã quay tròn đúng một vòng (360 độ) kể ra như thế là hơi quá tay vì ta chỉ định xoay một nửa vòng cho mặt nó ra đằng sau lưng cho đẹp nhưng mà ... cái gì cũng có lần đầu.
Khi ấy tôi đứng gần gốc duối vốn đã lạnh bỗng nhiên trở nên buốt giá, tôi rùng mình sởn gai ốc mặc dù trời không lạnh, tôi nghĩ đến cảnh đầu một người bị vặn ngược ra phía sau...
***
Hoàng hôn đỏ rực ở phía chân trời đằng sa, trên một cây cầu ven một thành thị nhỏ, người đàn ông trạc ngoài 30 tên là Siêu thong thả đạp xe Phượng Hoàng chở phía sau là một số đồ vàng mã trở về nhà, những cơn gió nhẹ hắt lên từ mặt sông khiến người đàn ông cảm thấy vô cùng thoải mái, anh ta đang nghĩ đến việc sẽ chuyển gia đình lên Hà Nội để sau này tiện cho việc tụ họp với những đồng nghiệp mỗi khi có phi vụ làm ăn. Từ hôm đầu tuần phải rút chạy khỏi cái làng quê nhỏ ở xứ Kinh Bắc ngay khi trời còn chưa sáng, Siêu cũng không hiểu tường tận sự việc vì nghe câu được câu mất nhưng đại khái các đại ca bảo rằng về nhà nằm im thở khẽ một thời gian sẽ gọi báo sau. Lúc Siêu đạp xe đến giữa cầu đột nhiên có một cơn gió thổi rất mạnh từ bên trái qua khiến anh giật mình loạng choạng tay lái xe đạp, va xe vào thành cầu, những giây tiếp theo anh ta thấy mình giống như đang rơi xuống con sông có nước đục ngầu vừa thấy khi nãy nhưng hai mắt anh ta lại nhìn thấy trên thành cầu như thấp thoáng có bóng hai người phụ nữ, một mặc váy xanh còn người kia mặc váy đỏ...
Chiều tà hai ngày sau đó người ta phát hiện có một xác c·hết trôi đã trương phình nhưng không có đầu, dựa vào quần áo cũng như người nhà đang tìm kiếm dọc hai bờ sông nên người ta nhanh chóng phát hiện đó chính là xác c·hết của Siêu. Một khúc sông đặc những mùi hương khói và những tiếng khóc than, phải đến khi mời sư thầy làm lễ ở ven sông thì họ hàng của Siêu mới tìm được phần đầu của anh ta mắc vào đám cỏ lau ven sông cách chỗ t·ìm t·hấy t·hi t·hể khoảng 50m.
Người thứ ba trong nhóm cứ thế mà c·hết đi trong hình hài không nguyên vẹn, trong lần báo oán thứ ba này chị Ma giúp sức bằng cách tạo gió còn chị Đẹp đẩy người đàn ông xấu số xuống sông, phần còn lại là của Hà Bá, họ đã có những thỏa thuận. Chị Đẹp kể với tôi rằng đã vặn đầu anh ta từ phía trước ra phía sau và đứng nhìn anh ta rơi xuống nước.
-Cảm giác thật tuyệt vời, thật bõ công cả đêm nắn cổ nó.
Tôi ngồi phệt bên gò đất nghe chị Đẹp kể chuyện với tâm trạng cực kỳ hỗn độn, có chút thương cảm, có chút tiếc nuối, một chút ghê sợ và sau thì tôi chỉ biết thở dài não nề và vẫn lặng im nhìn xa xăm về phía màn đêm trước mặt.
-“Xác c·hết của ông Siêu đó chìm dưới sông có lẽ đã va phải tàu, bè đi lại cho nên mới bị đứt rời”
Tôi đã nhận định như vậy đối với c·ái c·hết thứ ba của người đàn ông có lẽ là người đầu tiên tìm thấy lá trầu không bằng bạc, tôi ... tôi không nhớ rõ.
-Vậy... vậy những người cầm đầu thì sao? Họ... họ là những kẻ đầu têu.
Tôi nói ra thắc mắc của mình với chị Đẹp, sau khi nghe như vậy chị Đẹp làm động tác như vỗ tay.
-Đúng, đúng, những kẻ đầu têu. Thằng tên Phong Hàn chính là đại ca của đám phu đào, nó là đứa tội nặng.
-Vậy...
-Ta sẽ kể cho ngươi nghe, ngươi vội cái gì chứ, hừ! Kể cho ngươi thì vèo một cái là xong nhưng ta chuẩn bị cho việc báo oán chúng nó đâu dễ dàng gì.
***
Phong Hàn, gã đàn ông chạc 40 tuổi ngồi trong một quán nước chè nhỏ ven đường cái quan mắt lim dim phả từng hơi thuốc thơm Vinataba bên chén nước chè đặc quánh, gã nhìn thấy một vị sư già cùng một chú tiểu đang đi từ phía đằng xa lại gần, nghề của gã không hợp với nhà sư cho nên gã cũng ít có thiện cả. Nhiều lần gã và đám đàn em đã nhân lúc ông sư bà vãi trông chùa đi vắng đã nhập nha và xoáy được nhiều thứ đáng giá, mọi việc đều diễn ra trót lọt từ khi kết hợp làm ăn với tay người Tàu tên Đường Hi Hoa và một người giấu mặt khác gã chưa bao giờ gặp, chỉ nghe nhắc đến qua điện thoại, trước mỗi giờ hành sự thì cái người tên là Thốc Tử nào đó sẽ gọi điện hỏi thăm, động viên, dặn dò thêm vài điều nên Phong Hàn đoán rằng đấy là đại ca của Đường Hi Hoa. Cho đến lúc này, khi ngồi bên chén nước chè trên mảnh đất gã chôn rau cắt rốn thì gã vẫn chưa hiểu được ngọn nguồn của sự việc lần vừa rồi thất bại, xem như là thất bại lần đầu tiên kể từ khi hành nghề đào trộm. Ngay trong đêm đó, gã đã chở Đường Hi Hoa ra Hà Nội và tạm chia tay sau khi cho nhau số máy nhắn tin để tiện liên lạc và hẹn gặp vào ngày gần nhất cũng như dặn gã không được rời làng cho đến khi được báo tin bình yên. Trên quãng đường trở về quê nhà tại một vùng trung du cách Hà Nội chừng 100km, Phong Hàn cũng thầm rủa tên người Tàu luôn tỏ ra bí hiểm và kiệm lời.
Phong Hàn đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên thấy nhà sư rẽ vào quán nước, đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn một hồi rồi lên tiếng.
-Thí chủ, vận hạn của thí chủ đang đến. Chẳng hay thí chủ gần đây có lấy phải vật gì không nên lấy hay không?
-Ông... ông nói cái gì? – Phong Hàn ngạc nhiên nhìn vị sư già trước mặt.
-Thí chủ có lẽ đã lấy thứ gì đó của người khuất mặt cho nên họ đang đến đòi, sắc mặt của thí chủ xấu lắm, e là ...
-Ông định quở tôi cái gì thế ông sư kia? – Phong Hàn đứng bật dậy tỏ vẻ bực bội.
-Bần tăng chỉ là thấy sao nói vậy, mong thí chủ lượng thứ cho.
-Tôi đây là người ngay thẳng, tôi thèm vào lấy gì của ai nhá.
-Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí! Bần tăng xin cáo lui.
Nhà sư già và chú tiểu lại cất bước chậm rãi đi dọc theo đường cái quan, Phong Hàn đứng nhìn theo một hồi rồi quay trở lại ngồi xuống ghế ra hiệu chủ quán rót thêm một chén nước chè.
-Đ.m sư với chả sãi toàn nói ba thứ linh tinh.
Phong Hà buông lời xong thì uống một ngụm hết chén chà.
-Bà chủ quán thấy sắc mặt bố cháu có vấn đề gì không?
-Sắc mặt chú hồng hào thế này cơ mà, tôi có thấy gì lạ đâu.
-Đấy bà xem, thời buổi kinh tế thị trường sư sãi đói dài ra, chắc sắp đổi nghề thầy bói thế cả thảy.
-Sư thì cũng có dăm bảy đường sư, chú nghĩ làm gì nhiều. – Bà chủ quán nước tỏ vẻ động viên Phong Hàn.
Phong Hàn rời quán nước phóng xe về nhà, gần đến cổng thì máy nhắn tin gã đeo trên cạp quần kêu “tít,tít,tít” gã mừng húm vì đoán là Đường Hi Hoa nhắn tin báo an và có thể tiếp tục hành sự được rồi, mới ở nhà vài ngày thôi đã thấy cuồng chân.
-“Anh Sieu bi chet duoi, da tim thay xac. E.Quang”
Phong Hàn tưởng đọc nhầm nên gã đọc lại nhưng đúng là không nhầm được, số máy nhắn tin này là của một người em trai của Siêu, gã đệ tử thân tín đã theo Phong Hàn bấy lâu nay. Phong Hàn ngây người hồi lâu, gã quay xe máy chạy dọc được cái quan để tìm vị sư già ban nãy nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của ông ấy đâu, trời đã về chiều muộn, thấp tháng phía sau Phong Hàn cảm thấy như có những cơn gió lạnh thổi đến.
Phong Hàn về nhà ăn với với vợ con và bố mẹ một cách nhanh chóng và nói rằng bạn cùng làm ăn mới c·hết đ·uối cho nên tối nay phải đi viếng ngay.
-Nghĩa tử là nghĩa tận mà.
Gã nói với gia đình trong khi khoác thêm cái áo khoác dày do vợ gã đưa cho đỡ lạnh vì trời đã tối, khi rời khỏi cổng làng và đi theo con đường cái quan trực chỉ hướng nhà gã đàn em cách nhà gã khoảng hơn 30km, gã đi hơi nhanh một chút vì đường khá đẹp, ở phía ngược chiều có một xe tải đi tới chiếu đèn sáng rực nên gã tính giảm ga, giây phút cuối cùng gã nhìn thấy bóng đèn hậu xe tải xa dần rồi tối hẳn.
Chẳng bao lâu sau người đi đường phát hiện một người đàn ông nằm c·hết bên vệ đường trong khi xe máy vẫn nổ giòn, đầu anh ta đập mạnh vào cột mốc ven đường bị gãy cổ qua ngược ra phía sau do bị ngã xe. Một số người đi qua đường vào tối hôm ấy chắc chắn đã chứng kiến khung cảnh dọa người khi hai con ngươi của người đàn ông bị t·ai n·ạn giao thông lồi ra ngoài.
Chị Đẹp đã thực hiện động tác vặn cổ một cách trơn tru theo đúng ý muốn, xoay ngược đầu của Phong Hàn 180 độ.
***
Đồng Tiền, một gã vừa hết tuổi thanh niên thuộc xứ Kinh Bắc vào buổi tối cuối tuần đứng hóng gió trên lan can tầng 1, đột nhiên như có ai đẩy mạnh đầu gã về phía trước, gã chới với rồi ngã nhào xuống dưới sân trước nhà, đầu nằm ở bậc thềm tam cấp còn thân mình nằm sấp dưới sân. Người thân trong nhà nghe tiếng động mạnh chạy ra cửa thì đã thấy Đồng Tiền nằm bất động, gã bị gãy cổ.
Hải Lùn vốn là người cùng một làng với Đồng Tiền và thường là một cặp khi tham gia các phi vụ đào trộm của nả, tối ấy hai người không gặp nhau nhưng Hải Lùn ngồi uống rượu một mình đến khi hắn tắt đèn chuẩn bị đi ngủ thì nghe tin Đồng Tiền bị trượt chân ngã từ trên tầng 1 xuống nên gã vội vàng xỏ dép chạy đi ngay xem tình hình bạn mình thế nào, chưa cả kịp mặc áo. Nhưng sáng hôm sau làng ấy cùng lúc có hai đám ma, một đám ma của người tên là Đồng Tiền không may mắn trượt chân ngã gãy cổ, đám ma còn lại là của Hải Lùn bị c·hết do chạy vội vàng hụt chân xuống cống, khi người làng ấy phát hiện ra thì anh ta đã nằm sấp dưới cái lạch thoát nước, mũi miệng toàn đất là đất và bụng thì trương phình như người đã c·hết đ·uối từ lâu.
Người thứ bảy vì cảm thấy số mình đang đen đủi cho nên muốn giải đen nên bỏ ra 200 nghìn rủ một cô gái ra bụi râm ven đường để giải đen, xong việc anh ta nằm nghỉ tạm trên cái áo tơi trải ra đất, anh ta không bao giờ tỉnh dậy nữa.
---
-Còn lão phù thủy thì thoát hả chị? – Tôi hỏi chị Đẹp.
-Thằng đó ta với con Hoa chờ mãi mà nó cứ ru rú ở trong một cái khách điếm đến mấy ngày xong nó lựa buổi trưa đi đến một nơi đông người, có một con trăn bằng sắt chở nó đi lên hướng Bắc để về bên Tàu. Bọn ta tưởng là hết cách g·iết nó bởi vì trên người nó đeo rất nhiều bùa chú.
-Vậy .. vậy sau đó như thế nào ạ?
-Con trăn bằng sắt ấy dừng lại để cho nhiều người lên, thằng đó xuống dưới mua thêm đồ ăn thức uống thì con trăn ấy chạy đi, nó vội vàng đuổi theo nên ta không biết phải làm gì nên con Hoa giúp bằng cách xông đến đạp thằng đó ngã.
-Rồi sau đó?
-Nó ngã xuống nên ta liều mình lao ra giữ chân nó nằm sấp, con trăn kia trườn qua hết thì đầu nó cũng lăn lông lốc nhìn buồn cười lắm. Ta với con Hoa bị cháy xém một vạt váy, nó hứa sẽ tìm cách mua cho ta một bộ y chang như này nhưng... nhưng chắc phải chờ.
-Mọi chuyện xong rồi thì tốt, váy hỏng thì làm váy mới được mà chị.
-Nhưng ta chỉ vặn cổ được 7 đứa, thằng phù thủy ấy là do con trăn bằng sắt kia cắt đứt nên ta thấy tiếc quá. Nhưng mà không liều thì không được, ông Thổ Địa ở đấy bảo là sắp qua đất Tàu, qua đó thì ta chẳng làm gì được nên thôi đành, dù sao cũng g·iết được nó rồi.
-Hi vọng sẽ không có những chuyện này tái diễn nữa vì .. vì em không thích cảnh máu chảy đầu rơi. – Tôi đứng dậy lấy tay phủi những nhành nhỏ dính trên đũng quần bò. – Em cảm ơn chị vì đã cho em cái lá trầu bạc, em bán được nhiều vàng lắm.
-Ngươi xứng đáng được nhiều hơn. Ta đi xa hơn nửa tháng nhưng nghe nói ngươi thường xuyên lên đây thắp hương và quét miếu cho ta có đúng không?
-À, bởi vì hôm trước chị có nói là trong một thời gian thì không ai lên được gò đất cho nên em sợ lá tre, lá duối rơi xuống bệ thờ không có người quét dọn.
-Thôi ngươi về đi, mấy ngày nữa cỏ mọc trở lại sẽ hết dấu vết của việc đào bới thì tự khắc bà ngoại ngươi sẽ nhớ ra việc thắp hương cho ta.
-Vâng, thế em về ạ.
Tôi lẳng lặng băng qua vườn bưởi và trèo cổng ra về, tôi cảm thấy trong lòng không vui, thậm chí có chút nặng nề mặc dù chính tôi đã góp phần ngăn cản được việc t·rộm c·ắp của đám người nhưng mà ... nhưng mà họ c·hết hết như vậy liệu có phải là cái giá quá đắt hay không? Có lẽ như lời chị Lý Ngọc Khuê hay Trần Ngọc Hoa nói, tôi không có đủ dũng khí để làm việc ác vì trong dòng máu của tôi có sự yếu mềm của Tổ tiên nhiều đời trước...
Tôi cũng biết một điều rằng ở thời kỳ thịnh trị của Triều Lý thì chùa chiền được xây dựng khắp nơi, nhà sư rất được trọng dụng từ việc nhỏ đến việc quốc gia đại sự và cảm tưởng như cả một đất nước sùng bái đạo Phật chẳng màng chuyện trần gian, có khi nào vì thế mà đời con cháu cũng không muốn làm điều ác hại người hay không?
Tôi không biết!
Nhưng khi bản thân tôi tưởng mọi việc đã kết thúc như vậy thì hóa ra nó chỉ là khởi đầu cho những thứ kinh khủng hơn.
---
***