Chương 45: Song trùng hay dị ảnh
Toàn thân Mark bị kéo ngược ra đằng sau, tốc độ quá nhanh khiến anh không còn có đủ khả năng để bấu víu tất cả thứ gì, chỉ biết đưa đôi mắt bất lực về kẻ đã gây ra chuyện đó.
Tưởng như số phận Mark đã được an bài, nào ngờ ngay khoảnh khắc cả hai vừa chạm mặt nhau, lúc anh nhìn rõ khuôn mặt cô gái đó, tưởng chừng là sự sợ hãi vây kín, thì đó lại là một cảm xúc rất kỳ lạ. Có một sự xao xuyến rộn ràng bỗng xuất hiện trong một trái tim vốn tưởng chai cứng và lì lợm của chàng pháp sư trẻ tuổi.
Sợ hãi ư? Không phải, dù nó có những đặc tính của một nỗi sợ. Đó là sự run rẩy, nhưng sau cái cảm xúc ấy lại làm Mark bồi hồi đến lạ. Bởi lúc b·ị b·ắt lại, anh đã nghĩ đến việc sẽ chống trả, nhưng vào thời điểm này đây, tất cả mọi ý định của anh đã bị phá bỏ một cách vô thức.
Cho đến khi cổ anh bị bóp chặt vào lòng bàn tay của ả, năm đầu ngón in hằng, Mark vẫn chẳng hề có ý định phản kháng, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm chăm vào đường nét đáng sợ nhưng xinh đẹp kia.
Và dường như, trong người con gái tưởng như chẳng có nhân tính ấy cũng có chút gì đó động lòng, khi cô lại bất chợt dịu đi sự hung dữ, cơ mặt bỗng dãn ra, nhìn mắt với vẻ ngây thơ trong trẻo, dù có lẽ đôi mắt ấy chẳng cảm thấy được hình hài trước mặt.
Cả hai cứ thế nhìn nhau. Bàn tay của người con gái cũng vô thức nới lỏng, và từ từ hạ Mark xuống mặt đất. Đúng lúc ấy, chiếc vòng cổ của Mark lại lóe lên một thứ ánh sáng chói lóa, và thật bất ngờ, nó như một tấm khiên vô hình đẩy người con gái ấy ra khỏi Mark, tách đôi hai cá thể bằng một trường lực cực mạnh.
Lực đẩy quá lớn, không những hất tung cô gái mà còn đẩy Mark ra một đoạn xa. Nó như một cú thúc làm thức tỉnh mọi tâm trí như bị ngủ quên của Mark. Anh cố nén cơn đau ngồi dậy, chăm chú quan sát đ·ống đ·ổ n·át đã c·hôn v·ùi người con gái do một cú va đập quá lớn gảy ra, lòng có chút ái ngại nhưng rồi cũng nhanh chóng quay lưng.
Không lâu sau, cô gái đó cũng gượng dậy, trở về với sự điên dại và vội đuổi theo Mark. Mark chẳng biết anh nên chạy về hướng nào, cứ thế mà lao đầu về phía trước. . Trong đầu óc vốn lanh lẽ của Mark chẳng thể nghĩ gì vào lúc này, cứ đâm đầu mà chạy. Ở phía sau, thứ được anh cho là tà linh vẫn miệt mài bám đuổi.
Lúc mà Mark cảm thấy thấm mệt, cũng là khi anh thấy có một tia sáng nhỏ le lói từ phía đằng xa. Hy vọng tràn đầy, anh cố hết sức rướn mình tới phía trước. Lần này cứ tưởng như anh đã dùng tới hai trăm phần trăm sức lực để thúc đẩy bản thân vượt quá giới hạn.
Khi ra tới nơi, anh thấy hướng ánh sáng đó xuất phát từ đỉnh hang động. Phía trên là một cái lỗ nhỏ, phía dưới là một cái hồ không rộng lắm nhưng mặt nước đen ngòm, một phần vì thiếu sáng, một phần vì độ sâu của nó có vẻ là khó lường. Giờ làm sao có thể lên đó được? Ánh sáng rọi thẳng xuống mặt hồ, lại chẳng có thứ gì để bám víu. Mark cố gắng động não, nhưng càng nghĩ lại càng thấy tuyệt vọng. Tiếng chân của kẻ săn đuổi thì đã kề sát.
Khoan! Hình như có tiếng nước chảy. Mark cố gắng tĩnh tâm khi anh nghe thấy róc rách thoáng qua, nhìn kỹ dưới đáy hồ, ánh mắt còn chút linh lực của anh đã cảm nhận được một dòng chảy li ti đang di chuyển. “Được cứu rồi!” Anh khẽ reo lên. Dù ở cái tiết trời mà mọi thứ như sắp đóng băng, nhưng trước sự lựa chọn sinh tồn thì Mark không còn cách nào khác. Anh lấy đà nhảy xuống mặt nước sâu thẳm.
Đúng lúc đó, người con gái với bộ đồ đen cũng vừa kịp xuất hiện, khi Mark sắp nhảy xuống, cũng là lúc cô ta lao tới, bấu chặt vào vai anh. Vì đang chạy tới nên mất đà, anh đã lật người ra phía sau, mặt đối mặt với cô, còn cô gái mặc chiếc váy đen, theo quán tính, cô trường người tới, và… môi cô đã chạm vào môi anh. Hai người cứ thế rơi tõm xuống nước.
Mặt nước lạnh ngắt, nhưng dường như Mark chẳng để ý tới điều đó nữa, mà có lẽ cho dù cả Thế giới có sụp đổ thì giờ thì chắc anh cũng chẳng quan tâm tới điều gì khác. Mark đang đối mặt với một thực thể hắc ám, nhưng trong tình huống không thể nào khó xử hơn, bởi anh đang môi chạm môi với thứ đó. Mọi điều xảy với anh thật sự hỗn loạn, không chỉ trong tâm trí mà cả trong ánh mắt.
***
“Mark, cậu tỉnh rồi!! Có nghe tớ nói gì không, Mark?”
Tâm trí vẫn còn mơ hồ, nghe văng vẳng bên tai giọng nói quen thuộc của một người con trai. Hình như là Kane. Mark từ từ mở mắt, thấy một chiếc trần trắng tinh, nhìn qua đã biết là bệnh viện. Kane và Jane đang ở bên cạnh mình. Thấy họ, Mark cười nhẹ.
“Cậu đã ở đâu vậy! Biết tụi này lo lắm không?”
Vẫn biết Kane sẽ lại càm ràm, nhưng Mark chẳng lấy đó làm phiền phức. Đã trải qua những thời khắc đối mặt với c·ái c·hết, giờ được gặp lại Kane và Jane, anh nghĩ như vậy đã là quá may mắn với mình rồi, bị than phiền chút cũng chẳng sao. Mark mỉm cười rồi ngủ th·iếp đi trong lúc đó.
Thấy vậy, Kane định gọi bạn dậy nhưng Jane ngăn lại, nhìn anh khẽ lắc đầu. Hiểu ý, Kane ngồi dậy và cả hai rời đi. Kane và Jane nhường lại căn phòng để Mark nghỉ ngơi, họ đi dạo trên hành lang bệnh viện. Nơi đây những ngày cuối năm, bóng dáng bệnh nhân thưa thớt, giờ này chắc chỉ có những bệnh nhân điều trị lâu dài hoặc bệnh n·an y· mới ở đây, Kane nghĩ, anh vẫn đi cũng Jane dọc theo những khu khác quanh bệnh xá.
“Mark đã không sao rồi, cậu đừng lo quá nhé.” Jane an ủi Kane khi cô để ý thấy trên khuôn mặt anh vẫn còn đầy những âu lo.
“À… ừ tớ cũng đỡ lo hơn rồi. thật may mắn.”
Cảnh sát tìm thấy Mark đang nổi trên một con suối ven rừng, trong tình trạng b·ất t·ỉnh. Thông tin liền được thông báo cho Kane. Anh tức tốc chạy đến bệnh viện nơi Mark được đưa đến. Thở phào nhẹ nhõm khi thấy bạn mình không sao, nhưng anh cũng cảm thấy có gì đó kì lạ trong sự m·ất t·ích của Mark. Nơi Mark được tìm thấy khá xa so với khu trượt tuyết. Còn cái xác không đầu mà Kane đã thấy, Mark cũng đã thấy khi mọi người còn đang trên đường tới Aspen. Tất cả chuyện này là sao, mà nếu đây là một vụ án mạng thì sao chỉ dừng lại ở nhóm sinh viên đó, không có bất cứ một báo cáo nào thêm về vụ m·ất t·ích?
“Chuyến đi chơi này xem ra cũng được trải nghiệm nhiều điều thú vị nhỉ?” Jane nói nửa đùa nửa thật.
“Ừ…” Kane thở dài, “ Xảy ra nhiều chuyện quá. Mà cậu về nghỉ ngơi tí đi, hình như cậu đã thức trắng một ngày rồi phải không?”
“Cậu cũng vậy mà.” Jane nhìn Kane, tay cô khẽ nắm lấy bàn tay anh. Má Kane bỗng đỏ ửng. Dưới tiết trời lạnh giá mặt anh như những hòn than âm ỉ cháy vậy.
“Nhiều lúc tớ ước người bị m·ất t·ích là tớ.” Jane nói nhỏ.
“Vì sao?” Kane ngạc nhiên hoỉ.
“Để cậu sẽ lo lắng cho tớ.” Nói rồi, Jane bật cười khúc khích, rồi cô buông tay Kane ra chạy thẳng, để anh ở đó ngẩn ngơ.
Trên giường bệnh, hình bóng cô gái huyền bí đó cứ ám ảnh Mark. Luôn là những giấc mơ và đời thực đan xen lẫn nhau. Mark vẫn nhớ mãi lúc hai người hôn nhau. Đôi môi đó thật mềm, và ướt át. Đó là nụ hôn đầu của anh! Lúc này, Mark chẳng bận tâm đến những bí ẩn về cô gái đó, hay thậm chí cô ấy có là thứ gì đi nữa. Điều Mark quan tâm lúc này là có thể được gặp cô một lần nữa.
Mark đã từng đọc một câu châm ngôn về tình yêu mà lúc đó anh thực sự không hiểu. “ Tình yêu bắt đầu bằng cái nắm tay, lớn lên bằng nụ hôn và kết thúc bằng giọt nước mắt.” Mark vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thực sự của nó, nhưng giờ đây anh lại bỗng liên tưởng đến mình. Khoảnh khắc đó trong lòng anh lúc này lại tràn ngập mâu thuẫn. Anh không dám nghĩ rằng mình đã phải lòng cô gái kia, và nếu cô ấy thật sự là quỷ, thì điều đó là cấm kỵ với gia tộc của anh, và nhất là tôn chỉ mà Mark đã đề ra từ trước tới giờ.
Đôi mắt của Mark vô thức mở ra, hướng ánh nhìn đăm chiêu ra ngoài ô cửa sổ.
“Cậu đỡ hơn chưa?” Kane bước vào phòng, thấy vậy thì nhẹ nhàng hỏi.
“Cảm ơn cậu, tớ đỡ hơn nhiều rồi” Mark mệt mỏi trưởng người dậy nói tiếp. “Mà sao tớ lại ở đây?”
“Cảnh sát tìm thấy cậu ở bờ suối rìa rừng. Cậu trượt tuyết kiểu gì mà trôi tới đó hay vậy?”
Mark không biết có nên kể cho Kane nghe về những gì anh đã trải qua hay không. Về cô gái đó. Cô gái lúc anh gặp ở khách sạn và cô gái ở hang động là hai, hay là một? Nếu là hai thì họ quá giống nhau. Điều phân định duy nhất của họ là đôi mắt, một người đôi mắt đen lay láy, một người đôi mắt trắng dã đầy ma mị. Nghĩ một hồi rồi Mark nói: “Tớ cũng không nhớ. Tớ bị lệch đường trượt, trôi đi đâu đó, rồi chẳng còn chút ký ức gì cả.”
Kane nghe vậy thì thở dài: “Ở chỗ trượt tuyết x·ảy r·a t·ai n·ạn người ta lại phát hiện thêm một cái xác không đầu nữa.”
Mark giật mình. Chẳng lẽ cái xác anh thấy lần đầu tiên cũng là một trong những sinh viên của trường Leslie. Nghĩ lại anh thấy t·hi t·hể đó thật bất thường. Ngoài mất đầu ra thì mọi thứ vẫn gần như nguyên vẹn, không giống dấu tích như bị một con vật gì đó ăn thịt. Mà nếu như ở đây có thú dữ thì ắt hẳn hằng năm sẽ có báo cáo có người bị m·ất t·ích rồi.
Mà họ cũng chẳng phải là điều tra viên nên cũng thôi nghĩ về nó nữa. Chợt Mark hỏi lảng: “Khi nào thì tớ ra viện?”
“Chắc chiều nay, để bác sĩ kiểm tra tổng quát xong đã.” Kane nói.
“Tôi có thể vào phòng được chứ?” Từ ngoài cửa, một giọng nói cất lên.
Kane đã nhận ra người đứng ngoài cửa là đặc vụ Andrew Owen. Anh nói:“Vâng mời vào.”
“Xin chào, tôi là Andrew Owen, đặc vụ FBI. Tôi có thể hỏi các cậu vài câu được chứ?”
Cả Mark và Kane đều hơi aí ngại. Cuối cùng dù muốn dù không thì họ cũng đã dính tới cảnh sát. Không biết cách nào từ chối, Kane đành nói:“Vâng anh cứ hỏi đi.”
Không chần chừ, Andrew nói tiếp: “Chắc các cậu đã biết thông tin về vụ những sinh viên m·ất t·ích khi ở Archive phải không? Và giờ, chúng tôi lại thấy thêm một cái xác ở Aspen.”
“Vậy thì bọn tôi có thể giúp gì ?’ Mark liền hỏi.
“Theo hồ sơ tôi biết thì các cậu cũng là sinh viên của trường Leslie, vậy tôi có thể hỏi các cậu vài câu được không?”
Đúng như những gì Kane lo sợ, cái xác kia theo như lời Andrew nói thì đúng là của Mike. Vậy thì đã có điều gì đó bí ẩn trong vụ án này, và cũng liên quan tới ngôi trường Leslie.
“Vâng, mời anh.” Kane lên tiếng.
Andrew mang một cái ghế tới ngồi gần Kane, nói:“ Cái xác được chúng tôi tìm thấy có tên là Mike Wilson, vậy các cậu có biết gì về người này không?”
“Mike Wilson, anh ta là một người khá nổi tiếng ở trường. Là đội trưởng đội bóng rổ, lại là trưởng nhóm của nhiều câu lạc bộ của trường.” Mark ngẫm nghĩ một lúc rồi cất lời.
“Các cậu có thấy Mike có bất đồng hay có thù hằn gì với những mối quan hệ bên ngoài không?”
“Cái đó thì bọn tôi không biết, vì tính ra bọn tôi cũng chẳng quen biết gì anh ta.” Mark nhún vai.
“Mà lúc trước trường Leslie đã từng x·ảy r·a á·n m·ạng rồi phải không? Các cậu có thấy điều gì lạ ở đó chứ.”
“Không, chúng tôi không thấy gì cả.” Kane cất lời. “Nếu anh hỏi tôi về Mike thì có lẽ anh hỏi nhầm người rồi, vì thực ra bọn tôi không quen biết gì về anh ta cả.” Mark chép miệng.
“À vâng. Cảm ơn các cậu đã hợp tác. Không phiền thời gian của cậu nghỉ ngơi nữa. Tôi đi đây!” Andrew lịch sự đứng dậy, bắt tay Kane, vừa quay qua Mark vừa nói, rồi lặng lẽ rời đi.
Trong khuôn viên, Andrew cứ không thôi suy nghĩ. Nhớ lại về những hồ sơ được báo cáo về các tử thi ở Archive cho đến n·ạn n·hân cuối cùng được tìm thấy ở Aspen, những vết đứt trên cổ trông lồi lõm, không giống như vết cắt, mà là bị vỡ vụn. Điều đó có khả năng cao là cùng một nguyên nhân dẫn đến t·ử v·ong. Theo suy đoán của anh có lẽ n·ạn n·hân bị vỡ đầu mà c·hết. Với manh mối ít ỏi thu thập được, có lẽ Andrew nên quay trở lại Leslie một chuyến nữa.
Rồi trong linh cảm của một cảnh sát, anh có một chút cảm giác kỳ lạ về những người anh phỏng vấn, hình như họ đang muốn che giấu điều gì đó. Từ thanh tra Senna, và bây giờ là Kane và Mark. Liệu đó điều gì còn ẩn khuất? Phải chăng có bí ẩn gì đó phía sau cái thành phố xinh đẹp nên thơ kia? Dù sự thật có là thế nào, thì nó cũng vẫn là sự thật, mà sự thật thì dẫu có tàn nhẫn cỡ nào thì vẫn không thể nào thay đổi được, và Andrew quyết tâm sẽ tìm ra sự thật đó.