Chương 44: Thực thể ác linh?
Đêm đến, vẫn chưa thấy Mark về,. Kane lo lắng cho bạn, điện thoại không thể liên lạc được. Anh quyết định đến khu trượt tuyết.
Thấy khu khu vực được rào chắn. Có cảnh sát và nhân viên pháp y bao quanh, Kane lo lắng chạy nhanh lại hiện trường. Khi vừa tới nơi, anh thấy có một cái xác được phủ băn trắng, các nhân viên pháp y đang đưa lên xe. Còn có một người đàn ông đang nói chuyện với cảnh sát, chắc là lấy lời khai. Anh hỏi một người bên cạnh mình: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“À người ta phát hiện xác một n·gười c·hết ở khu vực này. Cảnh sát đang lấy lời khai. Chắc là bị thú rừng ở đây ăn thịt.”
“Ở đây cũng có thú rừng sao?” Kane kinh ngạc hỏi.
Người đó bắt đầu nhìn qua và quan sát anh:“Cậu là khách du lịch phải không?”
Kane gật đầu. Người đàn ông đó không nói gì, đột ngột bỏ đi.
Rõ ràng là Mark trượt tuyết ở đây, giờ Kane tới thì lại thấy hiện trường là một vụ án mạng. Lo lắng, anh lập tức vượt qua hàng rào chắn.
“Xin lỗi, anh không thể ở đây.” Một cảnh sát vội chặn Kane lại.
“Xin lỗi,... tôi có một người bạn mới trượt tuyết ở đây. Tự dưng cậu ấy m·ất t·ích… Không biết anh có biết tung tích của cậu ấy không?
Kane không nghĩ cái xác kia chính là Mark. cũng không dám nghĩ, nhưng anh hy vọng có thể có chút thông tin gì về Mark. Anh đưa tấm hình cho người cảnh sát.
“À người này…..” Một giọng nói rụt rè cất lên.” Ban nãy anh ấy trượt tuyết …. đã trượt vào trong rừng rồi…”
Kane vội vàng hướng về nơi phát ra giọng nói, thấy một người đàn ông đang băng đôi chân ngồi sau xe cứu thương, khuôn mặt vẫn còn đó vẻ thất thần.
“Anh có biết cậu ta chạy về hướng nào không?” Kane bỏ qua người cảnh sát, tiến đến thanh niên kia và nói.
“Tôi không rõ, người cậu đang nói tới có có chặng đua với anh ấy, tôi chỉ là người xem.” Nói rồi chỉ tay về phía người thanh niên đang nói chuyện với cảnh sát.
Kane lại nhìn theo hướng chỉ của người người đó về phía người thanh niên đó, không chần chừ mà chạy tới. trong một khoảnh khắc, anh nhận ra mình đã chẳng kiểm soát được cảm xúc.
“Mark ở đâu?” Kane vừa nói, vừa lao tới và bỗng nhất bổng người đàn ông kia lên khiến tất cả những ai chứng kiến đều không khỏi bất ngờ. Thật khó tin rằng một chàng trai yếu đuối như Kane lại có thể dễ dàng nhất một gã đàn ông to lớn đến thế. Tất cả mọi người trong một giây phút bần thần đã vội chạy tới ngăn anh lại.
“Này anh bạn, anh tự xông vào h·iện t·rường v·ụ á·n là đủ để chúng tôi bắt anh rồi đấy.”
Cải cảm giác đó đột ngột qua đi, và sức mạnh đột biến ấy cũng tan biến, anh không còn khả năng giữ cơ thể to lớn ấy trên không mà vội vã thả xuống. Nỗi lo về sự m·ất t·ích của bạn giờ lại thêm một cảm giác hoang mang về một thứ sức mạnh vô tình nào đó đang ẩn chứa trong cơ thể mà bản thân vẫn chưa thể kiểm soát
Từ xa, có một người đã chứng kiến tất cả mọi việc, ấy chính là đặc vụ FBI Andrew, anh lặng lẽ đến chỗ của Kane.
“Xin chào, tôi là Andrew, đặc vụ FBI.” Vừa nói, anh vừa đưa tay ra định chào hỏi với Kane. Người cảnh sát ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng: “Cậu thanh niên này…”
“Anh không cần nói đâu, Tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện rồi.” Andrew cắt ngang, rồi tiếp tục. “Bạn cậu m·ất t·ích, chúng tôi sẽ cố hết sức để tìm kiếm. Giờ thì hãy về đi, và nhớ là không được tự ý đi tìm bạn cậu nhé, nơi đây khá nguy hiểm, vì đã nằm ngoài phạm vị quản lý của khu du lịch.”
Ngay sau đó, anh quay qua vị cảnh sát ban nãy rồi nói thêm:“Cho một nhóm vào cánh rừng bên trái tìm kiếm. Chúng ta cần phải nhanh lên, để thời gian càng lâu thì n·ạn n·hân sẽ càng nguy hiểm.”
Thật tình cờ, chính Andrew đã đảm nhiệm vụ án trên núi Aspen. Đã có nhiều báo cáo về những cái xác không đầu bí ẩn rải rác quanh núi. Người ta đồn rằng đã có một loài sinh vật bí hiểm đã ăn mất đầu họ và vứt xác ở quanh đây. Chính những cái xác đó là xác của sinh viên được báo cáo là m·ất t·ích của trường Leslie.
Câu nói trấn an kia vẫn không đủ để khiến Kane yên tâm. Dù đã rời đi, nhưng anh vẫn muốn tự mình tìm lấy tung tích của Mark. Anh không chắc rằng vụ cái xác ở gần nòi trượt tuyết có liên quan gì đến vụ án ở Archives hay không, nhưng dù sao thì Mark đã thật sự gặp nguy hiểm rồi.
“Sao? Có tin tức gì về Mark chưa vậy Kane? Mà cậu đi đâu vậy?” Jane lo lắng hỏi khi thấy Kane xồng xộc bước ra khỏi phòng, trên người mang theo một chiếc ba lô.
“Tớ đi tìm Mark, cậu ấy bị m·ất t·ích ở khu rừng gần khu trượt tuyết, giờ tớ phải đi.”
“Tớ sẽ đi với cậu.” Jane vừa nói, vừa tính quay về phòng mình, thì giọng Kane cất lên.
“Không được, nguy hiểm lắm, Mình tớ đi được rồi Cậu ở lại đi. Nếu Mark có về, thì báo cho tớ.”
“Cậu ấy có thể gọi điện cho tớ mà, nếu tớ không đi cùng cậu. sao tớ có thể chắc rằng cậu vẫn ổn.” Jane quả quyết, khuôn mặt không thể che giấu đi sự lo lắng.
“Được rồi, cậu đi cùng tớ, nhưng nhớ phải ở sát tớ đấy.” Kane hạ giọng.
“Yeah!” Jane reo lên, ngay lập tức quay về phòng của mình. Chỉ một lúc sau, cô đã trở ra nhưng lại không thấy mang theo gì đặc biệt. Kane thấy Jane có vẻ đã sẵn sàng nên cũng ra xe. Cả hai lao đi ngay trong đêm hôm đó. Những bông tuyết đã bắt đầu rơi.
***
Mark đứng im. ngưng thở. Lo sợ cô ta sẽ phát hiện ra mình. “Vĩnh biệt mọi người!” Mark nghĩ, chắc lần này sẽ không qua khỏi. Khoan !!! Cô ta vẫn đi tìm quanh, và dường như không nhìn thấy Mark. Mark để ý kỹ, thì ra lòng mắt cô ta là một màu trắng dã, và có vẻ như cô ta không thể nhìn thấy được. Điều này thật kì quặc, vì lúc sáng anh vẫn thấy con mắt cô ta hoàn toàn bình thường.
Với đôi mắt có vẻ như mù lòa, cô gái kì dị kia có lẽ không nhận ra sự hiện diện của Mark, dù đã hơn một lần b·ị đ·ánh động, và hình như cô ta đang cố gắng đánh hơi. Điều đó khiến Mark nghĩ rằng cô giống như một con rắn, xác định cảnh vật thông qua vị giác, hoặc một thứ giác quan đặc biệt nào đó mà một con người bình thường không thể sở hữu.
Lúc nãy tưởng như đã bị phát hiện, nhưng thật may là đã thoát được, Mark dần lấy lại bình tĩnh, và rón rén về phía cánh cửa. Bỗng cô ta quay quắt người lại, ánh mắt trắng kinh dị nhìn về phía Mark và hét lên một tiếng kinh hồn. Anh thất kinh hồn vía, chạy bán sống bán c·hết ra khỏi cánh cửa, cứ thế theo quán tính mà lao đi.
Dù không nhìn lại, nhưng Mark vẫn biết người con gái kia đang đuổi theo, nên anh cứ thế mà hết sức tăng tốc.. Bỗng thấy một cái hốc gần đó, Mark không chần chừ mà chui vào, cố nín thở chờ đợi. May thay, bóng hình của kẻ truy tìm lướt qua như không phát hiện ra vị trí ẩn nấp của anh. Khi nhận ra thân ảnh kia bỏ xa, anh mới dám thở phào.
“ Cái thứ kia thật sự là gì vậy? Một thành viên thuộc gia tộc Black lại phải chạy trốn một con quỷ sao?” Dù chưa có chứng cứ nào xác định kẻ anh đang đối đầu là gì, nhưng Mark vẫn đinh ninh thứ đó thuộc một chủng tộc ác linh nào đó, bởi thứ Mark thấy là một thứ sức mạnh kinh người, điều mà ngay cả những sinh vật siêu việt nhất trên hành tinh này cũng chưa thể sở hữu.
Rồi cuối cùng anh cũng chui ra được cái hốc nhỏ thó kia, một lần nữa quan sát xung quanh. Anh không biết đường nào đã đưa mình vào đây, nhưng chắc chắn rằng sẽ có đường thoát. Dẫu không gian tối om, không có một tia sáng nào có thể lọt ra khỏi, Mark cũng không dám dùng linh lực của mình để kích hoạt ánh sáng, bởi anh sợ thứ thực thể kia có thể phát hiện ra mà mò tới, cũng như Mark nhận ra rằng sức mạnh của mình dường như đã bị giới hạn ở khu vực này. Vì vậy, anh chẳng còn cách nào là đành mò mẫm trong đêm tôi.
Men theo đường mòn, chợt Mark dừng lại, bởi anh thấy có hơi gió lùa ở dưới chân mình. Không dấu nỗi ánh mắt vui mừng, Mark nhận ra rằng mình vẫn còn hy vọng thoát ra khỏi đây. Anh định hình nguồn của hướng gió, bởi đó chính là lối thoát duy nhất vào lúc này.
Mark xìn xuống ngay dưới chân mình, lẩm bẩm: “Bên trong chắc chắn là rỗng,” Anh cúi xuống, chạm nhẹ quanh khu vực mình đặt chân. Một sự vô tình, mọi thứ phía chân Mark như bị đổ sập, kéo anh xuống.
Bất ngờ bị rơi tự do, Mark không có một chút thời gian phản kháng, chỉ biết cuộn người để giảm hết mức sát thương có thể chịu đựng. Một vụ v·a c·hạm khá mạnh xảy ra khiến toàn thân anh đau nhứt. Thế nhưng may thay, vì anh đã học được kỹ năng phản xạ bảo vệ, nên những lúc như thế, sẽ luôn có một trường khí mỏng bao bọc như một lớp khiên che chắn. Trong lúc này cũng vậy, nhờ nó mà Mark đã giảm đi một phần thương tồn.
Dẫu vậy, sự v·a c·hạm vừa rồi vẫn khiến anh khá nhức nhối. Khó khăn lắm, Mark mới có thể gượng dậy. Rồi anh đảo mắt một lượt qua chiều không gian mới này. Nơi đây trông giống như một khu mật thất, có đầy đủ mọi thứ để sinh tồn. Ở chỗ anh vừa rơi xuống là một chiếc giường, nhìn xa hơn là một cái bàn có chiếc gương được trang trí khá đơn giản nhưng thuận mắt, trông nó như một cái bàn trang điểm.
“Là một căn phòng?” Mark tự nhủ, và anh cũng có cảm giác như đây là căn phòng của một người phụ nữ. Căn phòng tuy thiết kế đơn sơ nhưng trông khá hài hoà. Dù không có vật nào phát sáng, nhưng lại luôn có ánh sáng chiếu xuống nơi đây. Mark nhìn về nơi có ánh sáng và khẳng định rằng, đó rất có thể là lối ra.
Rồi một thứ vô tình đập vào mắt anh. Một thanh katana được treo trên tường. Hoạ tiết của nó khiến anh không thể rời mắt. Vốn được học kiếm thuật từ nhỏ, anh luôn có một niềm đam mê cháy bỏng với đao và kiếm, đặt biệt là katana, nó làm anh nhớ tới thanh đao của gia tộc Black đã thất lạc từ sau v·ụ c·háy năm đó, cũng như thứ v·ũ k·hí mà cha Joe sử dụng khi xả thân ngăn chặn bọn ác linh vào đêm hôm đó.
Mark tiến lại gần thanh kiếm. Lấy nó xuống, anh từ từ tuốt lưỡi kiếm ra khỏi vỏ. Đường sáng bén ngót khiến anh lóa mắt. Quả thật, thanh kiếm này khiến anh như bị mê hoặc. và muốn được sở hữu nó.
***
Kane và Jane vẫn dò tìm trong đêm tối, và hy vọng mong manh là có thể tìm ra Mark. Thế nhưng có cảm giác rằng họ cũng đang dần lạc lối trong chính lộ trình của mình.
“Như thế này vốn không phải cách.” Kane mệt mỏi ngồi phịch xuống trên mặt đất phủ đầy tuyết. Jane cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Hay chúng ta cứ giao việc này cho cảnh sát. Bọn họ có nghiệp vụ, còn chúng ta không có gì trong tay.” Jane rụt rè nói, nhưng cô không dám để Kane nghe thấy, vì cô biết anh sẽ không nghe theo mình. Dù không nói ra, nhưng cô biết Kane thật sự quan tâm Mark như thế nào.
Và đúng là hình như Kane đã không nghe thấy những gì Jane nói, chỉ thẫn thờ nhìn về một nơi xa xăm. Bỗng họ thấy đằng xa ấy cũng có ánh sáng, cả tiếng chó sủa. Chắc những người đang truy tìm tung tích của Mark cũng đã đến đây. Kane và Jane liền đứng dậy, chưa kịp rời đi thì đã giáp mặt với một toán người, không biết họ đến đây từ bao giờ.
“Ra là cậu à? Tôi đã nói cậu không thể tự mình làm chuyện này mà.” Người cảnh sát Kane đã từng gặp, đi cùng với Andrew.
Andrew nói tiếp: “Nghe này, tôi biết các cậu lo cho bạn mình, nhưng việc này sẽ không có hiệu quả gì đâu, hơn nữa lại rất nguy hiểm. Nghe lời tôi, cậu hãy trở về, khi nào có tin tức chúng tôi sẽ liên lạc ngay.”
Biết đó là sự thật, tuy nhiên Kane cũng cảm thấy khá khó chịu, nhưng rồi anh cũng đành bất lực với sự thật này. Trước khi đi, anh không quên đưa một bức hình ra: “À đây là tấm hình của Mark, hy vọng có thể giúp được các ông.”
Cầm lấy bức ảnh, Andrew khẽ gật đầu. Kane và Jane thất vọng trở ra, Quả thật họ không biết phải làm gì trong tình huống đó. Cả hai đều chẳng có một manh mối gì về Mark cả. Kane đã từng nghĩ giá như anh có thể điều khiển được sức mạnh của mình, thì nó có giúp anh tìm được Mark không?
***
“Bỏ thanh kiếm đó xuống ngay!” Tiếng hét từ đâu phát ra làm Mark giật mình, khi anh định thần lại thì thấy cô gái quỷ dị đã xuất hiện trong căn phòng từ lúc nào. Anh hốt hoảng đánh rơi thanh kiếm. Đối mặt với luồng quỷ khí kia, anh chưa bao giờ thấy sợ hãi đến thế. Đột nhiên Mark cúi xuống nhặt lại thấy kiếm, rút đường đao sắc bén ra khỏi vỏ và lao tới. Trong tình huống bĩ cực này, cách duy nhất để thoát khỏi chỉ có thể là đánh trả.
Thế nhưng chưa kịp tới gần, Mark đã bị một trường lực vô hình nào đó đẩy ra, thanh kiếm cũng b·ị đ·ánh văng đi, và bắt gặp ánh mắt trắng dã của người con gái nhìn thẳng vào anh. Từ trong ánh mắt đó, anh thấy có hàng ngàn những tia khí vô hình phóng tới. Một trong số chúng lướt qua cánh vai, làm rách chiếc áo dày cộm, cũng khiến da bị rách một vệt dài.
May thay, anh đã kịp phản xạ, trong lúc bị hất văng ra, Mark cố theo quan tính mà xoay người tránh khỏi những tia khí nguy hiểm kia, và cũng không để chúng tác động. Nhờ vậy mà anh cũng biết sức t·ấn c·ông của nó kinh khủng như thế nào.
Ngã xuống mặt đất, Mark kịp nhìn thấy mọi thứ phía sau. Bức tường tưởng như kiên cố đã bị những tia khí kia đánh sập, nhưng mà cũng nhờ thế mà tạo ra một cái lỗ lớn. Lợi dụng khói bay mù mịt, Mark lao người vào làng sương rồi biến mất.
Không cần biết phía sau cô ta có còn đuổi theo mình không, Mark cứ thế mà chạy. Bỗng anh như bị một thứ gì đó níu chân, kéo người ngã sấp xuống mặt đất. Quay đầu lại nhìn, Mark thấy cô gái quỷ dị đang ở ngay phía sau mình, nhưng dường như cô không hề di chuyển. Ở phía sau là có rất nhiều cái đuôi đang ngoe nguẩy, và một trong số chúng đang quấn lấy chân anh.