Bí Ẩn Cổ Thị

Chương 43: Lại một lần nữa chạm mặt




Chương 43: Lại một lần nữa chạm mặt

Cái khoảnh khắc ấy, tất cả chỉ thoáng qua, Kane có giật mình trong chốc lát nhưng rồi mọi thứ lại tan biến, cứ như tất cả chỉ là ảo giác vậy. Anh sững sờ trong một lúc, đến khi Jane gọi thì mới giật mình: “Tớ xong rồi. Mình đi thôi!”

Kane cố lờ đi cái cảm giác hoang mang ấy và cùng Jane rời bước, nhưng tâm trí vẫn còn vương vấn một chút gì đó sợ hãi trong suy nghĩ. Nhưng rồi nó cũng nhanh chóng qua đi khi cả hai bước xuống sảnh. Mặc cho trận bão tuyết vừa qua đi, người dân vẫn nhộn nhịp đầy đường xá mặc cho những cơn gió lạnh buốt cứ không ngừng ùa tới.

Ở thành phố này, nhịp sống có vẻ sôi động hơn nơi Kane ở. Dòng người luôn tỏ ra hối hả. Đúng là thành phố công nghiệp. Ở góc nhìn này, có thể thấy rõ dãy núi Aspen sừng sững, lấp ló sau những hàng cây bạch dương. Cặp tình nhân tấp vào một quán cà phê bên đường và gọi những món uống hương vị. Nhấp một ly capuchino, Kane thở nhẹ. Làng hơi như đóng băng bởi khí rét bủa vây, nặng trĩu.

“Cảm ơn cậu, Jane.”

“Vì sao lại cảm ơn tớ.” Jane bối rối, khẽ nhìn qua đôi mắt đăm chiêu của Kane. Ánh mắt ấy đã nhiều lần khiến cô xao xuyến bởi vẻ đẹp mê hồn đầy sầu niệm.

“Chẳng sao, chỉ là cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc sống của tớ thôi.”

Jane bật cười, nhưng sau đó cô lại chợt buồn:“Sao cậu lại nói thế? Còn có Mark nữa còn gì? Tớ thấy hai cậu khá thân với nhau. Ước gì tớ cũng có được một người bạn như thế.”

Kane cười nhẹ rồi bảo: “Đúng, Mark là một người anh em tốt của tớ. Từ nhỏ tới lớn, cậu ta luôn bảo vệ tớ dù bất cứ tình huống nào. Thế nhưng trong thế giới của cậu ấy vẫn luôn có một điều gì đó bí ẩn mà tớ vẫn không thể nào chạm tới.”

“ Vì sao cậu lại nói vậy?” Jane không giấu nỗi tò mò hỏi.



Kane giật mình, anh định nói một điều gì đó với cô nhưng kịp dừng lại, bởi anh biết rằng nếu nói tiếp, những điều không nên tiết lộ sẽ được tuôn ra, nên chỉ nói tránh: “À không có gì đâu. KIểu nhiều lúc thấy Mark bí ẩn lắm, hay có phải do cậu ta cố làm ra vẻ cool ngầu hay không?”

Jane bật cười nói: “Tớ thấy hai cậu đúng là 2 mảnh ghép thú vị. Một người thì trầm tĩnh, còn một người thì năng nổ. Cho nên rồi cậu sẽ cảm thấy hối hận khi quen tớ đấy.”

“Vì sao?”

“À…. thì nếu quen tớ một thời gian dài, khi thấy hết tính xấu của tớ, thì cậu sẽ ước rằng giá như chưa bao giờ gặp con bé như tớ đâu.” Jane cười.

Kane nhẹ nhàng nhìn cô gái xinh xẻo ngồi đối diện mình. Jane như một đóa cúc trắng, mạnh mẽ, xinh đẹp dù có bị cả thế giới vùi dập. Ở bên cô, anh không còn như một lão già lụ khụ suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào những trang sách. Đôi khi, khi nhìn lại bản thân mình, Kane cũng cảm thấy ngạc nhiên về những sự thay đổi đang dần dần xuất hiện trong bản thân mình.

Họ vẫn âm thầm nhìn ngắm phố phường như thế, những bông tuyết cứ không ngừng rỉ rả rơi xuống như những cánh bồ công anh. Kane bật cười vì lại có một sự so sánh như thế. Cảm thấy đầu óc mình đã quá lú lẫn rồi.

***

“Wooooo!” Mark hét to đầy phấn khích khi đang ở trên đỉnh núi tuyết. Vừa mới tới, anh đã hẹn kèo được với một vài thanh niên trượt thi cùng mình. Trên đỉnh núi, họ để ra quy định. đích đến và bắt đầu cuộc đua.



“Bắt đầu!” Tiếng trọng tài hô vang. Cuộc đua gồm năm người. Họ đã chọn cho mình đoạn đường khúc khuỷu nhất để tiến hành. Vì thời trung học Mark từng ở trong đội trượt tuyết của trường nên anh khá tự tin vào trình độ của mình.

Sau khi mọi thứ hoàn tất, cuộc đua bắt đầu. Quả thật Mark có kỹ năng khá tốt. Anh qua mặt hầu hết những người trượt trước, chỉ còn một người là có kỹ thuật ngang mình, nên anh hơi khó khăn trong quá trình bám đuổi. Tới một con dốc, vì cuộc đua diễn ra quá hăng nên anh ta đã cố tình dùng kỹ xảo hất tuyết vào người Mark, khiến anh hơi bị loạng choạng. Một lúc sau, dù đã lấy lại được cân bằng nhưng kính mắt vẫn bị tuyết che phủ khiến Mark không thấy rõ được đường đi.

Ngay góc cua, chợt cả hai vấp phải một vật gì đó. Mark loạng choạng lệch đường đua.. Bất ngờ, anh có dùng kĩ thuật phanh lại nhưng tốc độ quá nhanh. Cái cây gậy của anh cũng bị gãy. Vì thế, không gì còn có thể ngăn Mark lao thẳng vào rừng. Nhìn lại phía sau, anh thấy thanh niên kia có vẻ đã đi sang một hướng khác, giờ chỉ còn một mình lao thẳng vào con đường tối tăm, hun hút.

Ánh sáng cứ thế mất dần trong tầm mắt, Mark đã thực sự hoảng sợ. Thật may, anh chợt nhớ rằng mình còn có phép thuật. Vận dụng mọi kỹ năng mình có được lúc đó, Mark đưa hai tay về phía trước, một kình lực mang theo sắc màu xanh nhạt được phát ra, như một vật cản để ngăn bước trượt dài của tấm ván. Thế nhưng thật chẳng ngờ, pháp thuật của Mark bất ngờ bị thứ gì đó chặn đứng, chỉ vừa kịp xới tung lớp đất phía trước mặt đã bị vô hiệu hoá, và vô tình hại ngược lại anh, tạo nên một chướng ngại vật hất tung Mark lên không trung. Trong tâm trí anh lúc ấy, bản thân chẳng còn có thể suy nghĩ được điều gì nữa. chỉ cảm nhận rằng có thứ gì đó vừa đập mạnh vào đầu, làm cho trí não của mình dần dần bị vô hiệu.

Khí trời về đêm lạnh run người. Mark từ từ mở mắt. Tỉnh dậy đã thấy một cảnh tượng khác lạ. Một nơi u tối và lạnh buốt, nhưng lại không có một bông tuyết nào đọng lại. Mark cố gượng người dậy. Rắc! Có vẻ anh nghe thấy tiếng xương mình đang kêu la. Nghĩ nó sắp gãy vụn, anh cử động nhẹ thì có vẻ mọi thứ vẫn ổn, chỉ là hơi đau nhức chút xíu. Mark thở phào, rồi anh cực nhọc nhất thân mình lên. “May quá cơ thể vẫn còn nguyên”. Mark thở thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi kiểm tra bản thân còn ổn, anh bắt đầu quan sát xung quanh, Thật không may trong lúc trượt tuyết đã không đủ đem theo đèn pin. Hang động thì quá tối. Đến lúc anh phải dùng tới pháp thuật. Anh làm dấu chữ thập trước ngực, trong tay anh bỗng phát ra một đốm sáng xanh màu ngọc bích, sáng rực cả một vùng.

Lúc đó, Mark mới chợt nhớ lại cảnh tượng trước lúc mình b·ất t·ỉnh. Rõ ràng rằng nếu lúc đó bản thân có thể kiểm soát được pháp thuật, có lẽ anh đã không rơi vào tình cảnh ngặt nghèo như thế này.

“Thật quái lại. Mình cảm giác rằng pháp lực của mình như bị yếu đi.” Mark vừa nhủ thầm trong lòng vừa dò tìm xung quanh. Dẫu năng lực của anh vẫn còn đó nhưng có lẽ nó đã mất đi một phần công dụng. Tuy nhiên, điều khiến Mark đổi hướng quan tâm lúc này lại là một thứ khác, đó là mùi tử khí. Chợt nhớ ra một thứ, anh lấy ra trong người một con lắc. Thứ đó như một la bàn giúp anh tìm kiếm đường đi trong những lúc lạc hướng.

Vừa lấy ra, còn lắc bỗng sáng rực, đó là dấu hiệu của một nguồn hắc khí ẩn hiện. Nếu con lắc càng sáng, tức là nguồn hắc khí kia vô cùng mạnh mẽ. Bắt đầu hoang mang, Mark đã nghĩ tới một cuộc đối đầu không mong đợi. Anh liền đưa tay ra sau, như lần tìm một thứ gì đấy.

“C·hết thật, thanh Atheme mình không mang theo.” Mark giật thốt, đó là thứ v·ũ k·hí không chỉ giúp anh chiến đấu mà còn là pháp bảo cường đại phép thuật mỗi khi thi triển. Thế nhưng vào lúc này, nó lại không hiện diện. Mark tự trách về sự bất cẩn của mình là một, nhưng lo sợ về tình thế mình sắp đối mặt là mười.



Dẫu vậy, không chỉ vì thế mà anh chịu c·hết. Dù có thế nào, Mark không còn cách nào, đành phải đi tiếp. Hang động có nhiều ngã rẽ khác nhau, anh dùng tay chấm đầu lưỡi rồi đưa lên trời và cảm nhận. Nếu hướng gió từ đâu lùa tới, thì nơi ấy chính là lối ra. Được một lúc, anh cứ tiếp tục đi theo một trong các lối kia và tưởng chừng như đó là đường ra, nào ngờ lại đưa anh tới một một sảnh lớn.

Khi đến nơi, điều làm Mark kinh ngạc nhất không phải là căn phòng bí ẩn, mà là những ngọn nến. Chúng được thắp sáng xung quanh, nó chứng tỏ rằng không chỉ ở đây có lối cho không khí thoát vào, mà còn bởi lẽ nơi đây có người ở. Nhìn vào chính giữa là một phiến đá lớn, bên trên được khắc một tấm bảng gì đấy, giống như bảng cầu cơ nhưng lại không phải, trên đó lại có những ngôn ngữ cổ.

Có tiếng bước chân. Mark cẩn thận ẩn nấp vào một hốc kín đáo. Ánh sáng từ viên đá càng phát sáng hơn. “Một con quỷ sắp xuất hiện sao?” Mark nghĩ, cố giấu thật kĩ viên đá vào người, để nó không còn phát sáng nữa. Tiếng bước chân ngày một gần. Anh từ từ hé mắt ra quan sát. Hình dáng một người con gái mặc bộ váy đen tuyền đang tiến lại gần đến chiếc bàn bằng đá. Bộ đồ này, sao anh thấy quen thuộc quá.

Cô ta quỳ xuống cạnh chiếc bàn, lẩm nhẩm gì đó mà Mark không nghe rõ. Ở giữa bàn chợt phực lên một chùm lửa xanh. Nó cứ bập bùng phát sáng rực cả góc phòng. Cô gái kỳ quặc vẫn tiếp tục quỳ đó và niệm. Ờ phía xa quan sát, Mark khó có thể đoán được đó là bí thuật gì, hoặc là cách hành sự của loài quỷ nào, nhưng thấy cô ta không giống như bị ám, không lẽ bản thân cô ta đã là một ác ma?

Đã ba mươi phút trôi qua, Mark đang dần mất đi sự kiên nhẫn. Anh khẽ ngọ nguậy, vô tình gây ra tiếng động. Người con gái kia bất ngờ quay ngoắt đầu lại. Mark giật thót! “Đây chẳng phải là cô gái mà Kane đã chỉ mình lúc sáng sao? Mà chờ đã! Lúc sáng mình không thấy được mùi từ khí trên người cô ta, con lắc cũng không phát sáng.”

Mark nghĩ lần này là toi rồi, bỗng có một con chuột từ đâu chạy ra. “Bọn gặm nhấm rác rười.” Vừa nói cô gái vừa nhìn vào con chuột kia. “Bụp!!” Xác con chuột bị vỡ tan thành từng mảnh, từng thớ thịt văng tung tóe. “Ực!” Mark nuốt nước bọt. Một sinh linh vì mình mà phải vong mạng. Anh thấy thật kỳ lạ rằng không lẽ con quỷ này có thuật ẩn khí? Nhưng trong tình huống này phải nghĩ ra cách thoát thân cái đã.

Cô gái vẫn tiếp tục quay lại với bài đọc kinh của mình. Một lúc sau, đốm lửa xanh kia phực ra, rồi lớn dần, lớn dần lên. Mark nghĩ, đây là cơ hội tốt nhất để t·ẩu t·hoát, nhưng nghĩ lại thấy mình khá liều lĩnh. Anh không muốn lại chung số phận với con chuột, c·hết cũng không con được nguyên vẹn.

Ngoài trời lạnh cóng, nhưng mồ hôi thì cứ lấm tấm trên trán Mark. Anh bắt đầu hối hận cho buổi trượt tuyết ngày hôm nay. Giá như hôm nay đi với Kane thì giờ đã được ấm áp trong phòng của khách sạn rồi. Nhưng mà mục đích của chuyến đi lần này là để trượt tuyết, có ai biết trước là mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này đâu. Trước mặt Mark là một cô gái xinh đẹp, nhưng anh thấy thà nó là một con quỷ gớm ghiếc còn hơn. Bởi ở ánh mắt cô gái đó đầy sự thù hận, mưu mô và tàn nhẫn. Mark có cảm giác rằng nếu anh rơi vào tay cô ta, thì c·hết chắc.

Lập kế hoạch cho một cuộc t·ẩu t·hoát. Mark nghĩ ra hai hướng. Một là chờ ở đây cho tới khi cô ta rời đi, hai là liều lĩnh tháo chạy trong quá trình cô ta làm lễ. Dù gì thì cũng có một chút kĩ năng của gia tộc Black để lại, chắc sẽ không thê thảm như chú chuột kia đâu.

Tất nhiên với tính cách của Mark, anh sẽ không đủ kiên nhẫn để làm theo cách thứ nhất, Thế nên anh bắt đầu công cuộc tháo chạy. Trong lúc cô ta đang tập trung, anh bắt đầu lẻn ra khỏi hốc đá. Rón rén từng bước, cũng là lúc Mark gần như đã chạm trán cô ta. Vừa đi, anh vừa cầu nguyện. ra gần đến cánh cửa, cũng coi như là sắp thoát, balo của Mark bỗng rớt ra một viên đá thạch anh. Cạch. Và tất nhiên, tiếng động đó sẽ không thể thoát khỏi được sự chú ý của cô gái quỷ dị.