Chương 42: Cô gái quái dị
Kane không khỏi ngạc nhiên trước thái độ của Mark, liền nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Đừng nói gì nữa. Lát tớ sẽ nói với cậu!” Cứ thế, Mark lại xe đi thẳng trước sự ngơ ngác của cả Kane và Jane. Trong thâm tâm của Mark, anh không hẳn là sợ hãi, chỉ là anh cảm nhận được rằng trong cái t·hi t·hể kinh dị kia có một thứ hắc khí khủng kh·iếp đang vây quanh, như bởi dường như nó được gây ra bởi một thực thể nào đó vậy.
***
Cả ba tới khách sạn vào nửa đêm. Uể oải xách va li ra khỏi xe, họ nhở nhân viên mang lên phòng. Jane ở một phòng, còn Kane và Mark ở phòng bên cạnh. Lúc nhận phòng xong, thấy Mark cứ thẫn thờ, Kane liền hỏi:“Có chuyện gì mà nãy giờ cứ thấy cậu thẫn thờ vậy?”
Mark vẫn không nói gì. Kane lo lắng thật sự. Trước giờ Mark có như vậy đâu, Kane vẫn gặng hỏi: “Nãy lúc nãy cậu thấy gì hả? Sao nãy giờ tớ hỏi mà không trả lời?”
Lúc này, dường như đã bình tĩnh hơn, nuốt nước bọt, Mark chậm rãi cất lời: “Nãy tớ thấy xác một người đàn ông.”
Kane giật mình: “Thật sao? Sao giờ cậu mới nói?”
“Cậu nghĩ thử đi, giữa đêm, một cái xác không đầu đột ngột xuất hiện, tớ còn có thể làm gì? Gặp đứa khác là nó xỉu tại chỗ rồi.”
“Gì? Là xác không đầu?” Kane đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Chợt nghĩ tới câu cuối Mark nói, anh bật cười: “Thợ săn quỷ gì nhát c·hết vậy ba?”
“Thợ săn quỷ thì cũng là người nhé? Với trước giờ tớ có bắt được con quỷ nào đâu.”
Tới đây Kane cũng thôi không cười nữa, cố pha trò để cho cuộc nói chuyện đỡ căn thẳng hơn, nhưng thực thế thì không như thế. Dù chưa tận mắt chứng kiến thi thế, nhưng anh cũng cảm thấy được sự ghê tởm của nó qua cảm xúc mà Mark đang phát ra. Là bạn bè của nhau lâu năm, không chỉ hiểu được suy nghĩ, cả hai đều có thể hiểu được cảm xúc của đối phương, nên vì thế mà Kane cũng bất giác rùng mình dẫu chỉ bằng những lời thuật lại.
Bất chợt nhớ tới cái vụ án kia, Kane buộc miệng: “Có khi nào nó liên quan đến vụ án ở núi Archives không?”
“Cậu điên à? Hai nơi đó hoàn toàn cách xa nhau, làm sao có thể liên quan được? Chắc người đàn ông kia bị thú dữ ăn thịt hay sao đó thôi?”
Mark nói, nhưng trong suy nghĩ của anh cũng thoáng có chút đồng tình với nhận định của Kane. Bởi dù không quan sát kỹ, nhưng Mark có thể thấy rằng có mùi của quỷ khí trên t·hi t·hể này. Vậy thì, có thế lực hắc ám nào đó cũng đang ở gần đây. Vậy thì mục đích của chúng là g. Nó lại tạo cho Mark một sự kích thích. HÌnh như từ sau trận chiến ở rừng thông, anh có một sự thay đổi gì đấy, mơ hồ nhưng nếu để ý lại có thể dễ dàng nhận ra.
“Thôi cũng muộn rồi, coi như chưa thấy gì đi! Tớ buồn ngủ rồi!” Kane vừa nói, vừa ngáp. Rồi anh bước lên giường đắp chăn nhắm mắt, để mặc Mark ngồi thừ ra đó với những nghĩ suy không tên. Quả thật, Kane cũng không tài nào chợp mắt, bởi giấc mơ tiên tri của anh vẫn còn ám ảnh đến tâm trí, lại còn nghe về một tử thi vô nhân dạng đang lăn lóc ngoài kia khiến anh không khỏi bất an. Nhưng rồi màn đêm cứ thế trôi qua, cũng không thể ngưng động lại bởi những suy tư của họ.
Buổi sáng đầu tiên ở Aspen không được may mắn lắm. Trận bão tuyết bất ngờ đổ bộ xuống nơi đây kéo theo mọi hoạt động gần như ngưng trệ. Nhìn qua tấm cửa sổ, Mark ngán ngẩm:
“Thế là mất một ngày.”
Kane bảo :“Thôi ăn sáng đi, chắc chiều là nó hết thôi.”
“Hơi thất vọng. Chuẩn bị đủ đồ rồi.” Mark vừa làu bàu vừa ra vr chán nản trở về bàn. Họ vẫn cứ nhìn tiếng gió rít, cùng với tuyết bay mù mịt. Jane hôm nay có gì đó thật lạ, cô chẳng còn hoạt bát như xưa nữa, luôn trầm ngâm như đang suy nghĩ về điều gì đó, hai tay cứ chà vào tách nước liên hồi. Kane để ý thấy, liền hỏi:“Cậu ổn chứ.”
“À tớ ổn, sao cậu hỏi vậy?” Jane giật mình đáp, cũng không quên hỏi lại.
“À không có gì, tớ chỉ hỏi vậy thôi.”
Ở bàn đối diện, có một cô gái kì lạ đang nhâm nhi một tách trà nóng. Bộ dạng huyền bí, hoặc cố tỏ vẻ như vậy. Cô ta cứ nhìn mãi về ba người bọn họ không dứt. Kane để ý thấy, anh hơi khó chịu, quay qua Mark và Jane nói nhỏ: “Sao tớ thấy người con gái đó cứ nhìn mình hoài vậy nhỉ?”
“Chắc thấy cậu đẹp trai quá nên họ nhìn đấy! Đừng kêu kiệt vậy chứ!” Mark chép miệng.
“Tớ không có đùa, cậu không thấy kiểu của cô ta rất là khác sao. Nhìn cứ thế nào.”
“Ôi trời, kiểu phong cách đó tớ gặp nhiều rồi mà. Những người luôn thích tỏ ra mình bí ẩn, nhưng thật ra lại chẳng có gì. Cậu cũng bớt suy diễn đi nhé.”
Cô gái đó chợt đứng lên, rời đi lên phòng. Thế nhưng Kane vẫn không thôi nghĩ về cô gái đó, bởi lẽ khuôn mặt kia, chính là khuôn mặt của kẻ s·át n·hân anh đã thấy trong giấc mơ của mình. Tuy vậy, anh lại không dám nói ra, bởi trong bàn còn của Jane, người mà anh không hề muốn phải dính vào chuyện này. Chỉ còn Mark, nhưng có lẽ Mark cũng không hiểu ý của mình, nên Kane đành giữ kín chuyện này và chờ tới khi Jane rời đi mới tiết lộ.
Trận bão tuyết kết thúc không lâu sau đó, Mark hớn hở chuẩn bị mọi dụng cụ trượt tuyết của mình. sau đó rủ Kane: “Đi trượt tuyết với tớ không man?” Mới bão tuyết xong trượt ngon đấy!”
“Không, đi mình đi. Tớ đi thăm quan xung quanh đã.” Kane đáp nhát gừng. Ban đầu, Kane cũng muốn đi cùng, mục đích là nói về chuyện vừa rồi, nhưng nghĩ rằng trong một cuộc trượt tuyết thì sẽ rất khó nói chuyện nên đành thôi. Hơn nữa, tính Kane không giống Mark, không quá thích những nơi ồn ào, ngược lại, Kane chỉ thích cảm nhận nhịp thở ở mỗi nơi mới khi mình đặt chân đến. Mark cũng biết tính của Kane, hơi hụt hẫng nhưng anh cũng không cố gượng ép, chỉ đáp: “Ừ vậy tớ đi đây. Cậu ở lại hẹn hò với Jane vui vẻ.”
Nói rồi, Mark cứ thế rời đi với cồng kềnh biết bao dụng cụ của mình, còn lại Kane với Jane lặng lẽ bên bàn trà của mình. Lúc sau, Kane chủ động cất lời: “Cậu có muốn đi trượt tuyết không, đi cùng Mark kìa.”
“À không, tớ cũng không thích mấy trò này lắm, hơn nữa cũng không giỏi.: Jane nhẹ nhàng đáp lại.
“Vậy mình đi dạo quanh thành phố này đi.” Kane nói một cách hào hứng.
“Ừ vậy chờ tới một lát. Tớ lên thay đồ đã.”
“Ừ tớ cũng cần thay đồ, vậy hẹn gặp cậu lát nữa nhé.” Kane vui vẻ đáp lời, rồi cả hai đi lên phòng của mình. Kane cũng chỉ khoát vội chiếc áo ấm nên chẳng mấy chốc đã xuất hiện lại ở sảnh. Thế mà Jane lại không nhanh như thế. Lúc Kane có mặt vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.
Kane cũng hiểu rằng đó là thói quen của con gái nên anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Vậy mà đã một thời gian dài trôi qua, Jane vẫn không hề xuất hiện. Sốt ruột, anh không thể chờ đợi thêm được nữa nên đã quyết định lên phòng cô.
Vừa tới nơi, chuẩn bị gõ cửa thì Kane khựng lại, anh vô tình nghe tiếng thì thầm của một ai đó, hình như là hai người. một người đàn ông và một người phụ nữ. Tất nhiên không có giọng của Jane. Bỗng có một linh cảm chẳng lạnh, Kane vừa gõ cửa vừa nói: “Jane, cậu có đó không? Cậu không sao chứ?”
Mọi tiếng động bên trong căn phòng im bặt. Một lúc sau, cánh cửa từ từ mở, vẫn là Jane đứng trước cửa, khuôn mặt cô thoáng chút thất thần, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về vẻ tươi tỉnh.
“Cậu không sao chứ? Tớ nghe trong đó có tiếng người.” Kane lo lắng hỏi.
“Tớ không sao, chắc cậu nghe nhầm đó. Ở trong phòng tớ thì có ai ngoài tớ đâu. Mình đi thôi!”
Nói rồi, Jane đây Kane đi mặc cho anh vẫn cứ cố chấp nhấp rướn người nhìn vào bên trong. Ở ngay khoảnh khắc ấy, anh thoáng thấy một khuôn mặt lấp ló từ căn phòng của Jane, dù chỉ nhìn lướt qua nhưng ánh mắt trắng dã của nó lại không khỏi khiến anh điếng người.