Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Cổ Thị

Chương 30: Sào huyệt




Chương 30: Sào huyệt

Tộc ma cà rồng có một bí thuật đã làm nên sự nguy hiểm của họ, đó là thuật thôi miên. Tất nhiên đối với một chiến binh thiện chiến như Crystal, kỹ năng này cô sử dụng vô cùng thành thục. Dẫu không có khả năng sát thương, nhưng điểm đáng sợ của loại năng lực này là khi chạm mắt đối thủ, từ cặp nhãn cầu của người thi triển sẽ hiện ra những vòng xoắn ốc, cứ như một hố sâu vô tận như cuốn linh hồn của bất cứ ai vô tình trông thấy, cho dù chủng tộc của kẻ đó là gì đi chăng nữa. Ở khoảnh khắc này, con ác thủ đã không may khi nhìn trực diện vào đôi mắt của Crystal, mà chính nó cũng không hề hay biết hậu quả mà mình phải lánh chịu.

Trong bóng tối u mê, con ác quỷ kia đã bị trói chặt bởi ảo thuật mà Crystal tạo ra. Với kỹ thuật này, thậm chí đến thần cũng không thể thoát nỗi. Vậy nên cũng chẳng lạ gì khi không quá lâu để con ác linh coi như đã nằm gọn trong tay cô. Dùng cây roi quấn chặt cổ, chỉ cần nhích tới một chút nữa thôi, đầu của loài ác ma sẽ bị cắt rời. Ấy thế mà ngay lúc này, Crystal lại có chút chần chừ do dự. Bởi lẽ cô đã nhìn thấy rõ sâu thẳm bên trong thứ ác linh có vẻ ngoài đáng sợ kia như có một cái gì đó khiến cô phải khựng lại.

Một cô bé áo trắng thu mình trong vòng tối đen kịt, cô độc và tổn thương. Cô bé đó dường như đ·ã c·hết, nhưng linh hồn lại bị chiếm giữ bởi một loài quái vật từ địa ngục. Nó đã bắt cô bé như cánh cửa để chiếm giữ thân xác. Nếu Crystal hạ sát con quái vật này, linh hồn của cô bé cũng sẽ bị phá huỷ.

Tuy luôn có che đậy bằng vẻ ngoài gai góc và mạnh mẽ, nhưng bản chất vốn không thể nào thay đổi trong người Crystal. Khác với những anh em cùng trong giống loài, Crystal không đủ lạnh lùng và tàn nhẫn như họ. Dẫu nhiều lần cô cố biện minh cho lòng tốt ấy của mình, nhưng nó vẫn nhiều lần làm cô tổn thương, thậm chí đã từng c·ướp đi sinh mạng. Cho dù đã được tái sinh, nhưng nỗi đau thể xác và tinh thần ấy vẫn cứ mãi đeo bám. Cho nên cô đã luôn dặn lòng, sẽ không mềm lòng trước bất cứ một hoàn cảnh nào nữa.

Thế mà vào lúc này, khi đáng lẽ cô đã có thể xuống tay với con ác ma thì lại vì một linh hồn xa lạ mà ngập ngừng không dứt. Cho đến khi thức tỉnh, tên ác linh kia thoát khỏi ảo thuật, dẫu Crystal có quyết định ra tay thì đã chẳng còn cơ hội nữa. Đước trước cơ hội dạ gục được một kẻ thù cực mạnh, bây giờ Crystal đã bị tướt mất cơ hội, không chỉ bị phá vỡ ảo ảnh, còn bị con quái thú kia đảo ngược tình thế, hất cô ra, còn ấn mạnh cô vào vách đá. Lúc Crystal thức tỉnh, cũng là khi nhận ra bản thân đã bị khống chế ngược lại.

Trước hiểm cảnh mà Crystal còn đang dần cảm thấy bất lực, chợt cô nhận ra ánh mắt con quái vật vốn dĩ hung ác kia lại bất ngờ thay đổi, chihỉ biết nhìn Crystal với ánh mắt của sự van nài và bất lực, rồi hoàng sợ xoay người chạy thẳng vào rừng sâu, ẩn mình vào bóng đen u uất.

Sự rời đi đột ngột ấy, Crystal tuy bất ngờ nhưng cũng lờ mờ hiểu ra cớ sự. Có lẽ linh hồn cô bé mà cô trông thấy chính là bản thể chính của thân xác đã tả tơi hiện giờ. Trong một giây phút, cô bé ấy đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể và dùng chút thời gian ít ỏi để cố ra hiệu cầu cứu Crystal. Đó cũng là lúc cô biết được, thứ tà linh kia đã biến mất không để lại dấu vết, cứ như một loại mê hồn ảo ảnh, rõ ràng nó có khả năng dịch chuyển tức thời, một loại năng lực ma thuật mà chỉ có những pháp sư cao tay mới có thể thực hiện.

Có sức mạnh vật lý, tốc độ, giờ lại có cả ma pháp. Điều đó cũng có nghĩa là, con quái vật này thật sự là một mối đe doạ thật sự, không chỉ cho thành phố, mà còn cho cả nhân giới này. Loài sinh vật có năng lực mạnh mẽ như vậy tại sao lại xuất hiện ở Leslie? Mà sao bao lâu này lại không hề lộ diện? Ắt hẳn, sự có mặt của nó phải có nguyên do nào đấy. Chỉ nghĩ tới đây, Crystal không thể giấu được sự lo âu. Rõ ràng, nếu không nhờ thuật thôi miên, cô gần như không có cửa thắng. Con quỷ này chắc chắn cũng khá khôn ngoan, không phải là loại chỉ biết dựa vào hình thể to xác để đàn áp. Vì thế, nếu phải đối đầu lần nữa, Crystal có lẽ sẽ không có cơ hội như hôm nay. Tuy vậy, cô bắt buộc phải tiếp tục lần theo dấu vết của nó, điều tra về sự xuất hiện của thực thể kia. Vì rất có thể, nó hiện diện ở đây cũng vì một người, đó là Kane.

Cứ thế, Crystal dựa vào các manh mối lượm lặc được trên đường và đi theo. Và rồi, tất cả những điều đó dẫn cô đến ngôi trường mà Kane đang theo học, đó chính là trường Leslie. Cũng thật trùng khớp, cô chợt nghe thấy tiếng hét khủng kh·iếp phát ra từ trên tầng thượng. Không suy nghĩ, cô phóng mình lên ngọn cây, nơi có thể quan sát tầng trên của ngôi trường một cách dễ dàng nhất thì bất ngờ mọi thứ im bặt, không có bất cứ một tiếng động nào, thậm chí là tiếng vang của âm thanh vừa rồi.



Cái thứ mùi của thực thể hắc ám kia tới đây cũng hoàn toàn biến mất, điều đó không những chẳng làm Crystal yên lòng mà ngược lại, nó càng khiến cô cảm thấy bất an hơn. Bởi cô biết, một kẻ có khả năng ẩn đi khí lực của mình thì thực lực cũng chẳng hề đơn giản.

Vì thế, Crystal đã thận trọng hết mức có thể. Khi xuất hiện ở dãy hành lang tối mịt, cô rút ra cây roi sắt, xung quanh lỉa chỉa những cai nhọn, thứ v·ũ k·hí chuyên dụng rồi chậm rãi cất từng bước thận trọng. Trong cái chiều không gian ánh sáng khó có thể lọt vào ấy, cảm âm của loài dơi là điều duy nhất giúp cô định vị được mọi thứ một cách rõ ràng.

Và rồi cô dừng lại ở một căn phòng, khi cảm thấy có một nguồn hắc khí thoáng qua nhưng lại ngay lập tức vụt mất. Căn phòng số 204, với kí hiệu hoàn toàn khắc với những căn phòng khác. Nó cũ kỹ và đổ nát. Đồ đạt được bài trí không giống như một phòng học, cũng quá nhỏ để có thể là thư viện, vậy căn phòng đó là gì? Sự thắc mắc quấn lấy Crystal, bởi cô ngửi thấy mùi ẩm mốc và tăm tối, có nghĩa rằng đã khá lâu rồi nó chưa được sử dụng. Đột nhiên, một thứ múi thoáng qua lại càng làm Crystal xám mặt, đó là mùi tử khí. Không xa lạ gì với những tử thi, nhưng Crystal lại cảm thấy rùng mình khi trông thấy một xác c·hết bất ngờ đập vào mắt. Một người đàn ông xấu xố bị treo lơ lửng bởi một sợi dây mỏng móc nối với chiếc quạt trần. Thế nhưng thứ thật sự giữ cơ thể anh không bị tụt xuống là một sợi tơ mỏng, bao quanh nó là một luồng quỷ khí dày đặc. Chỉ có những con mắt có linh khí như Crystal mới có thể trông thấy điều đó.

Cái c·hết của người đàn ông xấu số kia như là một nút thắt dính thêm vào những nghi vấn của Crystal. Càng ngày nó càng trở nên rắc rối. Tuy nhiên, ít ra nó cũng giúp cô khẳng định một điều rằng có một thế lực hắc ám đã thâm nhập vào ngôi trường này. Thế nhưng mục đích của sự hiện diện này là gì? Từ sau khi quỷ giới bị thua trong cuộc thánh chiến, chúng đã bị hội đồng cấm xuất hiện ở nhân giới, và con người đã được thiên sứ và thần tộc bảo hộ. Vậy tại sao sau hàng ngàn năm, đám ma quỷ này lại dám xuất hiện ở thế giới của con người? Kết giới được tạo ra của thần tộc không lẽ đã bị phá vỡ?

Hơn nữa, những á thần luôn được cho là những người kế thừa cho thần tộc trong tương lai, vì thế họ được bảo hộ từ các vị thần. Vậy tại sao bọn ma quỷ lại vì một á thần yếu ớt như Kane mà phải lộ liễu như vậy?

Crystal đăm chiêu với những suy luận ấy mà không biết rằng từ phía sau mình, một cơ thể to lớn đã xuất hiện từ lúc nào, đang âm thầm bước về phía cô. Có vẻ như cô vẫn không nhận ra sự xuất hiện của nó. Cái thứ thực thể dị hợm kia không ai khác mà là con quái vật bọ gậy đã chạm trán với Crystal lúc nãy.

Giờ đây, con quái vật đã ở rất gần, và trở lại với vẻ hung ác vốn có. Bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn đưa lên từ tốn, nhưng đang nhắm về phía Crystal. Đúng lúc một tiếng rú vang lên khiến cho không chỉ con quái vật hung ác, mà ngay cả Crystal cũng điếng người.

Bóng trăng vốn chỉ toả ra những tia sáng yếu ớt giờ lại tối mịt, bởi nó đã bị che khuất bởi một thân ảnh to lớn, thứ gì đó không rõ hình dáng đang chiếm trọn bầu trời, và sau lưng nó là một đôi cánh dơi khổng lồ được dang rộng.

Từ trên không trung, bóng đen kia sải cánh rồi phóng thẳng về phía Crystal, tốc độ như một tia chớp. Vậy mà trong ánh mắt của Crystal lúc này lại không có chút gì lo sợ, chỉ thoáng một chút ngạc nhiên. Cô còn không có ý định phản kháng, mặc cho nó bay vụt qua người.



Kẻ dị thú này khi bay v·út qua người Crystal lại bất ngờ bẻ lại, nhắm vào con quái vật đang ẩn trong bóng tối ở bên cạnh cô, đâm sầm vào nó. Lực đâm như một quả búa tạ đấm mạnh vào bụng con quái vật và đẩy mạnh nó văng đi. Cả hai cứ thế lao v·út trong dãy hành lang, rồi phóng vụt lên trời.

HÌnh như con quái thú cánh dơi kia vừa xuất hiện đã cứu Crystal. Sau khi bay lên trời, hai loài vật dị tướng quần nhau trên không một hồi lâu mà chẳng thể phân thắng bại, cho đến khi cả hai quay tròn như một vòng xoắn ốc xuống mặt đất thì Crystal mới nhận ra rằng con quái vật cánh dơi có vẻ đã chiếm thế thượng phong, vì cô thấy ở tư thế này, con quái vật cánh dơi đã ôm trọn lấy đối thủ của mình, đôi cánh kia quấn lại để trói chặt, không cho con bọ gậy trốn chạy.

Vậy mà lúc trưởng như sắp kết liễu được đối thủ, một ánh sáng xanh bỗng nhiên lóe lên, tạo ra một trường lực cực mạnh đẩy văng con cánh dơi đi. Kình lực kia lại vô cùng mạnh mẽ khiến nó cứ thế văng đi mà không thể dừng lại.

Thấy vậy, Crystal liền ra tay. Cô lao tới con quái vật cánh dơi, dùng tay không đỡ lấy thân thể to lớn của nó. Ấy thể mà cô lại có giữ được một cách dễ dàng. Tưởng chừng như thứ kia sẽ quay lại t·ấn c·ông cô, nào ngờ nó lại đột nhiên biến đổi, trở về lại cơ thể của một người đàn ông ngực trần vạm vỡ, mái tóc vàng óng ả, khuôn mặt nam tính góc cạnh, nhưng làn da trắng nhợt với đôi mắt đỏ như máu.

“Brain? Sao anh lại xuất hiện ở đây?” Crystal thốt lên.

“Nếu anh không tới kịp lúc, liệu em có còn được như thế này không?” Còn đang trong tư thế chới với, Brain đáp lại với thái độ hơi bực bội. Có lẽ vì ở trận chiến mới nãy, anh đã để tuột con quái vật đó trong gang tấc nên có hơi tức giận.

Thấy vậy, Crystal buông tay, để Brain chới suýt ngã nhào xuống đất. Đối với một con ma cà rồng, điều đó chẳng hề hấn gì, nhưng anh vẫn tỏ ra đau đớn, đứng dậy xoa lưng rồi nói: “Em nỡ đối xử với người cứu em như vậy à?”

Như không để ý đến những lời từ Brain, Crystal nói: “Đây là nhiệm vụ mà Arnold đã giao cho em, chỉ mình em thôi. Sao anh cứ mãi bám theo em vậy? Điều đó không những không làm em cảm kích mà nó lại càng khiến em khó chịu hơn đấy.”

Brian nghiêm mặt, nói: “Đến nước này thì anh cũng không dấu em nữa. Nhiệm vụ bảo vệ Lucian, Arnold đã giao cho anh cùng em thực hiện rồi.”



“Cái gì?” Như không tin vào tai mình, Crystal nói như hét.

“Đúng vậy. Qua quá nhiều chuyện xảy ra với Lucian, Arnold thấy một mình em làm nhiệm vụ này là quá nguy hiểm. Hơn nữa, gần đây, mật vụ của chúng ta báo rằng phát hiện mùi của ma sói. Tưởng rằng bọn chúng không còn bén mảng đến thế giới loài người nữa, nhưng từ mười năm trước, chúng lại xuất hiện trở lại, và dường như bọn chúng đang truy tìm một thứ gì đấy. Anh đang e ngại là chúng đang truy tìm Lucian.”

Brian nói đến đấy, Crystal cũng bắt đầu cảm thấy lờ mờ hiểu ra một điều gì đấy, nhưng vẫn còn thiếu chút ít manh mối để cô có thể liên kết nó lại, nên bản thân cũng không biết chính xác câu trả lời mà mình đang định đưa ra.

Còn Brian, có vẻ như anh cũng chẳng để ý đến thái độ của Crystal mà nói tiếp: “Chưa hết. Bọn quỷ cũng đã bắt đầu xuất hiện ở khu vực này, ngoài tên lâu la bị anh g·iết còn thêm một vụ nhập xác của một gia đình ở đây và đã khiến đích thân trưởng tộc Black phải ra mặt tiêu diệt. Thế nhưng kết cục của con quỷ đó như thế nào anh còn chưa rõ, mà gia tộc Black trong một đêm lại bị tuyệt diệt. Anh cảm thấy những điều này có gì đó liên quan tới nhau.”

“Ý anh là sao? Là liên quan đến Kane?”

Brian xoa cằm rồi đáp: “Đúng vậy. Không lý gì tất cả lại xuất hiện một cách trùng hợp như vậy. Không biết Lucian có thứ gì mà không chỉ là bọn ác quỷ, mà ngay cả lũ ma sói cũng chấp nhận phá bỏ hiệp ước để manh động như vậy.”

“Hm hay vì Kane là một á thần? Nhưng em vẫn thật sự nghi ngờ rằng không biết cậu ấy có phải là một á thần thật hay không. Vì bản thân của một á thần ít nhất phải có một năng lực gì đấy. Còn cậu ta, ngoài thông minh ra thì quá yếu ớt. Cho dù có là một á thần thì thần lực của cậu ta quá yếu, không đủ để bọn chúng phải lao tâm khổ tứ như vậy.”

Trong lúc Crystal đang nói thì Brian đã xuất hiện ở trước căn phòng từ lúc nào. Anh đang quan sát cơ thể treo lơ lửng của người bảo vệ và cũng nhìn vào căn phòng này. Chính nó là căn phòng 204.

“Con số này… Anh thấy nó quen lắm.” Brian trầm ngâm một hồi rồi cất lời. Crystal cũng không biết từ lúc nào mà đứng bên cạnh, cũng đang quan sát toàn bộ căn phòng một hồi lâu.

Một lúc sau, cô đáp: “Em cũng cảm thấy con số này có gì đó thật đặc biệt.”

Quay trở lại với vị trí mà mình vừa giao đấu, Brian cúi xuống, nhận thấy có một chất nhầy còn đọng lại trên mặt đất, anh đứa lên mũi hít một hơi, rồi nói: “Nếu như anh không nhầm thì từ một ngàn năm trước, anh đã từng đối đầu với loài quỷ này, Đây là một loài quỷ ăn não, chuyên nhập vào những thân xác c·hết bất đắt kỳ tử để tái sinh trên nhân giới. Hình như thân xác mà hắn đang chiếm hữu kia là của một con người, có khả năng chính là cô gái đã bị nhập từ mười năm trước. Vậy tức là hắn chưa từng bị trưởng tộc Black g·iết c·hết, mà không biết hắn đã làm gì mà trở nên mạnh mẽ như vậy?"

Nói rồi Brian đứng dậy, quay lại nhìn Crystal rồi nói tiếp: “Loài quỷ này từ sau cuộc thánh chiến đã đột ngột biến mất, và đang bị binh đoàn Solomon truy tìm. Không hiểu sao bây giờ hắn lại liều lĩnh xuất hiện ở đây. Không biết liệu rằng binh đoàn Solomon có liên quan gì đến chuyện này không?”