Chương 31: Cạm bẫy
Crystal chau mày một hồi, chép miệng: “Muốn biết thì phải đi sâu vào mới hiểu rõ được.”
Nói rồi, cô bước vào bên trong căn phòng không chút do dự, theo sau là Brian như một quán tính. Cả hai tỏ ra khá thận trọng. Nơi căn phòng tối om với ánh sáng vốn ít ỏi cũng bị trói chặt từ bên ngoài và chẳng thể nào len lỏi.
Tuy vậy, ánh mắt sắc lẹm cùng khả năng định vị sóng âm vốn có của loài dơi lại khiến cả Crystal và Brian dễ dàng định vị hình ảnh bẳng âm bản. Cũng tại đây, họ đã nhìn thấy hàng ngàn những sợi dây tà khí. Xung quanh được bao bọc bởi một luồn sát khí dày đặt. Chính sợi dây đó đã móc Rie lên không trung và kết liễu anh, chứ không phải sợi dây thừng mỏng manh nối với chiếc quạt trần được phô bày. Nhìn những sợi dây chằn chịt ấy, trông chúng không khác gì một mạng nhện được giăng sẵn để bẫy con mồi, và chính loài quái vật mang hình hài nửa người nữa bọ gậy đã tạo ra nó. Một thứ v·ũ k·hí đáng sợ mà chẳng ai dám liều mình tiếp xúc, cho dù đó có là những chiến binh thiện chiến của tộc ma cà rồng.
Crystal nhìn cái xác lơ lửng trên trần, cô đưa tay ra định chạm vào thì một bàn tay giữ chặt, Brian cất giọng: “Em không định làm vậy chứ? Em đã bao nhiều lần trải qua cảm giác trước lúc c·hết rồi, vẫn chưa đủ đau đớn sao?"
Bản tính bướng bỉnh đã bắt Crystal hất tay Brian và tiếp tục. Đôi tay gân guốc chạm vào cơ thể lạnh ngắt, và rồi một khoảnh khắc khủng kh·iếp ập tới trước mắt cô. Crystal điếng người bởi một luồng ký ức khủng kh·iếp ập tới. Nó gần như chi phối mọi cảm xúc, nhưng vẫn chưa đủ mạnh để đánh bại lý trí của nữ chiến binh can trường.
Chống lại luồng áp lực đang ép chặt lồng ngực, Crystal căng mắt nhìn thẳng vào những gì cô đang muốn thấy, đó là ký ức của người bảo vệ xấu số vào thời khắc trước lúc t·ử n·ạn, mặc dù những hình ảnh đó chẳng thể nào đẹp đẽ. Cái thời điểm ấy, không gian trước mặt cô như mơ hồ những hình ảnh giữa chân thực và huyền ảo. Vẫn là căn phòng bụi bặm và tối tắm, nhưng đối diện, một thân ảnh bí ẩn đang đứng đó và dần bị méo mó bởi dòng nước mắt được chảy ra từ Crystal. Không, giọt nước mắt ấy là của người bảo vệ trước khi c·hết. Thứ anh trông thấy đã thật sự g·iết c·hết anh, nhưng không phải con người mà bởi tâm hồn ngây dại đi vì sợ hãi. Kẻ đó mang trên mình một chiếc áo choàng rộng, có mũ trùm đầu che đi cả khuôn mặt. Hắn bất động, cứ như một pho tượng được bày ra như một vật trang trí, ngoại trừ đôi mắt vàng sẫm đang nhìn chằm chằm về phía n·ạn n·hân.
Và bắt đầu, Crystal có cảm giác như bản thân bị thứ gì đó kéo lên, cổ họng đau rát và uất nghẹn. Cảm giác như đang dần bị rút cạn không khí. Cái thứ đó thì cứ nhìn cô, rồi dần lùi xa như sắp mất hút vào khoảng không vắng lặng.
Cùng một khoảnh khắc, Crystal thấy rõ một thân ảnh trắng toát từ chính tầm nhìn của mình đi ra. Nó mang hình hài của người bảo vệ. Đúng rồi, chính là linh hồn của anh. Và linh hồn kia chợt hoá thành luồng khí bay vào cơ thể của gã ẩn nhân rồi biến mất.
Crystal hít thật mạnh, tim cô đập từng nhịp dồn dập, rồi một cú giật mạnh từ bên trong nội tại kéo cô ra khỏi ảo ảnh đau khổ kia, cũng là lúc cô trở về với thực tại. Khi đó, bên tai cô nghe tiếng nói đầy lo lắng của Brian: “Crystal, em không sao chứ?”
Crystal không vội trả lời, cô đợi cho hơi thở dần bình ổn, rồi mới từ tốn nói: “Thật kỳ lạ. Cái thứ mà đã bắt linh hồn người đàn ông này không phải là con quái vật chúng ta giao đấu lúc nãy, mà là một kẻ khác. Gã mà em nhìn thấy mang trên mình một sức mạnh kỳ lạ lắm. Không giống của thần, cũng chẳng phải của quỷ, lại càng không phải là sứ giả của địa ngục, nhưng hắn lại có khả năng hấp thụ linh hồn."
Brian vốn rất hoang mang với những gì nghe được, cũng buột miệng: “Em nói sao? Hắn có năng lực của thần c·hết?”
“Đúng vậy, nhưng em có thể khẳng định gã này không phải là thần c·hết. Vì đám ghost reaper sẽ không tùy tiện g·iết người. Hơn nữa, bọn chúng cực kỳ ghét quỷ, vậy tại sao một tên thần c·hết có thể hợp tác với ác quỷ được?"
Nói rồi, Crystal nhất bước đi tiếp về phía dày đặc những sợi dây hắc khí. Brian vẫn còn đang ngỡ ngàng trước những lời của Crystal, lúc bình tĩnh thì thấy cô đã đến sát gần nơi tử đạo. Anh lo lắng lao tới, nắm chặt tay cô định kéo lại nhưng đã quá muộn. Cả cơ thể Crystal đã chạm vào sợi dây. Vậy mà lạ lùng thây, bản thân Crystal lại đi xuyên qua chúng và không một chút xây xác. Hơn nữa, cả chiều không gian lại bỗng chốc thay đổi.
Một đường hầm tăm tối hiện ra. Hai chiến binh ma cà rồng kia bỗng chốc có chút dè dặt. Crystal nhìn thật kỹ về phía trước, không kìm được mà chép miệng: “Đây là một chiều không gian thật kỳ lạ. Nó không phải là địa ngục, nhưng có rất nhiều linh hồn đều ở đây.”
Không cần Crystal phải nói, chính Brian đã nhận ra điều đó ngay từ khi mới đật chăn tới, bởi anh cũng như Crystal, có thể nhìn thấy những linh hồn đó và cảm nhận oán khí của họ, đang quanh quẩn như bao trọn cả bầu không khí vốn ngột ngạt ở đây vậy.
Cả hai đều có thể chắc chắn rằng nơi họ đang đến không phải là địa phủ, cũng không phải là trạm trung chuyển của âm giới. Bởi nơi đó chỉ có những vong linh hay ít nhất là thần thánh và quỷ dữ mới có thể đặt chân tới. Còn họ, dẫu là một giống loài siêu việt, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là những động vật còn sống, và có thể là vĩnh viễn, họ sẽ không bao giờ đặt chân xuống vùng đất gọi là thế giới bên kia.
“Vậy nơi này là nơi quái nào đây? Tại sao tất cả linh hồn lại bị nhốt ở đây?” Brian buông lời, không phải để hỏi Crystal, mà như tự vấn chính mình.
“Anh nói khẽ thôi. Em cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.”
Và quả đúng như thế, một luồng hơi lạnh hà vào phía sau Crystal đã làm cho cô bất giác rùng mình. Crystal run người, không phải bởi lạnh mà còn là sự sợ hãi. Thứ có lo lắng không phải là đối đầu với kẻ thù, mà sự xuất hiện của thực thể gì mà đến ngay cả bản thân cũng không thể phát hiện.
Suy nghĩ ấy vụt qua trong đầu đã làm giảm đi dũng khí để khiến chính cô quay đầu lại. Lần đầu tiên, Crystal cảm thấy run rẩy, bởi lẽ cái thứ thực thể mà cô đang đối đầu vẫn là một ẩn số. Tất cả mọi thứ cô chẳng thể đo lường, và chỉ là một dấu hỏi bí ẩn.
Cứ như kẻ đó cũng đọc vị được cảm xúc của Crystal, hắn đã cất lên một giọng nói trầm bổng đầy ma mị để khiến cô thêm phần sợ hãi: “Lại hai con ma cà rồng này à. Mày đã phá hang của tao, lại làm b·ị t·hương tao. Tao vốn không muốn đụng chạm gì đến tộc ma cà rồng, nhưng là vì chúng mày tự chui đầu vào rọ đấy nhé."
Qua những gì nghe được, có thể thấy được sự tự tin hiện rõ qua từng lời nói. Phải là kẻ thực sự có bản lĩnh mới dám thốt ra những lời như vậy. Từ trong đêm tối, dáng người kinh dị của con ác thú bọ gậy từ từ xuất hiện. Lần đầu tiên nó cất lời sau khoảng thời gian dài khiến hai Crystal và Brain đều nghĩ rằng nó đơn thuần chỉ là một con quái thú. Thế mà nó lại có thể nói, mà chất giọng lại vô cùng kinh dị. Thanh âm the thé của một đứa trẻ, lại thêm phần khàn đục của đàn ông, hai thứ đố kết hợp tạo nên một thứ tạp âm có thể ám ảnh bất cứ ai nghe thấy. Crystal đang sợ hãi, nhưng cô không biết mình thật sự đang sợ điều gì. Sợ c·ái c·hết? Một kẻ đã từng nhiều lần muốn từ bỏ sự bất tử mà cũng có lúc phải sợ hãi khi đối mặt với c·ái c·hết sao? Hay sợ sự đau đớn? Đã trải qua hàng trăm năm, bao nhiêu tổn thương Crystal đã trải qua tất thảy, còn nỗi đau nào có thể đánh gục được cô nữa? Vậy thì cô thật sự sợ điều gì? Chỉ biết rằng bây giờ cô rất sợ, ý chí chiến đấu cứ thế dần suy giảm. Và rồi tất cả một suy nghĩ lẫn lộn của cô cứ trôi qua như thế, cho đến khi cô nghe văng vẳng tiếng hét từ một nơi xa xôi mới dần kéo mình trở về với thực tại.
Khi kịp đính thần, Crystal chỉ thấy Brian đáng đứng trước mặt, b·ị đ·âm bởi ngón tay doài ngoằn của con quái vật, nhưng chỉ xuyên qua bả vai. Dẫu rất đau đớn, Brian vẫn cố quay mặt về phía Crystal mà hét lớn: “Mau chạy đi!”
Dẫu có nhiều lúc khó chịu khi bị Brian làm phiền, nhưng trước cảnh đồng đội b·ị t·hương, Crystal chắc chắn sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn. Dù nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng cô đã chọn chống trả. Thứ v·ũ k·hí cổ hữu, sợi dậy xích gai nhọn được tạo ra từ khí lực, Crystal vung lên, hướng về phía kẻ thù. Thế nhưng kỳ lạ thay, thứ v·ũ k·hí của cô ban đầu chỉ hiện ra một cách yếu ớt, rồi dần tan biến vào không trung. Không khỏi hoang mang, Crystal cố vận khí nhiều lần để kích hoạt mà hoàn toàn vô dụng. Lúc ấy, cô nghe con quỷ kia cất tiếng, xen lẫn là điệu cười đầy man trá: “Haha cái thứ sức mạnh của tụi mày đã bị vô hiệu hoá ở đây rồi, chẳng đủ khả năng để chiến đấu nữa đâu!"
Vừa nói, con ác linh vừa ngoác miệng tuôn ra một tràng cười đầy quái dị. Ánh mắt như xoáy sâu vào Crystal. Cô cũng cố gắng nhìn lại, cố gắng sử dụng thuật thôi miên để khống chế con thú. Ấy vậy mà mọi cố gắng của cô giờ đã trở nên công cốc. Cô chẳng thể nào sử dụng được bất cứ kỹ năng nào từ bản thân được nữa. Ở giây phút ấy, Crystal rất ghét khi nhận thấy rằng, mình đang dần trở nên vô dụng.