Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Cổ Thị

Chương 29: Quỷ cũng có thể khóc




Chương 29: Quỷ cũng có thể khóc

Và những gì không nên đến cũng đã đến. Chỉ cách đây ít phút ở cửa hàng pizza, mọi việc vẫn trôi qua êm đềm như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, căn phòng thênh thang nhà hàng cứ thế nhộn nhịp, giờ đây chỉ mình Crystal với những xác c·hết chất đầy. Cô cũng không nhớ bằng cách nào mà một mình có thể quét sạch cả đám ma sói hung hãn đến thế. đến khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng lành tanh với tử thi chất đầy, Crystal mới dần ý thức được mọi việc.

Thoáng chốc có chút bối rối trước đống ngổn ngang trước mặt, nhưng cô bỏ mặc, bởi điều làm cô quan tâm hàng đầu vẫn là dấu vết của Kane. Tuy đã chạy thoát, nhưng sự an nguy của anh vẫn trong vòng báo động. Cũng không mất quá nhiều thời gian sau đó, khi bằng giác quan của ma cà rồng, Crystal đã nhanh chóng định vị được mùi của Kane và Mark, cũng như hai kẻ đang đuổi theo anh. Với cách di chuyển như vậy, cô biết chắc rằng bọn chúng không chỉ trốn chạy mà đang truy đuổi một thứ gì đấy. Chắc chắn bọn chúng không chỉ trốn khỏi sự t·ruy s·át của Crystal mà còn đang nhắm tới Kane. Chỉ thoáng qua suy nghĩ, hình bóng Crystal đã vụt mất chỉ còn lại ảo ảnh trong căn phòng giờ chỉ nồng nặc mùi máu tanh.

Những manh mối đưa Crystal vào sâu trong khu rừng tối, rồi đột nhiên tan biến. Một nỗi sợ mơ hồ xuất hiện trong đầu cô, bởi Crystal đã nhận ra rằng có một nguồn quỷ khí từ đâu ập tới đã lấn át đi những cái mùi nồng nặc kia.

Tuy không rõ rằng nguồn quỷ khí đó từ đâu, nhưng cô cũng không khỏi e ngại, bởi kình lực của nó khá khủng kh·iếp. Nếu chỉ đối đầu với hai con dã thú, Crystal hoàn toàn có thể tự lo liệu, còn đối với thực thể này thì khác. Vẻ lo âu hiện rõ trên nét mặt cô. Thế rồi một khoảnh khắc đã làm cô khựng lại, đó là nguồn khí của nỗi sợ hãi. Một trong những khả năng của ma cà rồng, đó là không chỉ có thể đánh hơi được mọi xung lực bên ngoài, mà còn có thể cảm nhận được tác động bên trong, hay cụ thể hơn chính là nỗi sợ hãi. Vì loại cảm giác này không hề thuộc khí lực, nên nó sẽ không bị lấn át bởi các nguồn khí lực khác dù kình khí kia có mạnh cỡ nào. Giờ đây, Crystal đã đánh hơi được nỗi sợ ấy, nên cô đã nghĩ ngay tới Kane. Không còn quá nhiều thời gian, Crystal liền vội vã rời đi theo manh mối.

Không sai, đó chính là nỗi sợ của Kane, vì càng tới gần, Crystal lại càng thấy hơi thở dồn dập thoi thóp, nhịp tim đập mạnh của một con người, chứ không phải là của một loài động vật nào khác. Hơi thở ấy tuy gấp gáp nhưng lại đang yếu dần, báo hiệu rằng Kane có vẻ như đã kiệt sức. Cho đến khi anh gục xuống, cũng là lúc cô xuất hiện, khi thấy hai gã ma sói cũng vừa trờ tới và lao tới Kane như những tên khát máu.

***

Đêm. Mưa đã ngớt, chỉ còn lớt ngớt vaì giọt nước đọng lại trên kẽ lá. Bóng dáng Crystal như một tia chớp vụt thẳng xé toang giọt nước còn sót lại của thiên đàng nhưng chưa kịp chạm đất. Vào đúng khoảnh khắc tưởng chừng như gã ma sói kia đã tóm được Kane, Crystal đã kịp giáng một đòn trời giáng về phía hắn ta, vào thẳng mạn sườn, nghe rõ thấy tiếng từng đốt xương vỡ vụn, kèm theo đó là thân xác hắn bị nhấn chìm xuống lớp đất ẩm ướt.



Tên thứ hai cũng không khá khẩm hơn mấy, khi không biết bằng cách nào mà bị hất văng vào một thân cây gần đó khiến nó vỡ đôi, đổ sập lên xác cả hai, tạo thành một nấm mồ cho cả hai t·hi t·hể. Xong, Crystal nhẹ nhàng tiếp đất trước sự ngỡ ngàng của Kane.

Đó cũng là lần đầu tiên Crystal mặt đối mặt với Kane. Cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành, trở thành một người con trai cao ráo, thanh tú. Cô nhận thấy cảm xúc của mình lúc này có gì đó thật lạ, nó cứ thế thôi thúc cô tiến đến gần Kane. Khẽ chạm nhẹ tay lên khuôn mặt ẩm ướt của anh. Quả thật, lúc đó cô cũng chẳng nhớ được đã có chuyện gì xảy ra với mình, đã nhiều lần muốn kiểm soát, nhưng cái thứ cảm xúc ấy cứ bùng lên mạnh mẽ, đến nỗi cô chẳng thể nào giữ lại được và đành xuôi theo nó.

Rồi cô bỗng giật mình nhận ra, cái nguồn quỷ khí kia vẫn còn văng vẳng, tuy không ở gần đây nhưng vẫn còn hiện diện. Crystal lo lắng liếc về xa xăm, rồi vội quay mặt đi. Vậy mà cô không hiểu sao bản thân lại lưu luyến đến thế. tiếc nuối khẽ liếc nhìn đôi mắt đượm buồn của Kane, đôi mắt đã làm cô say đắm hai mươi năm trước. Nhưng rồi lần này, Crystal phải dùng lý trí để chống lại, gạt bỏ cảm xúc kia ra khỏi tâm trí, và vội vã rời đi, để mặc Kane ngơ ngác dõi theo, cùng với Mark đang b·ất t·ỉnh ở lại trong rừng sâu hun hút.

Mưa đã tạnh, đám mây mù đã tan hẳn, nhường chỗ lại cho mặt trăng sáng tỏ. Crystal ngồi trên mái nhà đối diện, nhìn về phía căn phòng mà Kane đang ở thông qua chiếc cổ sổ nhỏ. Căn nhà đó đã tắt đèn. Cô chống cằm suy nghĩ vu vơ. Lần này, cô mặc sức để cho trái tim mình mặc sức mơ mộng.

Brian đã đứng đó từ lúc nào, Khi nghe tiếng thở dài của anh, Crystal giật mình, ngước lên mà nói:“Sao anh cứ theo em mãi thế?"

Brian lờ đi câu hỏi của Crystal, khẽ gắt: “Người sói và ma cà rồng vốn là hai chủng tộc không đội trời chung, khó khăn lắm chúng ta mới có hiệp ước đình chiến, giờ em lại khơi lại nó sao?"

“Nhưng bọn chúng muốn g·iết Kane, em không còn nhiều thời gian để suy nghĩ.” Crystal bật lại.



“Còn có nhiều cách mà. Với kỹ năng của em, mang Lucian đi mà không cần phải g·iết đám ma sói là một điều hoàn toàn có thể.”

Nghe những gì Brian nói, Crystal chỉ biết cười nhạt. Cô đứng lên, bỏ đi.

“Em đi đâu?” Brian giữ chặt lấy tay Crystal, hỏi.

“Em đi dọn dẹp hiện trường.”

“Không cần, anh đã xử lý hết rồi, nhưng nó sẽ không che giấu được lâu đâu. Bọn ma sói đánh hơi rất nhanh, rồi sẽ tìm ra kẻ đã s·át h·ại đồng bọn của chúng thôi. Dù việc truy bắt á thần là điều nghiêm cấm của hội đồng, nhưng việc em g·iết bọn ma sói cũng là tội không thể dung tha cho dù là lí do gì. Hơn nữa, những gã làm nhiệm vụ kia đ·ã c·hết, cũng chẳng còn ai đối chất. Anh thật không biết mình phải giải quyết chuyện này như thế nào nữa.”

“Việc của em, hãy để em xử lý. Lúc nãy đã có kẻ ẩn đi mùi của đám ma sói, chắc chắn bọn quỷ cũng đã nhúng tay vào chuyện này. Em phải tìm xem bọn chúng là ai.”

Brian vẫn nắm lấy tay Crystal, nhưng rồi anh bắt gặp thấy ánh mắt cương quyết của cô, biết không thể ngăn cản, nên đành để cô đi. Sau khi bóng dáng Crystal khuất dần, Brain mới nhìn về phía ngôi nhà nơi Kane đang ở, hàng lông mày nhíu lại, nắm tay siết chặt, và khi bắt gặp ánh mắt Kane đang nhìn mình, mới vội vã hóa thân thành đàn dơi nhỏ bay v·út lên trời, còn Kane thì càng hoảng loạn khi thấy thân ảnh của kẻ lạ mặt kia tan vội vào hư không.



Trở lại cánh rừng, Crystal tính tìm manh mối về thứ quỷ khí kỳ lạ kia, thì bất chợt thấy nó đột nhiên nồng nặc. Cái thứ khí lực ấy, còn thấm đẫm cả mùi xác c·hết. Khi quay về với hai cái xác mình vừa triệt hạ, dù đã nhìn rõ mồng một, cảnh tượng trước mắt lúc này vẫn không làm cho Crystal đứng sững. Có một thứ gì đó đang ở gần cái xác, cặm cùi xé từng miếng thịt của chúng lên và nhai ngấu nghiến.

Quan sát kỹ hơn, cô thấy thứ đó trông giống như một con nhện nhưng chỉ có tứ chi. Hai chân trước vào hai chân sau gập gãy và nhô ra khỏi đỉnh đầu. Thế nhưng điều đó chưa kinh dị bằng vẻ ngoài của nó. Cái thứ kia trông như một người phụ nữ. Mãi tóc dài xõa lưng, chiếc váy trắng rách bươm vì như bị chính cơ thể kia phì đại mà xé toạc. Hơn nữa, hai bàn chân sau thì trông giống như chân người, còn hai bàn chân trước thì giống như tay người vậy. Đầy đủ năm ngón không dư không thiếu.

Một cách chậm rãi, Crystal khẽ rút v·ũ k·hí, thận trọng rút lui. Cô biết rằng dù mình có đôi công cũng khó mà chiến thắng. Vậy mà một cách đột ngột, con quái thú kia lại quay mặt về phía sau, như đã biết rõ sự hiện diện của Crystal từ trước. Ánh mắt đỏ ngầu như hai cái đèn pha rọi sáng cả đêm đen tối mịt, khuôn mặt của nó lại một lần nữa khiến Crystal phải kh·iếp đảm.

Trông nó như khuôn mặt của con người nhưng lại bị kéo dài ra, cái hàm rộng toát mở lớn lộ ra chiếc lưỡi dài loằng ngoằng như một con giun đang kí sinh trong khuôn miệng. Hàng trăm chiếc răng nhọn hoắc lỉa chỉa, chảy thứ nước tanh tưởi như trộn lẫn từ mùi máu tươi cùng nước dãi thành một thứ hỗn hợp kinh tởm, và những điều đó như là nét trang trí cho sự hung hãn của con vật.

Khi vừa trông thấy Crystal, nó đã hét lên bằng một thứ âm thanh khủng kh·iếp và lao tới nhanh như vũ bão. Quá bất ngờ, cô không kịp phản ứng, lại bị một cú quật như trời giáng từ con quái, chỉ kịp đưa hai tay lên chống đỡ, nhưng cũng không tránh khỏi việc bị hắt văng cả chục mét. Cố ghì người, Crystal may thay là còn có thể tiếp đất an toàn, nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn đã thấy thân ảnh nó ngay trước mắt, lấp trọn cả bầu trời. Từ trên cao, thân hình đồ sộ kia cứ thế lao xuống, Crystal cố hết sức tránh né, nhưng chỉ kịp trong tích tắc, và bị trường lực xung quanh hất văng thêm một đoạn dài.

Cũng may là nhờ có kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu, Crystal cũng biết cách để tiếp đất an toàn, nhưng điều đó cũng không xoá mờ được sự sợ hãi trong tâm trí cô. “Nó là cái quái gì vậy? Đã to lớn, lại còn nhanh khủng kh·iếp!” Crystal cũng phải thốt lên. Thế nhưng suy nghĩ kia chưa kịp tan đi, cô đã phải hứng chịu đợt t·ấn c·ông mới. Con quái vật một lần nữa phóng vụt tới, dùng cái chân lêu khêu của mình đạp thẳng về phía Crystal. Phản xạ phi thường chỉ kịp giúp cô lộn người tránh đòn thứ nhất, nhưng chẳng ngờ bản thân lại không thể đề phòng được đòn thứ hai, mà lại một cách t·ấn c·ông vô cùng quỷ dị. Cả mai tóc dài ngoằn của loài quái thú đã quấn chặt lấy cơ thể Crystal từ lúc nào, dù có cố gắng cựa quậy cách nào cũng không thể thoát ra được.

Không những thế, mai tóc kia còn tự do duy chuyển, nâng Crystal dần lên không trung. Chậm rãi, nó đưa cô đến trước mặt con ác thú. Phải đối mặt với nó trong tình huống như thế này, Crystal phẫn nộ đến run người. Trước giờ, bản thân cô luôn ghét bị trói buộc, vậy mà bây giờ lại phải bị khống chế bởi một thứ quái thai, điều đó khiến cô vô cùng khó chịu. Thấy Crystal b·ị b·ắt gọn, con quái vật cất tiếng cười đầy man rợ. Chiếc lưỡi dài bắt đầu thè ra, đung đưa trước mặt như một cách để đe dọa tinh thần n·ạn n·hân của mình.

Có vẻ như cái thứ đó muốn ăn thịt Crystal. Là một sinh vật được cho là bất tử, nhưng không có nghĩa là không có cách để g·iết c·hết một ma cà rồng. Thật ra vẫn có hai cách để bản thân bị tiêu diệt, và một trong hai cách đó là bị xé làm nhiều mãnh, nếu mức độ phân tử bị rã ra lớn hơn khả năng phục hồi, thì khả năng cao là con ma cà rồng đó sẽ c·hết. Tuy Crystal có căm ghét cái sự trường sinh mà mình đang sở hữu, nhưng rõ ràng cô cũng không muốn phải c·hết theo cách như thế này, đặc biệt là phải làm mồi cho một loài vật khác.

Vì thế, với ý chí không dễ gì khuất phục, Crystal cứ vậy mà cố sức vùng vẫy. Con quái vật thấy vậy thì càng tỏ ra khoái chí, đưa Crystal tới gần mình hơn. Nó chẳng biết rằng hành động vừa làm lại vô tình thay đổi cục diện.