Chương 27: Hộ thần của quỷ
Tik Tok…. chiếc đồng hồ quả lắc vẫn quay, như bánh xe thời gian cứ lăn bánh vậy.
Thời gian luôn được xem là tàn khốc. Đôi khi nó được ví như một chiếc máy xay thịt khổng lồ với khả năng nghiền nát tất cả mọi vật, sẽ không ai, hay bất cứ thứ gì có thể tránh né được nó, trừ khi được vị thần thời gian bỏ qua. Và có một vài sinh vật mà vị thần hùng mạnh đã có một giao ước, hay đúng hơn là không biết vì lý do gì, ông không thể can thiệp định mệnh của họ.. Vì thế, những sinh vật kia được ban cho sự bất tử.
Bất tử, nó là một món quà hay lời nguyền? Nếu có sự bất tử, chúng ta sẽ không thể c·hết. Trên thế giới đã có biết bao người chấp nhận trả mọi giá để tìm kiếm liều thuốc của sự bất tử, nhưng họ không biết rằng, một cuộc sống vĩnh cửu có thật sự là điều tốt đẹp?
Những suy nghĩ như vậy cứ quấn lấy Crystal, và dường như cô cứ mãi bị ám ảnh về nó.
“Crystal, Arnold cho gọi em!” Tiếng Brian gọi từ xa đã kéo Crystal tạm thoát ra khỏi những suy niệm vẩn vơ của mình và trở về với thực tại. Cô hướng ánh mắt hờ hững về phía Brain, rồi như vô thức bước theo người đàn ông đó. Người đàn ông vạm vỡ với vẻ mặt lạnh lùng cùng đôi mắt hằn đỏ ấy tưởng chừng hung tợn, lại thoáng đưa cho cô một cái nhìn trìu mến, rồi vội che giấu nó đi và chầm chậm tiến về phí trước.
Cả hai đi dọc theo hành lang của một căn dinh thự rộng lớn. Nói đúng hơn là một tòa lâu đài. Được bao phủ bởi hàng thông rậm rạp, khối kiến trúc khổng lồ kia lại dễ dàng ẩn sâu trong khu rừng. Những mảng rêu phong phủ đầy, lớp sơn màu cũ kỹ như chứng tỏ rằng nơi đây đã tồn tại ở vùng đất này từ rất lâu rồi. Lối thiết kế cổ kính như hoài niệm về thời kỳ phục hưng, năm tháng của những kỵ sĩ dũng mãnh, cũng là thời đại về những truyền thuyết huyền bí, nơi luôn chứa đựng bí ẩn của những phù thuỷ, và cả những quái vật mà chúng ta không thể biết thực hư về sự tồn tại của nó.
Con đường dài đưa cả hai đến một cánh cửa lớn, tự động mở ra để dẫn lối cho cả hai đi vào bên trong một căn phòng, Nói là căn phòng nhưng thực chất nó to hơn thế, chính xác là một chánh điện. Tại đó có một người đàn ông đang đợi sẵng, đứng trước mặt và xoay lưng về phía họ. Dáng người cao gầy nhưng thật vững chãi.
“Thưa cha cho gọi con.” Crystal cung kính trước người đàn ông đó.
“Bây giờ thì xong rồi, danh tính của chúng ta đã bị bại lộ, không lẽ con muốn cha phải hủy diệt cả thành phố đó?” Arnold nói, giọng gằn đi như để ngăn đi ngọn lửa giận giữ đang âm ỉ.
Trước sự im lặng của Crystal. ông nói tiếp: “Lần trước khi con cứu Lucian bằng cách quét sạch bọn người sói, cha hy vọng lần sau con sẽ làm tốt hơn chứ. Vậy mà…”
“Nhưng thưa cha, con không còn cách nào khác. Nếu không lộ diện, cậu ta sẽ bị bọn chúng g·iết mất.” Lần này thì cô lên tiếng, một lời phân trần.
“Con nghĩ như vậy là sự an toàn của Lucian? Nếu lúc đó con không đánh bọn ma sói ngay vào nơi Lucian hiện diện, hẳn là cậu ấy không vì hoảng loạn mà bộc phát thần lực. Giờ thì hay rồi, cậu ấy đã bộc phát sức mạnh của mình trước thời hạn, không biết điều này là xấu hay lành đây.”
Crystal đứng dậy bỏ đi…
“Con đi đâu đấy?”
“Con đi chứng minh cho cha thấy con sẽ đưa tất cả mọi việc theo đúng quỹ đạo của nó.”
“Đứng lại ! Con chưa thấy mọi việc đang ngày càng tệ hơn hay sao?” Arnold tỏ ra giận giữ, quay người lại. Khuôn mặt hơi gân guốc của người đàn ông có vẻ đã đứng tuổi hiện rõ sự nghiêm nghị.
Mặc những lời ngăn cản của cha mình, Crystal cứ thế bước đi. Thế nhưng chưa ra tới cửa, cô đã khựng lại vì thấy Arnold đã đứng đó từ lúc nào. Nhìn vào Crystal, ông nói: “Con không cần đi nữa đâu. Cha đã giao cho Brian rồi. Suốt hai mươi năm qua, cha những tưởng con sẽ xử lý mọi việc một cách thấu đáo hơn, nào ngờ lại ra cớ sự này. Con có biết rằng con đã phá vỡ giao ước đình chiến giữa chúng ta với bọn ma sói không? Theo tin tình báo của chúng ta, có vẻ như bọn người sói vừa được hấp thụ một loại năng lượng gì đấy nên giờ sức mạnh đã tăng tiến vượt bậc, không còn là những kẻ cục súc mà chúng ta coi thường như xưa nữa. Hơn nữa, chúng ta đã vi phạm quy ước, bọn chúng sẽ dựa vào cớ đó để nhờ liên mình thần tộc can thiệp. Đến lúc đó, còn nghĩ gia tộc chúng ta còn yên ổn?"
“Nhưng chúng ta có hậu thuẫn của ngài Lucifer, thưa cha?”
“Vấn đề là còn có hội đồng phán xét cân bằng của vũ trụ. Chỉ một mình ngài ấy liệu có chống được cả dãy ngân hà này? Việc con làm là phạm vào luật của hội đồng, và dù có là Lucifer, thì ngài ấy cũng không dám nhúng tay vào chuyện này đâu.”
“Vậy nếu là luật, thì đám quỷ sói cũng đã vi phạm luật. Chúng tự ý g·iết người trong nhân giới, con chỉ thay mặt công lý xử tử bọn chúng thôi. Hơn nữa, bọn con đã đối đầu với những con quỷ lạ mặt, chúng chắc hẳn được quản lý bởi địa ngục. Giờ lại tự ý có mặt ở nhân giới để làm loạn, không lẽ con ra tay là sai sao cha?"
“Thế giờ những kẻ đó ở đâu? Hay tất cả bọn chúng đều đã vong mạng? Cha không ngờ con đã sống mấy trăm năm rồi mà còn ngây thơ như vậy. Những con ma sói, hay thậm chí là những con quỷ vô danh kia, vốn dĩ chỉ là quân cờ trong một âm mưu gì đó mà thôi. Chuyện của con, cha đã biết cả rồi, nhưng không ngờ tất cả mọi chứng cứ đã bị xoá sạch. Giờ con lấy gì để ăn nói với hội đồng thần tộc đây.”
Khẽ thở dài, Arnold nói tiếp: “Cha vừa đi họp trên hội đồng về. Vua Solomon có nói rằng đám quỷ bị con hạ sát chính là những kẻ lưu vong từ sau cuộc chiến thập tự chinh diễn ra hàng trăm năm trước, và đã đang trong diện truy nã của Bắc ngục. Tuy vậy, dù con có xuống tay hạ sát bọn chúng cũng đã phạm luật. Trong trận chiến năm đó, bình đoàn Solomon là những kẻ thua cuộc, và không biết đám quỷ binh này có liên quan gì đến lão ta hay không, nhưng trước những lời đó, lão đã hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm, và cũng đẩy mọi tội lỗi lên đầu chúng ta, đúng là một lão giả xảo quyệt mà."
Nghe đến đây, Crystal không kiềm được sự giận dữ, hai tay siết chặt rồi nhanh chân rảo bước. Trong phút chốc cô đã ngay lập tức bị giữ lại, cánh tay cô như có thứ gì đó giữ chặt. Đó là bàn tay của Arnold.
“Con lại đi đâu nữa?”
“Cha hiểu ý con mà. Trong bất kỳ một cuộc chiến nào sẽ luôn cần những con tốt thí. Chúng ta cũng nên vậy, và còn ai phù hợp hơn là con chứ?”
Ánh mắt Arnold mở to, nhìn trừng trừng Crystal và nói như hét: “Con điên hả? Con là con gái ta chứ là con tốt gì ở đây?”
“Nhưng nếu không phải là con thì sẽ chẳng ai phù hợp hơn nữa. Kẻ đã làm náo động cả nhân giới là con, lộ ra thân phận cũng là con. Cần phải có kẻ để chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này, và người đó không ai khác là con.”
“Con không được đi đâu hết. Chuyện này cha đã có sắp xếp. Bây giờ, tất cả những chuyện còn lại hãy để Brian xử lý. Con chính thức bị cấm túc vô thời hạn.”
“Sao cha lại đối xử với con như vậy?” Crystal nói như hét. “Còn việc bảo vệ Lucian?”
“Việc đó cũng là của Brian. Cậu ta sẽ thay con xử lý. Cha đang cố gắng thuyết phục hội đồng rằng những việc làm đó chỉ là giây phút sốc nổi của con thôi. Ngài Lucifer cũng đang nói với họ. Chờ cho thời gian nguôi ngoai, mọi chuyện rồi sẽ dần ổn thôi.
Ánh mắt Crystal vẫn còn đó sự tức tối, nhưng ẩn sau đó là vẻ bất lực. Từ giờ, cô sẽ không còn nhiệm vụ bảo vệ Kane nữa, hay còn gọi là Lucian, một cái tên mà gia tộc ma cà rồng đã hay gọi anh. Không rõ vì sao anh lại có cái tên đó, nhưng có vẻ như bảo vệ Kane vốn là một nhiệm vụ mà Crystal đã đảm nhận từ cách đây rất lâu về trước.
***
Vài ngày cuối cùng của những ngày giá rét. Đã sắp tới thời khắc giao mùa giữa lạnh lẽo của mùa đông và sự ấm áp mùa xuân. Vẫn có một vài tia nắng ấm áp hiếm hoi chiếu rọi trong những ngày lạnh giá. Và hôm nay là một ngày như thế. Ánh sáng soi vào khuôn mặt Crystal cũng không thể làm thần sắc của cô thêm tươi tỉnh. Trên ngọn thông già, Crystal tựa mình vào thân cây vững chãi, nơi mà có vẻ luôn là điểm dựa cho cô mỗi khi bản thân mệt mỏi. Bởi lúc này, những nhánh lá già cỗi lại phũ xuống cô vỗ về, như xoa dịu tâm hồn cô.
Trong rừng sâu hun hút, có một gia tộc đã tồn tại cách đây cả ngàn năm, nhưng hàng ngàn năm đó, họ không c·hết đi, cũng chẳng sinh ra. mà tồn tại mạnh mẽ sánh ngang cùng thần thánh, và đúng là họ không thể c·hết theo cách thông thường được, vì với sức mạnh thiên bẩm của mình thì họ gần như bất tử.
Tuy nhiên đối với Crystal, cô chỉ là một người thuộc thế hệ sau nên chẳng thể biết được nguồn gốc sâu xa của gia tộc mình, cũng như vì sao chính dòng họ lại có hợp đồng phải phục vụ cho một trong bảy hoàng tử tối cao của địa ngục là Lucifer, và càng khó hiểu hơn khi trong hàng ngàn những nhiệm vụ g·iết chóc, lại có một nhiệm vụ mà cô chẳng thể ngờ lại được giao ra bởi một con quỷ, đó là bảo vệ con người, chính là Kane.
Từ những suy niệm đó, tất cả đưa cô dần về quá khứ của hai mươi năm trước, cũng là thời khắc mà một sinh linh đặc biệt ra đời.