Chương 26: Trở lại yên bình
Thế nhưng Senna cũng không biết được là Kane chưa hề ngủ. Anh cũng đang mải mê theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Đôi mắt nhắm nhờ nhưng tâm trí vẫn không thể nhắm được. Nỗi ám ảnh về quá khứ cứ mãi theo đuổi.
Vì thế, chỉ một v·a c·hạm nhỏ cũng khiến Kane giật mình. Đôi mắt mở bất chợt, thấy đèn trong phòng đã tắt, nhưng ánh sáng ngoài hành lang vẫn còn sáng rọi, nhờ thế mà vẫn có một chút ánh sáng le lói vào bên trong. Nhờ vậy mà anh có thể liếc mắt xuống dưới chân mình. Ngay lập tức, Kane như điếng người khi phát hiện một cái bóng trắng đang đứng đó, thân ảnh mở ảo nhẹ nhàng những tưởng chỉ cần một cơn gió cũng làm nó tiêu tan.
Giật mình, anh lùi người lại phía sau, nhìn kỹ thì thấy nó mang hình hài của một bé gái. Toàn thân nhỏ bé gầy gò, nhưng khuôn mặt xinh xắn trong trẻo. ĐIều đó cũng làm Kane bớt đi nỡi kh·iếp sợ, nhưng cũng còn chút e dè, vì anh biết rằng, thứ đang đối diện với anh không phải là một con người.
Như hiểu được suy nghĩ của anh, cô bé kia mới nhẹ nhàng cất giọng: "Anh đừng sợ, em tới đây để cảm ơn anh."
Vì giọng nói nhẹ nhàng kia mà Kane có thêm chút dũng khí, nói: "Cảm... cảm ơn anh? Nhưng vì điều gì?"
"Cảm ơn anh vì đã giúp em thoát ra được vòng khống chế con quái vật bọ gậy kia?"
"Ý em là..." Kane đã lờ mờ đoán ra, nhưng vẫn một lần nữa hỏi lại như để xác nhận.
"Anh không nhớ sao? Đó là con quỷ đã g·iết anh Rie, cũng chính nó đã c·ướp thân xác em để trú ngụ. Nhờ anh tiêu diệt nó, mà cuối cùng em cũng đã siêu thoát."
"Anh tiêu diệt nó?" Kane lấy tay xoa đầu để nhớ lại. Quả thật, anh vẫn còn có một chút ấn tượng về lần đối đầu cuối cùng của anh và con bọ gậy kia, nhưng anh vẫn không biết được những diễn biến diễn ra sau đó, và tên ác linh cũng đã từng nói thuộc hạ của hắn, là Dive, cũng chính bị anh hạ sát. Lẽ nào...
Và một lần nữa, đứa bé hiểu chuyện cũng như đang đọc được suy nghĩ của Kane, tới gần anh và nói: "Sự thật là chính anh đã giải cứu em và những người khác khỏi nhà ngục của bọn ác linh kia. Suốt mười năm nay, từ khi chiếm được thể xác của em, con quỷ kia đã tạo một cái kén và nhốt tất cả mọi linh hồn khi c·hết đi, khiến họ không thể qua được thế giới bên kia, có những linh hồn còn thành thức ăn cho nó. Nhờ anh mà bọn em mới thoát được kiếp nạn. Em thật sự cảm ơn anh."
"Con bé nói đúng đó. Nhờ cậu mà tất cả chúng tôi mới được siêu thoát." Giọng một người đàn ông cất lên. Kane giật mình, nhìn lại thì thấy người ấy không ai khác mà chính là rie, nhưng lần này, anh lại mang hình hài của một con người hoàn chỉnh, không kinh dị như lần đầu gặp mặt.
"Rie, anh..." Kane ngập ngừng.
"Tôi xin lỗi đã lừa cậu, tôi không chối cãi về những sai lầm của mình. Chỉ cùng mọi người đến đây để cảm ơn cậu trước khi rời đi, và tôi cũng muốn gửi trả lại cho cậu một thứ."
Nói rồi, Rie tiến tới gần bên Kane, chìa ra một thứ. Vừa trông thấy, Kane lại càng thêm kinh ngạc. Đó chính là con dao mà anh tưởng như đã làm mất. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cuối cùng nó lại trở về.
"Đây là một con dao đặt biệt. Khi biến thành một linh hồn, tôi mới thấy nguồn sức mạnh tiềm tàng trong nó, và cậu cũng vậy. Ở cậu có một nguồn năng lượng mà tôi cũng không biết miêu tả thế nào, chỉ có những n·gười c·hết, hoặc các thực thể khác mới nhận ra. Nó vừa thiện, nhưng cũng vừa ác. Tôi mong rằng một ngày nào đó, cậu có thể kiểm soát được nguồn năng lượng kia, và cũng chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu."
Không chờ cho Kane phản hối, Rie đặt con dao xuống chiếc bàn bên cạnh, rồi từ từ lùi lại. Cũng lúc ấy, bỗng dưng xung quanh anh hiện ra rất nhiều những linh hồn khác. Họ cũng chỉ là những cái bóng mở ảo, nhưng khuôn mặt lại vô cùng thánh thiện. Trong số đó, có một cặp vợ chồng đến gần con bé nhỏ, cô bé cũng ngoan ngoãn mà dựa vô người họ. Tất cả đều mỉm cuồi chào Kane, rồi họ dần tan biến vào hư không, trả lại căn phong một khoảng không tĩnh lặng.
Chứng kiến mọi thứ, Kane cứ ngỡ tất cả chỉ là một giất mơ. Cố ý tát mình một cái, anh cảm thấy mặt mình đau buốt hơn trước cánh lạnh ngoại cảnh. Rõ ràng nó không phải là một giấc mơ. Để chắc chắn, anh cầm lấy con dao trên bàn. Chính là con dai ấy, thứ đã bên anh suốt thời ấu thơ. Vậy là tất cả hoàn toàn là sự thật. Kane nhìn về phía xa xăm, nơi mà anh nghĩ rằng rất có lẽ những người kia đang ở đó, khẽ mỉm cười, lòng thầm cầu mong điều bình an sẽ đến với họ.
***
Cuộc đời con người như điện tâm đồ vậy, nếu nó chi là một đường thẳng thì chắc chúng ta đ·ã c·hết. Jane bật cười vì cô thấy một câu quote khá thú vị. Dạo này cô hay thích lên thư viện hơn, có lẽ không khí yên tĩnh ở đây đã làm cô thích thú. Chắc từ khi quen Kane, cô đã trở thành mọt sách mất rồi.
“Cậu chờ mình lâu chưa?” Kane từ đâu tới, đặt túi sách xuống bàn.
“Vừa đủ để ngủ một giấc”. Cô nhìn Kane cười tinh nghịch.
Kane gãi đầu:“Hề hề tớ xin lỗi. Dạo này tớ bận quá, vừa làm luận án vừa chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, còn phải giúp thằng khỉ Mark học nữa. Mấy bữa nay nó đi làm chẳng lo học hành gì cả.”
Jane đấm nhẹ vào vai Kane :“Tớ đùa thôi, tớ cũng chỉ mới tới à. Gì chọc cậu chán quá, chẳng có tí muối nào.”
Kane hơi thẹn. Đúng là anh chỉ thú vị mỗi khi ở bên thằng bạn thân của mình, còn đối diện với Jane, anh chỉ như một tên ngốc nhạt nhẽo, vô vị, nhưng mà Jane luôn biết cách làm cuộc sống của Kane thêm màu sắc. Cô cũng chẳng có vẻ gì là buồn chán mỗi khi bên anh. Khi anh nghiêm túc, cô luôn chọc cho anh cười.
“Hay lát nữa qua chỗ Mark làm chơi đi, cũng lâu rồi tớ chưa gặp cậu ấy.”
“Ừ đi.” Kane vẫn câu đáp cụt ngủn như vậy, thật vô vị.
“Mà cậu cảm thấy thế nào rồi, đã đỡ nhiều chưa? Jane nhìn qua cánh tay phải đang bâng bó của Kane và hỏi. Đó là vết tích để lại từ sau sự kiện ở nhà thờ. Thật chẳng thể ngờ anh lại hồi phục nhanh đến vậy, từ toàn thân không thể cử động, chỉ chưa đầy một tháng mà giờ chỉ chỉ còn cánh tay đang băng bó.
“À, không sao, đã đỡ nhiều rồi.” Kane nhìn xuống cánh tay, cười hiền đáp.
Jane nhìn Kane vẻ hơi lo lắng, nhưng rồi cô cũng tặc lưỡi cho qua. Có lẽ cô nghĩ rằng chính bản thân Kane đã quá bí ẩn nên cô cũng chẳng bận tâm đến những chuyện xảy ra xung quanh anh nữa.
Cả hai người vui vẻ tại thư viện, có lẽ vì sắp đến ngày thi nên suốt thời gian đó họ chỉ có thể cắm mặt trên đó. Còn Mark thì không thấy có mặt, chắc đối với anh, việc học không phải là ưu tiên hàng đầu. Cũng đã gần một tháng trôi qua kể từ sau cái đêm hôm ấy, mọi việc cũng dần trở về thường nhật. Senna được thuốc giải bí truyền của gia tộc Black nên cũng đã thải hết được độc trùng, đến bác sĩ cũng chỉ chẩn đoán là ông bị xây xác nhẹ. Rồi bản thân cũng trở về với công việc.
Vụ án này tuy đã khép lại, nhưng đã vô tình phủ lên trường Leslie một tấm màu đen tối, ấy thế mà có vẻ nhờ vậy, số lượng sinh viên đăng ký vào trường Leslie càng tăng lên. Có lẽ như họ coi đây là một nơi đến mình trải nghiệm những cảm giác đáng sợ.
Vào một đêm trên bàn làm việc, thanh tra Senna đang xem một thứ gì đấy. Đó là một mẫu xét nghiệm Một thứ huyết thanh mà ngay cả kết luận cũng chưa được làm rõ. Đó là máu của thứ sinh vật đã tổn thương ông. Bởi Senna biết, thứ đó chắc chắn không phải là sinh vật tồn tại ở hành tinh này. Và quả thật như vậy, mẫu ADN của nó không hề có tương thích với bất cứ động vật nào trên trái đất. Trở lại căn phòng đó, Senna nhận thấy ở giữa căn phòng đó có một cái hố lớn, nhìn sâu hun hút. Có thể rằng đó chính là cái ổ mà mọi người đã từng nhắt tới. Căn phòng đó Senna đã nói với hiệu trưởng, và có vẻ bà cũng đã cho đóng cửa vĩnh viễn căn phòng kia.
Rồi cái hố ấy lại gợi cho ông ký ức về một chuyện, điều mà ông luôn muốn chôn giấu mọi người, nhưng với bản thân mình, thì ông không thể che đậy được.
“Mọi người chạy vào nơi an toàn, nhanh !” Thanh tra Senna, lúc đó vẫn là cục trưởng cảnh sát đang cố s·ơ t·án dân chúng vào nơi an toàn.
Một quả thiên thạch từ trên trời rơi xuống đã nhấn chìm thành phố trong biển lửa. Mọi người cố làm mọi cách để giữ lấy mạng sống của mình, thậm chí là dẫm đạp lên nhau. Tình thế rất hỗn loạn.
“Đội A, đưa mọi người xuống hầm, đội B, di tản khu vực phía Đông xuống khu tàu điện ngầm, đội C, di tản khu vực ở phía Tây ra sau núi, cố tránh những hố lửa…” Senna nói như hét qua điện đàm. Riêng ông đảm nhận vai trò di tản khu vực trung tâm xuống hầm trú ẩn ngay phía dưới ga tàu điện ngầm.
Một lúc sau, khi mọi việc đã dần lắng xuống. Ông ra hiệu mọi người ở yên đấy, tự mình chui ra khỏi hầm. Thành phố lúc đó đã bị tổn hại một cách nặng nề, xác những người xấu xố không tránh được t·hiên t·ai nằm la liệt, có người không thể toàn thây.
Senna lặng người một hồi lâu, sau đó ông mới đi kiểm tra xung quanh. Bất chợt khựng lại, vội nép vào sau một căn nhà. Hình như ông thoáng thấy một thứ gì đó, nó lướt qua khá nhanh ông không bắt kịp.
Nép sau bức tường một lúc, ông từ từ ra nhìn lại phía sau bức tường đó, bỗng ông thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Có những loài sinh vật với vẻ ngoài gớm ghiếc đang chuyển động rất nhanh, dường như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó. Chúng lật từng tảng đá cho đến những cái hố được tạo ra do thiên thạch. Bọn chúng tìm kiếm một hồi lâu rồi chợt nhanh chóng rời đi. Senna thật không thể tin, trước giờ ông chưa từng thấy loài sinh vật nào kỳ quái như vậy, và hình như chúng có ý thức như con người vậy.
Reng! Tiếng chuông điện thoại kéo thanh tra Senna trở về với thực tại. Ông ấn nghe máy.
“Thưa ngài, bên CBI* muốn gặp ạ.”
CBI? Họ làm gì ở đây? Senna không khỏi thắc mắc, nhưng rồi cũng nói:“ À... cô cho họ vào đi”. Ông trả lời với giọng mệt mỏi.
“Chào ông, tôi là Andrew Owen, còn đây là cộng sự của tôi, Jill Mccarthy”. Sau tiếng gõ cửa, có hai người bước vào, một nam một nữ.
“Anh chị ngồi đi, tôi có thể giúp gì?” Ông mời hai người đó ngồi xuống bàn tiếp khách, từ tốn đứng dậy từ bàn của mình.
“Chúng tôi biết ông có một vụ án mạng chưa tìm ra h·ung t·hủ nhưng đã đóng hồ sơ. Ông có thể chuyển giao cho chúng tôi xử lý được không?”
Senna hơi khựng lại, cuối cùng thì chuyện này cũng tới tai họ rồi. Ông chép miệng: “Tôi xin lỗi, vụ án này chúng tôi vẫn đang điều tra, và các anh không cần phải tham gia vào đâu. Hơn nữa tôi không nghĩ các anh lại có hứng thú với những vụ án kiểu như thế này.”
Andrew tỏ vẻ suy tư, sau đó anh nói: “Thực ra vụ án này có nhiều tình tiết khá trùng khớp với vụ án tôi đã theo cách đây một năm trước, hy vọng sẽ được ông cung cấp một ít manh mối”. Andrew nói.
Senna suy nghĩ một hồi lâu. Ông không nghĩ mình nên nói rằng vụ án này là có nhúng vào bàn tay của các thế lực siêu nhiên, nên cách duy nhất ông có thể nói lúc này là nói về những bể nổi của một tảng băng chìm.
“Được, thực ra tôi chỉ có hồ sơ xét nghiệm pháp y và một vài nhận xét tại hiện trường, anh hãy để lại địa chỉ email, tôi sẽ gửi cho anh.”
Andrew lấy tờ card visit trong túi áo của mình ra đưa cho thanh tra Senna và nói: “Trong đây có số điện thoại và địa chỉ email của tôi, có gì ông cứ liên lạc cho tôi nhé.”
Sau đó, Senna tiễn hai vị khách kia ra khỏi phòng làm việc của mình. Sau khi trở về bàn làm việc của mình, ông nhìn vào tấm bưu th·iếp có khắc một dòng chữ nổi“ đặc vụ Andrew Owen, tổng cục CBI, số điện thoại…” Ông chép miệng, đặt tấm bưu th·iếp xuống bàn rồi mệt mỏi ngửa đầu ra ghế.
***
Ngoài trời, từng bông tuyết lấm tấm rơi, tại một nhà hàng pizza quen thuộc…
“Chào quý khách, không biết nhà hàng chúng tôi có thể tiếp đãi các vị những món gì nào?” Mark niềm nở chạy ra khi vừa thấy Kane và Jane tới.
Ngồi ngay ngắn trên bàn của mình, Kane hỏi Jane: “Cậu gọi món trước đi”.
Nhìn thực đơn một hồi, Jane mới bảo: “ Cho mình một phần pizza margareta nhé”.
“ Ra cậu ăn chay à?” Kane hỏi.
“Đúng rồi, gia đình tớ ăn chay mà.”
Xoay qua Kane, Mark hỏi:“Còn quý ngài lịch lãm của chúng ta ăn gì nào?”
“Cậu thôi ngay cái kiểu nói xỉa xói đó đi được không?” Kane bắt đầu bực.
Mark cười hề hề : “Vậy thì Cún con, cậu ăn gì?”
Jane cố nhịn cười trước màn đối thoại như trẻ con của hai người đàn ông trưởng thành. Nhìn thực đơn một hồi. Kane hắng giọng: “Cho tôi một phần pizza margareta loại lớn nhé.”
“Thứ sĩ gái, ăn tạp như hợi còn bày vẽ ăn chay nữa ha?” Mark lầm bầm.
“Mới nói gì đó?” Kane liếc xéo.
“Không có gì, xin quý khách chờ một lát.” Nói rồi Mark chạy thẳng vào trong quầy.
“Ơ thằng này, tớ chưa gọi nước…” Kane gọi với.
Jane không nhịn nổi đã cười như nắc nẻ.Sau một hồi món ăn được dọn ra, Mask nói: “Quý ngài có muốn dịch vụ gì của chúng tôi không ạ?”
Kane lườm Mark rồi nói:“Tôi chỉ cần hai lý nước trái cây thôi.”
Mark đập tay vào trán tỏ vẻ đãng trí rồi nói: “À tôi quên mất, xin quý vị đợi một lát.”
Nhìn Mark đi khỏi, Kane mới rùng mình. Thấy vậy. Jane mới phì cười. Sau bữa ăn, jane lên tiếng:“Xong rồi, chúng mình đi dạo một lát chứ”.
Kane vui vẻ gật đầu. Cả hai gọi người ra tính tiền. Vẫn là cậu bạn lém lỉnh Mark bước ra và nói: “Thôi hôm nay coi như tớ mời. Lúc trước định rủ cậu mà có chút vấn đề nên hôm nay mới rủ được, may thay là có cả Jane nữa.”
Kane vội xua tay: “Chuyện đó là chuyện khác. Còn lần này là tớ với Jane thôi mà.”
Chợt Mark như hiểu ý, anh đỏ mặt một lúc rồi lắp bắp nói :“Ừ nhỉ, tớ quên mất. Xin lỗi các cậu. Hóa đơn của cậu là…”
Mark vừa nói vừa chìa hóa đơn ra trước mặt Kane. Thanh toán xong, Kane đứng lên và nói: “Thôi cậu ở lại làm việc nhé. Bọn tớ đi trước đây.”
Mark vui vẻ chào hai người bọn họ khi họ ra khỏi quán, anh trở về với công việc của mình. Chợt khuôn mặt anh lộ rõ vẻ trầm mặt, không còn vui vẻ như lúc trước nữa.
Sắp đến ngày giáng sinh, những cành lá xác xơ đã như đóng băng, chạm vào nghe leng keng thật vui tai. Kane và Jane đi dạo, vào công viên mà hai người vẫn lặng thinh không nói lời gì. Cả hai cứ mãi đeo đuổi những suy nghĩ của mình. Kane đã biết trong mình có một điều gì đó khác lạ. Anh thích Jane? Anh không chối bỏ, nhưng anh không biết phải che giấu bí mật của mình như thế nào. Anh thậm chí còn không biết kiểm soát nó. Và nhất là anh sợ làm đau cô.
“Hôm nay lạnh nhỉ?’ Jane nói như phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn dĩ không nên có.
“Đúng là lạnh thật’. Kane vừa nói, và cười gượng gạo.
“Cậu biết không, tớ đã đón giáng sinh mười năm rồi chẳng có gia đình.”
Kane hơi ngạc nhiên, không lẽ Jane cũng như Mark, là một cô nhi? Anh lặng lẽ nhìn Jane, muốn hỏi nhưng lại không dám nói, anh sợ.
“Không như cậu nghĩ đâu.” Jane cười buồn, như hiểu được những suy nghĩ của Kane. “Tớ vẫn còn gia đình, nhưng phải xa gia đình từ nhỏ. Dù sao cũng quen rồi.”
Kane không biết có nên hỏi thêm không, vì đây là câu chuyện buồn, Kane chắc là Jane cũng chẳng muốn nhắc lại. Anh cố tìm một câu chuyện gì đó thú vị để phá tan bầu không khí ảm đạm này nhưng vô dụng. Anh nhận ra bây giờ sao đầu óc của mình chợt trở nên ngốc nghếch, một người cũng tự cho mình là có hiểu biết, giờ lại cảm thấy mình vô dụng đến thế.
Đột nhiên Kane thấy đầu ngón tay mình hơi nóng. Nhìn xuống, anh thấy nó phực lên một ngọn lửa chỉ nhỏ thôi, nhưng nó cũng làm cho anh giật thó. Kane vội dập tắt ngọn lửa nhưng cũng chẳng dễ dàng, cứ như thế nó là một phần máu thịt của anh vậy. Cố gắng không để Jane thấy, anh vội giấu nó ra sau và dùng hai ngón tay vùi vào nhau. Phải mãi một lúc sau, ngọn lửa mới hoàn toàn được dập tắt.
Kane thở phào khi vừa giải quyết được vấn đề của mình, lại giật thót khi nghe Jane nói :“Lúc nãy tớ có đọc được một câu châm ngôn khá thú vị, cuộc sống như điện tâm đồ, nếu nó là đường thẳng có lẽ chúng ta đ·ã c·hết. Cậu nghĩ sao?”
Kane loay hoay một hồi, chỉ ú ớ: “Hở?”
Jane nhìn Kane với ánh mắt nghi hoặc: "Cậu sao thế? Có ổn không?"
"À, tớ ổn mà." Vừa nói, Kane vừa xoay xoay vào cánh tay đang bâng bột.
Thấy thế, Jane mới nó: "Cậu đau à? Tớ đoản quá. Cậu đang b·ị đ·au mà phải ra ngoài lạnh. Thôi thì chúng mình về nhé?"
"À không sao, cứ đi nữa đi."
"Không được. Theo tớ thấy là cậu đang bị suy nhược đấy. Trong một tháng mà cậu đã phải nhập viện hai lần rồi. Nghe tớ đi!"
Lúc này, Kane mới ấp úng một hồi, rồi cũng đành thuận theo ý Jane. Cả hai đi theo con đường nhỏ. Không biết có phải trùng hợp hay không, mà hai bên đường, những bông tuyết kết thành một dãy phố thật đẹp. Cuối cùng, họ dừng lại ở một căn nhà nhỏ, bọc quanh bởi những cành phong lan xanh thẫm. Thật kì lạ, giữa mùa đông rét mướt, cây phong lan vẫn mạnh mẽ quấn quanh căn nhà.
Jane khựng lại, quay qua kane mỉm cười:“Cảm ơn vì buổi tối, tớ vào nhà đây.”
"Đây là nhà cậu à?"
"Ừ đúng rồi! Cảm ơn vì đã đưa tớ về. Cậu ngủ ngon. Tớ về đây!"
“Ngủ ngon!” Kane khẽ nói khi thấy bóng Jane khuất dần, và khi cô đã vào nhà, anh mới rời đi. Một ngày dài lại trôi qua, thành phố vẫn khoát lên mình lớp vỏ "bình dị". Thế nhưng, không biết bên trong nó có thứ gì đang hiện hữu? Nhìn lên bầu trời đen mù mịt, Kane có cảm giác rằng có hai con mắt đang lặng lẽ quan sát, dõi theo từng chuyển động của anh. Và điều khiến nó đáng sợ hơn là cái thứ "nào đó" ấy dường như đang cố gắng kiểm soát số phận của chàng trai trẻ.