Chương 23: Sức mạnh đột biến
Thời gian bất chợt ngưng đọng, cũng là khi trong Kane xuất hiện một miền ký ức xa xăm. Một cậu bé nhỏ nhắn đang ngồi thu mình trước cửa chính của một nhà thờ cổ kính được bao quanh bởi hàng thông già. Cậu bé đưa đôi mắt mơ màng nhìn về một nơi vô định, nhưng đang nghĩ một điều gì đó mông lung. Khi dòng người làm lễ thưa thớt, bất chợt xuất hiện một cậu bé đứng trước mặt.
“Mình là Mark, còn cậu?” Cậu bé đó nói tên mình, rồi đưa tay ra chào. Có vẻ như cậu bé rụt rè ấy chính là Kane. Sự ngập ngừng đã khiếnKane năm ấy chỉ biết ngơ ngác nhìn Mark, người bạn mới lần đầu gặp mặt.
“Kane.” Kane đáp cộc lốc.
“Tớ thấy cậu vẫn hay tới đây, mà sao cậu chẳng bao giờ nói chuyện với tớ vậy?” Mark tò mò.
“À…biết nói gì đâu.” Kane ấp úng trả lời.
Vốn dĩ, với cách nói ấy dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng với Mark lại vui vẻ hồn nhiên đáp lại: “Vậy thì từ nay mình chơi cùng nhau nhé!”
Mark nói, đưa tay ra như muốn bắt tay Kane. Trông Mark khá chững chạc, khác hẳn với độ tuổi của mình. Còn Kane, sau một lúc ngập ngừng, cuối cùng cậu cũng đáp lại với sự nhiệt thành ấy.
Rồi đoạn phim ấy đột nhiên tua nhanh đến một thời điểm, khi cả hai có vẻ đã lớn hơn, và với Kane, dường như trong anh cũng đã có điều gì đó thay đổi. Tuy còn đó nét điềm đạm, nhưng tính cách đã sôi nổi hơn trước, phải chăng ảnh hưởng từ Mark chăng?
“Bố mẹ, hôm nay Mark có thể ở lại nhà mình được không ạ?”
“Được chứ con yêu. Mà tối hai đứa không được làm ồn đấy” Mẹ Kane ra vẻ nghiêm mặt nhắc nhở, nhưng bà vẫn không quên nở một nụ cười hiền hậu trên môi.
Kane vui mừng reo lên. Có vẻ như khoảng thời gian này, Mark và Kane đã khá thân thiết, và cha mẹ Kane cũng đã coi Mark như một thành viên của gia đình. Vì thế, ngoài nhà thờ, nơi gia đình Kane vẫn hay tới làm lễ, ngôi nhà Kane đang ở cũng chính là căn nhà thứ hai của Mark.
Dòng hồi tưởng thoáng qua, nhưng một lần nữa cũng kéo Kane về với thực tại. Nó xuất hiện như một sự nhăc nhở rằng anh và Mark đã từng thân thiết như thế nào, và nó cũng là chất xúc tác thôi thúc anh phải vượt qua nỗi sợ hãi. Bởi Kane biết, Mark quan trọng với mình như thế nào. Thế nhưng biết làm gì đây khi ngay cả chính mình cũng đang bị khống chế bởi một thứ ác linh với năng lực quá cách biệt. Anh cũng ý thức được rằng ngay cả bản thân mình cũng đang gặp phải nguy hiểm.
Vậy mà đứng trước nguy cơ Mark và Crystal đang phải đối mặt, Kane lại càng thấy lo lắng hơn. Anh biết rằng dù mình đang bị đe doạ, nhưng ít ra có vẻ như bản thân cũng có một giá trị gì đó với những kẻ này, nhưng Mark với Crystal thì khác, không có một cơ sở gì đảm bảo rằng họ sẽ được toàn mạng. Càng nghĩ, như vô thức Kane càng cố sức để vùng vẫy, nhưng với cơ thể yếu ớt kia thật anh không còn có thể làm được gì khác, chỉ biết trơ mắt nhìn bạn bè mình đang dần bị đẩy vào hiểm cảnh.
"Thằng khốn! Hãy thả tao ra!" Sự bất lực dồn nén trong tâm trí Kane bấy lâu, đến lúc không thể chịu đựng được đã khiến anh phải hét lên. Đưa tay bấu chặt lấy gọng kìm của tên ác linh, dùng hết sức để bóp chặt. Đôi mắt quỷ dữ của hắn dường như cảm nhận thấy điều gì đó, cặp nhẫn cầu màu đò máu chợt nhíu lại, nhìn vào Kane với một vẻ e ngại.
Ngay tại thời khắc ấy, mọi thứ như bất động. Thậm chí là một bông tuyết cũng như đứng yên trên bầu trời xám xịt. Có lẽ khi người ta đang đối mặt với c·ái c·hết, thời gian chuyển giao linh hồn sẽ lâu hơn. Trong ba người họ, chẳng ai nghĩ sẽ được toàn mạng trở ra. Vậy mà, có ai ngờ, một điểm ngoặc đã thay đổi tất cả.
Tiếng gầm rú phát ra r·úng đ·ộng cả khu rừng. Một kình lực kinh hồn đánh bay tất cả đám quỷ binh, nhưng nó lại tạo ra một trường lực mạnh mẽ để bảo vệ những con người yếu thế. Đó như là dấu hiệu cho một thực thể đầy quyền năng xuất hiện. Một sinh vật, hay mơ hồ hơn là một thứ gì đó được tạo thành, toàn thân bao quanh bởi một ngọn lửa ngùn ngụt. bùng chạy như lên tận đỉnh trời.
Thực thể kia phải chăng là Kane? Nhân dạng giờ chẳng còn nhìn rõ, chỉ thấy hai chiếc sừng dài trồi ra từ bên trong ngọn lửa ấy. Hơi nóng toả ra khủng kh·iếp đến nỗi, những đống tuyết chất đống dù cách xa hàng trăm mét cũng bị tan chảy. Ngay cả con sông cách đó cả dặm, đã đóng băng từ lâu cũng bắt đầu rạn nứt.
Tên quỷ đầu lĩnh ngay lúc này đây cũng bị trường khí của Kane đẩy lùi. Cơ thể kia bị ngọn lửa của thực thể kia thiêu đốt mà b·ốc c·háy ngùn ngụt, như một hoả thạch đâm thẳng vào vách đá phía xa, tạo nên một v·ụ n·ổ kinh thiên động địa.
Dẫu là ai mà nếu phải chịu sự v·a c·hạm kiểu ấy, sẽ khó thoát khỏi phải tan xương nát thịt. Ấy vậy từ đ·ống đ·ổ n·át, tên ác linh lại bước ra, dù cơ thể vẫn bốc lửa nghi ngút. Một lúc sau, khi ngọn lửa kia tắt, bộ dạng của hắn càng trở nên gướm ghiếc. Toàn thân rách bươm, cháy khét, làn da của hắn vốn đã lỡ loét giờ càng thêm kinh tởm. Ấy vậy mà có vẻ như sâu bên trong vẫn không chút hề hấn.
Nhìn nhỏ người là thế, vậy mà khả năng chống chọi với sát thương của con quái vật này thật sự đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, tất cả những ai có mặt trong trận chiến này đều không quan tâm tới con ác thú ấy nữa, mà tất cả đều đồ dồn hướng nhìn vào thực thể kỳ quái kia. Đám quỷ binh bây giờ mới bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi. Còn với Mark và Crystal, ánh mắt họ nhìn về bóng dáng khổng lồ kia mãi mà không chớp mắt.
Nếu thực thể kia quả thật là Kane, thì lúc này trông anh thật sự đáng sợ và tà ác. Dáng người khổng lồ như một cây thông trưởng thành. Toàn thân được lửa bao quanh nên không thể thấy rõ nhân dạng, nhưng có thể nhìn được hai hốc mắt đang mở trừng. Sâu bên trong, ngó như là chiếc hố đen sâu thẵm không thấy rõ đáy, sợ rằng bất cứ ai gặp phải sẽ đều bị hút vào bên trong chiếc hố hun hút ấy.
Từ đằng xa, tên ác linh cũng không còn ngạo mạng như trước. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Kane với vẻ thận trọng, khẽ cất giọng: “Thì ra đây là chân tướng của mày. Thảo nào nó có thể g·iết Dive một cách dễ dàng như vậy. Tốt lắm."
Từ khoé miệng hắn rít lên từng câu từng chữ, đôi chân chậm rãi tiến về phía thực thể hùng mạnh kia. Từng bước, hắn từ từ tăng tốc rồi như một mũi tên, phóng thẳng về phía trước. Giữa hai nhân ảnh, có một sự đối chọi thật sự. Thế mà tên ác linh vẫn một mức xông đến, cứ như thể hắn chấp nhận đánh đổi mọi thứ để bắt được Kane.
"Ầm!" Một tiếng động lớn như hổ gầm, rủng động cả một cánh rừng. Không biết như thế nào mà tên ác linh bị một thứ gì tác động mà hất ngược lại, tốc độ di chuyển nhanh như ánh sáng, mà mắt thường không thể soi rõ. Chỉ kịp nhận ra rằng thân ảnh của hắn đã đập mạnh xuống mặt đất cứng mà cũng khiến cho từng lớp cũng phải nứt nẻ.
Với tốc độ khủng kh·iếp như thế, chẳng ai dám ngờ rằng kẻ gây ra điều đó lại chính là Kane. Với hình thái hiện giờ, thật hoang đường nếu như một gã khổng lồ lại sở hữu một tốc độ như thế. Ấy vậy nhưng đó cũng chỉ có thể là cách giải thích duy nhất cho những gì vừa mới xảy ra, là rằng chính Kane đã đẩy tên ác linh ra khỏi phạm vị mình đang đứng. Tiếng gầm của Kane vang lên đầy phẫn nộ, cứ như thể nó đang chuẩn bị toàn bộ sức lực để xoá sổ toàn bộ khu rừng. Ngay sau đó, cơ thể nặng nề ấy tưởng như di chuyển chậm chạm, chẳng ngờ chỉ một cái nhún chân, đã lao v·út như một tia chớp, phóng về phía tên quỷ linh với tốc độ kinh hoàng.
Dẫu vẫn đang loay hoay bởi cơ thể đã bị dính chặt xuống mặt đất, tên ác linh như có một linh cảm, dùng toàn bộ sức mạnh đẩy người, vừa thoát ra khỏi cái hố do sự va đập của cơ thể tạo ra, chỉ kịp thấy nó một lần nữa bị ấn mạnh, chỉ kịp thấy một kình lực phát ra, quả thật quá sức để bản thân có thể chống đỡ, nên đành bị sức đẩy khủng kh·iếp của nó một lần nữa hất đi. Lần đầu tiên, từ khoé miệng tên quỷ linh tuông ra một bãi máu, thấm đỏ cả những bông tuyết cũng đang bị cuốn theo trận chiến sinh tử.