Chương 24: Hỗn độn
Ấy vậy mà tên ác linh vẫn có thể đứng vững. Thật chẳng thể ngờ, ẩn sâu một cơ thể nhỏ thó lại mang trong mình sức mạnh khủng kh·iếp đến như vậy. Với hình thái mới của Kane, tưởng có đè bẹp hắn một cách dễ dàng. Nào ngờ trong thời khắc tưởng như đã m·ất m·ạng, tên ác linh vẫn hiên ngang đứng vững.
Thấy như vậy vẫn chưa hạ được đối thủ, Kane một lần nữa phát điên. Cả hai lao tới nhau không một e sợ, đã tạo ra một xung động vô cùng kinh khủng, như một trận đ·ộng đ·ất khổng lồ. Cả mặt đất cứ tưởng như sắp vỡ làm đôi. Hàng tấn tuyết từ đỉnh núi phủ trời ùn ùn đổ xuống như vũ bão, cả thảy như muốn nhấn chìm cả mặt đất. Mark và Crystal chứng kiến cảnh tượng đó, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một kình khí lấn át, hất mạnh, và bị nhấm chìm xuống dưới ngàn lớp đất nặng trịch.
Cách đó hàng dặm, Senna cũng cảm thấy được sự chấn động kinh khủng đó, và ông cũng ngay lập tức xác định được vị trí. Nhìn về đằng xa, ông có thể thấy được đất đá đang sụp đỏ, bụi mờ phủ mù cả một vùng trời. Dẫu ở xa như vậy, Senna vẫn cảm nhận được một trường lực đẩy tới mình, đến nỗi đẩy cơ thể ông đi một đoạn. Thương tích chưa hoàn toàn bình phục, bản thân ông vẫn còn rất yếu để có thể di chuyển, nên không thể tránh né được tác động của thứ kình lực kia. Tuy không bị tổn hại về thể chất, nhưng điều đang xảy ra cũng không khỏi làm ông hoảng sợ. Không biết được rằng điều gì đã thực sự diễn biến mà lại gây một tác động khủng kh·iếp đến như thế.
Ông chẳng thể ngờ rằng, chỉ từ một vụ án bí ẩn ở trường học lại dẫn dắt ông đến một sự vụ quá đỗi đáng sợ như vậy. Ngoài việc biết đến sự có mặt ma cà rồng, rồi đến pháp sư, những người có khả năng kiểm soát được năng lượng vũ trụ, rồi đến cả quỷ dữ. Nó khiến ông gợi nhớ đến một thời ký ức xa xưa, thứ mà ông đã hoàn toàn muốn chôn giấu và quên lãng, thứ đã lấy đi của ông gia đình. Dẫu không muốn nhìn lại, nhưng một lần nữa, vụ chấn động lại làm ông nhớ đến thảm hoạ mà thành phố Leslie đã từng hứng chịu hai mươi năm về trước.
Vụ sạc lỡ cứ lan rộng ra và tưởng chừng sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng bất chợt, tất cả trở lại im lìm. Cả rừng thông đã bị c·hôn v·ùi. Đất tuyết cao ngút như lấp cả nửa ngọn núi sừng sững, kéo dài một sự yên tĩnh đến đáng sợ, một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể nghe được tiếng rít.
Bỗng dưới lớp tuyết dày, có một sự rung động khẽ, rồi đột ngột có một cái đầu nhô lên, kèm theo đó là tiếng thở dốc. Cái đầu kia chính là Mark. May thay anh vẫn còn toàn mạng, nhưng có vẻ đã bị mắc kẹt bởi lớp tuyết dày đặc.
Sau một hồi lấy lại oxy, Mark nhìn lại mọi thứ xung quanh. Dãy thông lớn đã bị bật gốc, những cây nhỏ hơn thì có phần may mắn, nhưng đã bị c·hôn v·ùi. Anh có thể nhìn thấy ngọn núi đằng xa xa, trông nó có vẻ đã thấp xuống. Hình như chính mình đang bị c·hôn v·ùi dưới lớp đất khá cao và dày. Mark cố gắng cựa quậy, nhưng cả cơ thể dường như đã bị trói chặt. Một vẻ hoang mang thật sự, càng lo lắng hơn khi anh phát hiện có một luồng kình khí đang lao tới.
Mark liền hướng mắt về nơi phát hiện động thái, trong lòng thoáng xuất hiện suy nghĩ bất lực. "Không lẽ mình sẽ c·hết ở đây sao? C·hết cũng được, nhưng nếu phải c·hết dưới tay một con quỷ lâu la thì thật mất mặt. " Mark tự nhủ, bởi anh nghĩ rằng luồng khí lực kia có thể là từ một con quỷ nào đó. Nếu sự thật là như thế, thì nỗi nhục nhã kia sẽ không thể nào rửa sạch.
Một thân ảnh đáp nhanh xuống mặt tuyết, chạm đất một cách nhẹ nhàng. Khi vừa trông thấy dáng hình đó, Mark hơi giật mình, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, bởi đó chính là Crystal. Nãy giờ không thấy bóng dáng cô đâu, anh đã tưởng cô bị cuốn vào kình lực do Kane và tên quái vật kia tạo ra, hoặc cũng bị chôn sống bởi một nơi nào đó, nào ngờ cô lại nhanh chân thoát được.
Lần đầu tiên, Mark thật sự thấy vui mừng trước sự xuất hiện của Crystal. Bây giờ chỉ có cô là đồng minh duy nhất của anh. Vì vậy, anh đã không kìm được mà bật cười.
Crystal thì quay qua nhìn thái độ khó hiểu của Mark mà khẽ chau mày. Đứng trên đống tuyết, cô phủi nhẹ mọi thứ trên người, rồi tỏ ra với thái độ lạnh lùng mà toan rời đi, đúng lúc ấy Mark lại hét lớn: “Này! Cô định cứ thế mà đi à?”
Quay lưng về phía Mark, Crystal bụm miệng lại để không cười thành tiếng, nhưng vài giây sau cô cố làm ra vẻ nghiêm mặt, vẫn không nhìn về Mark mà đáp: “Thế cậu muốn tôi phải làm gì?”
“Này! Bây giờ chúng ta đang là đồng minh. Cô không định cứu tôi à?”
“Ủa tôi tưởng cậu mạnh lắm mà. Thoát khỏi ba cái chỗ này là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì tới sự giúp sức của một con ma cà rồng như tôi chứ?”
Câu nói đầy mỉa mai của Crystal khiến Mark đó mặt. Ngay lập tức dã dập tắt ý định muốn nhờ vả của anh dành cho cô. Vậy mà đúng lúc anh đã từ bỏ, thì Crystal bất ngờ quay lại, nhìn chằm chằm về phía anh, đấm mạnh xuống đất tuyết, rồi rút mạnh bàn tay. Sau đó, toàn thân Mark được kéo mạnh lên. Vừa thoát ra được, Mark vừa mừng vừa thẹn, cũng định nói ra một lời cảm ơn với Crystal nhưng lại không thể. Đắn đo một hồi, anh nói: "Xem ra cô cũng không tệ như giống loài của mình nhỉ?"
Có lẽ lời nói của Mark đã khá xúc phạm, khiến Crystal không kiềm được mà trợn mặt với anh, không nói gì, nhưng miệng há rộng, những chiếc nanh như thoáng dài ra chỉa thẳng về phía Mark đầy đe doạ. Mark thấy vậy thì thoáng lo sợ nên im bặt.
Nhưng rồi Crystal trở lại với thái độ bình tĩnh, đứng dậy, nhìn về phía chân trời xa xa, cất lời: “Đáng lẽ tôi sẽ bỏ cậu c·hết dần ở cái nơi khốn kiếp này, nhưng vì cậu là bạn của Kane. Nếu tôi làm điều này, chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, nên tôi không việc gì phải so đo với một thằng nhóc như cậu cả. Bây giờ tôi chỉ có thể làm vậy cho cậu thôi. Hãy tự mà bảo trọng! Còn nếu cậu vẫn coi Kane là bạn, thì hãy thôi những hiềm khích ích kỷ của cậu dành cho tôi mà hãy quan tâm về cậu ấy hơn kìa."
Crystal không nói thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ biết hướng mắt lên bầu trời ngóng đợi. Mark cũng vậy, nhìn theo hướng mắt của Crystal, trong lòng chợt cảm thấy thật hổ thẹn. Lúc trước, khi bị đám ma sói truy đuổi, Mark cũng đã để Kane phải bảo vệ mình. Bây giờ cũng vậy. Một lần nữa, chính Kane là người đã cứu Mark ra khỏi hiểm nguy, đến nổi phải đặt bản thân vào tình huống có thể phải m·ất m·ạng.
Rồi anh thấy bóng lưng Crystal, tự hỏi không biết vì sao cô lại bảo vệ cho Kane. Nhìn thái độ ấy, Mark biết rằng mối quan hệ giữa Crystal và Kane không phải bình thường, nhưng đó là mối quan hệ gì. Cả hai thuộc hai giống loài hoàn toàn khác biệt, lại có vẻ như chưa từng gặp nhau. Vậy thì tại sao cô lại làm những điều này? Những câu hỏi đó chỉ thoáng qua trong đầu Mark rồi lại tan biến, vì một mối quan ngại khác mà đối với anh còn lớn hơn rất nhiều, không phải là nguồn gốc sức mạnh khổng lồ của Kane nữa, mà là sự an nguy của bạn mình.
Sau pha chấn động vừa rồi, đã không còn thấy bóng dáng của Kane, cũng như con quỷ kia đâu nữa. Sự biến mất đột ngột của cả hai khiến những người ở lại không khỏi hoài nghi. Đang trầm tư quan sát, chợt ánh mắt Crystal và Mark đồng loạt lia nhanh đến một điểm, khi cô cảm thấy cố một vệt dài đang phóng xuống. Nheo mắt lại, cô thấy đó là một đóm sáng heo hắt như ánh sao đêm giữa bầu trời tối mịt. Thế nhưng càng lúc, thứ ánh sáng đó lại càng to dần và chẳng mấy chốc đã sáng rực cả bầu trời, kèm theo một sức nóng khủng kh·iếp mà tưởng như có thể t·hiêu r·ụi được cả hành tinh này.
Trong thời khắc nguy ngập ấy, họ như nhận ra điều bất thường. Cả hai không nói mà cùng nhảy. Không cỏn thấy gì, cũng chẳng nghe được gì, chỉ biết rằng một v·ụ n·ổ cực đại tung ra, hất văng tất cả mọi thứ ở gần đó. Mark và Crystal đã không còn cảm nhận được khí lực của đối phương, và cũng ngay với chính họ nữa.
Lúc này đây, mọi thứ như chìm vào hỗn độn. Vụ nổ kinh hoàng xé toang cả không gian, cảm giác như nó có thể xoá sổ tất cả, đưa Trái đất trở lại thời đồ đá. Vụ nổ kia là gì? Tại sao nó lại lao xuống từ bầu trời? Câu hỏi đó phát ra như là dấu hiệu cuối cùng của bộ não Mark trước khi mọi thứ tắt liệm.