Chương 19: Giới hạn
Hắn đã đến, nhưng dường như không chỉ có một mình.
Joe đã nhận ra điều đó, ông cất giọng, với âm điệu đã dần gấp gáp: “Bọn chúng đã tới đây. Cha đã giăng kết giới, nhưng sẽ không cầm cự được lâu đâu. Giờ cha sẽ ra ngoài đó cầm chân bọn chúng. Ở trong này, khi Mark phục hồi tỉnh dậy, con hãy nói với thằng bé dùng thuật dịch chuyển không gian và chạy về bờ hồ nơi lúc bé hai đứa vẫn hay chơi ngoài đó. Nơi mà bất cứ ai bước vào sẽ được ẩn đi khí lực, nên bọn quỷ linh nếu có đuổi theo cũng sẽ không tìm ra bọn con đâu, vì thế các con sẽ tạm thời an toàn."
Vừa nói, cha vừa nắm chặt lấy tay Kane, đôi tay gân guốt đang run lên bần bật, đủ hiểu rằng ông cũng đang dần mất bình tĩnh. Nói rồi, Joe liền rời đi, nhưng Kane không đảnh lòng buông tay. Thấy cảnh đó, Crystal cũng cảm thấy mủi lòng, cất giọng: "Tôi sẽ đi cùng ông!"
Cha Joe nghe vậy thì thoáng có chút bất ngờ, hướng mắt về phía Crystal một chút, nhưng rồi mỉm cười, và đáp: "Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu. Cô đừng khinh thường lão già này. Ít ra một mình tôi có thể giữ chân bọn chúng được nửa giờ đấy. Nếu cô thật sự muốn giúp đỡ thì hãy ở lại đây, hộ tống bọn trẻ tới nơi an toàn. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ giao phó một chuyện trọng đại như thế này cho một con ma cà rồng, nhưng thật sự... nhờ cậy cả vào cô đấy."
Nói rồi, Joe dứt khoát bước đi, không quên mang theo thanh katana mà ông đã lấy ra từ quan tài của Jacos. Tất cả mọi người đều nhìn theo, cả Kane, cả Crystal, cả hai người có chút nặng lòng, nhưng có lẽ họ thật sự không còn cách nào khác.
***
Mười hai giờ. Mọi cánh cửa, lối thông từ nhà thờ ra bên ngoài đều đã bị khóa chặt. "Rầm!" Tiếng cửa chính bắt đầu rung chuyển. Những mảnh bụi run rẩy tung lên. Bên ngoài là những tiếng hét chói tai cùng âm thanh đập cửa. Joe ngồi trước thánh đường, bên cạnh bục giảng kinh. ánh mắt nhìn về phía cánh cửa, với tư thế chống thanh kiếm xuống đất cùng vẻ mặt bình thản, có lẽ ông đã chấp nhận kết cục xấu nhất có thể sẽ đến với mình. Thỉnh thoảng cả thánh đường bỗng sáng rực. Ánh sáng loan ra cả căn phòng, nó giống như một tấm khiên giúp nhà thờ phần nào chống lại những tác động ngoài kia. Nhưng liệu ánh sáng đó có chịu đựng nổi sức công phá đang càng lúc càng lớn dần tới từ bóng tối?
Tiếng động ấy đã đánh thức Mark, cũng như thanh tra Senna. Cả hai choàng tỉnh dẫu cơn đâu vẫn còn âm ỉ. Mark thấy nơi chốn quen thuộc, nhưng vẫn quan sát xung quanh để tìm kiếm một ai đó. Kane, Crystal, và cả Senna đều đầy đủ, nhưng người anh mong chờ nhất lại không thấy hiện diện, vội quay qua hỏi Kane: “Cha Joe đâu rồi?”
Kane ngồi bên vẫn đang run rẩy, nghe lời chất vấn của Mark, chỉ biết ấp úng đáp: "Cậu... cậu tỉnh rồi à? Cha Joe... đang ở ngoài thánh đường."
Mark như nhận ra điều gì, anh vội ngồi bật dậy, lao thẳng ra phía cánh cửa, tính mở cửa thì bị Kane ngăn lại: “Cậu làm gì thế?”
“Tờ phải cứu cha. Cậu không thấy bọn ác ma đó mạnh như thế nào ư?” Một mình cha ra đó không khác gì lao đầu vào chỗ c·hết!”
“Nhưng…” Kane ngập ngừng.
“Bạn cậu nói đúng đấy. Đừng làm loạn nữa. Lúc đi, lão mục sư đó có để lại di ngôn rằng trong lúc ông ấy đang cầm cự ngoài kia, cậu hãy dùng thuật dịch chuyển không gian đưa chúng tôi đến bờ hồ nơi mà lúc bé cậu và Kane hay tới đó. Nó là nơi sẽ giúp chúng ta an toàn. Cậu hiểu chứ?"
Mark vốn đang không bình ổn, nghe những lời nói cùng thái độ vô tình của Crystal thì trở nên giận dữ, quay qua cô mà gầm lên: “Im đi! Thứ quỷ máu lạnh!”
Nói rồi, cũng chẳng quan tâm mà anh tiếp tục mở khoá. nhưng Kane đã giữ tay anh lại: “Mark! Cậu bình tĩnh đi. Giờ không phải lúc. Chúng ta phải tìm cách giải quyết toàn bộ chuyện này. Cha Joe thì đang ở ngoài kia đối mặt với nguy hiểm, tớ cũng lo lắm chứ, nhưng lúc này nếu chúng ta liều mạng ra đó thì có giải quyết được gì không?”
Mark nghe Kane nói, dẫu biết là điều đúng đắn, nhưng cảm xúc của anh thì lại quặn thắc. Tuy đôi tay đã buông lơi cánh cửa, nhưng lại gục xuống đất và bật khóc. Crystal lúc nãy vừa bị mắng thì vốn đã không mấy dễ chịu, vốn định ra tay với Mark, nhưng đã kịp kìm lại, cũng là nghĩ cho Kane và cho bản thân mình. Tuy nhiên, cô vẫn như muốn châm dầu vào lửa: “Kane! Anh cứ thả ra xem cậu ta có dám ra ngoài đó không? Một tên thất phu như thế thì không nên giữ lại làm gì.”
“Cô có thôi đi không? Bây giờ không phải là lúc chúng ta lục đục nội bộ!” Kane hét lớn. Lần đầu tiên, anh tỏ ra giận dữ như vậy. Thấy thái độ đó, Crystal lặng yên quay mặt đi chỗ khác.
Mark thì vốn tâm trạng đang hỗn loạn, Crystal cứ cố ý chọc vào nỗi đau của mình, nên đã không kiềm chế được nữa, gầm lên: "Cô vừa nói cái gì? Nói lại xem nào!"
"Tôi nói anh là một kẻ thất phu. Đã yếu mà còn thích ra gió!"
Mark như đã vượt quá sức chịu đựng, anh vùng dậy định lao đến Crystal thì Kane đã cản lại: "Mark! Bình tĩnh đi! Cậu có nghe tớ không?"
"Anh cứ thả ra đi xem cậu ta làm được gì tôi? Một tên pháp sư nhãi nhép, nghĩ có chút năng lực mà tưởng mình giỏi lắm ư?" Crystal cứ không thôi buông lời xóc xỉa.
"Crystal! Tôi xin cô, đừng có châm them dầu vào lửa nữa!"
Lúc này thì Crystal mới chịu buông tha cho Mark. Còn Mark thì có vẻ đã hiểu ra được điều gì, cũng đã dần tỉnh trí. Kane thấy bạn không làm gì nữa thì từ từ buông tay, nhưng vẫn còn có chút nghi hoặc, nên cứ giữ hờ lấy cơ thể anh.
Một lát sau, khi thấy Mark đã bình tĩnh, Kane nói: “Mark! Đây là Crystal, cô ấy…”
“Cậu không cần nói đâu. Cô ta là ả ma cà rồng đã cứu chúng ta cái đêm hôm đó chứ gì?”
“Ủa? Đêm hôm đó… sao cậu biết? Tớ tưởng cậu đã b·ất t·ỉnh mà.”
“Tất nhiên là tớ phải giả c·hết rồi. Đó không phải là lúc để tớ lộ diện, Tớ tính dụ bọn người sói vào rừng rồi xử đẹp từng tên một, nhưng lại bị ả này phá đám.”
Crystal nghe thấy vậy thì nhếch mép: “Hay là do cậu hèn nhát? Với những tên người sói đó, cho dù cậu có bung hết sức ra cũng không thể hạ nổi một tên chứ đừng nói là một bầy như vậy.”
“Cô nói gì? Có muốn thử không?” Mark một lần nữa như thoát ra khỏi sự kiểm soát của bản thân, dí nắm đấm, bàn tay bỗng phực lên một ngọn lửa màu xanh lục.
“Thôi tôi xin hai người đấy. Mỗi người bớt một câu không được?” Kane một lần nữa phải thốt lên những lời cảm thán như vậy. Anh bắt đầu cảm thấy quan ngại cho thái độ giữa Mark và Crystal khi mới tiếp xúc. Dù gì thì bây giờ họ cũng là đồng đội của nhau, nếu cứ mãi thế này thì thật khó để có thể hợp tác. Thế nhưng rồi chợt nhớ về tất cả mọi chuyện xảy ra vào hôm nay, Kane buộc miệng: “Mark! Về thân phận của cậu... Tớ đã từng nghĩ chúng ta là bạn thân đấy.”
“Cậu nói vậy nghĩa là sao? Thì chúng ta vẫn luôn là bạn thân mà.” Mark đưa đôi mắt đầy khó hiểu qua nhìn Kane.
“Cậu đã giấu tớ quá nhiều chuyện. Thậm chí đến thân phận của mình. Đến giờ, tớ vẫn không hiểu cậu thật sự là người như thế nào nữa.”
Đến lúc này Mark mới nhẹ giọng: “Cậu phải hiểu cho tớ chứ. Liệu rằng cậu có chấp nhận được những gì tớ nói hay không? Và liệu rằng cuộc sống của cậu có còn bình thường nữa khi biết tất cả những chuyện này hay không? Nãy giờ cha đã nói với cậu những gì?”
“Cha đã nói với tớ hết tất cả rồi, ngay cả việc tớ là một á thần.” .
Mark tỏ vẻ trầm ngâm: “Thật ra tớ cũng muốn nói với cậu tất cả về tớ, nhưng điều tớ quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của cậu, bởi tớ từng nghĩ cậu là người bình thường, cho đến khi nhận thấy điều bất thường của cậu ngày hôm ấy, và cả những ngày sau đó nữa. Còn chuyện cậu là một á thần, tớ cũng chỉ mới biết thôi. Thật ra khi biết tin này tớ cũng rất bối rối, nếu không muốn nói là cực kỳ hoang mang, bởi từ trước giờ, tớ chưa từng tiếp xúc với một á thần bao giờ cả.”
Rồi Mark nhìn qua Crystal với ánh mắt nghi hoặc: "Thế cậu có bao giờ nghi hoặc về con ma cà rồng này không? Nói cho tôi biết, mục đích cô tiếp cận với Kane là gì? Có phải là để muốn lấy đi linh lực của Kane mà con thú nửa người nửa nhện kia cũng muốn chiếm hữu?"
Crystal im lặng không nói gì, còn Kane cũng nhìn qua Crystal với một ánh mắt nghi hoặc. Thế nhưng một lúc sau lại nói: "Tớ nghĩ cô ấy không muốn hại tớ, bởi cô ấy đã từng hai lần cứu tớ, thậm chí là đánh đổi cả sinh mạng.”
“Ha ha, cậu thà tin ả ma cà rồng kia còn hơn tin bạn thân của cậu à? Mà cậu ngây thơ thật đấy. Ma cà rồng vốn bất từ mà. Bọn chúng làm gì có tính mạng để mà đánh đổi chứ.”
Kane nghe vậy thì chỉ biết im lặng. Thế nhưng câu nói đó như đụng đến lòng tự tôn của Crystal. Lần này cô đã bắt đầu giận dữ. vung tay đấm thẳng vào bức tường bên cạnh. Cú đấm mạnh đến nỗi bức tường kia thủng một lổ lớn, với những mảnh vỡ loan lổ xung quanh.
Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Kane; không chỉ vì sức mạnh khủng kh·iếp mà Crystal tung ra, mà còn là vì mối bất hoà giữa Mark và Crystal vẫn chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt, còn càng lúc càng tăng cao. Họ là hy vọng duy nhất vào lúc này. Nếu tình hình này cứ tiếp diễn, đám quỷ linh chưa kịp đánh vào đây thì nội bộ cũng đã tan nát rồi.
"Tôi cảnh cáo cậu, đừng chạm đến giới hạn của tôi. Nếu tôi muốn ra tay, thì mười tên như cậu cũng đừng hòng cảng được. Nếu muốn sống thì hãy ngậm cái mồm lại."
Mark nhích tới, có lẽ như lần này anh đã quyết định động thủ. Bỗng ngay sau đó, một cơn địa chấn cực mạnh bùng lên khiến cả ba chao đảo dữ dội. Một vài phiến đá trên đỉnh nhà rơi xuống. Tất nhiên đó không phải là từ cú đấm của Crystal, mà là do tác động bên ngoài. Biết là có biến, ba người bọn họ ngay lập tức chạy ra phía cánh cửa, hướng mắt về thánh đường, nhưng họ không thấy gì bởi cánh cửa được cách ngăn bởi khu vườn đang đóng cửa im ỉm.
***
Trước tượng chúa Jesus, sau một hồi chờ đợi, cha Joe làm dấu thánh sau vụ chấn động vừa rồi. Càng lúc, cánh cửa trước nhà thờ lại vang lên mạnh hơn. Từ cánh cửa, những tác động liên hồi đập tới mạnh tới nỗi tất cả vật thể ở bên trong đều bị trường lực kia tác động cho rơi vãi, có thứ bị vỡ nát, cho đến khi cánh cửa kia bị hất tung lên bởi một lực khủng kh·iếp. Cơn gió lạnh thấu xương từ ngoài ùa vào nơi thánh đường đã từng ấm áp, tưởng như đã được an toàn dưới sự bảo vệ của Chúa.