Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Cổ Thị

Chương 18: Thân phận bất thường




Chương 18: Thân phận bất thường

Có lẽ lửa hận đã bùng lên, lấn ác sự sợ hãi trong Mark, nên trong khoảnh khắc đó, anh dùng toàn lực giáng một đòn quyết định mà không để ý rằng thân ảnh phía sau mình đang rất gần. Bất ngờ, hắn kẹp cổ, siết chặt đường thở của chàng pháp sư. Pha khoá người bất ngờ kia làm cho đường thông để luân chuyển khí lực của Mark bị đảo lộn. Nguồn năng lực anh tung ra cũng bị phá vỡ. Thanh gươm ánh sáng rực rỡ kia bỗng chốc vỡ tang tành, tạo thành những đóm xanh lấp lách như đom đóm, nhưng loài đom đóm ấy như đang dần lụi tàng.

Mark còn chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra, anh bỗng thấy đau nhói ở vùng bụng, từ trong khoan miệng, một vũng máu đỏ tươi bị ói ra. bởi cú đấm như trời giáng từ tên quỷ thi trước mặt. Cú đủa thương kia đã làm cho năng lượng của Mark tụt giảm khủng kh·iếp, sức chiến đầu cũng gần như chẳng còn. Ấy vậy mà, chàng pháp sư vẫn dũng mãnh đến khó tin, cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi sự kìm kẹp từ thân ảnh phía sau.

Thế nhưng điều đó quá khó khăn. Đòn khoá từ đằng sau quá chặt, Vả lại giờ đây Mark chỉ còn một nửa mạng sống, cho dù bất cứ ai trong tình cảnh đó cũng không có chút cơ hội nào để chống cự. Dẫu biết hành động của mình đang dần trở nên vô ích, nhưng Mark không hề muốn từ bỏ sinh mạng, không hẳn vì anh sợ hãi c·ái c·hết, mà còn mối thù của gia tộc, và cả những hoài bão mà mình vẫn luôn ấp ủ mà chưa có cơ hội thực hiện. Cái động lực kia chợt như một chất xúc tác khiến hoả khí trong anh thêm hừng hực, sức mạnh từ đâu bỗng trở nên tràn trề.

Đưa tay ghì chặt cánh tay của đối phương, khuôn mặt anh đỏ gất lên. Tên quỷ thị đối diện lại nghĩ rằng Mark sắp không chịu đựng nổi nên tỏ ra vô cùng đắt ý. Hắn nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thằng trong tay, nên cũng không còn chút đề phòng. Chuẩn bị cho Mark một c·ái c·hết thật đau đớn, hắn dồn lực vào cánh tay, tụ khí tạo thành một lưỡi dao. Tuy nhiên khi sắp vung tay, bất chợt Mark trong thời khắc này lại nhướng người lên, như cố ý trưởng người về phía trước, anh lợi dùng gã ở phía sau mình, dùng đồn bẫy bật người, đồng thời vung chân đạp thẳng về phía trước.

Tên quỷ linh không kịp đề phòng đã trúng đòn, nhưng lại không có vẻ như hắn không bị đả thương, bởi lẽ đây không phải là mục đích của Mark. Thật tâm anh chỉ muốn lợi dụng tên quỷ linh trước mặt để bật thân người lên trên không, đồng thời lộn ra phía sau, và Mark đã làm được điều đó, cũng đồng thời mở khoá được thế kìm kẹp của kẻ phía sau mình. Nhân cơ hội thoát ra phía sau, Mark nhắm thẳng vào gáy hắn, vung một đấm nhằm vào tử huyệt, định rằng sẽ hạ một trong hai tên để rảnh tay giao đấu với tên còn lại.

Đột nhiên khi anh vừa chạm vào hắn, cơ thể kia chợt tan biến, hoá thành ảo ảnh và mở dần vào khoảng không. Chưa hết bàng hoàng, Mark đã thấy gã áo đen phía trước bất chợt xuất hiện. Khoảng cách rất gần, anh thoáng nhìn ra nhân diện của đối phương. Dù không rõ ràng, chỉ thấy một phần lớp da bị bong trốc, khuôn miệng trề ra với chiếc nanh chỉa ngược lên trên đã làm anh thoáng chút giật mình, cùng với tốc độ quá nhanh của đối thủ, Mark trở tay không kịp, bị hắn tung bởi một cú đá cực mạnh, cả cơ thể văng xa tưởng chừng cả trăm mét.

Đúng lúc ấy, Mark mới kịp nhận ra kẻ mình mới đánh hụt vừa rồi thật ra chỉ là ảo ảnh của tên quỷ linh, nhưng điều kỳ lạ là, cách sử dụng ảo ảnh của hắn lại cực kỳ điêu luyện. Có thể tuỳ ý phát đòn và thủ đòn. Quả thật đối với một pháp sư như Mark, có thể nói là cả sức mạnh và tốc độ của gã này đều trên anh rất xa, và để nói là một trận đấu công bằng thì rất khó, huống gì là giành phần thắng.

Luồng suy nghĩ tiêu cực ấy loé qua đầu anh, cũng ngay khoảnh khắc cơ thể bị đập mạnh xuống đất. Sức v·a c·hạm khủng kh·iếp tới nỗi mặt đất bị nức đoạn, bất cứ ai cũng đều sẽ vong mạng. Vậy mà Mark còn có thể gượng dậy. Lúc ấy, anh chỉ kịp nhìn lướt qua một lượt, thấy tất cả mọi người đang bị vây khốn bởi đám côn trùng. Nhìn về bản thân của hiện tại, Mark quên đi cơn đau thấu xương mà mình đang chịu đựng, chỉ thấy bản thân thật vô dụng, đã không thể cứu được ai, còn tự đặt mình vào thế nguy hiểm bởi cái tính sốc nổi hiếu chiến của mình.

"Đúng rồi, sự hiếu chiến..." Trong Mark chợt loé lên một suy nghĩ. Anh lia mắt rất nhanh về phía gã đấu thủ đang chầm chậm bước về phía mình. Có lẽ hắn nghĩ rằng cuộc chiến cũng đã vãn hồi nên cũng không vội vã. Đúng rồi, chính là lúc này. Mark hơi nhắn mặt, đưa tay lên khoảng không, vẽ một đường tròn trong không khí. Từ đường vẽ, một đường tròn thật sự lại được vẽ ra. Đột nhiên từ tất cả mọi điểm trong không gian xung quanh cũng hiện ra những vòng tròn tương tự, và có cảm giác rằng có một con đường thông suốt đi qua những vòng tròn ấy.

Đó là kế hoạch của Mark. Anh đã dùng một ít pháp lực ít ỏi để tạo một đường hầm xuyên không, giúp mình có thể dịch chuyển qua những nơi khác bằng cách điểm mà mình tự vẽ ra. Xong, anh thoáng thấy gã ác nhân như đã nhận ra kế hoạch của mình, hắn bắt đầu chạy nhanh về phía Mark. Ngay thời điểm quan trọng đó, anh chấp hay tay, miệng lẩm bẩm những điểu gì đó, bỗng từ cái lỗ tròn kia có một lực hút, kéo anh vào bên trong. Gã quỷ thi vừa tớ, thân ảnh của Mark cũng cái lỗ kia đã hoàn toàn biến mất. Hắn như phát điên, vừa chạy khắp mọi nơi để tìm kiếm, vừa điên cuồng gào lên. Hắn không để ý rằng, ở một cái vòng tròn ở gần chỗ Kane, Mark đột ngột xuất hiện và cũng kéo anh vào trong vòng tròn của mình.

Tên ác nhân thấy Kane biết mất thì càng thêm điện loạn, Hắn định sẽ trút hết giận giữa lên đầu những n·ạn n·hân còn lại. Cô gái đang quần nhau với đám côn trùng, khi trông thấy sự việc thì cũng nhận ra điểm sáng, ngay lập tức dùng toàn lực xoay mạnh cây roi, bọn ruồi nhặn bị hất văng ra, ngay sau đó cô chạy thật nhanh đến một trong những vòng tròn gần nhất rồi nhảy thoắc vào bên trong. Cuối cùng, những chiếc vòng tròn được Mark tạo ra dần thu nhỏ lại và biến mất. Tên quỷ linh kia biết mình bị sập bẫy đã nỗi cơn thịnh nộ, đấm mạnh xuống mặt đất, làm cho mật đất rung chuyển dữ dội, lớp đá dưới chân bị xới tung lên, đến những căn nhà gần đó cũng bị rung lắc dữ dội. Chỉ còn Senna, nhưng khi tên ác linh nhìn lại, thì ông cũng như không khí mà tan vào hư vô.



Dẫu cho thật may mắn rằng đợt đ·ộng đ·ất vừa rồi không có căn nhà nào bị đổ sập, nhưng cũng đã kinh động đến rất nhiều người, mọi người đều tràn ra đường để nghe ngóng tình hình. Những người dân ở gần sở cảnh sát cũng xuất hiện, nhưng thứ họ thấy lúc này chỉ là một cảnh tượng hoang tàng, với bức tường ở sở bị lủng một lỗ lớn. Còn lại, những kẻ đã từng hiện diện ở đây cũng không còn xuất hiện nữa.

***

Chỉ vài giây sau, tại một nhà thờ cổ kính vùng ngoại ô thành phố...

Ngay trước cổng vào nhà thờ chợt xuất hiện một vòng tròn màu xanh lục ở giữa không gian vô định, bên trong ẩn hiện một ngôi sao sáu cánh. Từ từ, những thân ảnh mở ảo trong thứ vòng tròn kỳ lạ đang được phủ đi bởi những bông tuyết cũng dần hiện diện.

Họ bước ra từ một cánh cổng không gian vừa được tạo ra vài giây trước ở một nơi rất xa, với cơ thể đầy rẫy thương tích. Mark đang dìu lấy cơ thể mềm nhũn của thanh tra Senna, từng bước mệt nhọc bước ra khỏi trường khí. Cũng vài giây sau, là Kane và cô gái cũng xuất hiện nối bước. Chỉ trong gan tấc, tưởng rằng tất cả bọn họ đã không còn mạng để có thể tới được nơi này.

Vậy mà lúc này đây, những người đó đã thành công cắt đuôi được thứ thực thể nguy hiểm kia. Mark uể oải lếch đôi chân nặng nhọc về phía trước, dù chỉ còn vài bước. Có vẻ như pháp thuật vừa rồi đã rút trọn năng lượng của anh. Trở về với căn nhà quen thuộc, anh cũng không còn cố sức gồng mình, nên chỉ vừa dịu Senna tới trước cánh cửa lớn, anh đã không thể gắng gượng được nữa, và gục ngay trước thánh đường. Riêng đối với Senna, ông có vẻ cũng đã bị tổn thương khá nặng, trên chân có một vết cắt lớn và vẫn đang âm ỉ rỉ máu, nên cũng chẳng còn biết đến điều gì mà gục bên cạnh Mark.

Cô gái đang dìu Kane tuy không thương, nhưng sức lực cũng suy giảm, đặt nhẹ Kane xuống mà thở dốc. Còn Kane, tất nhiên anh không bị tổn hại gì, chỉ vì c·hấn t·hương tinh thần mà không thể tự ý kiểm soát cơ thể. Ấy vậy mà khi nhận ra Mark, liền chạy tới bên bạn. Một phần vì lo lắng, một phần vì bàng hoàng vì những khả năng siêu việt mà anh đang sở hữu. Không biết từ lúc nào, vị linh mục đáng kính đã xuất hiện, ông kiểm tra tình hình của Mark và Senna rồi nói: "Mark thì không sao, chỉ biết kiệt sức thôi. Nhưng Senna thì có vẻ hơi nặng, ông bị độc trùng cắn rồi, nếu không chữa trị sớm, e rằng sẽ khó qua khỏi đêm nay."

Nói rồi, ông dìu thanh tra lên vai, nhìn qua Kane rồi nói: "Con đưa Mark theo cha!"

Trong Kane đẩy rẫy những rối ren nhưng vẫn gật đầu làm theo. Theo chân vị mục sư ra đằng sau nhà, nơi có một căn phòng vô hình rộng lớn ẩn mình sau khu vườn rậm rập.

***

“Những sinh vật đó là bọ ve Ingoconesos, là một loài bọ ăn thịt cực độc, c·hất đ·ộc của nó có khả năng hoá lỏng bất cứ con mồi nào nó cắn phải. May cho các người là có thể thoát được nó đấy." Vừa băng bó v·ết t·hương cho Senna, vị linh mục vừa từ tốn giải thích về nguồn gốc của đám sinh vật vừa rồi.



Ngồi bên cạnh Mark, Kane đang cố gắng hệ thống lại mọi chuyện cũng như cảm xúc. Rồi một lúc sau đã lấy lại bình tĩnh, anh mới cất giọng :“Thưa cha, con thật sự không hiểu về tất cả những chuyện này.”

Vị linh mục chưa vội nói gì, nhìn cô gái đang ngồi từ đằng xa kiểm tra lại v·ũ k·hí của mình, chậm rãi lên tiếng: "Chào cô, tôi là Joe, mục sư của nhà thờ này. Cho tôi hỏi cô có liên quan gì đến chuyện này vậy?"

Cô gái kia vẫn im lặng không nói, và Joe nói tiếp: "Tôi biết rằng tộc ma cà rồng vốn không can dự vào chuyện của nhân giới. Tại sao cô lại dính líu vào chuyện này? Và bây giờ dù muốn hay không, chúng ta vẫn cùng chung chiến tuyến. Cô nên nói rõ hơn là chúng ta đang gặp phải chuyện gì chứ."

Lúc này, cô gái kia mới cất giọng: "Việc tôi có xuất hiện ở đây hay không thì ông không cần quan tâm. Chỉ cần biết là tôi sẽ giúp bọn ông đánh lại cái đám quỷ binh khốn kiếp kia, được chứ?"

"Nghe này, thưa quý cô. Lúc trước tôi cũng chỉ mơ hồ nhận định, nhưng có lẽ chuyện này quả thật có liên quan tới Kane. Nếu cô không nói ra, tôi sẽ..."

"Ông nhiều chuyện quá rồi đấy." Cô gái bắt đầu gầm lên, nắm chặt cây roi sắt. Biết không thể khai thác gì thêm, Joe chỉ đành im lặng. Lúc này, ông mới quay qua nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác của Kane, lại khẽ thở dài.

“Chà, biết nói sao đây nhỉ? Nếu cha nói rằng con vốn không phải là con người, thì con nghĩ sao?"

"Không phải con người? Vậy con là thứ gì?" Kane hoảng hốt thốt lên.

Joe hít một hơi dài, như sắp nói một điều gì đó quan trọng. Chất giọng trầm ấm bất đầu vang lên: “Không biết con có tin hay không, nhưng ở thế giới này, không chỉ riêng có con người chúng ta vả cả những loài động vật mà chúng ta được biết đến. Còn rất nhiều thứ kỳ bí mà chẳng được lý giải. Ngay cả con và Mark, vốn mang hình hài của con người, nhưng ở trong con, thực chất là mang một phần dòng máu của những thực thể dị biệt. Hay nói đúng hơn là sức mạnh của thần.”

Nghe đến đây, Kane không khỏi giật mình, anh bật hỏi: “Sức mạnh của thần? Tức là sao ạ? Là cả con và Mark sao?”

Mục sư Joe lắc đầu: “Mark không giống như con. Thẳng bé cũng là con người, nhưng là một giống người khác. Thật ra con người có rất nhiều chủng tộc, trong đó có những chủng tộc mang trong mình những sức mạnh dị năng khác nhau. Trong đó, gia tộc Mark lại một tộc pháp sư quyền năng, mang trọng trách là tấm khiên để bảo vệ nhân giới.”



Đồ thị cảm xúc của Kane cứ thế mà thay đổi không ngừng. Anh hết đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Gạt qua bí ẩn mà linh mục Joe nói về mình, anh cũng không ngờ rằng Mark lại có một thân thế như vậy. Nếu Kane có không muốn tin thì cũng không thể, bởi với những gì mình trông thấy vừa rồi thì quả là người bạn của mình đã sở hữu một thứ năng lực vô cùng đáng gờm.

Trầm ngâm một lúc, vị mục sư Joe nói tiếp: “Ngoài con người ra, chúng ta còn có những sinh vật khác tồn tại trên hành tinh này. Không chỉ các vị thần, còn có thiên thần, ác quỷ,... những sinh vật mà những tưởng rằng con chỉ được biết đến qua những truyền thuyết, và cả người con gái đang ở bên cạnh con đây, cũng là một ma cà rồng đấy.”

Người con gái mà mục sư Joe nhắc đến chắc hẳn cũng dễ dàng có thể đoán biết được. Đó là cô gái đang ở trong căn phòng này đây. Cô vẫn âm thầm quan sát mọi chuyện, lắng nghe lời kể của Joe mà bởi một thái độ nghiêm nghị, như có vẻ chính cô cũng muốn tìm hiểu về thân thế của Kane. Chưa rõ lý do cô gái đó xuất hiện ở đây vào lúc này là gì, nhưng thấy thái độ của cô thì dường như vẫn chưa thật sự biết hết về Kane. Còn chàng trai có vẻ thư sinh kia, chưa hết bàng hoàng khi biết một phần về thân thế của mình, lại điếng người khi phát hiện rằng cô gái kia là một con ma cà rồng, thứ truyền thuyết đáng sợ anh vốn luôn được nghe thấy từ khi còn bé, bây giờ lại chứng kiến ngay trước mắt, nhất thời không thể che giấu được cảm giác hoảng sợ.

Cô gái vốn đã bị lật tẩy thân phận thì cũng không có phản ứng, ánh mắt nhìn về phía linh mục Joe mà nhoẻn miệng cười. Còn Joe thì sau khi trường thuật sơ qua về thân phận của Kane, thì bắt bắt đầu chuyển hướng qua cô gái, gằn giọng hỏi: “Tại sao các người lại muốn truy đuổi thẳng bé? Hơn nữa, từ sau thánh chiến, á thần luôn được bảo vệ dưới hội đồng thần linh, vì họ được cho là lực lượng kế thừa của thần tộc. Vậy tại sao tộc ma cà rồng cũng muốn đến bắt Kane? Không lẽ cô dám chống lại cả hiệp ước?”

Lúc này, cô gái mới mở miệng: “Tôi không việc gì phải trả lời ông những câu hỏi đó. Việc tôi có vi phạm hiệp ước hay không thì đã có hội đồng xét xử, không cần phải là một tên linh mục quèn như ông. Chỉ với một ít linh lục ít ỏi mà muốn đối đầu tôi? Ông tự ở đây mà lo liệu."

Nói rồi, cô gái kia đứng dậy. Thế nhưng vào lúc ấy, linh mục Joe lại cười nhạt rồi đáp: “Cô nghĩ rằng bây giờ mình có thể bước ra khỏi nơi này sao?”

“Thì sao? Ông nghĩ mình có thể cản được tôi?” Có vẻ như lần này, cô gái kia đã tức giận, quay mặt về phía mục sư Joe, nhe ra hàm răng nanh đáng sợ đầy tính đe doạ.

Vậy mà với thái độ thản nhiên, mục sư Joe vẫn điềm tĩnh nói tiếp: “Tôi biết mình không đủ khả năng để giữ chân cô lại, nhưng đoàn quỷ binh kia thì có. Chúng sắp tới đây rồi. Cô nghĩ với sức lực của cô có thể chống lại bọn chúng? Cho dù tộc ma cà rồng là gần như bất tử, nhưng với một đội quân như thế, dù có mười người cũng khó mà phá nổi vòng vây."

Nghe đến đây, cô gái kia mới bình tĩnh trở lại, vẻ lưỡng lự và bất lực hiện rõ trên sắc mặt. Còn Kane, dường như đã phần nào hiểu được vấn đề, liền mở lời: “Thưa cha. Con tin cô gái này. Cô ấy đã có nhiều cơ hội g·iết con nhưng lại không làm như thế, lại còn xả thân cứu con. Nếu không có cô ấy, chắc có lẽ giờ này con đã m·ất m·ạng từ lâu rồi.”

Linh mục Joe cũng khẽ gật đầu đáp: “Cha hiểu. Xưa giờ tộc ma cà rồng vốn không hay tranh đua với thế sự. Nhưng lần này họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lại chỉ cử có một người, chắc hẳn không phải để gây xung đột. Hơn nữa, bây giờ với những người ở đây, chỉ còn có cô ta là mạnh nhất. Nếu muốn hành động, thì bây giờ chúng ta cũng chẳng còn toàn mạng rồi. Tuy nhiên, cha chỉ muốn biết mục đích của cô ấy là gì thôi.”

Nghe những lời từ Kane và linh mục Joe, cô gái ấy mới quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh Kane một lần nữa: "Cảm ơn anh!"

"Tôi vẫn chưa biết tên cô." Kane nhẹ nhàng lên tiếng. Nỗi sợ ban đầu của anh đã vơi đi nhiều.

“Tôi là Crystal, Cứ gọi tôi là Crys."

Căn phòng đã bớt đi sự lạnh lẽo như lúc ban đầu. Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, mọi người hình như đã hiểu nhau hơn. Dẫu vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng giữa họ đang dần xuất hiện một sợi dây liên kết, nối họ cùng nhìn về một kẻ thù, mà đang có mặt ở trước cửa thánh đường từ lúc nào.