Chương 20: Thế mạng
Cánh cổng mỏng manh kia cuối cùng cũng bị phá vỡ, bị đẩy mạnh ra với một lực vô cùng khủng kh·iếp, vỡ vụn. Kết ấn đã không thể chống đỡ mà tan nát theo mảnh rơi của từng phần cánh cửa. Hơi lạnh từ bên ngoài tràn vào, kéo theo một đám quỷ binh hung tàn. Kẻ cầm đầu không ai khác mà là tên tên quỷ nhân đang t·ruy s·át nhóm của Kane. Tưởng hắn đã bị cắt đuôi, nào giờ kẻ đó lại mò được tới đây, lại mang theo một đám đồng bọn đông đảo.
Hàn trăm những con quái thú với hình dạng kỳ dị đang chen chúc nhau bao quanh nhà thờ, vây kín các lối đi. Dù mỗi con đều có một hình dạng khác nhau, nhưng chung quy lại vẫn có điểm chung là cơ thể thô kệch với chiếc sừng dài trên đỉnh đầu, chiếc đuôi lớn ngoe nguẩy không lông, đôi mắt đỏ kè cùng hàm răng nhọn chi chít trong vòng họng đang mở rộng, phát ra những âm thanh kinh dị. Điều khiến chúng trông quái đản hơn là bộ da trơn lỉn nhầy nhùa.
Còn linh mục Joe, dẫu đang đối mặt với lũ quỷ binh bạo tàn, nhưng mà thái độ vẫn không chút thay đổi, điềm tĩnh đến lạ thường.
Gã cầm đầu ra hiệu cho đám lâu la yên lặng, rồi chậm rãi tiến gần hơn đến cánh cổng vào thánh đường, bây giờ đã bị phá bỏ, cất lời: “Lão già, chắc mày biết bọn tao đến đây vì điều gì. Bọn tao biết nhà thờ này được bảo hộ bởi đám thiên sứ, và tao cũng không muốn gây hấng gì với chúng, nên khôn hồn thì hãy giao trả thằng nhóc của gia tộc Black và đứa trẻ đang đi với nó ra đây, bằng không thì đừng trách vì sao nơi này sẽ biến thành bình địa đấy."
Cha Joe cũng đáp lại với một thái độ ôn tồn: “Tao không biết mày đang nói về cái quái gì, nhưng những con quỷ rác rười như tụi bây đã mạo phạm tới thánh đường của Ngài, tức là dù gì tụi bọn bây cũng đã tự chọn cho mình con đường c·hết. Khôn hồn thì hãy cút ngay trước khi tao nổi giận!”
Nghe vậy, tên cầm đầu ngoát miệng cười lớn, rồi cất giọng quát: "Lão già, mày cũng to mồm nhỉ! Một tên mục sư như mày mà cũng đòi đối đầu với tao sao?"
Chỉ vừa dứt lời, thân ảnh hắn bỗng biến mất, thoắc cái đã xuất hiện ngay sau linh mục Joe. Ngay thời điểm cả đó, đột nhiên có một tia sáng loé lên ngang tầm mắt của hắn. Vừa lướt qua, một tích tắc tên quỷ linh đã thấy một luồng kiếm khí cực mạnh lao tới, hắn chỉ kịp tránh rãnh sáng ấy, cũng vừa lùi ra. Ngay sau đó, bản thân nhận thấy rằng phía sau lưng mình, một vệt nứt sâu vừa xuất hiện ở tưởng. Vết tích đó còn đọng lại một làng khói bụi còn chưa tan, bởi nó bị một luồng kiếm khí cực nhanh và mạnh gây ra. Tuy né được, nhưng khoảnh khắc vừa rồi cũng làm tên quỷ linh phải thốt tim.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Đến cuối cùng, chỉ thấy cha Joe nhẹ nhàng đưa lưỡi kiếm vào vỏ, đường gươm sáng loáng như toả ra một nguồn chánh khí cực mạnh khiến bọn quỷ binh kia cũng có chút sợ hãi mà lùi lại. Thật khó tin rằng ông lại sở hữu một kỹ thuật dùng kiếm thượng thừa như vậy. Bây giờ, tất cả có vẻ như đã không còn dám coi thường Joe nữa. Đến giờ phút này, ắt hẳn sẽ không ai còn dám coi thường kỹ năng của vị linh mục già kia nữa.
Khó có thể thấy được thái độ của tên quỷ linh, nhưng chất giọng khi được hắn cất lên cũng khá là nhã nhặn: "Chà cũng khá đấy. Đúng là không nên coi thường được."
Cha Joe hơi lùi người lại, nói: "Mày đã quên những gì trong hiệp ước giữa các liên minh rồi sao? Những kẻ thua trận không được phép xuất hiện trên nhân giới nữa. Tại sao tụi mày lại hiện diện ở đây? Mày không sợ hội đồng các vị thần sao?"
"Haha, hiệp ước gì chứ? Nếu có thì không phải bọn tao. Vốn dĩ trong cuộc thánh chiến năm ấy, bọn tao đ·ã c·hết rồi, nhưng thật may là bọn tao đã tái sinh và trở lại. Vì thế, bọn tao không thuộc trong quản lý của bọn chúng. Mục đích duy nhất mà bọn tao xuất hiện ở đây là trả thù. Bọn chúng, thiên sứ, thần, và cả tiên tộc nữa. Tất cả đã liên minh lại để đẩy quỷ tộc của bọn tao vào chỗ c·hết. Bọn tao vốn dĩ cũng chỉ muốn sống an phận trong thế giới của mình. Vậy mà những kẻ tự cho mình là chính nghĩa, lại xuất hiện để đánh đuổi bọn tao, bắt bọn tao phải đáp trả. Nhưng việc này bọn tao sẽ tính số với lũ liên minh đó sau, giờ tao khá tôn trọng mày, vì hiếm có người thường nào đạt được sức mạnh như vậy lắm. Vì thế, tao sẽ tha c·hết cho tụi bây nếu chịu giao thằng nhóc đó ra đây."
"Các người cần bọn trẻ để làm gì?"
"Việc đó mày không cần quan tâm. Tao có thể tha cho thằng nhóc thuộc gia tộc Black, nhưng đứa trẻ còn lại, tao phải mang nó đi."
Có vẻ như người tên quỷ linh kia ám chỉ đến chính là Kane. Từ đầu, Joe đã biết mục đích của hắn, nhưng tại sao hắn lại muốn có Kane? Ông biết rằng tiềm lực của Kane vốn rất mạnh nhưng nếu chỉ là như thế thì không đủ để bọn ác ma này không phải lao tâm khổ tứ đến như vậy.
"Đúng, Kane mang trong mình dòng máu của á thần, nhưng không lẽ tụi bây muốn chính là thần lực mà thằng bé đang sỡ hữu? Việc tụi bay truy lùng tung tích của á thần là sai luật. Tụi mày không sợ cả hội đồng sẽ truy lùng tụi mày sao?"
"Nếu được, thì tụi mày cứ việc truy đuổi bọn tao. Nhưng người thì bọn tao phải mang về. Không dễ dàng gì tao tìm ra nó. Dù đã cài Pronimphes* suốt mười năm nay để tìm kiếm thằng bé đó, để cuối cùng, mãnh tưởng của tao đã phải c·hết thảm. Tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này đâu."
"Prominphes, ý mày nói là con quỷ nửa người nửa bọ gậy kia?"
"Chính là nó. Thật không dễ dàng gì để kiếm một thân xác phù hợp cho tái sinh, vậy mà lại bị thẳng nhóc kia g·iết c·hết. Tao cần phải mang nó về, bởi sức mạnh mà nó đang sở hữu. Nếu muốn sống thì giao thằng nhóc kia ra đây, nếu không thì đừng có trách vì sao mình phải bị bỏ mạng một cách oan uổng đấy."
"Tụi bây làm tất cả những chuyện này là chỉ để bắt Kane?"
"Không hẳn. Ban đầu bọn tao xuất hiện ở thành phố Leslie vì một thứ, nhưng khi phát hiện ra thằng nhóc kia, bọn tao mới thay đổi ý định. Mà mày hỏi nhiều quá đây. Giao thằng nhóc ra đây để đổi lại là sự yên bình của mày, và cả thành phố này, là quá hời rồi còn gì. Nó sẽ trở lại với vẻ yên bình vốn có."
"Tao thật sự không hiểu mục đích cuối cùng của các người là gì? Có phải là vua Solomon đã đứng sau mọi chuyện?"
"Haha lão già hèn nhát đó thì làm được gì? Trước đám thần linh còn run như cầy sấy. Nhưng tao khuyên mày không nên biết quá sâu làm gì, cứ ngoan ngoãn mà nghe lời tao đi. Nào, Kane, tên thằng nhó đó phải không nhỉ? Nói mau, nó đâu rồi?"
Cha Joe nhìn bao quát cả đội quân, rồi bỗng cười nhạt, gằn lên từng tiếng: "Tao không biết mục đích thật sự của tui mày là gì, nhưng Kane là thành viên của thành phố này, cũng là con chiên của Chúa. Với trách nhiệm của một người đại diện cho Ngài, tao sẽ không để tụi bây đụng đến một sợi tóc của thằng bé đâu!"
Gã ác quỷ bỗng cất giọng cười lớn: "Haha, tên già này cũng cứng giọng nhỉ. Được thôi, vậy thì để tao tự tìm nó vậy, nhưng trước hết, tao cần phải dọn dẹp chỗ này đã."
Chỉ mới nói tới đó, tên quỷ linh liền nhìn Joe, nhưng bất chợt vị linh mục ấy thoắc di chuyển nhanh như một cơn gió, chỉ thấy thân ảnh ẩn hiện rồi lướt tới. Vừa giáp mặt, bỗng một đường kiếm chém xuống, nhanh như chớp, gã ác quỷ đã kịp lách người tránh né, kiếm khí phóng thẳng tới bọn quỷ binh cấp dưới. bọn chúng không thể tránh nỗi mà b·ị đ·ánh văng. nhiều kẻ trong số đó còn bị tan xác. Thấy vậy, tên thủ lĩnh bắt đầu giận dữ, hắn nhanh như thoắc quay qua cha Joe, nhưng ngay khi hắn định phản công thì nhận thấy hàng loạt những đường kiếm khí quỷ dị ập tới. Không thể áp sát, hắn bắt buộc phải lùi ra xa, nhưng đám lâu la dưới trướng thì ảnh hưởng màlần lượt bị phanh thây.
Thấy vậy, tên quỷ linh gầm lên một tiếng, cả cơ thể hắn toả ra một nguồn kình lực cực mạnh. Cha Joe khi vừa lao tới, đã bị trường khí đẩy ra. Dù đã phát ra phản lực để chống lại nhưng vì ở phạm vi quá gần, ông đã không tránh khỏi bị tổn thương, máu miệng vô thức hộc ra. Thế nhưng cố nén cơn đau, Joe xoay kiếm phản công. Ngay thời điểm ấy, đường kiếm đã kề sát người tên ác linh, hắn không thể tránh né, nhưng bỗng dưới cánh tay áo bị rách toạt, lộ ra phần cánh tay rực lửa. Hắn đưa tay lên, va trực diện với lưỡi đao, một tiếng rít vang lên đinh tai nhức óc, kéo theo đó là một trường lực khủng kh·iếp toả ra, phá nát gần như toàn bộ căn phòng rộng lớn. Đám quỷ binh bị trường khí đó hất văng ra, đội quân chưa kịp tham chiến đã trở nên tan nát.
***
Lúc này, ở một nơi khá xa nhà thờ, một cánh rừng với bờ hồ nhỏ lọt thỏm bên trong. Mùa đông đã khiến bờ hồ đó đóng băng, cảnh vật thì cũng đã trơ trọi, có cây đã trụi lá, cây thì đã đã bị đóng băng. Cảnh vật điêu tàn là vậy, nhưng vẫn có một sức cuốn hút khó tả.
Ở giữa khoảng không, một lỗ nhỏ dần dần to ra, bên trong là Kane, Crystal đang dìu Senna, và cuối cùng là Mark bước ra. Sau đó, cái lỗ dần nhỏ lại rồi biến mất. Đến nơi, Kane quay lại định nói với Mark điều gì đó thì nhận ra anh đang tạo ra một vòng tròn không gian nữa. Như hiểu ra điều gì, Kane vội chạy tới giữ tay Mark lại: "Cậu làm gì đấy!"
"Tớ phải cứu cha Joe!"
"Cậu tới đó là đưa mình đến chỗ c·hết đấy!"
Không nghe những lời nói từ Kane, Mark nói: “ Vậy không lẽ cậu để cho cha chịu c·hết ở đó?"
“Cậu không tin vào cha Joe sao? Nếu cha đã bảo mình làm như thế này, chắc chắn cha đã có tính toán.”
Mark nhìn chăm chú vào Kane, lần này với đôi mắt đầy quyết tâm, rồi đáp: “Đúng, là bởi vì cha đã chấp nhận hi sinh. Còn với cương vị là tớ, thì tớ sẽ không để điều đó xảy ra."
Tất cả lại một lần nữa chìm trong im lặng. Nãy giờ thanh tra Senna đã chứng kiến mọi việc, nhưng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát. Còn Mark, đến lúc này đã khá quyết tâm, hất tay Kane ra, tạo chiếc lỗ không gian đủ lớn rồi nhanh chóng phòng vào trong đó.
"Mark!" Kane chỉ biết bất lực nhìn theo thân ảnh của bạn mình đang biến vào hư không, Lúc này anh chỉ biết khóc, nước mắt thay nhau trực trào trên mặt. Chứng kiến những gì đã trải qua, quả thật càng khiến Senna cảm thấy mơ hồ. Những hình ảnh kia ắt hẳn không phải là ảo thuật, bởi lẽ chính ông cũng đã trải qua cảm giác đi xuyên qua các chiều không gian, dù lúc ấy vẫn còn trong trạng thái mê mệt. Và rồi ông dần nhận ra, bản thân đã dính vào một vụ án quá ư là khủng kh·iếp, và những kẻ thủ ác lại thuộc một thế lưc mà pháp luật không thể nào can thiệp.