Chương 17: Cuộc chiến sáng tối
Nói rồi, Mark đưa tay làm dấu một hình chữ thập, rồi ngay trước mặt anh dần xuất hiện một cái vòng tròn lớn màu xanh nhạt, bên trong đó hình như là một chiều không gian khác. Chàng pháp sư tức tốc lao mình vào bên trong vòng tròn, ngay sau đó nó lập tức thu hẹp lại và biến mất. Giồ chỉ còn lại vị linh mịch tại thánh đưởng, ông chợt thở dài, rồi lặng lẽ trở lại căn phòng, nơi mà cha Jacos đang yên nghỉ. Đến nơi, ông ấn nhẹ một công tắc ở trên quan tài, bên cạnh đó liền bật ra một cái bục nhỏ.
Cúi xuống, người mục sư mở cái bục đó, bên trong là một thanh katana tuyệt mỹ. Vỏ kiếm màu đen tuyền, tuy không được chạm trỗ nhiều, chỉ có một dấu ấn hình chữ thập ở chính giữa nhưng xung quanh nó toát lên một khí chất tuyệt luân. Cầm thanh katana ấy trên tay, ông rút nhẹ lưỡi kiếm, bất chợt có một đường gió như kiếm khí toả ra như đẩy lùi mọi vật thể ở xung quanh. Lưỡi gươm sáng loáng, tưởng như có thể lấp mờ mọi thứ ánh sáng đang tồn tại trong căn phòng. Rồi vị linh mục nhìn xuống người đang nắm mắt, khẽ cất giọng: "Đúng như lời cha nói. Cuối cùng thì bọn chúng cũng đã tìm đến thằng bé, và định mệnh của Mark dù có trốn tránh thế nào cũng không thể thay đổi, chỉ còn cách là đối mặt với nó thôi."
***
Thông qua vết ngăn không gian kia, Mark đã xuất hiện ngay trên đỉnh một toà nhà, đối diện là sở cảnh sát, nơi Kane đang bị giam giữ. Anh không vội vàng bước vào mà chỉ kiên nhẫn đứng từ xa quan sát. Mark có linh cảm rằng sự xuất hiện của mình vào thời điểm này sẽ mang đến một điều gì đó không lành. Tốt nhất bản thân nên chờ cơ hội. Với sự n·hạy c·ảm tâm linh của một pháp sư, anh có thể nhận thấy được có một nguồn năng lượng hắc ám đang quanh quẩn gần đây khi mình vừa xuất hiện. Thứ sức mạnh đó chưa thể đánh giá được, chỉ có thể thận trọng chờ đợi.
Từ sau sự thảm khốc của gia tộc, Mark được cha Jacos mang về đây, cũng chính là nơi cha con anh phát hiện tên quỷ khí đã nhập thể một cô bé để tàn phá thành phố. Lúc đó tuy đã có nhận thức, nhưng Mark còn quá nhỏ để tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, chỉ có thể tập luyện cho bản thân mạnh mẽ hơn, trong anh vẫn không thôi ung nấu ý định trả thủ. Và cũng vốn dĩ từ lâu, trong đầu Mark luôn căm hận không chỉ lũ quỷ đã s·át h·ại gia đình anh, mà tất cả mọi ác linh trên thế giới này. Đối với anh, tất cả những thứ đến từ địa ngục đều không hề tốt đẹp.
Trong những câu chuyện từ lúc bé, Mark đã được nghe về cuộc thánh chiến giữa liên minh các vị thần và quỷ dữ. Dù không biết nguồn cơn của cuộc xung đột này là gì, nhưng anh cũng chẳng mấy quan tâm, bởi trong đầu anh luôn nghĩ rằng quỷ dữ luôn là những thực thể tà ác, và sự tồn tại của chúng vốn chẳng có tác dụng gì ngoài sự huỷ diệt. Đã bao năm qua, Mark vẫn luôn điều tra về vụ huyết án của gia đình, và tiêu diệt những ác linh đến từ địa ngục, nhưng kỳ lạ thay, bọn chúng đều không biết gì về vụ huyết án đó. Cứ thế, mọi việc dần đưa Mark vào ngỏ cuộc.
Anh cũng đã nhiều lần trở lại với tàn tích xưa cũ, nơi dù đã trải qua bao nhiêu năm, nhưng vết tích của nỗi đau vẫn hằng lên không thể nào xoá bỏ. Thế nhưng trong suốt bao nhiêu năm, mọi tàn tích của gia đình đều bị xoá sách. Cứ thế, Mark bất lực nhìn mọi thứ cứ dần trôi vào dĩ vãng mà chẳng thế cứu vớt, chỉ biết trông chờ vào hội đồng vũ trụ để truy tìm ra kẻ phải chịu trách nhiệm cho v·ụ t·hảm s·át ấy, nhưng thời gian thì cứ trôi, mà kết quả thì vẫn mãi vô vọng.
Đã nhiều lần, Mark cố gắng phá bỏ phong ấn do cha anh tạo ra để gặp lại con quái vật năm xưa, tra hỏi về những gì nó có thể biết được, nhưng quả thật sức mạnh của anh chưa đủ để phá bỏ nó, tất nhiên các vị tu sĩ kia cũng không thể làm được. Vậy nên anh đã vô cùng bất ngờ đến mức bàng hoàng khi chính Kane lại làm được điều đó, dù loại sức mạnh này hoàn toàn là bản năng. Đến bây giờ, Mark không khỏi tò mò về thân thế của Kane. Bởi vào cái đêm khi cơn đau đầu của Kane bộc phát, Mark cũng điếng người nhận ra có một luồn tà khí cực mạnh từ chính người bạn mình toả ra, mà anh cũng không hề dám nghĩ đến.
Ngay cả việc hai người bọn họ bị đám ma sói cùng một con ma cà rồng truy đuổi, Mark hoàn toàn biết hết, chỉ là anh giả vợ sợ hãi để che giấu bản thân, và cố ý tìm hiểu rõ ngọn nguồn. Có vẻ như cô gái ma cà rồng kia và Kane có sự quen biết, và cái mối quan hệ này không hề tầm thường.
Cứ thế, Mark vô tình chìm đắm trong những âu lo của mình mà quên mất rằng thời gian cứ thế trôi qua. Chẳng mấy chốc mà trời đã về đêm. Nhiệt độ giảm dần như đánh động tâm trí Mark trở về với thực tại, cũng như mục tiêu mà mình đang hướng tới. Lúc đó, anh mới giật mình nhận ra rằng nguồn khí lực vô hình kia đã xuất hiện rất gần, mà chính xác hơn là nó đang ở ngay bên trong đồn cảnh sát.
Điếng người, Mark bật dậy, toang nhảy ra khỏi nơi ẩn mình thì cũng đúng lúc, anh phát hiện xe ô tô của thanh tra Senna cũng vừa trở tới, cũng là lúc anh thấy Kane từ phía đồn cảnh sát lao ra. Tiếp đó, có một kẻ không rõ nhân dạng cũng từ đó đuổi theo. Nhìn qua, anh cũng biết rằng hắn không phải là con người, và luồng quỷ khí từ người hắn toả ra quá là khủng kh·iếp khiến bản thân dù là một người rất tự mãn nhưng đến lúc này cũng có chút e ngại.
Rồi sau đó, một cô gái từ bên trong đó lao ra cản bước tên áo đen kia, tạo cơ hội cho hai người chạy thoát. Vừa thấy sự xuất hiên của cô gái, Mark đã thốt lên: "Chính là cô ta!"
Thấy tình cảnh đó, dù rất muốn giải cứu những người bên dưới, nhưng Mark không hiểu vì lí do gì mà đôi chân mình lại như bị lắp lấy xiềng xích và chẳng thể di chuyển. Nhìn thấy bạn mình chơi vơi mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Đôi tay siết chặt, hàm răng nghiến lại ken két. Tâm trí dằn vặt với suy nghĩ rằng bản thân thật vô dụng, rất muốn đẩy lùi sự hèn nhát này đi nhưng không thể.
Mark ngập ngừng một lúc cho tới khi anh nhận thấy bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, che lấp cả màn đêm vốn dĩ đã phủ kín thành phố từ lâu.Ngước nhìn lên bầu trời, và rồi anh như c·hết lặng khi thấy cái thứ đen ngòm ấy thật ra là một tổ hợp gồm hàng vạn những con côn trùng đang tủa ra, kêu những âm thanh vo ve thật đinh óc, Sự xuất hiện của bọn chúng tưởng như hỗn loạn là vậy, nhưng thật ra là có tính toán. Bởi chỉ một giây sau, tất cả nhắm hướng mặt đất và lao xuống.
Có vẻ Mark đã nhận ra cái thứ quỷ dị ấy là gì, đã không kìm được mà thốt lên: “Sát thần trùng? Ai đã triệu hồi thứ này lên đây vậy? Không lẽ là hắn?”
Bọn côn trùng ghê rợn đó cũng không hề tránh Mark mà lao thẳng. Trong một thời khắc, biết nguy hiểm đang ập tới rất nhanh, anh vội chập tay lại, hai mắt nhắm nghiền, một hình tròn màu xanh chợt xuất hiện bọc quanh người, tạo thành một tấm khiên bảo vệ. Đám côn trùng vừa chạm vào bỗng dưng b·ốc c·háy, tạo thành tro bụi và bị cuốn đi trong thoáng chốc.
Đám còn lại dường như biết suy nghĩ, chúng không như những con thiêu thân cứ cứ đâm thẳng chẳng màng hậu quả, mà là một phi đoàn chuyên nghiệp, vội tách ngang quỹ đạo, tránh khỏi cái thứ vật cản nguy hiểm trước mặt, lướt qua mà tiếp tục bay xuống phía dưới. Dẫu đã tự cứu được bản thân, nhưng Mark biết rằng những người dưới kia thì không thể. Trong đó có Kane. Không thể bỏ mặt người bạn thân nhất của mình, lần này Mark đã không chậm trễ thêm được nữa.
Hít một hơi rồi thở mạnh, Mark gầm lên một tiếng, vung đôi tay lên trời. Toàn thân toả ra một nguồn ánh sáng xanh nhạt. Đột nhiên luồng sáng xanh xung quanh người anh có biến đổi. Từ hình tròn bảo vệ, nó bỗng hóa thành một thanh trụ dài, đầu trên nhọn hoắt hướng lên trời, trông không khác gì một thanh gương khổng lồ. Rồi từ vật thể khổng lồ đó được tách ra thành hàng trăm, đúng hơn là hàng ngàn những thanh gươm nhỏ hơn màu xanh lục. Chúng bắt đầu chuyển động, lao thẳng xuống dưới như hàng ngàn mũi tên được bắn ra, tạo thành một con đường dài trải từ bầu trời xuống mặt đất.
Từ phía dưới, những n·ạn n·hân cũng vô cùng hỗn loạn, chỉ biết xua đuổi những con độc trùng đang điền cuồng quấn quanh như muốn cào nát cơ thể. Chỉ có một kẻ là tỏ ra vô cùng thích thú. Là gã tà linh với nhân dạn quỷ dị đang đứng từ đằng xa, quan sát những con mồi của mình đang quằn quại mà cười lớn. Trên tay nắm chặt Senna, hắn chưa vội ra tay mà có vẻ như để đám độc trùng sẽ làm thịt ông.
Thế mà đột nhiên, thứ phép màu xanh nhạt ấy xuất hiện. Dải ngân hà xanh nối dài từ chân trời đã xé toạt lớp xú khí bủa vậy kia, tách sự kết nối của bọn côn trùng, khiến cho bình đoàn bay kia trở nên tan tát. Cảnh tượng trước mặt như tạo ra hai gam màu rõ rệt, chúng đang giao tranh rất quyết liệt như tách đôi thế giới thành hai cực. Khung cảnh ấy thật đẹp, nhưng cũng đầy ma mị.
Tất cả chưa hắn dừng lại ở đó. Dải ngân hà xanh đã tạo ra một con đường, và điểm cuối của con đường đó hướng tới chính là vị trí mà gã ác quỷ kia đang đứng. Hàng ngàn mũi kiếm nhắm thẳng về phía hắn mà lao xuống. Lúc đó, những thanh kiếm kia những có một cục nam chân từ đâu ghép nối lại, tạo thành một thanh gươm khổng lồ. Quán tính di chuyển của nó sinh ra một trường lực cực lớn, đến nỗi toàn bộ lớp gạch dưới mặt đường cứ thể mà bị xới tung lên.
Trên tay đang giữ Senna, tên quỷ linh đã lập tức thả n·ạn n·hân xuống đất, dồn hết lực lại chống đỡ thanh kiếm ấy. Hắn đưa hay tay lên trời, cản lại mũi kiếm đang nhắm thẳng về phía mình. Hai kình lực va vào nhau tạo nên một sức công phá khủng kh·iếp, tưởng như có thể phá huỷ tất cả mọi thứ. Senna ở gần đó đã không thể đứng vững mà bị hất văng một đoạn. Tên quỷ nhân cũng không thể chống đỡ tuyệt đối mà cũng bị đẩy lùi, vẫn cố sức gượng dậy mà tiến lên phía trước. Đến giờ phút này mới thấy sức mạnh của tên quỷ linh kia cũng thật sự khủng kh·iếp. Ở đầu chuôi kiếm, có một bàn tay đang cố gắng đẩy mạnh, quyết dùng toàn lực đâm thẳng tên ác linh kia. Đó chính là Mark.
Lúc này, cả hai mới có cơ hội đối mặt. Dưới hình dung bị che khuất bởi lớp áo chắn kín kẽ, Mark chỉ có thể thấy đôi mắt đỏ ẩn hiện, nhưng anh cũng thể cảm nhận độ tà ác từ con quỷ đó phát ra. Ở chiều ngược lại, tên ác linh cũng đã cảm nhận được thứ sức mạnh của Mark.
Cả hai bên đang giằng co kịch liệt, Nếu thoáng nhìn qua, có thể nghĩ rằng Mark đang dần chiếm ưu thế. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh nghe thấy một tiếng cười nhẹ, nó như khiêu khích lòng kiêu hãnh trong mình càng lớn. Mark dốc hết sức đẩy mạnh thanh kiếm, gần như đã phá vỡ lớp phòng thủ của con quỷ kia. Vậy mà anh không nhận ra, có một thân ảnh đã xuất hiện từ sau tự lức nào, và nó cũng ẩn đi khí lực để Mark không nhận ra sự hiện diện của mình.