[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 47




Lúc này Mục Thị mới ý thức mình vừa trả lời gì, mau mau nuốt xấu hổ vào trong, nâng tay gõ gõ cằm mình, mỉm cười quay đầu nhìn khán giả bên dưới.

Loại như hắmChờ thanh âm ồn ồn nhỏ dần, nàng mới cầm mic lên lần nữa, bình tĩnh nói: “Vừa rồi nói sai.” Nàng nghiêm túc điều chỉnh tư thế: “Nữ thần?”

Trò chơi tiếp tục, thời gian vẫn còn, khán giả chơi cùng với nàng kích động vạn phần nhưng không tiện kéo dài thời gian.

Ba phút rất nhanh trôi qua, hai người phối hợp khá ăn ý, tuy lúc nãy có chút trì hoãn nhưng vẫn đúng 15 câu.

Kết thúc, Mục Thị định trở về vị trí của mình, đáng tiếc bị MC ngăn lại.

“Thị Thị, Thị Thị.” MC mời nàng ra vị trí trung tâm, hỏi: “Tôi rất hiếu kì a, tiếng lão bà vừa rồi là như thế nào?”

Mục Thị nghe xong không nhịn được cười một tiếng, cầm mic nói: “Nói sai.” Nàng quay đầu nhìn MC: “Tôi quá khẩn trương.”

Mục Thị cười cười lại bổ sung: “Người trong tình trạng khẩn trương, rất dễ phạm sai lầm.”

MC hiểu rõ ồ một tiếng, hẳn chỉ vào một MC khác đứng bên cạnh Mục Thị: “Nói vậy thì tôi hiểu, tỷ như người này thỉnh thoảng cũng sẽ gọi cha tôi.”

Một MC bị điểm tên, làm bộ dáng muốn đánh người nói: “Tôi gọi cha cậu khi nào?”

Dù sao cũng là tiết mục truyền hình, một hai câu trêu chọc tạo bầu không khí là tốt rồi. Hai tiếng tiếp theo, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi cho đến khi kết thúc, Mục Thị và mọi người vui vẻ tạm biệt nhau, rồi cùng trợ lý của mình rời đi. Mấy người chờ thang máy, lúc này có nhóm người từ đầu hành lang bên kia đi tới, Mục Thị quay đầu theo bản năng, là người tham gia tiết mục hôm nay, Tôn Thần Dĩnh và Chu Hoa.

Mục Thị nhìn hai người gật đầu chào hỏi. Trước đây mấy tháng có tin tức nói hai người này là một đôi, kết duyên khi quay chung một bộ phim, tiếp theo ghi chung cùng một tiết mục từ đó xẹt ra lửa.

Thang máy rất nhanh đến, mấy người cùng nhau xuống lầu, vừa tới nơi thì Chu Hoa đứng tại tiếp điện thoại.

Tôn Thần Dĩnh quay đầu nhìn bạn trai mình, đuổi theo Mục Thị, đại sảnh rất rộng rãi, các nàng cùng đi một đoạn, Tôn Thần Dĩnh thừa dịp bên cạnh Mục Thị không có ai, dựa vào hỏi nhỏ: “Cô biết Hoàng Nghệ Chương?”

Mục Thị nghi hoặc nhìn Tôn Thần Dĩnh: “Quen, thế nào?”

Tôn Thần Dĩnh cười nhạt một tiếng: “Mấy tháng trước tôi nhìn thấy cô chạy xe của hắn? Có thể cô không biết, đó là chiếc xe mà tôi trả lại hắn.”

Mục Thị ngưng lại, còn muốn đáp lời thì Chu Hoa đi tới, nhìn bóng lưng hai người rời đi, nhỏ giọng lầm bầm ‘Bệnh tâm thần’.

Mục Thị về khách sạn trước để trợ lý ở lại ven đường mua trái cây, chờ trợ lý đem về cho nàng thì Tiểu Mã liếc mắt hỏi một câu: “Chị ăn nhiều như vậy?”

Mục Thị khoát tay: “Cho chị Tri Dã.”

Tiểu Mã kinh ngạc: “Cô ấy tới?”

Mục Thị cười: “Đúng vậy.” Nàng nhớ lại câu nói hôm qua của Hoa Tri Dã, bổ sung: “Qua thăm chị.”

Tiểu Mã bật cười, sách vài tiếng, nghe Mục Thị nói: “Chị ấy ở phòng ngay dưới phòng chị, 1503.”

Tiểu Mã liền nói: “1503? Hình như hai người Chu Hoa ở phòng 1505 sát vách a.”

Đúng là sát vách, khi Mục Thị đi xuống lầu 15 thì thấy Tôn Thần Dĩnh từ phòng 1505 bước ra, nàng đã đổi quần áo, đi về phía thang máy.

Hai người gặp mặt, Tôn Thần Dĩnh không coi ai ra gì lướt qua người nàng, nhưng đi được hai bước thì quay đầu lại, đứng đó hỏi: “Không phải cô ở lầu trên sao?”

Mặt Mục Thị không biểu tình: “Mắc mớ gì tới cô?”

Tôn Thần Dĩnh liếc Mục Thị, xoay người rời đi.

Mục Thị đưa mắt nhìn nàng đi vào thang máy, mới đi qua gõ cửa phòng Hoa Tri Dã, mấy giây sau, Hoa Tri Dã mở cửa cho nàng.

“Vẫn ở trong phòng đợi em sao?” Mục Thị đi sau lưng cô.

Hoa Tri Dã ừ một tiếng: “Ngủ một giấc.”

Mục Thị ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy tóc Hoa Tri Dã có chút loạn, thần sắc rõ ràng mới ngủ dậy.

Nàng bước nhanh tới, ôm Hoa Tri Dã từ phía sau, bởi vì còn mang giày cao gót, Hoa Tri Dã thì mang dép lê của khách sạn, nên giờ khắc này chiều cao của hai người không kém bao nhiêu, cúi đầu cằm vừa vặn đặt trên vai Hoa Tri Dã.

“Đi tắm đi, em gọt xoài, chị ra ăn là vừa.”

Hoa Tri Dã cúi đầu, quả nhiên thấy túi xoài trong tay Mục Thị. Cô mở tay nàng ra, xoay người lại, kéo nàng vào ngực, vuốt ve ót nàng.

“Hoa Tri Dã.” Mục Thị gọi Hoa Tri Dã, tay sau lưng cô ôm chặt hơn: “Hôm nay ghi hình tiết mục em đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.”

Mục Thị nói đến đây thì tự mình bật cười, cũng rời khỏi ngực Hoa Tri Dã.

Hoa Tri Dã hỏi: “Chuyện gì?”

Mục Thị nhìn cô, đem chuyện hôm nay kể lại.

“... Lúc ấy cả hiện trường đều ồn ào, trong em liền nghĩ, xong rồi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.”

Hoa Tri Dã bật cười, cô vỗ vỗ đầu Mục Thị, trêu chọc: “Em nói sự thật, sợ cái gì.”

Mục Thị cười một tiếng, buông tay: “Sẽ bị phong sát.” Nàng đẩy Hoa Tri Dã đi vào phòng tắm: “Mặc dù bây giờ mọi người hoặc nhiều hoặc ít ghép chị và em thành đôi nhưng chơi thì chơi, nếu công khai lại là chuyện khác.”

Mục Thị nhún vai: “Em mới 21 tuổi, nếu không có công việc, sau này sống thế nào?”

Hoa Tri Dã nghe xong, nói: “Chị nuôi em.”

Mục Thị bĩu môi, lạnh nhạt: “Cũng đúng a, Hoa lão sư của chúng ta tiền tài vô hạn, tùy tiện cũng có thể bao nuôi người khác.”

Hoa Tri Dã cười lớn, đưa tay nắm cằm Mục Thị, nhỏ giọng trách tội: “Nói cái gì đó?”

Mục Thị nhàn nhạt: “Em nói cái gì sao?” Nàng khoát tay, chỉ vào bên trong: “Chị tắm đi, em gọt xoài.”

Ngành giải trí chính là như vậy, mặc dù liên tiếp gán ghép nhưng nếu thật thì là chuyện khác.

Chờ Hoa Tri Dã tắm ra, Mục Thị đã gọt xoài xong, từng miếng nhỏ gọn gàng nằm trong dĩa, Hoa Tri Dã đi qua, cầm nĩa gâm miếng nhỏ cho vào miệng.

Mục Thị lau sạch dao để một bên, hỏi: “Ăn ngon không?”

Hoa Tri Dã gật đầu: “Ngọt.”

Mục Thị cười, ngang nhiên tới trước mặt Hoa Tri Dã hé miệng, thấy nàng như vậy, Hoa Tri Dã lập tức hiểu rõ, chọn một miếng lớn trong dĩa đúc vào miệng nàng.

“Ân.” Mục Thị hài lòng gật đầu, lặp lại lời Hoa Tri Dã: “Ngọt!”

Nàng cắt thêm hai trái, hai người ngồi như vậy, từng miếng từng miếng ăn hết, còn một miếng cuối cùng, miệng vẫn chưa lau, đã trực tiếp dựa vào Hoa Tri Dã, ôm cổ cô.

Nhìn ánh mắt người này, Hoa Tri Dã đã rất quen thuộc, chỉ cần nàng muốn đùa giỡn cô sẽ cúi đầu giương mắt nhìn cô thế này, hôm nay vẫn chưa tẩy trang, nhãn tuyến nơi khóe mắt càng làm ánh mắt này mị hoặc hơn.

Quả nhiên, cả người Mục Thị dính chặt, Hoa Tri Dã nghe nàng nói: “Còn không chịu hôn, chị Tri Dã sẽ không nếm được mùi vị của xoài đâu a.”

Nói xong nàng thoáng ngửa ra sau, hơi nghiêng đầu, tóc trên vai chậm rãi rơi xuống.

Cuối cùng Hoa Tri Dã vẫn chủ động, hai người hôn sâu một lúc, thở hổn hển buông ra.

Mục Thị vẫn duy trì động tác như cũ nhìn Hoa Tri Dã, mấy giây sau, đột nhiên bật cười.

Hoa Tri Dã nghi hoặc: “Cười cái gì?”

Mục Thị sách vài tiếng, lắc đầu: “Chị thật sự chưa từng yêu đương?” Nàng lại nghiêm túc bổ sung: “Hay vì chị lớn tuổi, đối với tiểu muội muội như em chỉ cần tiện tay cũng có thể bắt được?”

Hoa Tri Dã bị chọc cười: “Là chị tiện tay tới mới đúng.”

Mục Thị lắc đầu: “Chị có biết không, khi em nghĩ tới chị, một khắc sau chị xuất hiện trước mặt em, kiểu thế này được cộng rất nhiều điểm.” Mục Thị duỗi ngón tay chỉ chỉ bả vai Hoa Tri Dã: “Chị dùng cách này thu phục em, hai lần, còn không phải tiện tay thì là gì?”

Hoa Tri Dã nghe xong cười to: “Hiệu quả của việc này khoa trương như vậy sao?” Cô nhìn Mục Thị hỏi: “Chị muốn tới thì tới mà thôi.”

Mục Thị lệch đầu nhìn cô: “Vậy chị rất nhớ rất nhớ em?”

Hoa Tri Dã nhướng mày: “Có thể nói như vậy.” Cô nâng tay vuốt tóc Mục Thị, rồi thả xuống, nghiêm túc giải thích: “Chẳng qua chị thấy em cần chị, mà chị cũng muốn gặp em, vừa lúc rảnh nên tới tìm em.”

“Chậc chậc.” Mục Thị liếc mắt nhìn cô: “Cấp độ người lớn tuổi quả thật rất cao, hèn chi em thích nghe những lời này như vậy.”

Hoa Tri Dã nghe xong lắc đầu bật cười, đột nhiên bày ra dáng vẻ nịnh nọt, học theo cách nói của Mục Thị: “Không, chỉ là muốn Mục lão sư vui vẻ thôi.”

Mục Thị cười khanh khách, khoát tay: “Không không, là Hoa lão sư của chúng ta lợi hại.”

Mục Thị nói xong lời này, tự mình bật cười nhưng duy trì tư thế này quá lâu eo có chút đâu, nên kéo tay Hoa Tri Dã đặt trên lưng mình ra, ngồi qua bên cạnh, hỏi: “Tối nay chúng ta ra ngoài?”

Hoa Tri Dã hỏi ngược lại: “Có kế hoạch gì sao?”

Mục Thị lắc đầu: “Không có!”

Hoa Tri Dã cười: “Chị có.” Nói xong cô mở bản ghi nhớ đưa cho Mục Thị.

Mục Thị quét mắt một lần, ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã, một mặt tán thưởng: “Hoa lão sư hứng trí dào dạt như thế a!”

Hoa Tri Dã mang theo ý cười nhìn Mục Thị, tay đặt lên đỉnh đầu nàng, vuốt vuốt tóc: “Có hết hay không?”

Tiếng ma sát xào xạc vang lên mấy tiếng, Mục Thị hơi nghiêng đầu, né khỏi tay Hoa Tri Dã, hai người xuống giường.

Đợi nàng chỉnh lại tóc xong thì Hoa Tri Dã thay quần áo, Mục Thị ngơ ngác nhìn bóng lưng cô, lên tiếng: “Tháng sau là sinh nhật 30 tuổi của chị, định thế nào?”

Hoa Tri Dã không quay đầu, đáp lời: “Đã lâu không tổ chức gì.”

Mục Thị a một tiếng, đột nhiên có chút kích động, hỏi: “30 tuổi thì phải khác, nếu không chúng ta tổ chức tiệc lớn một chút?”

“Được.” Hoa Tri Dã nhàn nhạt trả lời: “Mời một đám người tới nhà, làm tiệc chủ đề, mỹ nữ rượu đỏ, nháo một đêm, thế nào?”

Mục Thị phì cười: “Hoa lão sư thật hài hước.”