Đêm thật lạnh, bầu trời đầy sao treo trên cao.
Được bạn bè đề cử, Hoa Tri Dã dẫn Mục Thị đến một nhà hàng, trong tiếng nhạc du dương, hai người im lặng dùng bữa tối, ăn xong, Hoa Tri Dã chiếu theo kế hoạch đặt ra, cùng Mục Thị đi tới phố đi bộ, thong thả dạo.
Đến đường dành riêng cho người đi bộ, Mục Thị vừa xuống xe lập tức mang khẩu trang và mũ, tiếp theo lấy kính lớn trong túi ra, đợi nàng chuẩn bị xong hết thì thấy người bên cạnh cười như không cười nhìn nàng.
“Thế nào?” Mục Thị bước tới nắm tay cô.
Ngữ khí Hoa Tri Dã không rõ: “Cùng đại minh tinh ra ngoài có khác.”
Lời này không mặn không ngạt, không biết đang cảm thán hay phàn nàn, Mục Thị nghiêng đầu, hỏi: “Như thế nào, chê em phiền phức?”
Hoa Tri Dã trả lời: “Phiền toái nhỏ.”
Mục Thị cười xùy một tiếng, nàng nhận ra sau khi Hoa Tri Dã nói xong thì dùng sức nắm tay nàng, vì vậy nàng nhích đến gần đặt cằm lên vai cô, thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Lời này của chị nếu đổi sang địa điểm khác, chính là tán tỉnh.”
Nhất thời Hoa Tri Dã không kịp phản ứng, thuận miệng hỏi: “Chỗ nào?”
Mục Thị cười, hơi nhíu mày: “Chị nói thử xem, chỗ nào?”
Hoa Tri Dã lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Mục Thị, cô nâng tay điểm trán nàng.
Màn đêm vừa xuống, đường dành riêng cho người đi bộ đông kín, nơi này tập trung ẩm thực của nhiều địa phương, còn có biểu diễn ghita bên đường, thậm chí ngẫu nhiêu gặp được người biểu diễn ảo thuật.
Hai người tay trong tay từ cửa lớn đi vào, nhanh chóng bị không khí náo nhiệt ảnh hưởng, rõ ràng trời đông gió rét nhưng ở trong biển người lại không hề cảm thấy lạnh.
Đi không bao lâu, Hoa Tri Dã kéo Mục Thị sát vào người cô hơn: “Chỗ này đông người, nắm tay chị không được buông ra.”
Mục Thị ứng tiếng: “Hảo!”
Có thể bị câu ‘Lão bà’ trên tiết mục ảnh hưởng, và cả sắc mặt Hoa Tri Dã bình thản thừa nhận nàng là lão bà, nên tối nay tâm tình nàng đặc biệt tốt, từ sau khi xuống xe, mỗi câu Hoa Tri Dã nói, câu nào cũng là lời tâm tình.
Hai người chậm rãi đi hết đoạn đường, ngẫu nhiên ăn chút quà vặt, thỉnh thoảng đứng lại nghe âm nhạc, thưởng thức các quầy quà lưu niệm, thời gian trôi qua rất nhanh, khi đến cuối đường đã gần 11 giờ.
Về khách sạn, Mục Thị lấy quần áo xong thì đi xuống lầu, thời điểm mở cửa, ánh mắt vô thức nhìn qua phòng bên cạnh, giống như đột nhiên nhớ gì đó, móc điện thoại ra gọi cho Tiểu Mã.
Cuộc gọi rất nhanh được nối thông, vừa lúc Mục Thị trở tay đóng cửa, Tiểu Mã ở đầu dây bên kia hỏi: “Uy! Thị Thị, thế nào?”
Mục Thị để quần áo một bên, đi vào trong: “Chị nhớ lần trước em nói, người có hay chế nhạo chị trên mạng, có một người là ứng cử viên phải không?”
Tiểu Mã ừ một tiếng: “Đúng!”
Mục Thị nhìn vali hành lý của Hoa Tri Dã, hỏi: “Là Tôn Thần Dĩnh?”
Câu hỏi này giống như mở ra cơ quan trong đầu Tiểu Mã, hắn liền nhịn không nổi, mười phần Bát Quái nói: “Đúng vậy a, là nàng. Em thấy việc qua lâu rồi nên không nói với chị.” Hắn nói tiếp: “Chị biết Tôn Thần Dĩnh và Hoàng Nghệ Chương từng ở bên nhau không?”
Mục Thị ngồi xuống ghế, cười khẽ: “Đoán được.”
Tiểu Mã a một tiếng: “Chuyện chế nhạo lần đó là do Tôn Thần Dĩnh giở trò quỷ. Chị cũng biết, ngành giải trí có thể phát triển như vậy là nhờ nhiều công ty, mà những công ty đó nuôi một đám người, có không ít người làm chuyện lén lút để trèo lên cao. Không biết từ đâu nàng có được tin tức đó, nên ở sau lưng truyền ra ngoài, hơn nữa bên cạnh có Hoàng Nghệ Chương, thuận lý thành chương cướp chút danh tiếng, được sắp xếp làm khách mời cố định của tiết mục Tống Nghệ.”
“Nhưng không ngờ sau này Hoàng Nghệ Chương lại tìm chị.” Tiểu Mã cười lớn: “Em đoán hai người họ cãi nhau, tính tình Tôn Thần Dĩnh nóng nãy, EQ lại thấp, lúc ấy chắc cô ta nháo nhào một phen, để Hoàng Nghệ Chương dỗ dành, ai ngờ hắn trực tiếp chia tay.”
Mục Thị nghe xong lắc đầu, cầm ly rỗng trên bàn chơi đùa: “Khó trách ngày đó nói chuyện với chị âm dương quái khí như vậy, chắc cô ta nghĩ sau khi Hoàng Nghệ Chương chia tay với cô ta thì quen với chị.”
Mới chia tay mấy ngày, thấy bạn trai cũ đưa xe cho nàng, xác thực rất khó chịu.
“Còn không thì nghĩ Hoàng Nghệ Chương vì chị mới không chịu làm hòa.” Tiểu Mã bồi thêm một câu.
Hiểu rõ mọi chuyện, Mục Thị thoáng yên lòng, chí ít không phải không có nguyên nhân liền bị người ghét bỏ.
Sau khi tắt điện thoại, Hoa Tri Dã vừa lúc bước tới, đổ đầy nước vào ly trong tay Mục Thị, nàng cũng thuận theo đó, kể mọi chuyện cho Hoa Tri Dã nghe.
Quá trình Mục Thị trần thuật còn không quên bổ sung vài tin tức ngoài lề, cả chuyện nước chảy mây trôi kia, một chút chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, vị kiến trúc sư lớn trước mặt chăm chú lắng nghe, chỉ cười cười, bình luận một câu: “Ngành giải trí thật có ý tứ!”
Ý tứ hay không Mục Thị không cảm giác được, chỉ là người ngoài nghe cảm thấy bình thường nhưng nàng là người trong cuộc thì thấy phiền não không thôi. Còn với Tôn Thần Dĩnh, Mục Thị đoán sau này hai người cũng không có cơ hội gặp lại lần nữa.
Hôm sau, Mục Thị phải bay qua Thành thị khác quay hình, cho nên hai người rửa mặt xong không ầm ĩ chuyện gì ôm nhau đi vào giấc ngủ. Hoa Tri Dã vì công việc không thể đi theo nàng, nên cố tình đặt vé bay về nước cùng giờ với nàng, hai người sánh vai ra sân bay.
Lần này là Mục Thị ở sau lưng Hoa Tri Dã nhìn cô rời đi, bởi vì lo lắng có phóng viên, nàng đành phải đeo kính râm đứng đằng xa nhìn, đợi đối phương biến mất tại ngã rẻ, tay nắm chặt vali thở dài một hơi.
“Thị Thị.” Tiểu Mã ở bên cạnh gọi.
Mục Thị hoàn hồn, quay đầu nhìn hắn.
“Em thấy hình như chị rất thích Hoa Tri Dã.”
Mục Thị cười cười, thẳng thắng thừa nhận: “Đúng vậy!”
Là rất thích, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thích ai đó cuồng nhiệt thế này, tâm tư sung mãn, chủ động cũng tốt, bị động cũng được, trong lòng lúc này cũng vui vẻ và tràn đầy chờ mong.
Nàng nhớ lần đầu tiên tới nhà Hoa Tri Dã, cách nhìn của nàng về Hoa Tri Dã cho đến hiện tại vẫn như thế nhưng hình như cũng có chút thay đổi. Hai người giống như bị lửa lớn bao trùm, khiến cả hai phải dính chặt vào nhau không có khoảng trống để chạy trốn.
Sau khi tiết mục mới công chiếu, fan hâm mộ Mục Thị tăng thêm mấy lần, gần đây Weibo luôn có đề tài liên quan đến nàng, người càng ở vị trí cao thì tâm tính càng quan trọng. Mục Thị còn nhớ mấy năm trước thấy một người mắng nàng trên mạng, ngày đó nàng bị ảnh hưởng, tâm trạng cực kém, thiếu chút nữa nhịn không được trực tiếp cùng người đó đôi co. Còn bây giờ, fan tăng thì antifan cũng tăng theo, có điều hiện giờ nàng xem lướt qua liền thôi, mặc dù gặp phải những lời quá khó nghe khiến nàng khó chịu, nhưng chẳng mấy chốc bị công việc che lắp, rồi quên đi.
Mặc dù Mục Thị tham gia rất nhiều quảng cáo, chụp hình tạp chí trong và ngoài nước, nhưng đại đa số không thấy được tác phẩm tiêu biểu của nàng, một người tầm thường trong mắt mọi người đột nhiên trở thành minh tinh tất nhiên sẽ phải gánh chịu nghi ngờ.
Ví dụ nàng dựa vào cái gì đột nhiên hot như thế?
Ví dụ nàng có đóng phim điện ảnh hay phim truyền hình nào không?
Ví dụ như rốt cuộc nàng làm cái gì?
Mục Thị trong tiết mục lần này được cắt ghép vô cùng hoàn mỹ, nàng ít nói làm nhiều, dáng vẻ hậu bối khiêm tốn lắng nghe lời tiền bối, kiểu tính cách này rất được mọi người hoan nghênh.
Đương nhiên, cũng có một số dân mạng cảm thấy Mục Thị rất nông cạn, chỉ được cái xinh đẹp.
Sau khi cùng Hoa Tri Dã tách ra, Mục Thị phải quay liên tiếp mấy hợp đồng quảng cáo, chụp hình cho tạp chí, còn phải tham gia tuần lễ thời gian ở New York, bắt đầu tính từ ngày đó, gần như một tháng không có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả thời gian ngủ cũng rất ít.
Tuần lễ thời trang kết thúc, Tiểu Mã lại đưa nàng xem lịch trình mới.
Lúc này hai người đang trên máy bay, nàng mở hai mắt thâm quần nhìn một lượt, nhưng tựa hồ không thấy trọng điểm, lại nhìn kỹ một lần, thấy công việc tiếp theo là xế chiều ngày mai, đột nhiên cả người ỉu xìu.
Nàng miễn cưỡng dựa người vào ghế, phàn nàn: “Lúc nào mới có thể nghỉ ngơi?”
Tiểu Mã vỗ vỗ vai của nàng, an ủi: “Cố lên, kiên trì thêm mấy ngày.” Hắn trượt trượt trên máy tính: “Chị nhìn đi, công việc mấy ngày kế tiếp rất nhẹ nhàng.”
Tinh thần Mục Thị được nâng lên, đẩy mũi mũ lưỡi trai trên đầu cao một chút, xem kỹ.
Nhẹ nhàng trong miệng Tiểu Mã chính là không cần bay tới bay lui, Mục Thị nhìn tên Thành thị, thoáng thỏa mãn ừ một tiếng.
“Có thời gian ngủ là tốt rồi.” Mục Thị dựa lưng vào ghế lần nữa.
Nhiều công việc như vậy, Mục Thị không tiện trách cứ nhân viên của mình. Lúc trước nàng không quá bận rộn, có người mời hợp tác, chỉ cần không trùng thời gian, nàng đều để Tiểu Mã nhận. Thứ nhất nàng thấy mình còn trẻ, thứ hai nàng muốn hưởng thụ cảm giác bận rộn quên trời quên đất.
Hiện tại xem như cảm nhận được rồi, một tới hai đi, đã vậy còn chữa lành triệu chứng say xe của nàng.
Thời khắc lên xe nhìn thấy Hoa Tri Dã, mũi nàng chua chua, hầu như không thể nhịn được nữa, cửa xe còn chưa đóng, nàng đã nhào vào lòng Hoa Tri Dã, không ngừng cọ cọ.
Tiểu Mã đứng bên ngoài thấy như vậy thì bật cười, thuận tay đóng cửa lại.
Xe chạy được một lúc, Mục Thị mới rời khỏi ngực Hoa Tri Dã, nàng đang muốn lên tiếng thì người ngồi kế phụ đằng trước đột ngột quay đầu lại, cười hì hì nói: “Hi! Thị Thị, đã lâu không gặp a.”
Mục Thị sững sờ nhìn khuôn mặt tươi cười phía trước, Hoa Huyên Lận, ba giây sau mới quay đầu nhìn Hoa Tri Dã, khó khăn đem lời định nói nuốt xuống, đổi câu: “Sao anh lại ở trong xe?”
“Ha ha ha…” Hoa Huyên Lận bật cười: “Anh vẫn luôn ở trong xe a.” Tiếp theo hắn dùng ngữ khí trêu chọc bổ sung: “Anh biết hai người cửu biệt trùng phùng nên không quấy rầy, nhưng anh sợ nếu tiếp tục không lên tiếng, e phải nhìn thấy những chuyện không thích hợp với trẻ em.”
Mục Thị cách Hoa Tri Dã xa một chút, ngồi ngăn thẳng không đáp lời Hoa Huyên Lận, nhưng Hoa Tri Dã ở bên cạnh lên tiếng: “Lần này Huyên Lận trở về tìm một ít tài liệu, ngày kia sẽ đi. Tí nữa hai người về nhà trước, công ty của chị còn có việc.”
Hoa Huyên Lận nghe xong gật đầu, vươn tay trong không khí làm bừa mấy lần, nhiều chuyện nói: “Lần trước em đi, hai người vẫn không phải kiểu quan hệ này a, khi nào thì ở cùng nhau?”
Mục Thị nghĩ nghĩ: “Không bao lâu, mới mấy tháng.”
Hoa Huyên Lận cười: “Thị Thị, lần trước em có địch ý với anh, hiện tại chắc không còn đi?”
Mục Thị hé miệng, nghiêng thân đánh vào vai hắn: “Đương nhiên, bây giờ đổi lại cậu là em vợ của tôi.”
Hoa Huyên Lận nghe xong nhíu mày, hắn lập tức quay đầu nhìn biểu lộ trên mặt Hoa Tri Dã, nhưng không ngờ, Hoa Tri Dã vẫn luôn bình tĩnh, ngồi đó lắng nghe hai người nói chuyện phiếm.
“Chị, chị thay đổi rồi.” Hoa Huyên Lận chậc chậc vài tiếng: “Trước kia chị không thích người khác trêu chọc chị và em như vậy a.”
Hoa Tri Dã hỏi lại: “Đây là trêu chọc sao?”
Hoa Huyên Lận thở dài: “Được thôi, là sự thật.”
Vừa dứt lời, Mục Thị hỏi hắn một câu: “Trước kia? Là ai mà trêu chọc hai người như vậy?”
Đầu tiên Hoa Huyên Lận a một tiếng, sau đó lại nga một tiếng, bộ dáng xem trò vui, hơi ngửa người ra sau một chút: “Việc này nói ra rất dài dòng, thời điểm chị học đại học…”
“Người hắn nói là Ngô Khôi.” Hoa Tri Dã trực tiếp chen lời vào.
Hoa Huyên Lận nghẹn lại, kinh ngạc nhìn Mục Thị: “Ngay cả Chu Ngô Khôi mà em cũng biết?”
Mục Thị nhún vai: “Biết a.”
Hoa Huyên Lận thở dài: “Không có ý nghĩa.” Hắn nói xong bày ra dáng vẻ đáng tiếc: “Còn muốn thấy Thị Thị ăn dấm.” Hắn nhìn nàng: “Em sẽ ăn dấm sao?”
Mục Thị lắc đầu khoát tay: “Tại sao phải ăn dấm?”
Hoa Tri Dã nhẹ nhàng cười, tình cảnh nhiều ngày trước đột nhiên hiện trước mặt, một mùi chua nồng nặc xông vào mũi.