[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 46




Mục Thị và Triệu Oánh một trước một sau đi vào phòng làm việc, nàng đẩy cửa ra, nhìn thấy hai tầng lầu cơ hồ đều là người, có chút kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Triệu Oánh: “Gần đây Tiểu Mã tuyển thêm nhiều người như vậy sao?”

“Không có a.” Triệu Oánh lắc đầu: “Thị Thị, chị quên rồi sao? Chiều này chị có một buổi phóng vấn.”

Đương nhiên Mục Thị biết mình có buổi phỏng vấn, hôm qua Tiểu Mã đã báo, chủ sự là một công ty phần mềm, năm ngoái nàng đã từng làm đại diện phát ngôn, tháng này công ty tổ chức mừng công ty thành lập tròn bốn năm, ngoài trừ nàng gửi lời chúc còn phối hợp thực hiện một cuộc phỏng vấn tuyên truyền.

Mục Thị đến lầu hai, Tiểu Mã mới nói cho nàng biết, đoàn phỏng vấn đã đến từ trước.

Nửa tiếng sau, Mục Thị chuẩn bị sẵn sàng ngồi xuống sô pha, nàng cầm logo công ty bắt đầu quay chụp.

Mục Thị nhìn vào ống kính tự giới thiệu một lượt, tiếp theo chuyển ánh mắt qua MC bắt đầu trả lời phỏng vấn.

Phóng viên: “Mục Thị chuẩn bị xong chưa?”

Mục Thị gật đầu ứng tiếng, tiếp theo nghe MC hỏi câu thứ nhất.

MC: “Không biết Mục Thị làm đại diện cho công ty phần mềm bao lâu rồi?”

“Khoảng một năm ba tháng.” Nàng nhìn Tiểu Mã đứng một bên: “Tôi nhớ thời điểm đàm phán hợp đồng với công ty, tôi đang mặc trang phục mùa hè, lúc đó mùa hè vừa kết thúc.”

Nói xong nhìn Tiểu Mã cười cười, dùng ánh mắt hỏi hắn, có đúng không?

Tiểu Mã nhìn nàng gật đầu.

MC: “Mục Thị thích nam nhân như thế nào?”

Mục Thị nghe xong giật mình, nàng che miệng cười, nhìn hắn: “Như thế nào? Câu hỏi đột xuất?” Nàng cười vài tiếng, nói tiếp: “Tôi còn tưởng mọi người sẽ hỏi tôi đánh giá về công ty thế nào?”

MC ồ một tiếng: “Vậy trước tiên Mục Thị nói cách nhìn của mình về công ty đi.”

Mục Thị cười: “Hiện tại phỏng vấn đều tùy tiện như vậy sao?” Nàng nghiêng đầu nhìn MC có chút nhíu mày: “Đã như vậy, tôi sẽ trả lời loại hình mình thích trước.”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều bật cười.

Mục Thị nghĩ nghĩ: “Gần đây công ty mọi người có độc quyền quảng bá một bộ phim truyền hình, tôi rất thích tính cách nam chính trong phim, hào phóng, có trách nhiệm… Quan trọng tất cả đều y nguyên không bị cắt xén nha, mọi người nên xem a.”

Phóng viên bị Mục Thị chọc cười: “Cám ơn Mục Thị, vẫn không quên giúp chúng tôi tuyên truyền.”

Phóng viên tiếp tục hỏi vài vấn đề liên quan tới công ty, đột nhiên mở to mắt: “Ồ, còn một vấn đề… Tại sao Hạ Hạ lại xuất hiên trên Weibo của Mục Thị và cả Tạ Vũ Diệp? Quan hệ giữa hai người rất tốt?”

Mục Thị nghe xong lạnh nhạt cười một tiếng: “Vấn đề này mà ồ cái gì, tôi còn tưởng chuyện gì.” Nàng nhíu mày nói tiếp: “Tôi và Tạ Vũ Diệp chỉ là bạn bè bình thường.”

Phóng viên nghe xong nhìn câu hỏi tiếp theo trên giấy, kinh ngạc: “Câu hỏi hệ liệt.”

“Thật là bạn bè sao?”

Mục Thị vẫn tươi cười: “Không phải vậy còn có thể là gì?” Nói xong, nàng lại bày ra dáng vẻ bừng tỉnh ngộ, a một tiếng, bổ sung: “Quảng cáo trước đó, mọi người đều đã xem, tôi và Tạ Vũ Diệp là tình địch.”

Phóng viên sững sờ, tiếp theo bật cười: “Thị Thị của chúng ta thật sự rất hài hước.” Lên tiếng hỏi tiếp: “Quảng cáo đó đã quay hai tập, vậy còn phần tiếp theo không?”

Mục Thị nghe xong lấy mic xuống, ánh mắt nhìn qua tài liệu phỏng vấn trên tay phóng viên: “Đây là câu hỏi ngoài lề, từ chối trả lời.”

Phóng viên bất đắc dĩ cười, đành ra hiệu tiếp tục, nhìn câu hỏi tiếp theo lại ồ lần nữa. Ho khan hai tiếng: “Xin hỏi, Thị Thị và Hoa Tri Dã lão sư có quan hệ trước khi quay Tống Nghệ phải không?”

Mục Thị cười: “Đúng á, quan hệ giữa hai chúng tôi rất tốt.” Nàng nói xong sách một tiếng: “Những vấn đề này đi hơi xa, đừng nghĩ là tôi không biết gì đó nha.”

Ai ai cũng bật cười.

Tiếp theo là những vấn đề hết sức bình thường, Mục Thị trả lời từng câu một, không bao lâu thì kết thúc, nàng gửi lời chúc mừng tới công ty.

Tiểu Mã tiễn đoàn người ra về, lúc quay lại nhìn thấy Mục Thị từ trong toilet đi ra, hắn nghênh đón, vỗ vỗ vai nàng: “Biểu hiện của chị vừa rồi…” Tiểu Mã gật gật đầu: “Rất thẳng nữ.”

Mục Thị bật cười, cầm giấy trên tay ném vào thùng rác, đáp lại: “Thật xin lỗi, đại đa số dân mạng đều cho chị là cong không đi nổi.”

Hai người trò chuyện chốc lát thì cùng nhau ra sân bay.

Sáng sớm hôm sau nàng có tiết mục phải tham gia, tối diễn tập xong thì về khách sạn, Mục Thị nhận được điện thoại của Hoa Tri Dã, nàng mở loa ngoài đặt lên giường, nửa ngồi mở vali hành lý.

“Uy.” Mục Thị lên tiếng trước: “Em ở quán rượu về.”

“Có mệt hay không?” Hoa Tri Dã ở đầu bên kia hỏi.

Mục Thị cười cười, đem sữa rửa mặt lấy ra: “Mệt mỏi a, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, làm cái gì đều thấy mệt.” Nàng lại tiếp tục: “Còn may tiết mục ngày mai quay trong phòng, lần trước tham gia tiết mục bên ngoài, cả ngày đều tới tới lui, trở về là muốn hư thoát.”

Hoa Tri Dã yên lặng lắng nghe, Mục Thị liên miên lải nhải đem công việc và phiền não mười mấy ngày nay phun ra, đại khái khoảng mười phút, nàng mới phát ra tiếng cười tự giễu.

Mục Thị: “Sao tự nhiên em trở nên dài dòng như vậy.” Nàng khép vali lại, ngồi bên mép giường, cầm điện thoại lên, tắt chế độ loa ngoài: “Chị đang làm gì?”

Hoa Tri Dã: “Xem hương vị quê hương của em.”

Mục Thị nga một tiếng, hình như nghe được bối cảnh âm thanh bên đó.

Mục Thị hỏi: “Sau cuộc thi ở Vienna kết thúc, chị có kỳ nghỉ rất dài sao?”

Hoa Tri Dã ừ một tiếng: “Có thể nghỉ ngơi mấy ngày.”

Mục Thị a một tiếng: “Đáng tiếc, nếu em cũng được nghỉ, chúng ta có thể cùng nhau.”

Hoa Tri Dã cười cười, dường như an ủi hỏi câu: “Muốn đi chỗ nào?”

Mục Thị không cần suy nghĩ: “Đâu cũng được, chỉ cần cùng chị, thì chỗ nào đâu còn quan trọng.” Nàng nói xong lung lay chân, cúi đầu nhỏ giọng: “Chỉ muốn có chị bên cạnh.”

Hoa Tri Dã ở đầu bên kia ngưng lại chốc lát, mấy giây sau, nói: “Chị qua đó tìm em.”

Mục Thị nghe xong sững sờ: “Tìm em? Lúc nào? Hiện tại?”

“Ân” Hoa Tri Dã mở máy tính: “Chị xem vé máy bay một chút.”

Mục Thị giật mình: “Không cần đâu.”

Hoa Tri Dã: “Thế nào?”

Mục Thị có chút không tin: “Thật hay giả? Chị thật sự sẽ qua đây?”

Lúc này, Hoa Tri Dã nhập thông tin cá nhân: “Lừa em làm gì.” Sau đó kích kích mấy lần: “Mua rồi, sáng mai đến.”

Mục Thị cười thành tiếng: “Hoa Tri Dã…”

Đây là lần đầu tiên gặp tình huống này, mấy ngày trước nàng sinh bệnh, Hoa Tri Dã cũng đột ngột xuất hiện như vậy, Mục Thị cầm điện thoại ngã xuống giường, nháy nháy mắt nhìn lên trần nhà, không biết nên nói gì.

Hoa Tri Dã cũng cảm nhận được Mục Thị có gì đó không thích hợp, hỏi một câu: “Sao rồi?”

Mục Thị vẫn lăng lăng nhìn trần nhà, cảm xúc lẫn lộn, nói nhỏ: “Sao chị lại muốn qua đây?”

Hoa Tri Dã cười: “Ở nhà nhàm chán, đợi ở đâu cũng là đợi.”

Mục Thị: …

Mục Thị ngồi dậy: “Không phải vì muốn gặp em?”

Hoa Tri Dã cười: “Muốn gặp em là một trong những nguyên nhân, không phải em cũng muốn chị ở bên cạnh em sao?”

Ngữ khí Mục Thị nhàn nhạt: “Chỉ là một trong những nguyên nhân?”

Hoa Tri Dã bị chọc cười: “Thích nghe lời tâm tình?”

Mục Thị bĩu môi, kéo dài âm thanh: “Không có.” Nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ, bổ sung: “Chán ghét.”

Sau khi cúp điện thoại, Mục Thị gửi địa chỉ khách sạn cho Hoa Tri Dã, cũng nói hai người không tiện ở cùng nhau, để Hoa Tri Dã ở phòng riêng.

Biết sáng mai Hoa Tri Dã tới nên Mục Thị đi ngủ rất sớm, tất nhiên sáng hôm sau dậy cũng rất sớm, nàng cầm điện thoại lên xem liền thấy tin Wechat của Hoa Tri Dã, thông báo cô đã đến khách sạn, ở phòng 1503 tầng dưới.

Mục Thị lập tức tỉnh táo, nhìn thời gian vẫn chưa đến 7 giờ.

Đánh răng rửa mặt xong, tùy ý cầm áo khoác vào, Mục Thị đi xuống lầu, gõ cửa, mấy giây sau, Hoa Tri Dã mở ra. Mục Thị đảo mắt nhìn chung quanh mới đi vào, nàng đóng cửa thật kỹ, nhìn bóng lưng cô cười thành tiếng.

Hoa Tri Dã quay đầu: “Cười cái gì?”

Mục Thị lắc đầu: “Không có gì.”

Hoa Tri Dã tưởng vì quá nhớ nên sau khi đóng cửa hai người sẽ ôm hôn nồng nhiệt nhưng Mục Thị ở lại phòng cô không làm cái gì, hài huyên vài câu thì Hoa Tri Dã đi tắm, đợi cô đi ra thì Mục Thị nhận được điện thoại của Tiểu Mã, nói chuẩn bị đi ghi hình tiết mục.

Tiết mục được ghi hình bên trong đài truyền hình, sau khi trình diện nàng đi thẳng vào hậu trường trang điểm, tầm mười mấy phút sau, MC mời nàng lên.

Tiết mục lần này liên quan đến người mẫu, bây giờ Mục Thị không còn đứng chung một chỗ với những người đó, nàng có chỗ đứng thuộc về mình, có đèn flash và nhạc nền riêng.

Hôm qua đã tiến hành diễn tập, nên hôm nay mọi thứ đều diễn ra thông thuận, MC bỏ ra chút thời gian giới thiệu đề mục sau, rồi để nàng ở một bên nghỉ ngơi.

Khách mời có tổng cộng 6 người, tất cả đều là người mẫu hoặc người mẫu chuyển hướng sang con đường nghệ thuật khác, tiết mục lần này chủ yếu chơi trò chơi làm chủ, đợi mọi người đến đông đủ, MC dùng phương thức rút thăm để chia tổ.

Trò đầu tiên là ngươi nói ta đoán, tương tác với người xem bên dưới, trò chơi này chia ra một khách mời là một khán giả hợp thành một đội.

Mục Thị được đề cử lên đầu tiên, MC chọn một khán giả ngẫu nhiên, trò chơi diễn ra trong ba phút, khán giả gợi ý còn Mục Thị đoán. Quá khéo, khán giả lại là fan của Mục Thị, còn chưa bắt đầu khán giả đã xin phép ôm nàng một cái, MC được một phen trêu chọc, Mục Thị cười cười chủ động tiến lên ôm fan, tiếp theo trò chơi, bắt đầu tính giờ.

Khán giả xem từ suy tư một chút bắt đầu lên tiếng: “Hai chữ, thời điểm xem phim trên TV, thứ làm mọi người sợ hãi, bay tới bay lui.” Khán giả giơ tay hình dung, trên không trung vung qua vung lại.

Ánh mắt Mục Thị dõi theo tay khán giả, trả lời: “Mưa đạn.”

Khán giả: “Đúng!”

Khán giả lại xem từ mới, a một tiếng: “Bốn chữ, một món ăn ở quê hương Thị Thị…”

Mục Thị nghĩ nghĩ: “Cung bảo kê đinh?”

Khán giả: “Không phải, món khác.”

Mục Thị a a vài tiếng: “Thịt bò thì là!”

Khán giả: “Đúng đúng!”

Mọi người ở hiện trường vỗ tay khen ngợi, ‘Nữ thần’ là từ tiếp theo, khán giả hớn hở bật thốt: “Hai chữ, Mục Thị là người nào của ta?”

Mục Thị lặp lại câu vừa rồi,: “Ta là ngươi…” Nàng nghĩ nghĩ: “Fan hôm mộ?” Nàng cười cười: “Thần tượng?”

Khán giả lắc đầu: “Không phải.”

Mục Thị đổi từ khác: “Yêu đậu?”

“Không phải.” Khán giả khoát tay, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước Mục Thị có đăng Weibo, lập tức đổi: “Hoa Tri Dã, Hoa Tri Dã là gì của Thị Thị?”

Mục Thị nghe xong, không trải qua đại não phân tích, lên tiếng: “Lão bà!”

Dứt lời, toàn bộ hiện trường rơi vào yên tĩnh.