Trước cửa phòng cấp cứu ánh sáng màu đỏ nhấp nháy từ bảng hiệu trước cửa sáng lên cho biết bên trong đang trải qua một cuộc phẫu thuật vô cùng khó khăn.
Sau lớp rèm che, Tạ Dư Quang mặc đồ của bác sĩ phẫu thuật đang cặm cụi tập trung xử lý vết thương trên người
Elena, quanh giường phẫu thuật có những cánh tay rô bốt vô cùng đắc lực hỗ trợ anh thực hiện những việc thay thế cho y tá vì số lượng binh sĩ bị thương khá nhiều, tất cả nhân lực của phòng y tế đều đã bị điều đi chữa trị cho những người khác.
Vết thương trên người Elena quá nặng, không chỉ tổn thương nội tạng, máu cũng bị mất quá nhiều khiến mạch tim yếu đi, một bên cánh tay đã bị đứt lìa, xương một bên chân bị gãy vụn, phần đầu cũng bị chấn thương.
Nói chung là tình hình không khả quan, tỷ lệ sống sót không cao.
Cửu tử nhất sinh, chín đường chết, chỉ có một đường sống.
Từng giọt mồ hôi trên trán Tạ Dư Quang được thấm qua khẩu trang khi chảy xuống đã vài tiếng đồng hồ trôi qua nhưng dấu hiệu sự sống của Elena vẫn càng ngày càng giảm.
Âm thanh tít tít từ máy đo nhịp tim không ngừng vang lên khiến người ta ám ảnh.
Tạ Dư Quang đứng thẳng người lên, anh ta buông con dao mổ trên tay xuống khay.
Đã cố gắng hết sức rồi, nhưng với tình hình hiện tại chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đây là một trong ít những ca mà anh ta phải bó tay trong suốt sự nghiệp làm bác sĩ của mình.
Tạ Dư Quang lùi lại mấy bước, bả vai đã mỏi nhừ vì phải hoạt động liên tục các động tác cần sự tỉ mỉ cực kỳ cao.
Chẳng nhẽ anh ta lại chịu bó tay như vậy sao.
Elena hơi tỉnh lại, vì được tiêm thuốc nên không cảm nhận được sự đau đớn mấy, cũng có thể vì quá đau nên mất đi cảm giác.
Mí mắt cô ta mở hé ra, lờ đờ, mệt mỏi, có lẽ đủ tỉnh táo để biết mình vẫn đang ở trong phòng mổ, đến chính bản thân cô ta cũng không ngờ là mình vẫn cố gắng duy trì được tới tận lúc này.
"Lâ.Lâm Triết đâu?".
Tạ Dư Quang đáp lại " Cậu ấy an toàn rồi, cái thai trong bụng cũng bình an".
"Em ấy..có thai?" Elena thều thào bằng giọng khàn đặc.
Thì ra là đang mang thai, không sao thì tốt rồi.
Nghĩ tới những gì mình đã làm mà Elena cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Vốn dĩ cô ta muốn chết nhưng biết Lâm Triết mang thai thì lại có chút không nỡ, phải rồi, cô ta còn chưa được nhìn thấy Lâm Triết hạnh phúc ở lễ đường, còn chưa được nhìn thấy đứa cháu nhỏ, thật sự không nỡ, nhưng nhìn gương mặt bất lực của Tạ Dư Quang, cô ta biết bản thân không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Nếu như cha mà biết thì chắc hẳn sẽ vui mừng lắm.
Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, Evan cùng Nhậm Bác mặc đồ vô trùng của y tá tiến vào bên trong. I
Tạ Dư Quang kinh ngạc bước tới " Thầy, sao người lại tới đây? Vết thương của người còn chưa lành đâu".
Nói rồi anh ta bất giác nhìn tới Evan, cậu ta đáp " Tôi đã cố khuyên ông ấy rồi nhưng ông ấy không chịu nghe".
Nhậm Bác cười hiền từ nhìn Tạ Dư Quang " Mọi người đều đang bận rộn đi giúp chữa thương, ta là một bác sĩ, làm sao có thể ngồi yên được".
"Vậy còn cậu ấy?" Tạ Dư Quang y hỏi về Evan.
Nhậm Bác dùng ánh mắt tin tưởng nhìn đứa con trai của mình " Nó theo ta từ nhỏ, học được rất nhiều thứ, cũng coi như là một học trò của ta, sau này nếu con thích thì có thể gọi nó là sư đệ".
Nếu đã là người đi theo ông từ nhỏ thì Tạ Dư Quang tin tưởng Evan, nhưng anh không ngờ cậu lại cũng biết về nghề y này.
Evan lảng tránh ánh mắt săm soi của anh ta " Anh có thể tin tưởng vào tay nghề của tôi, mặc dù tôi không có hứng thú với việc này nhưng làm nhiều quen tay, không thành vấn đề".
Tạ Dư Quang nhìn khí thế của hai người như đã sẵn sàng tranh giành người với thần chết vậy, anh nhíu mày nói "
Tình hình hiện tại không khả quan, không nói trước được điều gì, tỷ lệ sống sót không quá 10%".
Evan chuẩn bị dụng cụ mới lên khay cho Nhậm Bác "Dưới 10% thì vẫn còn có cơ hội, cho dù 1% cũng không được bỏ cuộc".
Nhậm Bác rất vừa lòng với lời nói của Evan "Ở BN39, chỉ cần không ngừng thở thì không ai mà ta không cứu được cả".
Evan nói tiếp " Trước kia nửa bên đầu của tôi bị thương, chân tay đều nát bét mà ông ấy vẫn còn cứu sống được, chỉ cần bệnh nhân vẫn có ý chí sống sót thì bác sĩ đều không được từ bỏ việc cứu chữa".
Chỉ đợi lúc này, ba người cùng nhau thực hiện ca phẫu thuật, quyết tâm giành lại người từ tay người chết.
"Evan".
Evan không cần nói cũng hiểu bố mình muốn thứ gì, hai người kết hợp tới thuần thục khiến Tạ Dư Quang còn không có đất mà diễn.
Anh ta thầm nghĩ Elena quả là có phúc, được sư phụ của anh ta ra tay, cái mạng này của cô ta tăng thêm được mấy phần đảm bảo.
"Tiểu Quang, xử lý vết thương phần chân của cô ta đi".
Tạ Dư Quang hơi lúng túng đáp " Nhưng mà..."
Xương và thịt ở phần chân Elena đã gần như biến dạng, làm sao mà xử lý được.
Nhậm Bác không đáp lại, Evan quay sang nói " Còn làm gì nữa, chặt bỏ cái phần chân đó đi".
Tạ Dư Quang sốc ngang, cách chữa trị khốc liệt như vậy đúng là chỉ có thể hành nghề ở BN39, nếu là ở đế quốc chắc chắn sẽ bị lên án, nhưng vào thời khác quan trọng thế này, một cái chân đổi một mạng, vẫn là nên làm.