Lâm Triết tỉnh dậy, cậu chớp mắt vài cái nhớ lại mọi chuyện, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, mãi tới lúc này mới được ngủ ngon một giấc khiến cậu cảm giác như một giấc mơ.
Những ống kim trên người cậu đã được rút ra từ lâu, mặc dù được truyền chất dinh dưỡng vào người nhưng Lâm Triết vấn thấy đói vì dạ dày trống không.
Tạ Dư Quang bưng một bát cháo từ bên ngoài vào đặt lên bàn cho Lâm Triết rồi đi sang giường bên kiểm tra cho
Adios vẫn còn chưa tỉnh " Adios đã nhiều ngày không ngủ, tinh thần lao lực còn trải qua trận chiến đó nên đã tới giới hạn chịu đựng, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian".
Lâm Triết nhìn anh như vậy không có tâm trạng ăn uống gì nữa, cậu xuống giường ngồi trên ghế bên cạnh giường của Adios.
Tạ Dư Quang thở dài một hơi " Mau ăn đi, vì bọn trẻ, cậu không thể để chúng bị dày vò bởi tiếng dạ dày réo ẩm lên được, nếu Adios mà biết sẽ trách tội tôi mất".
" Tôi biết rồi".
Lâm Triết ngoan ngoãn cầm bát cháo lên ăn thật nhanh, cháo nóng vào bụng khiến tâm tình cậu đỡ lo lắng hơn hắn.
Lâm Triết nhớ ra chuyện gì liền quay sang hỏi " Elena sao rồi?".
Tạ Dư Quang đi ra tới cửa, hai tay đút vào túi áo " Đã qua cơn nguy kịch rồi, chỉ là còn hôn mê chưa biết bao giờ có thế tỉnh lại".
Nghe vậy Lâm Triết mới bớt bất an, cậu không muốn Elena vì cậu mà mất đi tính mạng, mặc dù cậu vẫn không chấp nhận việc Elena coi mình là em trai cô ta nhưng ân oán phải rõ ràng, ân tình này cậu buộc phải trả
Lâm Triết hạ người úp mặt lên mu bàn tay bất động của Adios, môi cậu chạm lên da tay anh, ủ ấm cho anh.
Bàn tay Adios rất lớn, có thể che kín cả mặt của cậu, mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
"Ngài phải mau chóng khỏe lại đó, ngài còn cứ nằm mãi ở đó là em sẽ ăn đậu hũ của ngài".
Lâm Triết liên tục nói những lời trêu đùa với Adios dù biết anh chẳng nghe thấy, nói một hồi cậu trèo hẳn lên giường của anh mà nắm chặt lẩy anh rồi ngủ thiếp đi.
Đã lâu lắm rồi cậu cùng Adios không được ngủ cạnh nhau như vậy, Lâm Triết cảm thấy hạnh phúc ngập tràn hơn bao giờ hết, tâm trí cậu thả lỏng ra khi cơ thể nằm trong vòng tay của người mình yêu.
Sau khi Lâm Triết chìm vào giấc ngủ sâu, Pheromone mùi rượu bao trùm lấy Pheromone hoa hồng thoang thoảng của cậu, dần dần từ trên người Lâm Triết phát ra một luồng tinh thần lực mạnh mẽ nhưng ôn hòa như dòng suối trong suốt chảy róc rách qua từng khe đá phóng ra khắp con tàu.
Lông mày nhíu chặt của Adios bỗng thả lỏng ra, cả người trở nên vô cùng thoải mái như được tắm trong nước suối ấm áp, những sự khó chịu trong người cũng được xoa dịu lại.
Mà không chỉ có Adios, tất cả những binh sĩ trên tàu đều cảm nhận được việc này.
Bọn họ cảm giác như được thần linh ban phước vậy, những vết thương và đau đớn trên cơ thể đều tốt lên rất nhiều, giống như ở trong bụng mẹ, thật an toàn, ấm áp và chữa lành.
Tới cả Elena đang hôn mê bất tỉnh, vết thương trên người tuy đã được xử lý nhưng vẫn cần chăm sóc cẩn thận vì chưa miệng vết thương còn chưa khép hẳn lại, sau khi được dòng suối ấm áp chảy qua, vết thương trên người cũng chuyển biến tốt hơn, chỉ số chạy trên màn hình bên cạnh cũng tăng, chứng tỏ tỷ lệ hồi phục của bệnh nhân đã th cc hơn.
Nhân lực phòng y tế mệt mỏi quá độ vì phải trị thương cho rất nhiều người cũng cảm thấy sự mệt nhọc trong người đã giảm bớt, tinh thần trở lên sảng khoái hơn nhiều.
Hiện tượng này quả thật quá kỳ diệu, Tạ Dư Quang nhanh chóng ghi chép lại, xem ra những bí ẩn về Enigma và
Sigma vẫn còn rất nhiều chờ đợi anh ta khám phá.
Không hổ là hai giới tính cực hiếm đứng đầu, vua của các vị vua, nữ vương của các vị nữ vương.
Trong sách lịch sử về Blackburn, bọn họ coi vị Sigma đầu tiên sáng lập lên để chế như một vị thần, ban đầu Tạ Dư Quang còn cho là nói quá, hiện tại xem ra cũng không hẳn là sai.
Evan nhìn Tạ Dư Quang cứ cười ra cái giọng nghe rất là biến thái thì ánh mắt phán xét lia tới " Chuyện gì đang diễn ra vậy?".
Tạ Dư Quang đang vô cùng vui mừng vì phát hiện mới cho nghiên cứu của mình nên nhất thời không để ý người bên cạnh là ai " Là Sigma, Lâm Triết là sigma, cậu ấy đang phát ra tinh thần lực chữa lành cho mọi người".
Evan sửng sốt không nói lên lời, khi còn sống ở BN39, nơi đó người người hỗn tạp từ khắp mọi nơi tới, cậu ta đã từng nghe nói về Sigma, hình như là từ người Blackburn kể cho, nói cái gì mà ở Blackburn nếu có Sigma xuất hiện thì vương vị bắt buộc phải được truyền cho người này, còn cái gì mà chỉ có dòng máu của người Blackburn mới có thể sinh ra Sigma.
Không ngờ rằng Lâm Triết lại là Sigma, vậy há chẳng phải nói Lâm Triết là người Blackburn sao? Nhưng cậu lại là người sinh ra lớn lên ở để quốc, trong chuyện này ắt hẵn có ẩn tình.
" Người ta ban phát chữa lành, anh cười ngây ngốc ở đó làm gì?".
Tạ Dư Quang lúc này mới nhận ra Evan đang ở bên cạnh mình, còn có sư phụ Nhậm Bác đang mệt mỏi nằm nghỉ trong phòng.
"Ờm..Không có gì, tôi chỉ là đang nghiên cứu về vấn đề này nên có chút vui mừng thôi".
Nhớ tới điệu cười biến thái của Tạ Dư Quang, Evan không khỏi cạn lời, cậu ta tiếp tục dùng khăn ướt lau người cho bố nuôi mình.
Ông ấy tự cắt bỏ tuyến Pheromone của mình đã phải chịu sự đau đớn tới thế nào, vậy mà vẫn còn cố gượng dậy để làm phầu thuật, đúng là cứng đầu.
Tạ Dư Quang thấy Evan có vẻ không vui liền đi qua giúp cậu ta cùng chăm sóc cho Nhậm Bác.
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ viết công trạng của sư phụ gửi cho bệ hạ để người xá tội cho ông ấy, sau này quay về lại đế quốc cùng nhau sống".
" Cùng nhau sống?".
Tạ Dư Quang đáp " Không phải sao, ông ấy không còn nhà nữa rồi, để ông ấy sống ở nhà tôi đi, cũng gần sở nghiên cứu, tiện cho ông ấy làm việc".
Evan bĩu môi " Ai thèm tới nhà anh, tôi hiện giờ cũng là gia chủ tộc Erlando, tôi nuôi được ông ấy".
"Ơ kìa...Nói cho cùng ông ấy cũng không phải người mang họ Erlando, hơn nữa cái gia tộc đó cũng chẳng tốt đẹp gì".
Evan đưa mắt tránh đi cái nhìn của Tạ Dư Quang, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, quả thực cậu ta trở về tộc Erlando là để trả thù cho mẹ, hiện giờ cũng coi như khiến bọn họ tan nhà nát cửa rồi, cậu ta cũng chẳng tha thiết ở lại nơi kinh tởm đó, cũng không muốn bố nuôi bị vướng vào cuộc chiến tranh chấp quyền lợi trong gia tộc của mình.
Evan ném cái khăn bẩn vào chậu nước rồi rời đi "Được rồi, để ông ấy ở chỗ anh tạm đi, sau này tôi sẽ mua một căn nhà mới".
Tạ Dư Quang nhìn mà không biết Evan tự nhưng nổi giận cái gì nữa, tiếp tục lau người cho sư phụ mình, trong lòng không khỏi thắc mắc " Mua nhà làm gì chứ? Ở chung chẳng phải đỡ tốn tiền hẳn sao?".
Dẫu sao cả ngày anh ta đều ở sở nghiên cứu túc trực, hiếm lắm lâu lâu mới về nhà một lần, căn nhà hầu như không có người ở.