Vài ngày trôi qua, nhờ có Pheromone của Adios từ từ chữa lành mà trạng thái tinh thần lần thể chất của Lâm Triết đã tốt lên mấy phần. C°
So với ngày đầu tiên anh trở về cậu chỉ có thể nằm một chỗ bị chuột rút đau đớn kêu cứu thì hôm nay đã có thể nhảy disco dưỡng sinh nhẹ nhàng. (2)
Adios nhìn cái mông tròn lắc qua lắc lại, thêm cái bụng tròn tròn của cậu trông đáng yêu vô cùng tận, trái tim anh như muốn nổ tung ngay tại chỗ.
Cảm giác mỗi ngày chỉ được nhìn người ta qua màn hình, không được nói chuyện với nhau câu nào khiến Adios rất khó chịu như chịu cực hình. 2
Chưa kể cậu còn cho rằng anh là một ông già bệnh tật sắp chết, anh cần phải làm gì đó.
Căn lúc Lâm Triết tập nhảy mệt mỏi quay về ghế ngồi, Adios ấn ấn liên tục trên màn hình.
* Ting ting*
" Nhận được lời mời kết bạn mới" Tiếng giọng máy móc vang lên.
Lâm Triết cầm điện thoại của mình lên xem " Là ai vậy nhỉ?".
Cái tài khoản kia có tên là "Đam mê nhảy Disco".
Thấy cái tên này Lâm Triết liền đồng ý kết bạn.
Đối phương lập tức gửi tin nhắn "Xin chào, tôi là người đam mê nhảy disco, nghe danh đã lâu, muốn được giao
โนน".
Lâm Triết cười tươi vui vẻ, người này có vẻ rất thú vị "Xin chào, tôi là Lâm Triết, cậu biết tôi nhảy disco qua đâu vậy?".
Adios vốn chỉ lấy bừa một cái cớ, ai ngờ Lâm Triết lại hỏi như vậy, anh vận dụng bộ não của mình tìm một lí do "
Tôi nghe nói qua ở trường đại học A".
Ồ, là trường đại học cũ của cậu, bảo sao... Xem ra danh tiếng của cậu cũng cao đấy chứ.
" Vậy cậu là hậu bối của tôi à?".
Adios nghĩ tới chuyện Lâm Triết nghĩ anh là ông già liền nổi lên tính trẻ con " Tôi là hậu bối của anh".
Đam mê nhảy disco " Thực ra tôi đã hâm mộ anh từ lâu rồi, có thể làm quen không?".
Lâm Triết sửng sốt nhìn dòng tin nhắn thứ hai, lại nhìn xuống cái bụng bầu của mình, thẳng thừng đáp " Không được, tôi đang mang thai, hình như là có chồng rồi"
" Tôi biết mà, tôi không để ý đâu, tôi chỉ muốn làm quen anh thôi" Adios nhắn xong hai tay chống cằm căng thẳng ý như nam sinh cấp ba gửi thư tỏ tình xong sợ bị đối phương từ chối.
" Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?".
Nghĩ tới sự cay đắng khi bị vợ coi thành ông già bệnh nan ý sắp chết, Adios tay nhanh hơn não ấn màn hình " 18 tuổi".
Lâm Triết cắn môi khó xử " 18 tuổi? Nhỏ quá, không được đầu".
" Sao lại không được, sao anh có thể nói với một người đàn ông là anh ta quá nhỏ, lại còn không được nữa chứ".
" Tôi không nhỏ, tôi rất được, nếu anh muốn thì có thể xem thử trước". @
Lâm Triết đỏ mặt đặt máy lên bàn trà " Không được, không được, mặc dù không nhớ chồng mình là ai nhưng mình cũng không được làm quen với trai lạ chứ? Còn nhỏ tuổi như vậy, xấu hổ chết mất".
Nhưng mà cậu mang thai bụng lớn tới thế này cũng không thấy người chồng trong truyền thuyết tới thăm lần nào, không tính cái người giả mạo hôm nọ, có lẽ cậu đã bị người ta bỏ rồi ấy chứ.
Lâm Triết cầm máy liên lạc lên lại " Không cần xem trước, trước tiên làm bạn đã, cậu đừng manh động, tôi còn đang mang thai".
"Được, chỉ cần anh thỉnh thoảng nhắn tin nói chuyện với tôi là tôi vui lắm rồi" Adios vui mừng hơn cả đánh thắng trận.
Lâm Triết nhìn đồng hồ trước mặt " Thôi, tới giờ tôi phải đi làm cơm cho cha tôi rồi".
"Được, khi nào rảnh nhớ liên lạc nhé".
Lâm Triết không trả lời nữa vì cậu đã đang trên đường đi tới phòng bếp rồi.
Hôm nay cậu làm món canh bí đỏ hầm xương thơm ngon bổ dưỡng, rất tốt cho người già bị bệnh cần bổ sung dưỡng chất.
Món này phải ăn nóng mới ngon, bình thường quản gia sẽ tới giao đồ ăn giúp cậu nhưng hôm nay không thấy ông ấy đâu.
Lâm Triết quyết định tự mình mang lên cho ông cha già.
Ở trước cửa phòng Adios, anh cùng quản gia và một người lạ đang bàn chuyện gì đó, có vẻ quan trọng và cũng nói nhanh rồi đi ngay thôi nên bọn không đi vào phòng.
Adios nhận lấy tập hồ sơ mà người kia đưa cho xong thì mở ra kiểm tra.
Đúng lúc này Lâm Triết đi lên cầu thang tới chỗ rẽ ngoặt, cậu dừng lại ngay khi nghe thấy tiếng người nói chuyện, hơi hé mắt qua bờ tường để nhìn.
Cậu kinh ngạc sững sờ nhìn thấy người mà mấy ngày nay cậu cung phụng như cha ruột lại chính là tên đàn ông hôm đó tự nhận là chồng của cậu.
Lại lừa dối, mấy người này đều hợp lại để lừa dối cậu.
Lâm Triết không biết rằng cậu vốn cho rằng bản thân trốn rất kĩ nhưng quên mất cái bụng tròn bị lộ ra đã bị
Adios nhìn thấy. (3
Anh đóng tập hồ sơ lại, Lâm Triết phản ứng nhanh rụt lại đứng sát vào tường để trốn.
Adios chậm rãi từng bước nhẹ nhàng không tiếng động bước tới ngau sát bờ tường chỗ Lâm Triết, cậu chỉ cần quay đầu lại nhìn thấy anh.
Quản gia và người khách lạ kia đều không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ im lặng dõi theo.
Ngay lúc Adios bước thêm một bước thì Lâm Triết cũng quay sang, bốn mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.