Adios cảm thấy tựa như quay về hồi ban đầu, anh lại chỉ dám quan sát Lâm Triết qua góc nhìn của rô bốt gửi tới.
Lâm Triết bần thần ngồi trước bàn ăn lầm bẩm cái gì đó, Adios ra lệnh cho rô bốt tiến sát gần hơn để nghe cho rõ.
" Thật sự không nhớ nổi ký ức trước kia, mình thật sự có một người cha già khú sắp gần đất xa trời rồi sao?".
" Đã vậy còn mắc mệnh nan y, chắc là khó chịu lắm nhỉ?".
" Không biết cha mình trông thế nào nữa, chắc là đầu tóc bạc trắng, da lão hóa nhăn nheo rồi rụng gần hết răng, hít vào răng đi vào, thở ra răng đi ra, không cẩn thận là thổi cả răng ra ngoài".
" Hay là ông ấy có răng giả nhỉ, giàu như vậy gắn vài cái răng bằng vàng hay kim cương cũng không phải không thể". (3)
" Không thấy bọn họ nhắc tới mẹ mình, chắc là qua đời lâu rồi, sao ông ấy không kiếm một bà vợ trẻ chăm sóc mình cho bớt cô đơn vậy ta?".
Adios càng nghe thì sắc mặt càng đen lại, cái gì mà già khọm cú đế, cái gì mà gần đất xa trời, răng rụng gần hết.
Anh gửi tín hiệu yêu cầu quản gia lập tức lên phòng, chưa được bao lâu ông ấy đã tiến vào, thì ra ông ấy cũng đang trên đường đưa thức ăn tới cho anh, Adios lo lắng tới quên cả cảm giác đói.
" Chuyện này là sao đây?".
Quản gia ngập ngừng đáp, ông cũng không phải cố tình, chỉ là tình huống lúc đó cấp bách không nghĩ ra cách nào khác để chặn Lâm Triết tò mò tiến tới nên chỉ đành ủy khuất thượng tướng đóng giả làm một ông già một thời
gian.
" Đợi thêm một thời gian nữa, tất cả đều là vì tốt cho Lâm Triết".
Adios ngắm đắng nuốt cay không phản bác lại được, có vợ mà không được ôm đã đành, còn bị vợ hiểu nhầm thành một lão già sắp chết. ®
Thật tức chết đi được.
Tới khi đêm đến, sau khi Lâm Triết lên giường đi ngủ anh mới lén lút cậy cửa mà vào nằm cạnh cậu, hít lấy hít để mùi hương thơm ngát sau gáy cậu như một tên nghiện. (a
Trong lúc ngủ, Lâm Triết bất giác quay người lại rúc vào trong khuôn ngực rộng rãi, ấm áp của anh như một thói quen.
Hai con mắt hổ phách của Adios mơ màng nhìn đôi khép hờ của Lâm Triết rồi cúi xuống hôn lên môi cậu thật nhẹ nhàng, không làm cho giấc ngủ ngon bị phá đám.
Pheromone của Lâm Triết theo sự thành thật của cơ thể mà tuôn ra quấn lấy luồng Pheromone ôn nhu của Adios, cả hai đều đang chữa lành cho nhau.
Cảm giác lo lắng, căng thẳng, bất an trong lòng Adios cũng được vỗ về lặng im hơn hẳn bình thường.
Adios ngủ lại tới gần sáng thì liền vội vàng rời đi, sợ Lâm Triết tỉnh dậy sẽ phát hiện.
Ngày hôm sau, anh lại tiếp tục tự kỉ ngồi nhìn chằm chằm màn hình chiếu hình ảnh Lâm Triết ở trong nhà. (3)
Khác với mọi ngày cậu hay ngồi xem phim hoặc đi dạo vườn hoa, hôm nay Lâm Triết đặc biệt vào bếp, mặc dù đã bị quản gia ngăn cản nhưng trông cậu hôm nay có vẻ khí sắc tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Lâm Triết ngủ không bị chuột rút hay bị ba nhóc con quấy rầy nên tinh thần cực kỳ sảng khoái, cậu cảm thấy mình có thể nhảy disco trở lại ấy chứ. (
" Lâm Triết, cháu muốn làm món gì để ta sai đầu bếp làm là được, bụng cháu lớn thế kia vào bếp lỡ xảy ra chuyện thì ta chết mất thôi".
Lâm Triết nhờ phụ bếp lấy hộ mình đống nguyên liệu theo liệt kê " Bác yên tâm, cháu chỉ làm một món đơn giản thôi, coi như để cháu thể hiện tấm lòng hiếu thuận với cha cháu".
Hiếu thuận???
Adios vuốt mặt cố kìm nén lại, nghe Lâm Triết gọi mình là cha, anh không khỏi nổi lên một loại ý nghĩ đen tối.
Adios nhìn xuống đũng quần mình rồi dùng tay đập một cái cho nó xẹp xuống. (4
" Mình phải nhẫn nại" Anh tự nhủ chính mình, chờ tới khi Lâm Triết sinh rồi ở cữ xong anh nhất định sẽ khiến cậu một lần nữa gọi anh là cha. (1)
Dưới sự dẻo miệng của Lâm Triết thì quản gia cũng chỉ đành bó tay, ông không đi đâu cả mà ở lại quan sát cậu từng chút một tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Món Lâm Triết biết làm thực ra cũng không nhiều, cậu vô thức làm lại món cơm rang bụi chuối như lúc tham gia cuộc thi ở học viện quý tộc Omega.
Món ăn đơn giản nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng, vừa ngon lại vừa rẻ, đúng lúc chính cậu cũng đang thèm nên làm nhiều một chút để ăn ké.
Khoảng một tiếng sau, đĩa cơm rang thơm phức nóng hổi do chính tay nấu được đem lên, Adios không nhịn nổi chỉ muốn lao ra trước cả khi quản gia đem tới.
Anh giành lấy cái đĩa như hổ đói, quản gia chưa bao giờ nhìn thấy thượng tướng ăn uống trông như chết đói như vậy bao giờ. (2
Nếu không phải còn có quản gia ở đây thì chỉ sợ Adios còn muốn giống như mãnh hổ liếm sạch cái đĩa trơn bóng như thể đang liếm sạch thịt trên khúc xương của con mổi.
Rất ngon lành, rất thỏa mãn.
" Còn không?".
Quản gia lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán " Hết... hết rồi, Lâm Triết làm vừa đủ hai phần ăn, một phần cậu ấy tự mình ăn rồi".
Ông không dám nói rằng lúc chọn đĩa để đựng cơm cho anh ông đã cố tình chọn cái đĩa cũng rất to gấp rưỡi cái của Lâm Triết, với lại Lâm Triết nấu cho một ông già sắp chết không đủ răng để nhai đương nhiên sẽ không làm nhiều quá làm gì. 3
Đòi hỏi gì nữa bây giờ, làm gì có ông già nào mà ăn nhiều thế kia. 2
" Thôi được rồi, đem đi đi".
Quản gia nhận lại đĩa rồi đi xuống nhà, đúng lúc gặp Lâm Triết cũng vừa mới ăn xong thỏa mãn dựa lưng vào ghế xoa cái bụng căng tròn của mình ợ ra một cái.
Nhìn thấy ông, Lâm Triết liền lên tinh thần " Bác quản gia, cha cháu ăn vừa miệng không? Ông ấy có thích không a?".
Quản gia chìa cái đĩa sạch bong kin kít trên tay ra " Cháu xem, ông ấy thích cơm cháu làm lắm, ăn hết luôn này, lão gia vì bệnh nên ăn uống rất kén chọn, không ngờ đồ cháu làm lại khiến ông ấy rất thích, còn khen cháu không dứt đấy". Q
Ông ấy nói vậy vì thấy trong mắt Lâm Triết là sự đợi mong được khen ngợi, mong cậu đạt được tâm ý rồi thì an tâm nghỉ ngơi, không cần nghĩ tới ông già kia nữa.
Ai ngờ Lâm Triết được khen thì càng hưng phấn " Vậy tốt quá, nếu ông ấy thích thì cháu thỉnh thoảng sẽ vào bếp làm cho ông ấy ăn".
Quản gia suýt thì kinh hoàng tới làm rơi cái đĩa, may mà ông cầm chắc.
Buổi chiều hôm đó, Lâm Triết lại vào bếp làm một món chè điểm tâm cho ông cha già.
Dù sao cuộc sống dưỡng thai của cậu cũng rất nhàm chán, cả ngày cứ ngồi với nằm mãi một chỗ, rốt cuộc cũng có một chuyện thú vị để cậu làm.
Có thêm cả phụ bếp hỗ trợ nên cậu nấu ăn cũng không cực nhọc gì cho cam, thành quả cũng không phải xuất sắc tuyệt vời cho lắm nhưng mà quan trọng là có thể ăn được và cũng khá ổn.
Ông cha già thụ sủng nhược kinh, vài ngày trôi qua đều được con trai hiếu thuận vào bếp chiêu đãi hết món này tới món khác.
Mỗi lần Lâm Triết làm một món đều thấy ông cha già ăn hết sạch, xem ra sức ăn của ông ấy khá khỏe, nên là lần sau cậu đều cố tình làm nhiều hơn nhiều hơn.
Adios từ ăn không đủ no tới ăn no, rồi tới ăn cố, cuối cùng tới bữa gần đây là nhét không nổi nữa.
Anh có cảm giác như deja vu, ảo giác đã từng trải qua chuyện tượng tự như vậy.
Adios không dám bỏ phí, cũng ích kỷ không muốn cho ai ăn đồ Lâm Triết nấu nên liền sắm thêm một cái tủ bảo quản và một cái lò vi sóng ở ngay trong phòng, ăn thừa thì cất bảo quản, bữa nào Lâm Triết mệt mỏi không nấu nữa thì đem ra hâm nóng lên ăn lại chỗ đồ thừa đó.
Vẫn rất ngon.