Trước tết thanh minh, Trưởng Công chúa dẫn theo Chu Thành Bích trở lại kinh thành. Vẫn hàng ngũ hoành tráng như lúc tới, Quách Nhã Tâm lại thêm rất nhiều sản vật của phủ Ứng Thiên, tăng thêm mấy gánh hàng. Trưởng Công chúa đứng ở trước cửa phủ, áo khoác dài đối khâm[*] màu nâu thêu hoa mẫu đơn, trên vạt áo có hoa văn lá vàng sáng lóa mắt ở dưới ánh mặt trời.
[*] Đối khâm: Là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thõng.
Bà nói chuyện riêng với Chu Minh Ngọc, Quách Nhã Tâm thì dẫn Khởi La tạm biệt Chu Thành Bích.
Chu Thành Bích không thích Khởi La, Khởi La cũng không thích nàng ta, chỉ tùy tiện nói hai câu.
Chu Thành Bích rất vui vẻ. Cuối cùng cũng rời khỏi nơi quỷ quái này rồi, nơi này phủ đệ nhỏ, phố xá cũng chẳng đông vui bằng kinh thành, cái ăn cái mặc đều không xứng với thân phận đích tiểu thư phủ Quốc công cao quý của nàng ta.
Làm cho nàng ta không chịu nổi nhất là Lục Vân Chiêu thi vào thư viện Ứng Thiên được hạng ba thượng xá sinh. Hai năm trước đại ca nàng ta thi Quốc Tử Học xếp hạng hai mươi, lúc ấy cả nhà vui mừng tới mức hận không thể ra cửa treo bảng thông báo với thiên hạ. Mọi người đều nói đại ca tài năng hơn người. Bàn thực lực, Quốc Tử Học và thư viện Ứng Thiên thật ra có thể nói là ngang sức ngang tài. Chẳng lẽ tên Lục Vân Chiêu kia thật sự có số mệnh bất phàm ư?
Trưởng Công chúa dặn dò Chu Minh Ngọc: "Mặc dù con và đại ca con đã chia nhà nhưng dẫu sao cũng là huynh đệ ruột, có rảnh vẫn phải về thăm."
Chu Minh Ngọc vâng dạ, Trương ma ma sợ trời tối nên thúc giục lên đường, lúc này Trưởng Công chúa mới ngồi lên kiệu, bảo hàng ngũ khởi hành.
Gió xuân hoa cỏ thơm, chim nhạn giẫm tuyết đạp bùn. Hạ qua đông đến, bất giác đã mấy xuân thu.
Trong hai năm đầu, Khởi La còn thường xuyên sinh bệnh, vài năm trở lại đây sức khỏe tốt hơn, bởi vì ăn rất nhiều nên cân nặng cũng tăng lên. Phu thê Chu Minh Ngọc và Quách Nhã Tâm quả thực yêu chiều nàng, chưa từng hỏi tới việc học, cũng không yêu cầu với tài nghệ nữ tử bắt buộc phải có, còn nuôi nàng như nuôi heo con, ở tất cả những nơi có thể nhìn thấy để toàn bánh ngọt tươi ngon và quà vặt.
Khởi La tiếc mạng, ngày nào cũng uống bát thuốc dưỡng sinh, chẳng hề yêu cái đẹp giống cô nương khác nên miệng cũng không tiết chế.
Tết Thượng Tị vừa trôi qua, Khởi La và Quách Nhã Tâm ở trong phòng thêu thùa. Nhờ có kiếp trước nên Khởi La có chút thiên phú ở phương diện này, thêu thùa rất đẹp. Quách Nhã Tâm nhìn thử khung thêu của nàng, phát hiện ra nàng thêu một con hạc trong mây, rõ ràng là hoa văn nam nhân dùng nên bà tò mò hỏi: "Con thêu cho cha con à?"
Tay Khởi La ngừng lại, sau đó cười nói: "Cha có mẹ, đâu còn cần con..."
"Nói chuyện không đàng hoàng." Quách Nhã Tâm dí trán của nàng một cái, Ninh Khê và Từ ma ma bên cạnh cũng không khỏi bật cười.
Ngọc Trâm vào trong phòng hành lễ: "Phu nhân, biểu công tử tới."
Khởi La nghe vậy, vội bỏ khung thêu trong tay xuống, xỏ giày thêu chạy ra ngoài.
Quách Nhã Tâm không kịp bảo nàng chú ý dáng vẻ, khẽ lắc đầu, sửa sang quần áo rồi mới để Ngọc Trâm đỡ dậy. Nhưng bà chỉ ở trong phòng, cách cánh cửa, không hề ra ngoài.
Thiếu niên chắp tay đứng thẳng người bên chiếc bình có hoa văn hoa sen cao nửa người ở gian ngoài. Hắn mặc trường bào cổ chéo màu lam, chân đi giày vân, nho nhã như ngọn liễu giữa vầng trăng sáng. Bây giờ tiếng tăm của hắn đã vang dội khắp nơi, trong số những thượng xá sinh nhập học cùng khóa với hắn, có vài người cuối năm bị tụt thành tích xuống làm nội xá sinh, có vài người đi thi công danh từ rất sớm, chỉ có hắn bị Hồng giáo thụ che giấu, năm nay cuối cùng hắn cũng chuẩn bị thi Phát Giải.
"Biểu ca!" Khởi La vừa nhấc chân kéo giày thêu vừa gọi hắn. Lục Vân Chiêu quay đầu, mắt như sao băng, da như tuyết bay, vẻ ngoài trưởng thành có thể khiến cho vô số thiếu nữ hâm mộ.
Khởi La đi giày đến trước mặt hắn, phàn nàn: "Lâu lắm rồi huynh không tới thăm muội!"
Lục Vân Chiêu cười nói: "Ba tháng thôi mà, có lâu lắm đâu?"
Khởi La kéo hắn ngồi xuống rất tự nhiên, bất mãn nói: "Huynh theo Hồng giáo thụ đi du học, trên đường có núi xanh nước biếc cảnh đẹp, tất nhiên chẳng cảm thấy lâu. Nhưng muội xòe ngón tay tính ngày tháng đó. Hứa tiên sinh nói vì năm nay phải thi Giải Phát nên rất nhiều người đã bỏ học. Muội nghĩ lại cũng đúng, khắp từ thành đông sang thành tây còn có người có thể hơn huynh sao?"
Lục Vân Chiêu chỉ mỉm cười, kéo tay Khởi La rồi đặt một túi vải xanh vào trong lòng bàn tay nàng: "Lần này du học Tào Châu với lão sư, vừa hay gặp hội Mẫu Đơn. Ta mua cho muội món đồ chơi nhỏ."
Khởi La mở ra túi vải xanh ra, bên trong là đôi khuyên tai bằng bạc hình mẫu đơn vô cùng tinh xảo, từng cánh hoa đều được điêu khắc rất sắc nét, nhị hoa gắn viên ngọc nhỏ. Nàng vội tháo khuyên trên tai xuống thay đôi mới này rồi quay đầu hỏi Ninh Khê: "Đẹp không?"
Ninh Khê cười nói: "Đồ biểu công tử chọn thì tiểu thư chắc chắn thích."
Khởi La nghĩ lại cũng đúng, trình độ chọn đồ của Lục Vân Chiêu thật sự quá giỏi. Nàng quay đầu nói với Lục Vân Chiêu: "Tạ ơn biểu ca."
Mấy năm này nàng cũng thay đổi không ít, thân cao hơn, tuy mập mạp, hai má phúng phính nhưng đôi mắt xinh đẹp biết nói biết cười di truyền từ Quách gia. Lúc này Quách Nhã Tâm mới đi ra, Lục Vân Chiêu vội vàng đứng lên hành lễ: "Di mẫu."
"Mau ngồi đi." Quách Nhã Tâm chỉ vào Khởi La nói: "Mỗi ngày Giảo Giảo nhớ nhung con ở trước mặt ta. Con mà không trở về là con bé nóng ruột tới nỗi cào tường đó."
Lục Vân Chiêu nhìn Khởi La, ánh mắt ôn hòa như nước, còn có chút bất đắc dĩ. Khởi La bị nhìn đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống: "Đâu có! Rõ ràng là Hứa tiên sinh cứ nhắc về thơ biểu ca làm lúc lên lớp, con lại không làm được. Mỗi ngày ông ấy nhắc tới biểu ca mười lần ở trước mặt con, con nghe tới nỗi tai sắp mọc kén rồi."
Quách Nhã Tâm "à" một tiếng, như có điều suy nghĩ hỏi: "Hứa tiên sinh không nhắc tới thì con không nhớ biểu ca à? Vậy hoa văn vừa rồi thêu cho ai thế?"
"Mẹ!" Khởi La sốt ruột, muốn che miệng Quách Nhã Tâm lại. Quách Nhã Tâm giữ chặt tay của nàng, không khỏi cúi đầu cười.
Lục Vân Chiêu nói: "Di mẫu, nếu Khởi La không làm ra thơ thì vừa hay mấy hôm nay Duyệt Lai Lâu tổ chức hội thơ, không bằng con dẫn muội ấy đi xem nhé? Người yên tâm, con sẽ bảo vệ muội ấy chu toàn, không để muội ấy xảy ra việc gì."
Quách Nhã Tâm vẫn còn hơi do dự, Khởi La lại chắp tay giơ cao hơn đỉnh đầu: "Mẹ, con còn nhỏ thay nam trang thì không ai nhận ra đâu. Mẹ để con đi đi nhé? Không làm ra thơ, Hứa tiên sinh sẽ không vui đâu."
Từ ma ma cũng cười phụ họa: "Phu nhân, nghe nói hội thơ ở Duyệt Lai Lâu rất đông vui, có không ít tiểu thư quan gia tới đó. Bây giờ bên cạnh biểu công tử có rất nhiều người tài ba, phu nhân không cần lo lắng đâu."
Lúc này Quách Nhã Tâm mới gật đầu đồng ý, Khởi La vui mừng đi thay nam trang.