Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 86




Nàng thích tất cả nữ nhân trên đời này sao?

Kể từ ngày hấp thụ hết lửa Phượng Hoàng trên núi, Nguyễn Minh Châu đã nằm liệt giường ở Linh Tố Phong hơn nửa tháng.

Lửa trên núi đã tắt, toàn bộ đỉnh núi chỉ bị thiêu rụi vài căn nhà và chút cây cỏ. Một số pháp bảo cấp thấp bên trong không kịp di chuyển lại không hề hấn gì, có thể thấy việc dập lửa đã khá kịp thời.

Chung trưởng lão gần như tức chết vì tên nghịch đồ này, nàng còn trẻ mà tính tình lỗ mãng, dám một mình xông vào biển lửa.

Mặc dù kết quả này khá đáng mừng, nhưng sau khi tỉnh dậy, chắc chắn nàng cũng không tránh được việc đi chép kinh tịnh tâm một tháng.

Những ngày qua khi Nguyễn Minh Châu hôn mê không hề yên ổn, tình trạng của nàng lúc tốt lúc xấu, đan điền như biến thành một lò luyện đan, cháy rực từng giây từng phút.

Một tu sĩ Kim Đan cảnh, muốn nuốt chửng cả một con voi, trả giá đương nhiên là không hề rẻ.

Mấy ngày nay, nàng luôn mơ mơ màng màng nhớ về Hỏa linh căn của Vân Thư Trần --- con chim Chu Tước kia.

Cũng nóng rực như vậy, huống hồ đây không phải là Chu Tước, mà là Hỏa Phượng thực sự bay lượn trên chín tầng trời, càng khó chế ngự hơn.

Bạch Tô nghe thấy trong phòng có tiếng đồ sứ va chạm, nghĩ thầm không ổn, đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Minh Châu đau đớn gần như muốn đập đầu vào tường, nàng vội vàng tiến lên kéo nàng lại, nhưng bị nàng vùng vẫy hất ra, liên tục lùi lại mấy bước.

Tình trạng này đã kéo dài rất lâu, trong sự tra tấn dường như vô tận, nàng cố gắng chiếm ưu thế trong đan điền, nhưng mỗi lần đều bị đẩy lùi bởi nhiệt độ nóng bỏng. Đau đớn đến mức gần như mất đi lý trí, nàng tức giận và chống trả, càng thất bại càng dũng cảm. Nhưng sau một thời gian dài như vậy, mọi sự sắc bén dường như đã bị mài mòn, dần dần mất đi ý chí, cuối cùng nàng đã khóc trong giấc ngủ và buông xuôi.

Mà khi tâm hồn nàng đang thật sự yên tĩnh lại, có lẽ... nàng có thể nhìn thấy một số điều mà trước đây nàng không thể nhìn thấy.

Khi ngày tuyển chọn cuối cùng dần đến gần, bầu không khí trong toàn bộ khu vực nội môn của Thái Sơ Cảnh rõ ràng trở nên căng thẳng.

Nguyễn sư muội tạm thời không dậy được, ba người còn lại tụ tập lại một chỗ, bắt đầu suy đoán hình thức thí luyện lần này.

"Hai lần khảo hạch trước hoàn toàn khác nhau."

Bạch Tô nói, "Nhưng ta nghe nói đại hội Vấn Tiên là thi đấu trên lôi đài, có lẽ lần cuối cùng này cũng theo hình thức đó."

"Đúng là rất có khả năng này."

Cảnh tượng được phản chiếu trên thủy kính chiếu thiên hôm đó đều đã được ghi lại, không hiểu vì lý do gì, các vị trưởng lão lại tập trung xem cảnh của các nàng khá lâu, gần như ghi lại toàn bộ một trận đánh.

Nhờ lợi thế gần gũi, Lâm Tầm Chân đã mượn được thủy kính từ chưởng môn để xem lại vài lần diễn biến những ngày trước. "Vòng tuyển chọn đầu tiên giống như một nhiệm vụ thông thường của tông môn, đến vòng hai mới bắt đầu có một chút cạnh tranh ngầm với các đồng môn khác. Theo khuynh hướng này, vòng ba nếu thi đấu chính diện trên lôi đài là tương đối hợp lý."

Lâm Tầm Chân nói, ""Lôi đài có lợi cũng có hại. Trong các trận đấu chính quy, ngũ hành gần như được cân bằng. Khi bắt đầu, rất khó xảy ra trường hợp linh căn bị môi trường xung quanh khắc chế."

"Nhưng mà đó chỉ là lúc bắt đầu thôi."

Nàng bổ sung thêm một câu rồi chìm vào im lặng.

Trong những trận đấu sau này, chắc chắn hai bên sẽ tạo ra môi trường có lợi cho mình để chiến đấu, huống chi hoàn toàn không thể đảm bảo đối thủ lúc đó sẽ có linh căn gì.

"Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, có thể chiếm được tiên cơ*."

(Tiên cơ: Thế chủ động.)

Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài, nhớ đến chiếu thức mở đầu mà mình dày công nghiên cứu --- Lưu Vân Phù Tuyết, phạm vi ảnh hưởng khá rộng, nhưng cần đủ thời gian, nếu không với trình độ pháp thuật của kiếm tu, e rằng khó đạt được hiệu quả bao phủ toàn trường.

Hơn nữa, nếu nàng dùng chiêu này, Nguyễn Minh Châu sẽ rất khó chịu.

Các nàng trao đổi một chút về việc này, Lâm Tầm Chân suy nghĩ rồi nói, "Có lẽ ta có thể giúp, chiêu đó của ngươi thật ra không khó lắm?"

Đàm luận binh pháp trên giấy là vô dụng, các nàng rất nhanh chóng tìm một bãi đất trống để thử.

Khanh Chu Tuyết giơ một tay lên, làm động tác nắm kiếm, khí lạnh lập tức tụ lại trong lòng bàn tay. Chẳng mấy chốc, hàn khí ngưng tụ thành hình thanh kiếm. Khi nàng chém vào không trung, Lâm Tầm Chân thuận thế ngưng tụ hơi nước xung quanh.

Hơi lạnh và nước giao hòa với nhau, một làn khói trắng bốc lên, làm đông cứng một vùng đất rộng lớn. Băng linh căn là một loại linh căn biến dị, không thuộc ngũ hành, nhưng vốn cùng nguồn gốc với hành "Thủy" trong ngũ hành.

Khanh Chu Tuyết vẫn còn nhớ năm tháng khi còn bé, nàng cũng học cách điều khiển nước một cách miễn cưỡng trước, sau đó mới điều khiển được băng. Nguyên lý ở đây là gom nước lại, sau đó đóng băng. Nếu không ở trong môi trường băng tuyết, thời gian thi triển thuật pháp của nàng sẽ lâu hơn người bình thường.

Nhưng nếu có sự trợ giúp của Thủy linh căn, nàng có thể tăng tốc quá trình này lên gấp nhiều lần.

"Quả đúng là như vậy." Lâm Tầm Chân hạ tay xuống, "Có lẽ đây không phải là vấn đề khó. Nhưng về câu hỏi sau, ta thực sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn. Trước đây, ngươi và Nguyễn sư muội còn có thể tiến lùi nhịp nhàng, nhưng giờ đây tu vi đã cao hơn, phạm vi ảnh hưởng của linh căn càng rộng, địa bàn không còn lớn như trước, khó tránh khỏi việc khắc chế lẫn nhau."

"Đợi sau khi nàng hấp thụ hết lửa Phượng Hoàng, chúng ta sẽ cùng nhau thử lại."

Bạch Tô nhớ lại chuyện này, thở dài, "Tình trạng hiện tại của nàng lúc tốt lúc xấu, sư tôn nói không có gì đáng ngại, nhưng người đã bị giày vò gầy đi một vòng, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại."

***

Mỗi buổi chiều tà, Khanh Châu Tuyết lại khoác lên mình ánh tà dương trở về đỉnh núi.

Nàng đứng trên kiếm, lướt qua những tầng mây một cách tự nhiên, phong cảnh nơi Hạc Y phong hôm nay thật tú lệ, là cảnh sắc mà nàng chưa từng thấy qua dù đã ngắm nhìn nhiều năm.

Vừa vào trong sân, nàng nhìn thấy thân ảnh của hai nữ nhân. Một người gặp gỡ ngày đêm, người còn lại chưa từng quen biết.

Vân Thư Trần tay cầm quân đen, cổ tay lơ lửng, dường như đang trầm ngâm. Một nữ nhân khác mặc áo lam nhạt, tay áo quấn lụa trắng như mây bay bổng, phiêu dật tựa tiên tử.

Nàng nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn qua, thấy được Khanh Chu Tuyết đang đi tới.

Trong mắt nàng lóe lên một tia kinh ngạc, "Đây chính là đồ nhi của ngươi sao?"

"Ừm." Vân Thư Trần đặt một quân cờ xuống, chạm vào bàn cờ phát ra một tiếng động nhẹ. Nàng đặt quân cờ này xong, liền nói, "Khanh nhi, lại đây."

Khanh Chu Tuyết theo lời đi tới, nghe sư tôn nói, "Vị này là Các chủ Đông Hải Bồng Lai Các, ngươi gọi một tiếng tiền bối là được."

Đông Hải Bồng Lai Các cũng là một tiên cảnh nhân gian nổi tiếng, sinh ý* lớn nhất của họ là buôn bán trang sức, giàu đến chảy mỡ. Bọn hắn ẩn cư nơi hải ngoại, không mấy khi tham gia vào các cuộc tỷ thí của các tiên môn, thực lực của họ vẫn còn là một điều bí ẩn.

(Sinh ý: Ngành kinh doanh.)

Sư tôn vừa nhắc đến Các chủ Bồng Lai Các, Khanh Chu Tuyết chợt nhớ ra đã từng thấy tên nàng trong sách – Lý Triều Âm, một trong số ít đương kim đại năng trên đời.

"Gặp qua tiền bối."

"Không cần đa lễ, ta và sư tôn của ngươi là lão giao tình." Lý Triều Âm nhìn nàng vài lần, rồi lại nhìn Vân Thư Trần, mỉm cười, "Mấy năm trước nghe ngươi nói nhặt được một đứa trẻ, bây giờ xem ra dáng vẻ thoát tục này, chắc hẳn đã tốn không ít công sức. Chẳng trách mấy năm nay ta mời ngươi đến Bồng Lai đảo đều không được."

Có lẽ vì đã quen làm Các chủ, nàng nói chuyện thong thả, khí chất rất đoan trang. Vân Thư Trần cũng cười nói, "Ngươi cũng đừng nói là mời."

"Lợi dụng à?" Lý Triều Âm tùy ý đặt một quân cờ xuống bàn cờ, "Từ này đúng là thích hợp."

Hai người họ đang buôn chuyện phiếm, Khanh Chu Tuyết cảm thấy không tiện ở lại nên đứng dậy cáo lui đi luyện kiếm. Lý Triều Âm nhìn theo bóng dáng ngay ngắn khuất dần, không khỏi thở dài, "Nhìn thấy đệ tử của ngươi điềm đạm như vậy, ta lại nhớ đến đệ tử của mình. Cứ nghĩ đến là lại đau đầu. Lớn tuổi rồi, đúng là không chịu nổi cơn giận."

"Hửm? Ý ngươi là Thiếu Các chủ." Vân Thư Trần trêu chọc, "Thiếu Các chủ bây giờ vẫn hoạt bát như xưa à?"

"Hoạt bát?" Lý Triều Âm lạnh giọng, vừa nhắc đến đã bực mình, ngay cả tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút, "Đức hạnh thì chẳng thay đổi, chuyện rắc rối nào cũng gây ra được, hồi nhỏ nàng còn sợ ta vài phần, dạy dỗ một trận là ngoan ngoãn được hai ba ngày. Giờ tu vi nàng cao lên, lưng cũng cứng hẳn ra, ngày nào cũng cãi lại ta, không đánh cho một trận thì không yên."

Vân Thư Trần mỉm cười, "Người trẻ tuổi dường như có một khoảng thời gian như vậy, không phục quản thúc, cứ phải làm trái ý trưởng bối. Ngươi nhẫn nhịn một chút, có lẽ qua rồi sẽ tốt thôi."

"Nàng từ nhỏ đã như vậy." Lý Triều Âm cau mày, "Chỉ là càng ngày càng quá đáng."

Lúc này Khanh Chu Tuyết bưng hai chén trà đến, một tách đưa cho Các chủ, một tách đặt trước mặt sư tôn, nàng nghiêm túc nói, "Mùa thu khô hanh, phải uống nhiều nước."

Nàng đã làm việc nên làm, cũng không nói thêm gì, liền nhẹ nhàng rời đi, dường như là đang luyện kiếm đến một nửa, đột nhiên nhớ tới chuyện này, liền đi pha cho sư tôn một chén trà.

"Rất không tệ." Lý Triều Âm khẽ thở dài, "Có thể cho ta xin chút kinh nghiệm được không? Nửa đời trước ta chỉ mải mê chăm lo Bồng Lai Các, việc dạy dỗ đồ nhi thật sự khiến ta đau đầu."

Vân Thư Trần chợt hiểu vì sao hôm nay nàng đột ngột đến bái phỏng. Sau vài câu chuyện phiếm mới biết, hóa ra là bị nghịch đồ chọc tức đến mức đập cửa bỏ đi.

Dù quen biết Lý Triều Âm đã nhiều năm, nhưng nàng vẫn khó mà tưởng tượng được vị Các chủ đại nhân trước mặt vốn đoan trang, điềm tĩnh này đã bị dồn ép đến hình dạng như nào.

"Chuyện này ta không giúp được ngươi." Vân Thư Trần tay cầm chén trà, chậm rãi nâng lên, khóe mắt cong cong, nhẹ nhàng xoay cổ tay, từ từ xoay một vòng, "Nàng chính là ngoan ngoãn như vậy, lần đầu gặp đã rất hiểu chuyện, ta cũng không có dạy nàng."

Lý Triều Âm đối mặt với đôi mắt mỉm cười nửa vời của người kia, và động tác lắc trà ung dung không vội vã, trong chớp mắt nàng đã nhận ra --- nữ nhân này đang khoe khoang.

Lý Triều Âm lặng lẽ nhấp một ngụm trà, nhận ra nhiệt độ nước trong tách vừa phải, quả thật là sự tinh tế, nhẹ nhàng đến cực điểm. Nàng có chút không cam lòng hỏi, "Vậy ngươi nói xem, bình thường ngươi đối xử với đồ nhi như thế nào?"

"Đối xử với nàng như nào?" Vân Thư Trần kẹp một quân cờ đen, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Các chủ, hơi nghiêng người về phía trước, "Ngươi lại gần đây một chút."

Vân Thư Trần dừng lại cách tai Lý Triều Âm chỉ vài tấc, ánh mắt chuyển dời, liếc nhìn Khanh Chu Tuyết đang luyện kiếm cách đó không xa. Lúc này, đồ nhi đáng lẽ đang chuyên tâm luyện kiếm của nàng như có linh tính quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng.

Vân Thư Trần liếc nhìn nàng một cái, rồi lại lặng lẽ dịch về, khẽ nói: "Có lẽ là, cách theo đuổi cô nương như thế nào, thì cũng đối đãi với nàng như thế ấy?"

Lời vừa dứt, Lý Triều Âm sững sờ, rồi chìm vào suy tư.

Khi Khanh Chu Tuyết quay đầu lại, nàng vừa kịp thấy Vân Thu Trần và Lý Triều Âm đang ghé sát vào nhau, dường như đang nói gì đó, thân mật thì thầm bên tai.

Hình ảnh này in sâu vào tâm trí nàng. Nàng sững sờ, chiêu kiếm trên tay như nước gặp dòng sông lạnh giá, dần dần ngưng trệ lại.

Sư tôn nói thích nữ nhân

Là thích tất cả nữ nhân trên đời này sao?